Chương 94
Edit: AnSinhThatNguyet.
Đêm nay, Thương Lam bắt đầu sốt nhẹ, Triển Mộ đem cô tắm sạch sẽ, ôm trở về trên giường, rồi sau đó đi thẳng đến phòng tắm.
Một lát sau, phòng tắm truyền ra tiếng nước chảy ào ào, cô nằm ở trên giường nhíu mày, không thoải mái rên, ngâm một tiếng, nghe trên tường âm thanh tí tách của đồng hồ, theo bản năng cuộn trong chăn bất giác co rụt lại.
Không biết qua bao lâu, tiếng nước trong phòng tắm đột nhiên im bặt, trong phòng mông lung, cô nhìn thấy hắn duỗi tay của mình tới, mọc đầy thô kén đại chưởng khớp xương hữu lực (?), tràn ngập sự xâm lược.
Cô nhìn qua Triển Mộ bộ dáng vật lộn, rất nhanh, cô căn bản nhìn không rõ động tác của hắn. Trong lòng vừa động, cô giống một con nhím chấn kinh, khuôn mặt nhỏ chôn trong chăn mỏng, lặng lẽ dựng lên gai nhọn trên người.
Triển Mộ là người sống ở mũi đao, có cái gì mà hắn không làm được, đối với hắn mà nói, thất bại ngang với tử vong, cho nên hắn không thể thua, không thể có gánh vác, mà Thương Lam không thể nghi ngờ, chính là tay nải hắn ném không được, đời trước còn như thế, huống chi bây giờ...
Nhìn thấy cô co rúm, hắn duỗi tay lại dừng một chút, dừng ở giữa không trung:
"Tiểu Lam."
Hắn vặn quá nàng đầu vai (?), bàn tay công khai thâm nhập cổ áo ngủ, lòng bàn tay dán lên làn da của chính mình, Thương Lam nhẹ nhàng run.
"Nước Mỹ bên kia anh đã an bài xong trường học, chờ sau khi đính hôn kết thúc, em cùng anh qua đấy."
Nhụy hoa trước ngực nhô lên, hắn như là nổi lên hứng thú, câu lấy viên thịt kẹp ở giữa nhẹ nhàng ma sát, cái nhũ xẹt qua màu hồng anh đào, mang ra càng nhiều rùng mình.
Thương Lam cả một người run run, cuộn tròn lên mệt mỏi gật đầu, cô rất mệt, đã không còn tinh lực dư thừa đi ứng phó dục vọng của hắn.
Hắn lại ma sát cô sau một lúc lâu, đột nhiên rút về tay từ mép giường đứng dậy, nghe thấy âm thanh hắn đóng cửa, cô lặng lẽ nhẹ nhàng thở ra.
Nhưng được không bao lâu, lại nghe thấy tiếng bước chân hắn dần dần đến gần, trong tay bưng một chén thuốc, hắn thật cẩn thận nâng thân thể của cô dậy, nhẹ nhàng quấy trong chén nước ấm.
Một cổ mùi thuốc gay mũi tràn ngập ở trong nhà, cô cau mày lui về phía sau, cắn bên môi như thế nào cũng không chịu đụng cái muỗng hắn đưa qua.
"Ngoan, thứ này đối với thân thể em có chỗ lợi." Hắn kiên nhẫn khuyên nhủ, thổi thổi, cái muỗng trong tay lại một lần nữa hướng đến miệng của cô.
Cô lắc đầu, đem khuôn mặt nhỏ xoay qua một bên, không chịu hợp tác.
"Tiểu Lam."
Đáy mắt hiện lên một tia không vui, trên mặt hắn trầm xuống thấp giọng nói:
"Nghe lời."
Giọng nói khàn khàn của hắn mang theo mấy phần cảnh cáo, Thương Lam do dự một hồi, động tác thong thả hướng về hắn tới gần, môi anh đào chạm cái muỗng hắn đưa qua, cái miệng nhỏ nuốt xuống thuốc bên trong.
Thật sự quá đắng, đắng vào tim phổi.
Ánh mắt dừng ở chén sứ hắn cầm trong tay, cô nuốt vào trong miệng thuốc đắng, lấy lòng nói:
"Quá nhiều, em uống không được."
Triển Mộ không có trả lời vấn đề của cô, chỉ là hơi híp mắt, một lần nữa lại múc một muỗng đầy đưa qua.
Cuối cùng, một chén thuốc đầy toàn bộ vào trong bụng cô, nghe thấy tiếng Triển Mộ đóng cửa, cô ủy khuất trốn ở trong chăn rớt nước mắt.
"Khóc cái gì, anh là vì tốt cho em, em chẳng lẽ không muốn có một đứa con thuộc về chúng ta sao?"
Trong lòng Thương Lam đối với hắn có còn tồn tại cảm tình hay không hắn không xác định được, nhưng có thể khẳng định một chuyện đó chính là cô là thật sự thích có con.
Triển Mộ sờ sờ cái trán của cô, biết cơn nóng rút đi lúc này mới thoáng yên tâm, hắn rút tay mình về, nhìn cô củng khởi phía sau lưng lâm vào trầm tư(?).
Đời trước Thương Lam đối với con cái là khát vọng, sau khi kết hôn cô tích cực đi khám bác sĩ, uống các loại thuốc, thuốc tây thuốc ta đều thử qua, khi đó, bất luận bao nhiêu đắng, bao nhiêu khó uống, cô đều cũng không nhăn một chút liền uống vào, vì có thể sinh một cái đứa bé khoẻ mạnh.
Nhưng vô luận cô nỗ lực như thế nào, cuối cùng luôn là nếm kết thúc thất bại.
"Ngủ đi, ngày mai anh mang em đi ra ngoài một chút." Hắn kéo chăn ra chui vào, cánh tay sờ lên eo thon của cô, nhiệt độ cơ thể ấm áp cách quần áo chạm trên da, thật ấm áp, mà vì có được ấm áp này, hắn đã chờ đợi mười năm.
Lần này so với tiệc đính hôn Thương Hồng khi trước kỳ thật không quá khác.
Khi trời chạng vạng, Triển Mộ đưa cô về nhà sau đó thuận đường cùng Thương Trung Tín thương lượng một chút chuyện đính hôn.
Hai người đàn ông ăn ý không nhắc tới ước định một trăm triệu hai năm trước, mà ước định kia tuy là nói dùng để kiềm chế Triển Mộ, chi bằng là nói một loại phương thức Thương Trung Tín dùng trấn an Thương Lam.
Hôn sự của Thương Lam và Triển Mộ, thân phận Triển Mộ là người thừa kế, đó đều là ván đã đóng thuyền, điểm này mọi người đều biết, mà Thương Lam càng so với bất luận kẻ nào đều rõ ràng hơn.
Hai đời làm người, cô tự hỏi so với ai khác đều hiểu tính tình hai người đàn ông này, bọn họ đều là cùng loại người, ích kỷ, chỉ cần có thể đạt tới mục đích, cái gì đều có thể từ bỏ, hy sinh, mà đối với Thương Trung Tín mà nói, cô không thể nghi ngờ hơn chính là vật hi sinh tốt nhất.
Thương Lam không biết bọn họ nói cái gì, cũng không có hứng thú biết, mà thời điểm Triển Mộ cùng Thương Trung Tín từ trong thư phòng đi ra, cũng đã tới thời gian ăn cơm chiều, có thân phận con rể Thương gia, lúc này hắn ở lại ăn cơm trở nên càng thuận lý thành chương.
Khi ăn cơm chiều Triển Mộ đem cô ngồi xuống vị trí, thỉnh thoảng gắp đồ ăn cho cô, ôn tồn mềm giọng, săn sóc tỉ mỉ, ngay cả vú ở một bên xem, đều vừa lòng gật đầu.
Ở trong mắt người ngoài hai người là nam tuấn mỹ nữ, một cường một nhược, đứng chung một chỗ giống như một đôi bích nhân, cực kỳ đăng đối.
Nhưng đó cũng chỉ là bên ngoài, lại có ai biết sóng ngầm mãnh liệt giữa hai người?
Từ đầu đến cuối chầu cơm này Thương Lam vẫn luôn trầm mặc, ngay cả Triển Mộ ăn nói khép nép lấy lòng cũng xa cách một bên.
Chú ý tới tình huống bên này, Thương Trung Tín hợp lại khởi mày nói:
"Tiểu triển à, con gái của ta chính là có chút tính tình tiểu thư, cậu về sau nhiều trọng trách, nhường con bé một chút."
"Con sẽ thương bá, người yên tâm, con sẽ đối tốt với em ấy." Hắn cười đến ôn nhu, một bộ dáng nho nhã văn nhã.
Thương Lam thổi chén canh nóng trước mặt, khói trắng lượn lờ dần dần mơ hồ hai mắt, trong mắt bọn họ xem ra, Triển Mộ đủ tốt, đủ ưu tú, có thể làm vợ hắn đó là người có phúc khí lớn trong cuộc đời, nhưng đã có ai hỏi qua ý kiến của cô, chỉ một câu: Ta là vì muốn tốt cho ngươi liền đem cô sở hữu, bóp chết nỗ lực kháng cự ở trong trứng.
Ăn xong cơm, Thương Lam trốn tránh ý thân cận của hắn, cùng Thương Hồng sánh vai ngồi, hai chị em cũng đã một đoạn thời gian dài không nói chuyện, cùng dưới mái hiên, mỗi khi đụng phải là hừ lạnh quay mặt đi.
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip