Chương 5-6

Chương 5: Đêm động phòng nói chuyện phiếm

Trông thấy độ cong nho nhỏ nơi khóe miệng phu lang nhà mình, Hạ Việt mãnh liệt đè ép xung động bão tố đang dần nổi lên nơi đáy lòng.

Ở Lạc Việt, thân hình khung xương của khanh quan vốn nhỏ hơn so với lang quan, hơn nữa Thức Yến thoạt nhìn trông y như thiếu niên, trong mắt của Hạ Việt cao tận 1m8 thì dáng vẻ nho nhỏ của y thật sự rất đáng yêu. Chỉ là Hạ Việt rốt cuộc không dám nhào qua, sợ dọa đến người ta. Tuy rằng hắn cũng biết Thức Yến nguyện ý gả về chắc là do có hảo cảm với Vân thiếu gia, bất quá đó là "Vân Hạ Việt" của lúc trước a. Không biết hồi đó bọn họ có từng gặp nhau lần nào chưa, tỷ như ở trên đường tình cờ nhìn thấy rồi nhớ mãi không quên gì gì đó, hắn quyết định sau này sẽ hỏi lại sau.

Lễ hợp cẩn của Lạc Việt không phải là rượu giao bôi (1), mà là song phương đứng đối diện nhau, cầm lấy ly rượu, kề sát mặt vào đồng thời uống. Hành động này so với rượu giao bôi càng thêm thân thiết.

Hạ Việt tâm tình cực tốt, nhìn lỗ tai phá lệ đỏ ửng của người kia, ngửa đầu một cái nâng ly uống cạn, hai gò má kề sát cọ vào nhau, hắn tưởng như phấn trên má Hạ Việt dính vào mặt mình.

Uống rượu hợp cẩn xong, Hạ Việt kéo tay Thức Yến ngồi xuống, còn chưa kịp mở miệng đã nghe thấy một tiếng gọi vang lên.

"Tướng công".

Thanh âm không lớn, giọng nói nghe rất nhẹ nhàng tao nhã, không khác mấy so với tưởng tượng của Hạ Việt. Thức Yến chủ động mở miệng khiến hắn rất kinh hỉ. Ý cười trên mặt càng thêm sâu, hận không thể bắt Thức Yến khiến y nói nhiều hơn.

Thế nhưng, có một cái chuyện này, mặc kệ có gì muốn hỏi muốn nói, hắn đều quyết định phải ưu tiên chuyện này trước.

Hắn đói lắm rồi, Thức Yến chắc chắn cũng đói nốt.

Bọn họ muốn ăn.

Trên bàn có đặt vài chậu đá đựng than để giữ nóng thức ăn, Hạ Việt vô phúc hưởng dụng, hắn kéo thức ăn đặt trước mặt Thức Yến, còn mình bưng cháo nấu với thảo dược lên chậm rãi uống. Hai người dùng bữa rất an tĩnh, tuy không nói gì với nhau nhưng bầu không khí lại vô cùng ấm áp.

Phần cháo của Hạ Việt nhìn có vẻ không nhiều lắm nhưng ăn mãi không hết, hắn đoán chừng lúc đặt bát xuống coi như đã chắc bụng. Tướng ăn của Thức Yến tuy nhã nhặn nhưng tốc độ cũng không chậm, sau khi y ăn xong điểm tâm thì Hạ Việt còn đang cố kỵ dạ dày mà chậm rãi uống cháo. Thấy Thức Yến đưa đũa, Hạ Việt đoán rằng y chưa no bèn đẩy khay đựng táo đỏ, long nhãn và hạt sen lên trước mặt y, đương nhiên lại thu được hai vành tai nhỏ hồng hồng.

Chờ Hạ Việt ăn cháo xong, Thức Yến cũng đã no.

Hạ Việt để Thức Yến lên giường trước, buông rèm nhung xuống rồi mới mở cửa cho người hầu vào thu dọn, thuận tiện đem chậu rửa mặt vào.

Trong ngày thành thân, tân phu lang chỉ có thể để cho phu quân của mình thấy mặt, không được cho lang quan khác nhìn. Hạ Việt phải gọi hạ nhân, tự nhiên muốn đem Thức Yến giấu kỹ trước.

Hạ Việt để người hầu chờ ngoài cửa, hắn thử nhấc chậu nước lên, coi như ổn, không bị run tay, đại khái cháo thuốc cũng có tác dụng giúp thư giãn.

Giường khung mới có hai cửa, mỗi cửa cách nhau khoảng năm bước, cuối giường có nhà xí, đầu giường có một bàn trang điểm, trên để đồ dùng dành cho phu lang. Bên trái bàn trang điểm đặt hộp trang sức và vật dụng linh tinh, bên trái đặt một chiếc đèn ngủ.

Hạ Việt đặt chậu nước xuống, hắn kéo một chiếc ghế tròn ra cho Thức Yến ngồi, sau đó bắt đầu giúp y tháo trang sức trên tóc.

Để trùm khăn voan, tân phu lang phải dùng búi tóc giả, dùng ba loại trang sức để cố định.

Lúc Thức Yến cúi xuống ăn, Hạ Việt đã chú ý quan sát nghiên cứu một hồi, cũng không phức tạp lắm, bất quá lúc gỡ xuống phải cẩn thận. Hắn cả hai đời chưa từng chạm vào tóc người khác, lại sợ làm đau Thức Yến, xuống tay càng thêm thận trọng.

Sau khi tháo hết trâm cài và tóc giả trên đầu y xuống, Hạ Việt lấy ra một chiếc lược bạc, mỉm cười chải đầu cho phu lang nhà mình. Chủ trì trước đó cũng dặn hắn những chuyện mà tân lang quan phải làm.

Hạ Việt nhìn Thức Yến ngoan ngoãn ngồi cho mình chải đầu, vô cùng hài lòng, sau đó lại bắt đầu trêu chọc y: "Thức Yến, có biết đêm động phòng là phải làm gì không?"

Thức Yến nghe vậy thì cứng người, sau đó cúi đầu nói: "Biết."

"Nguyên lai Thức Yến biết a." Hạ Việt nhìn Thức Yến không dám ngẩng mặt lên nhìn mình cảm thấy rất thỏa mãn, lại đổi sang giọng đáng tiếc, thì thầm với y, "Bất quá, Thức Yến cũng biết, tướng công của ngươi hiện tại không thể động phòng với ngươi ha?"

Lúc này Thức Yến không lên tiếng, chỉ là nhẹ nhàng gật đầu, có lẽ là không biết nên trả lời như thế nào.

"Vậy, chúng ta đổi phương thức động phòng nha." Hạ Việt nhìn vào mắt của Thức Yến qua gương, thấy y trong gương cũng đang nhìn lại mình, hắn liền cười cười với y, "Động phòng tóm lại cũng là để phu phu trở nên thân mật hơn, nếu không làm gì được, không bằng đêm nay chúng ta đổi phương thức tăng tiến tình cảm là được rồi. Còn nhớ rõ ta đã nói gì trước khi uống rượu không? Ta muốn biết chuyện của ngươi, đương nhiên ngươi cũng có thể hỏi ta, chúng ta cần phải trao đổi với nhau. Vậy lát nữa chúng ta đắp chăn nói chuyện phiếm đi, được không?"

Thức Yến lại lộ ra một nụ cười rất nhẹ, Hạ Việt nhìn hắn gật đầu, nhìn vành tai nhỏ vẫn còn đỏ ửng kia, xác định tân phu lang nhà hắn tuyệt đối không phải là mặt liệt. Nếu thuộc hệ mặt liệt thì làm gì mà dỗ hắn cười dễ dàng như vậy. Hay là do không biết cách biểu đạt cảm xúc?

Hạ Việt càng ngày càng có hứng thứ với tân phu lang nhà mình.

Sau khi thu gương và lược bỏ lại vào trong hộp, Hạ Việt để Thức Yến tự rửa son phấn trên mặt, hắn vén rèm, để chậu nước lên trên mặt bàn. Nước này là hắn để cho Thức Yến dùng, tuy không bốc khói nghi ngút như lúc hạ nhân mới đưa vào nhưng vẫn rất ấm áp, không cần đổi.

Rửa mặt xong, gọi người hầu vào thu dọn thêm một lần nữa, hai người đều cởi quần áo ra, chuẩn bị lên giường ngủ, hỉ phục của Thức Yến được treo lên giá.

Ở Lạc Việt, trong ba ngày đầu thành thân, hỉ phục của khanh quan phải được treo lên giá để cầu may.

Thu thập thỏa đáng xong, hai người mặc trung y, nằm vào trong ổ chăn. Tuy rằng đang cùng đắp một cái chăn, bất quá hai người vẫn giữ một khoảng cách khá vi diệu.

Hạ Việt có chút xấu hổ, cho dù là chiếc chăn hỉ đỏ thẫm đang đắp trên người mình, hay là lão bà của mình đang nằm đối diện.

Ai da, mình xấu hổ cái gì a, Thức Yến dù sao cũng là một khanh quan, chẳng lẽ lại bắt người ta đi chủ động? Vì vậy, hắn thấp thỏm nhích qua, nằm sát vào người y.

"..."

Thức Yến lập tức cứng người lại, Hạ Việt nhìn đôi mắt kia viết rõ ràng mấy chữ "Ngươi rõ ràng vừa mới nói cái gì cũng không làm" liền bật cười thành tiếng, đưa tay nhéo nhéo vành tai y.

"Ngươi sợ cái gì, ta cho dù có muốn cũng là hữu tâm vô lực a. Hơn nữa, ngươi là phu lang của ta, có phu lang nào lại trốn không cho trượng phu lại gần không."

"Không phải." Thức Yến lắc đầu, "Thẩm đại phu nói thân thể ngươi phải từ từ bồi dưỡng, không thể viên phòng, nếu không ngày mai thức dậy sẽ rất khó chịu."

Lần đầu tiên nghe được Thức Yến nói một câu dài như vậy, Hạ Việt trợn mắt hỏi: "Ý của Thức Yến là, ngươi không sợ ta, cũng không phải không muốn, mà là lo lắng ta sẽ khó chịu?"

Thức Yến rất nghiêm túc gật đầu.

Hạ Việt vô cùng vui vẻ, lại dùng sức nhéo tai người ta một cái.

"Yên tâm, ta nghe lời ngươi nói, cũng nghe lời đại phu. Chúng ta chỉ nói chuyện thôi." Nhìn Thức Yến cuối cùng cũng buông lỏng, Hạ Việt thở ra, bắt đầu vô đề, "Thức Yến năm nay bao nhiêu rồi?"

"18."

Quả nhiên vẫn chỉ là đứa nhỏ thôi, Hạ Việt nghĩ thầm, bất quá ở Lạc Việt, khanh quan 18 chắc cũng đã lớn rồi nhỉ.

"Nhà ngươi ở Dận thành sao? Có xa Vân gia không? Gia đình ngươi có những ai?"

"Nhà của ta họ Bạch, ở khu Tây Giao của Dận thành. Gia đình ta có cha và phụ thân, còn có năm đệ đệ."

Khanh quan chỉ có tên không có họ, khi về nhà chồng thì mới có thể theo họ chồng. Hạ Việt thầm nghĩ, cho dù tên của y biến thành Vân Thức Yến hay Hạ Thức Yến cũng đều thật dễ nghe .

"Tại sao Thức Yến lại nguyện ý gả vào nhà của ta, chúng ta trước đây có quen biết không?"

May là Thẩm đại phu cho rằng tình huống này của Hạ Việt là do mê man lâu ngày tỉnh lại trí nhớ có chút kém, Thức Yến cũng không cảm thấy câu hỏi của hắn có gì kỳ quái, chỉ nói hai người chưa từng quen biết.

"Phụ thân có vài mẫu ruộng, thường xuyên bán gạo cho Vân gia cất rượu, cho nên nhà ta coi như có qua lại một chút với Vân lão gia và Vân phu nhân. Lúc thu hoạch ngươi có theo Vân lão gia đến xem vài lần, ta đứng ở trong ruộng lúa xa xa nhìn thấy ngươi. Ngươi chắc là không gặp ta đâu, cho dù có nhìn thấy đại khái cũng sẽ không nhớ kỹ, ta khi đó cả người toàn là đất."

Cái gì? Thức Yến trắng trắng mềm mềm đã từng lội xuống ruộng để trồng lúa?!

Hạ Việt có điểm không tin, kéo tay của người ta qua vuốt vuốt, sau đó đưa ra ngoài chăn nâng lên trước mắt nhìn. Đôi tay cũng không phải trơn mịn như ngọc, nhưng cũng không thô ráp, tuy rằng trên tay có vài vết nhưng chai cảm giác vẫn khá mềm mại, một điểm cũng không nhìn ra là chủ nhân của nó đã từng làm việc đồng áng cực khổ.

Thức Yến ngoan ngoãn để hắn cầm tay, tai nhỏ một lần nữa lại đỏ lên. Hạ Việt nào biết, lúc được thông báo là Thức Yến sẽ tiến vào Vân gia, trong mấy ngày ngắn ngủi cha y đã bắt y liên tục bôi cao lên tay, hơn nữa y bình thường cũng là có chú ý bảo dưỡng, dù sao khanh quan thì cũng phải sửa soạn một chút.

"Vân lão gia và Vân phu nhân biết Bạch gia có một khanh quan đã 18 nhưng chưa gả ra ngoài. Họ nói muốn cho ngươi xung hỉ nên hỏi phụ thân và cha ngày sinh tháng đẻ của ta. Hai ngày sau, Vân phu nhân đến hỏi ta liệu có nguyện ý gả cho ngươi hay không."

"Vậy ngươi vì sao lại nguyện ý gả cho ta nha?" Hạ Việt biết, khanh quan đến năm 19 tuổi nếu chưa thành thân thì sẽ bị quan phủ phát thông báo, 20 tuổi nếu vẫn độc thân sẽ bị cưỡng chế gả ra ngoài. Thế nhưng, Thức Yến mới 18, còn những hai năm để lựa chọn một vị lang quan phù hợp, tính ra cũng không gấp lắm.

"Nhưng nếu ta mãi mãi không tỉnh lại thì sao, ngươi sẽ phải thủ tiết cả đời."

Thức Yến mím môi, y lắc đầu nói: "Cho dù ta không chịu thì bên ngoài cũng không có ai muốn cưới ta. Ngươi tốt như vậy, ta thật sự còn không dám nghĩ tới. Lúc Vân phu nhân tới hỏi ta, ta đã nghĩ mình đang nằm mơ, tướng sĩ cũng nói ngày sinh của chúng ta vô cùng hợp. Nếu ta gả vào thật sự có thể cầu hỉ cho ngươi, thật sự có thể làm ngươi tỉnh lại, đời này ta không còn mong gì hơn."

Hạ Việt nghe y nói thế, đáy lòng gợn lên chút xao xuyến, cũng không biết là cảm động hay thế nào. Vốn hắn ban đầu cũng không tin mấy chuyện như bát tự ngũ hành gì đó, nhưng ngay cả bản thân mình còn thể nghiệm hồn xuyên đấy thôi. Ngẩng đầu ba tấc có thần linh, cuộc đời này đúng là kỳ ảo.

Sau đó, hắn lại đột nhiên phản ứng, một câu kia của Thức Yến khiến hắn rất lưu ý.

"Thức Yến vừa nói cái gì, tại sao lại không có ai muốn cưới ngươi?"

Tuy rằng Thức Yến không phải là mỹ nhân bại hoại, ở Hạ Việt trong mắt cũng là rất ưa nhìn, thân là nông gia hài tử, không chỉ có khí tức trong lành của thôn quê, ngôn hành cử chỉ đều lễ phép khéo léo, không hề giống nông dân thô lỗ, tính tình cũng tốt, lẽ ra phải rất được hoan nghênh mới đúng a.

"..." Thức Yến âm thầm cắn môi, nhìn Hạ Việt thật là đang nghi hoặc, chẳng biết tại sao trong lòng có chút vui vẻ. Có phải trượng phu thực sự nghĩ rằng y cũng không tệ lắm nên mới hỏi nguyên nhân vì sao y lại không được ưa thích đúng không. Vì vậy y chỉ do dự trong chốc lát, sau đó mở miệng giải thích nghi hoặc của Hạ Việt, "Bởi vì, mặt của ta cứng ngắc."

Hạ Việt nhăn mày, không khỏi đưa tay xoa xoa mặt Thức Yến.

Y híp mắt một cái, nói tiếp: "Năm ta 10 tuổi thì có bão, ta mắc mưa rồi sốt cao. Bệnh hơn nửa tháng, bị bắt uống rất nhiều thuốc, khi ta khỏi bệnh rồi thì cơ mặt có chút cứng lại. Lúc đầu tưởng là do mới bệnh dậy nên cũng không quá để ý, về sau mới phát hiện, cho dù là ta đang vui vẻ thì nét mặt cũng không lộ ra nửa phần, cố gắng thế nào cũng không được. Người khác nói ta nhìn như một con rối, cứ lạnh như băng. Sau đó, ta cũng không tiếp tục được nữa."

Thức Yến nói xong, vẫn còn có chút khổ sở. Bởi vì trên mặt y không lộ ra cảm xúc gì, thanh âm nói chuyện cũng đều đều, mấy khanh quan cùng tuổi đều nghĩ y tính tình âm trầm, từ từ cũng không muốn chơi với y nữa.

Y còn phải giúp phụ thân coi ruộng, giúp cha chăm sóc đệ đệ, cũng không thích đi chơi, lúc rảnh rỗi sẽ đọc sách hoặc sang học đường dạy lễ nghi cho khanh quan nghe tiên sinh giảng bài.

Năm y lên 13, mấy hài tử xung quanh đã có người tới cửa cầu thân, thậm chí còn có nhà đã đính hôn, Bạch gia lại chưa từng có động tĩnh. Tháng năm qua, cha vô cùng sốt ruột, phụ thân vốn không muốn cho con cưới sớm cũng bắt đầu để ý, bản thân Thức Yến ngược lại không quan tâm.

Ngoài kia vốn sẽ không có người coi trọng mình, y cũng đã chuẩn bị tinh thần đến năm 20 tuổi bị quan phủ gả cho một lang quan chưa tìm được phu lang khác.

Y thực sự không nghĩ rằng một ngày kia Vân phu nhân cư nhiên tới hỏi mình, có nguyện ý tiến vào Vân gia hay không, có nguyện ý gả cho vị Vân thiếu gia ôn hòa ưu nhã phong thần tuấn lãng y vẫn luôn trộm ngắm hay không!

Thức Yến biết, nếu như không phải là do Vân thiếu gia trọng bệnh mê man, nếu như không phải là vì xung hỉ, Vân gia tuyệt đối sẽ không coi trọng hắn.

Nhưng mà, vậy thì sao?

Nếu như có thể làm cho Vân thiếu gia tỉnh lại, dù cho hắn sau khi tỉnh lại sẽ không thích vị phu lang bất đắc dĩ này, dù cho hắn sẽ cưới khanh quan hắn thật sự yêu thương về làm thị lang. Nhưng chỉ cần hắn tỉnh lại, giống như trước luôn nở một nụ cười ấm áp rực rỡ, Thức Yến nghĩ, tất cả đều đáng giá.

Mình cũng không dám hy vọng xa vời cái gì mà nhân duyên mỹ mãn, phu phu ân ái. Những khanh quan khác không muốn vì Vân thiếu gia mà thủ tiết suốt đời, Thức Yến lại muốn.

Chỉ là, Vân thiếu gia sao lại thế này?

Thức Yến nhìn Hạ Việt nằm đối diện mình, mày kiếm nhăn lại, đang vuốt ve mặt của y.

Trong một thoáng, y hình như thấy được thương xót nơi đáy mắt hắn, có phải là ảo giác không? Mình không phải là một phu lang hắn bất đắc dĩ phải lấy vì đạo nghĩa sao, không phải là hình nhân lạnh như băng âm u không ai thích sao? Vì sao người này lại dịu dàng như vậy, còn nói muốn bồi dưỡng tình cảm với mình?

Thức Yến suy nghĩ đến thất thần, xem ở trong mắt Hạ Việt càng là mờ mịt làm hắn có chút đau lòng.

Không phải chỉ là biểu tình khuyết thiếu thôi sao? Thế nào cư nhiên bị ghét bỏ thành như vậy chứ? Không ai cầu hôn cũng không sao, ngay cả khanh quan khác cũng không muốn lui tới, mấy năm này y rốt cục cô đơn đến mức nào.

Hạ Việt ngắm nhìn gương mặt của Thức Yến, nghĩ thầm rằng cho dù gương mặt này tuy không biểu lộ được nhiều cảm xúc nhưng trông cũng rất hòa thuận, bộ dáng dễ làm người muốn bắt nạt, vậy mà còn bị mắng là con rối lạnh như băng?

Hạ Việt nhịn không được ở trong lòng các loại phỉ nhổ ánh mắt của mấy tên đần kia.

Bất quá, đêm nay Thức Yến rõ ràng đã nở nụ cười a.

Hạ Việt rất xác định Thức Yến đã cười với hắn những hai lần, mặc dù biến hóa trên mặt y rất nhỏ, nhưng khóe miệng của y thật sự cong lên, đó chính là cười, Hạ Việt cam đoan như thế. Vậy là cho dù không có năng lực nhận biết tâm tình của người khác nữa, hắn cũng có thể làm cho Thức Yến cảm thấy vui vẻ.

"Thức Yến, mặt của ngươi bị cứng lâu lắm rồi đúng không?" Hạ Việt mơ hồ có một suy đoán.

Thức Yến nhìn hắn gật đầu, không rõ vì sao hắn đột nhiên lại hỏi như vậy.

"Thế nhưng lúc nãy ta thấy ngươi cười." Hạ Việt chăm chú nhìn Thức Yến, tỉ mỉ quan sát từng chút biến hóa trên mặt y, "Ngươi đang ngạc nhiên sao? Hay là ngươi không tin ta? Ta thực sự thấy đó, lần đầu là lúc chúng ta chuẩn bị uống rượu hợp cẩn, lần sau là lúc ta chải đầu cho ngươi."

Thức Yến nghe thế, càng thêm hoảng hốt, y chỉ nhớ lúc đó trong lòng rất ấm áp, rất muốn mỉm cười. Y thật sự đã nở nụ cười sao? Thế nhưng lúc hắn chải đầu cho y thì y đang ngồi đối diện gương, vậy sao y không nhìn thấy trên mặt mình có thay đổi gì cả?

Hạ Việt vẫn còn đang nhìn chằm chằm Thức Yến không tha, hắn cảm thấy rất thú vị, quyết định sau này phải cẩn thận quan sát hơn nữa. Thật ra cảm xúc của Thức Yến rất dễ bắt, biểu tình của y cũng có biến hóa, tuy rằng rất nhỏ, nhưng cũng không phải không phát hiện được.

Sở dĩ, những tên khốn kiếp kia căn bản chưa từng nghiêm túc nhìn Thức Yến nhà hắn, cũng chưa từng thử tìm hiểu y nên mới có thể làm mặt ghét bỏ bất hòa với y a.

Hạ Việt có chút căm giận nghĩ, cái đám có mắt không tròng này, không phát hiện Thức Yến tốt, đáng đời bọn họ, sau này Thức Yến sẽ để Vân gia yêu thương, tuyệt đối không cho ai khi dễ!

Hạ Việt phát hiện ra một chuyện, Thức Yến càng lúc càng gợi cho hắn hứng thú mãnh liệt, mặt liệt và thiếu thốn biểu cảm vân vân, đối với một người thích quan sát người khác rồi suy đoán tâm tình người ta như Hạ Việt mà nói thì quả thực là quá hấp dẫn, tính tình y lại hiền hòa yên tĩnh.

Thức Yến trong mắt hắn đương nhiên là tốt hơn khối người, tuy rằng hắn không có tình cảm với y, nhưng Hạ Việt đã xem Thức Yến như người trong nhà mà che chở.

Vì thế, hắn cũng không xấu hổ cố kỵ như trước nữa, trực tiếp vươn tay kéo người ta qua, trán kề trán nói: "Chớ để ý những người đó, Thức Yến nhà ta là người bình thường, chỉ là biểu cảm không được rõ ràng, những nguời kia đều là người xấu. Ngươi xem, ta nhìn ra được ngươi đang nghĩ gì đấy thôi, ta biết lúc ngươi cười, lúc ngươi giật mình, lúc ngươi xấu hổ. Cho dù không nhìn ra, ta nhất định cũng sẽ cố gắng. Vì thế, sau này ở trước mặt ta, ngươi không cần phải miễn cưỡng bản thân nữa."

Thức Yến ngây ngẩn cả người, cái gì cũng nói không nên lời, chỉ có thể ngơ ngác nhìn vào cặp mắt sâu thẳm gần trong gang tấc kia. Đáy mắt ấy không hề có chán ghét, không hề có vứt bỏ, cũng không có bất mãn.

Y đột nhiên rất muốn khóc lên, thế nhưng y cảm giác hốc mắt của mình đại khái còn chưa kịp phiếm hồng, đã bị ngón tay cái của Hạ Việt nhẹ nhàng vuốt.

"Không khóc, không khóc. Thức Yến không phải là không ai muốn, đấy không phải là lỗi của ngươi, là do bọn hắn có mắt không tròng, bỏ lỡ ngươi tốt như vậy. Những người đó không cần, ta cần, ta sẽ đến để yêu Thức Yến. Không phải sợ, phụ thân và cha rất thích ngươi, tổ phụ và tổ cha cũng sẽ thích ngươi. Ta đã nói rồi, Vân gia tuyệt đối sẽ không để ai khi dễ ngươi nữa. Bây giờ đã yên tâm làm phu lang của ta chưa? Nếu rồi thì cười một cái cho ta xem nào."

Thức Yến nhìn Hạ Việt, trong con ngươi phảng phất có gợn nước nhộn nhạo.

Chưa từng có ai nói với y những điều này, phụ thân, cha, còn có bọn đệ đệ tuy rằng rất che chở y, nhưng bọn họ là gia đình của y, cho nên sẽ vô điều kiện bảo vệ y. Thế nhưng, đây là Hạ Việt, là Vân Hạ Việt ưu tú như thế, trong thành có nhiều khanh quan thích hắn như thế, hắn lại ở trước mặt y nói rằng, từ nay về sau sẽ không cho ai khi dễ y sao?

Thức Yến thực sự muốn khóc, so với lúc trước càng muốn khóc, thế nhưng Hạ Việt bảo y đừng khóc, y liền chịu đựng. Sau đó cố gắng, thử lộ ra một nụ cười cho Hạ Việt nhìn, không chỉ vì đấy là yêu cầu của Hạ Việt, mà bởi vì hắn cũng thực sự vui vẻ, tâm tình vừa muốn khóc vừa muốn cười này, y là lần đầu tiên cảm nhận được.

Mà lần này, Thức Yến rốt cục tinh tường cảm giác được, khóe miệng của mình từng chút từng chút cong lên.

Hạ Việt hài lòng nở nụ cười.

Hắn nghĩ đêm nay đã nói nhiều như vậy, Thức Yến cũng đã mệt mỏi, liền đứng dậy thổi tắt đèn rồi lại nằm xuống giường.

Nhớ lại nụ cười của y ban nãy, ngực hắn vẫn còn có chút rung động, thật sự rất muốn cho Thức Yến gối lên tay mình nằm, đáng tiếc thân thể vẫn còn yếu ớt nên đành thôi. Để bồi thường, hắn cầm lấy một tay của Thức Yến, tay kia kéo y qua, ở trên trán y nhẹ nhàng hôn một cái.

Nếu thành thân rồi mà không động phòng thì coi như thân mật một chút cũng được, nếu không thì vị tân phu lang luôn nghĩ người ta lấy mình vì trả nghĩa này chỉ sợ tâm trạng càng bất an.

Trước đó, Hạ Việt thật ra vẫn có chút không nắm bắt hết được tâm tình của Thức Yến, cố gắng trấn an, rồi lại lo lắng hai người không có cơ sở tình cảm sẽ làm y sợ hãi, nhưng bảo hắn làm ra chuyện trái lương tâm như cùng đàn ông ôm hôn gì đó, hắn làm không nổi.

Nhưng một buổi tối ngày hôm nay, nắm tay ôm ấp hôn trán người ta, một loạt động tác làm ra lại trôi chảy tự nhiên vô cùng. Là do thân thể nguyên chủ còn lưu lại ký ức, hay là do trong lòng Hạ Việt đã có biến hóa, hắn cũng không biết.

"Khuya lắm rồi, ngủ đi, ngày mai chúng ta còn phải dậy sớm đi kính rượu nữa."

Thức Yến nghe thấy giọng nói dịu dàng của Hạ Việt, nụ hôn ban nãy làm trái tim vẫn luôn thấp thỏm của y chậm rãi bình tĩnh lại. Y ngoan ngoãn "Ừ' một tiếng, nằm bên cạnh Hạ Việt, nhắm hai mắt lại.

Căn phòng tối đen như mực, hai người trên giường cũng không phát hiện ra, mãi cho đến khi Thức Yến đi vào giấc mộng, khóe miệng của y vẫn như cũ nhẹ nhàng cong lên.


Chương 6: Phu phu ở chung

Vừa mới thành thân thì hôm sau cho dù có dậy trễ thì cũng được bỏ qua, bởi vì đây là biểu hiện cho tình cảm của đôi tân phu phu đang rất tốt. Thế nhưng tình huống của Hạ Việt toàn bộ Vân gia đều biết, không thể động phòng, Thức Yến tự nhiên cũng không mượn cớ để dậy trễ, mới sáng sớm đã đánh thức Hạ Việt.

Ở Lạc Việt, phu lang không được phép bước qua người của trượng phu, cho nên dù ban đêm nếu muốn rời giường cũng phải đánh thức trượng phu dậy, sau đó từ phía sau lưng hắn đi xuống.

Tuy rằng Thức Yến xót Hạ Việt vẫn chưa khỏe hẳn, muốn để hắn ngủ nhiều một chút, nhưng thân là tân phu lang, cuối cùng cảm giác khẩn trương vẫn chiếm thượng phong. Y muốn dậy sớm như bình thường, không thể để công công và nhạc phụ nghĩ rằng mình là một phu lang lười biếng được.

Hạ Việt đại khái cũng đoán được tâm tư nhỏ của tiểu phu lang nhà mình, bị đánh thức cũng chỉ cười cười với Thức Yến. Hắn dựa theo phong cách của người hiện đại, ịn lên trán người ta một nụ hôn chào buổi sáng rồi mới ngồi dậy. Mấy ngày nay hắn đã ngủ nhiều lắm rồi, nếu sau này cứ quen thói như thế thì nguy to.

Hơn nữa, hắn còn có chuyện thân là tân lang quan thì phải làm.

Thành thân ngày thứ hai, tân lang quan phải chải đầu cho tân phu lang.

Bình thường, khanh quan cũng ít khi nào làm mấy kiểu đầu cầu kỳ, phần lớn là búi lên, để tóc rủ xuống lưng. Nhưng khanh quan khi kính rượu công công và nhạc phụ thì phải ăn mặc trang điểm tươm tất một chút, tóc chải lệch sang một bên, cố định lại, sau đó cài chiếc lược bạc nhỏ đêm tân hôn phu quân đã chải đầu cho mình lên.

Tân lang quan phải chải tóc cho phu lang của mình, vì phu lang búi tóc, vì phu lang cài trâm, tập tục này ngụ ý tăng tiến tình cảm phu phu, cũng là biểu thị sự hòa thuận vợ chồng để trưởng bối không phải nhọc lòng.

Đương nhiên, bởi vì trưởng bối có thể nhìn ra búi tóc có đẹp hay không, cũng có tân lang quan ngại phiền phức liền để cho tân phu lang tự chải đầu tự cài tóc, mình không làm gì cả. Tân lang quan có nguyện ý tuân theo phong tục hay không còn phải xem mức độ tôn trọng với trưởng bối cùng quá trình tăng tiến tình cảm phu phu.

Dù thế nào đi nữa, Hạ Việt đều nghĩ Thức Yến nhất định hi vọng hắn có thể chải đầu cho y, bản thân hắn cũng nguyện ý làm vì Thức Yến. Trên thực tế, cho dù không có phong tục này đi chăng nữa, với tính cách của Hạ Việt, rất có thể toàn bộ quá trình cũng không để cho Thức Yến nhúng tay vào, tự mình vui sướng búi tóc cho hắn.

Người hầu bưng nước tới cho phu phu hai người rửa mặt, sau đó Hạ Việt cũng không bảo hắn ra ngoài chờ, vì vậy, hạ nhân kia ngồi trong góc phòng nhìn hai người nào đó giúp nhau mặc quần áo, rồi lại chải đầu cho nhau. Rõ ràng cả hai không ai nói chuyện, thế nhưng sao lại cảm thấy hai người họ rất là thương nhau nha!

Thế là ngay ngày hôm đó, toàn bộ Vân gia từ trên xuống dưới đều biết, thiếu gia và tân phu nhân cảm tình hình như rất tốt.

Hạ Việt đương nhiên biết tên hạ nhân đi theo mình có chút lắm mồm, nhưng đấy là do hắn cố ý, sở dĩ Thức Yến không có thói quen để người lạ vào phòng, cũng bị hắn vỗ vỗ tay trấn an. Hơn nữa, hạ nhân của Vân gia có chừng ba mươi người, thân là thiếu phu nhân, Thức Yến cần phải làm quen với sự tồn tại của bọn họ.

Sau khi để Thức Yến búi tóc phía sau gáy cho hắn, Hạ Việt quay gương ra nhìn, còn đưa tay sờ sờ, nghĩ thầm tên người hầu kia nãy giờ chắc xem muốn no con mắt rồi. Tâm tình của hắn rất tốt, lúc chải đầu cho Thức Yến chỉ còn kém ngâm nga hát.

Hạ Việt nhìn hai tay nhỏ của Thức Yến rất linh xảo tự búi tóc cho mình, hắn cầm lược bạc ở trên búi tóc khoa tay múa chân, nửa ngày sau mới chọn được một chỗ để cài lược vào. Thức Yến không hề oán trách hắn lề mề, mặt mày nhu hòa xuyên qua gương nhìn hắn.

Chải đầu cho y xong, Hạ Việt tiện tay mở ngăn kéo bàn trang điểm, trông thấy mấy cái hộp đặt bên trong bèn quay sang hỏi Thức Yến có muốn đánh phấn hay không.

"Ta không quen dùng son phấn, bình thường cũng ít khi sửa soạn." Thức Yến cúi đầu, "Mặc đẹp cũng không có ai xem, hơn nữa, ta còn phải phụ nhà làm ruộng."

Thức Yến không phải là đang than thở, mà tính của y vốn khá xuề xòa, cũng không ao ước được ăn bận lộng lẫy như mấy khanh quan khác. Thế nhưng, y vừa nói xong những lời này thì cảm giác trên trán bị búng nhẹ một cái, Thức Yến ngẩng đầu, trông thấy ánh mắt ôn nhu của phu quân đang nhìn mình.

"Tướng công muốn ta trang điểm sao?" Thức Yến đột nhiên nhớ ra mình đã thành thân, chuyện sửa soạn này không phải do một mình y quyết định. Nếu như trượng phu thích phu lang mặc những trang phục mềm mại, hoặc cảm thấy phu lang trang điểm xinh đẹp dắt ra ngoài mới có mặt mũi, vậy y nhất định phải theo ý của trượng phu.

Hạ Việt cười lắc đầu: "Ta hi vọng Thức Yến là bởi vì mình nên mới trang điểm. Ngươi vốn dĩ đã rất đẹp rồi, ăn diện hay không cũng thế."

Thức Yến nghe xong nhịn không được quay đầu đi, vành tai nhỏ phấn hồng rơi vào trong tầm mắt của Hạ Việt, bị hắn nhéo nhéo.

Hạ Việt kỳ thực có điểm muốn vẽ chân mày cho Thức Yến, hắn nhớ kỹ đã từng xem qua một câu thơ tả về điều này, muốn thử làm theo, bất quá nếu Thức Yến không có thói quen trang điểm, hắn cũng không miễn cưỡng. Dung mạo của Thức Yến vốn rất dễ nhìn, không cần son phấn.

Sau khi hai người chỉnh trang, dùng bữa sáng ở trong phòng xong, Hạ Việt liền dẫn Thức Yến đi mời rượu cha mẹ. Dọc đường đi, hắn quang minh chính đại nắm tay Thức Yến, một mặt là để trấn an đứa nhỏ này, mặt khác là làm để cho người nhìn.

Cho dù tất cả mọi người đều biết vị phu lang này không phải là do Vân gia đại thiếu gia tự chọn tới, cũng không thể để bọn họ nghĩ rằng Thức Yến không được sủng mà đâm ra coi thường y.

Thức Yến là của hắn, đời này đều là của hắn, hai người dù không phải người yêu thì cũng là người nhà, hắn nhất định phải che chở cho y.

Tâm tư của Hạ Việt biểu hiện rất rõ ràng, Vân lão gia và Vân phụ thân trông thấy nhất thanh nhị sở, cười híp mắt tiếp nhận Thức Yến kính rượu, an ủi y một lát, sau đó gọi quản gia dắt y đi tham quan chung quanh nhà. Thức Yến vừa rời đi, trong phòng chỉ còn lại một mình Hạ Việt, phụ huynh hai đời bốn người ngay lập tức chạy lên vây quanh Vân thiếu gia.

Hạ Việt nhất nhất nhìn kỹ mặt của mấy vị trưởng bối nhà mình, hắn có chút buồn cười, khẽ nghiêng đầu qua một bên, thoải mái cho bọn hắn nhìn.

Các vị phụ huynh: "..." Đứa nhỏ này.

Vân phụ thân nhìn Hạ Việt giả ngu, đơn giản mào đầu: "Cả ngày hôm qua ngươi đã vất vả rồi, hôm nay trong người thấy sao?"

"Không sao ạ, Thẩm đại phu hình như đổi thuốc cho ta rồi, nước tắm và cháo thuốc hôm qua đều rất hiệu quả. Người cũng đỡ đau nhức, sáng nay dậy sớm ta cũng không mệt."

Tổ cha xót cháu, kéo hắn ngồi xuống ghế, nhìn chằm chằm tôn tử của mình từ trên xuống dưới từ trái qua phải. Hạ Việt ngoan ngoãn ngồi, sau đó nhìn ba người vẫn còn đang đứng trước mặt hắn, cười hỏi: "Phụ thân, cha, các ngươi và tổ phụ tổ cha cùng nhau vây bắt ta không cho ta về phòng chỉ để hỏi thăm sức khỏe của ta thôi à?"

"...Ngươi thừa biết chúng ta muốn hỏi cái gì cơ mà, ai bảo ngươi không chịu nói?" Vân phụ thân bực bội, cũng không thèm quanh co nữa, "Thức Yến hài tử kia, tối qua ngươi cũng gặp y rồi. Ngươi có hỏi chuyện của y chưa?"

Vân phụ thân nói xong, nhìn Hạ Việt rất bình tĩnh gật đầu, tựa hồ không có gì bất mãn, y lúc này mới yên lòng, lại hỏi tiếp: "Ngươi nghĩ sao? Ta thấy ngươi rất che chở cho y, mặc dù hôn sự này là do chúng ta tự ý quyết định, nhưng ngươi bây giờ không cần phải lo lắng, nói thật cho chúng ta biết, ngươi... có bất mãn với y không?"

"Tại sao?" Hạ Việt nghiêng đầu, "Có cái gì bất mãn? Thức Yến tốt lắm."

Hạ Việt nhìn cha, rồi lại quay qua nhìn tổ cha, hắn bỗng giật mình: "Cha đã sớm biết tình huống của Thức Yến rồi đúng không?"

Vân phụ thân gật đầu: "Đã sớm nghe nói. Kỳ thực trước đó cho dù ngươi không bị bệnh thì ta cũng muốn để ngươi đi làm quen với Thức Yến một chút, nhưng lại sợ ngươi nghĩ cha giới thiệu cho ngươi khanh quan nhà họ Bạch là để ép ngươi kế thừa nghiệp ủ rượu, cho nên cha quyết định không kể cho ngươi nữa."

Chợt nhớ tới Vân Hạ Việt kiếp trước tựa hồ không muốn kế thừa sự nghiệp gia tộc lắm, Hạ Việt có chút giật mình. Đúng vậy, Bạch gia chuyên môn trồng lúa bán cho Vân gia ủ rượu, nếu hai nhà kết thân, cuộc hôn nhân này sẽ mang lại nhiều lợi ích cho nghiệp cất rượu của Vân gia.

Nghĩ vậy, Hạ Việt bỗng dưng cảm thấy rất may mắn, may là mình cùng Thức Yến thành thân, nếu là Vân Hạ Việt kia, chỉ sợ hắn đối với Thức Yến sẽ có mâu thuẫn tâm lý.

Thức Yến vốn khéo léo hiểu chuyện, cho dù có bị trượng phu lãnh đạm cũng sẽ không oán trách a, mặt y không biểu hiện cảm xúc được, người khác cũng không phát hiện được, vậy y đại khái cũng chỉ có thể đau khổ một mình.

May là người tỉnh lại, lấy Thức Yến là hắn của kiếp này, chứ không phải là Vân Hạ Việt của kiếp trước.

Hạ Việt còn đang âm thầm cảm khái, đột nhiên nhíu mày lại, hắn quay sang nhìn Vân phụ thân gặng hỏi: "Cha, chẳng lẽ cha thấy Thức Yến bị như vậy nên mới tìm y để xung hỉ cho ta sao?"

Nếu như cha cho rằng Thức Yến bên ngoài không ai muốn, thấy y tính tình nhu thuận, không dám phản kháng nên mới đi hỏi Thức Yến có nguyện ý tiến vào cửa Vân gia hay không. Nếu thật sự là như thế, cho dù người kia là cha của Hạ Việt, hắn cũng sẽ không cho phép y khi dễ Thức Yến.

Vân phụ thân nhìn nhi tử nhà mình trên mặt mang theo địch ý không rõ, không nhịn được phì cười. Hạ Việt ngơ ngác, thấy tổ cha đứng cạnh cũng đang cười trộm, phụ thân và tổ phụ còn dùng ánh mắt mờ ám nhìn mình, chính hắn cũng không khỏi cảm thấy trên mặt có chút nóng lên. Thế nhưng hắn vẫn cảm giác là mình làm đúng a, bảo vệ vợ thì làm sao, chẳng phải là điều nên làm sao?

"Tiểu tử ngốc, cha ngươi làm sao sẽ khi dễ Thức Yến a." Vân lão gia vẫn luôn không lên tiếng cuối cùng cũng mở miệng, "Lúc đó, trong thành có rất nhiều khanh quan, cha ngươi đi hỏi từng người một, cũng có vài khanh quan có ngày sinh hợp với ngươi, nhưng nguyện ý gả về Vân gia xung hỉ, chỉ có một mình Thức Yến."

"Cho nên..." Vân lão gia nhìn thẳng vào Hạ Việt: "Ngươi tuyệt đối không được bạc đãi y."

Hạ Việt nở nụ cười, hắn đón nhận ánh mắt của phụ thân, nghiêm túc đáp.

"Phụ thân yên tâm, tuyệt đối sẽ không."

Vân lão gia cũng cười vỗ vỗ vai Hạ Việt vai, Hạ Việt ở lại nói chuyện với tổ phụ, tổ cha và cha mình một lúc sau đó mới quay về.

Những ngày sau đó, Hạ Việt đi đâu Thức Yến đi đấy, hầu như từng giây từng phút hai người đều dính cùng một chỗ.

Nhiệm vụ xoa bóp tay chân mỗi ngày cho Hạ Việt được Vân phụ thân giao hết cho Thức Yến, y rất chăm chỉ chịu khó đi theo Thẩm đại phu học.

Bởi vì nước tắm thảo dược có hiệu quả rất lý tưởng nên Thẩm đại phu để Hạ Việt mỗi ngày ngâm hai lần, sáng và tối, không cần phải châm cứu nữa.

Sau khi thành thân, lúc Hạ Việt tắm cũng không cần gọi hạ nhân nữa, cần gì đã có Thức Yến bên cạnh hầu hạ. Lúc hắn ngâm mình, Thức Yến cũng có thể thuận tiện xoa bóp cho hắn.

Lúc đó, Hạ Việt lần đầu tiên ý thức được một vấn đề, tuy Thức Yến thoạt nhìn cũng là nam, lại còn là phu lang của mình, hắn lại cứ thế mà cởi sạch sẽ để Thức Yến đỡ vào bồn tắm.

Thức Yến châm nước ấm vào bồn, im lặng ngồi sau lưng xoa bóp mấy huyệt vị ở vai và đầu cho hắn, thẳng đến khi Thức Yến cúi xuống bóp tay cho Hạ Việt, hắn mới chú ý tới vành tai đỏ ửng của tiểu phu lang nhà mình.

Hạ Việt lúc này mới có chút trách tự trách mình quá trì độn, tuy nói là phu phu, thế nhưng cả hai còn chưa viên phòng, đây là lần đầu tiên Thức Yến nhìn thấy cơ thể của trượng phu, đương nhiên là xấu hổ a. Mình lại còn thản nhiên ở trong bồn mở chân thả lỏng, tuy rằng nước rất sâu lại pha thảo dược tối màu, nhưng cũng không phải là không thể nhìn thấy gì bên dưới.

Hạ Việt mặc quần áo tử tế, lôi kéo Thức Yến ly khai phòng tắm, dọc đường đi phải kiếm đủ mọi đề tài trên trời dưới đất để di dời lực chú ý của y, hơn nửa ngày mới dỗ cho hai tai nhỏ hết đỏ.

Sau đó mỗi khi phải ngâm thuốc, Hạ Việt lại mặc chiếc khố hắn chế tạm vào đi tắm. Đời trước làm người hiện đại đã quen mặc quần lót, đời này lại để Tiểu Hạ Việt lắc tới lắc lui giữa hai chân rất khó chịu, lại không có cảm giác an toàn, cuối cùng hắn bèn dùng một khối vải trắng thật dài, dựa theo trí nhớ tự quấn mình lại, mặc định là quần lót. Chính hắn cũng biết cái này rất khác so với khố bình thường, thế nhưng lúc Thức Yến hỏi thì hắn vẫn trả lời là mình mặc khố.

Ngoại trừ mỗi ngày tắm nước thảo dược, món cháo thuốc Hạ Việt ăn hôm thành thân cũng đã trở thành món chính của hắn. Bởi vì sợ đói nên hắn một ngày ăn tới bốn cữ, cháo không đắng, nhưng ngày này qua ngày nọ đều ăn cháo ít nhiều lắm Hạ Việt cũng thấy ngán. Thức Yến biết nên gần đây muốn nấu cho hắn chút canh ăn kèm để thay đổi khẩu vị.

Đối với cái dạ dày ba năm liền chưa từng ăn cơm bình thường phải cẩn thận đối đãi, Hạ Việt cũng chỉ có thể ăn một ít thức ăn lỏng. Thức Yến rất cẩn thận, mỗi lần chuẩn bị nấu đều chạy sang hỏi Thẩm đại phu, rất sợ nguyên liệu nấu ăn mình chọn làm mất công hiệu của thuốc.

Hạ Việt thấy Thức Yến vì mình dụng tâm như vậy, trong lòng vô cùng ấm áp, cũng không ghét uống cháo nữa, trái lại mỗi lần đều rất chờ mong sau khi ăn xong Thức Yến nhà hắn sẽ bưng lên món gì.

Tình trạng đau nhức trên người Hạ Việt nay đã khá hơn nhiều. Thẩm đại phu khuyên hắn nên hoạt động tay chân nhiều một chút, vì vậy Hạ Việt sau khi ăn xong sẽ cùng Thức Yến tản bộ trong sân nhà.

Bình thường bọn họ cơ bản chỉ đi lại trong chính viện, ngẫu nhiên sẽ đi tới hoa viên, sau đó Hạ Việt sẽ muốn vào thư phòng. Thức Yến ôm đến một chậu than, cùng hắn ngồi trong thư phòng đọc sách, thỉnh thoảng giúp hắn xoa bóp tay chân.

Hạ nhân Vân gia mỗi ngày đều nhìn thấy thiếu gia và thiếu phu nhân có đôi có cặp, đều nghĩ đôi phu phu này đúng là cảm tình tốt. Tuy rằng thiếu phu nhân trên mặt không lộ vẻ gì, lúc đầu cảm thấy y có hơi khó gần, thế nhưng thiếu gia luôn cười nói chuyện với thiếu phu nhân, mỗi một câu của người kia, y đều đáp lại, không hề có lệ chút nào.

Mấy hạ nhân từng phục vụ thiếu phu nhân cũng nói, y kỳ thật rất dễ nói chuyện, cũng không lên mặt đành hanh với bọn họ. Vì vậy, nếu nhìn kỹ thiếu phu nhân cũng không cảm thấy y lạnh như băng, người ta chỉ là ít cười đấy thôi.

Chỗ bờ tường, Hạ Việt thừa dịp Thức Yến đi đổi than trốn sau nhà kho bên cạnh nghe trộm mấy người hầu nói chuyện, lộ ra nụ cười hài lòng. Hắn vừa định trở về hành lang chờ Thức Yến lại bị hạ nhân tìm đến, bảo rằng Vân lão gia gọi hắn đến chính đường.

Hạ Việt ngẫm nghĩ một lúc vẫn nghĩ không ra vì sao phụ thân đột nhiên lại tìm hắn, đành gọi hạ nhân kia nói Thức Yến về phòng trước. Hạ Việt phủi phủi vệt vôi dính vào áo, cất bước đến chính đường.

�#

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip