CHAP 5: BỆNH VIỆN
*Tít ~ tít*. Tiếng điện tâm đồ vang lên trong căn phòng. Yoon Cheol nghe thấy âm thanh liền ngước lên nhìn, thấy điện tâm đồ hoạt động lại bình thường anh vui mừng vì cô cuối cùng cũng nghe thấy lời anh gọi.
"Seo Jin à, anh biết em sẽ không bỏ anh đi đâu".
"Kỳ tích, đây đúng là kỳ tích. Trong y học, bốn phút đầu tiên kể từ sau khi bệnh nhân ngưng thở chính là giây phút "vàng" để cứu sống bệnh nhân. Bác sĩ ha có lẽ tình yêu của anh đã đánh thức cô ấy".
Ấp mu bàn tay cô lên má, anh nhẹ nhàng đặt lên đó một nụ hôn. "Cảm ơn em, bà xã".
Cô hôn mê cũng đã một tuần, Trong một tuần này, Yoon Cheol luôn túc trực bên cạnh cô, không rời mắt cô phút giây nào. Hôm nay đã là ngày thứ nhất của tuần thứ hai, ngón tay cô cử động nhẹ, chậm rãi mở mắt ngay lập tức mùi thuốc sát trùng xộc vào mũi khiến cô cau mày khó chịu. Cảm nhận được có một vật gì đó đè lên tay cô, đưa mắt nhìn thì ra là Yoon Cheol đang nắm chặt lấy bàn tay cô. Nhẹ nhàng dùng tay còn lại gỡ ra tay anh ra, Yoon Choel cảm nhận được tay có vật gì đó động vào, vừa mở to mắt đã thấy cô tỉnh lại. Anh vui mừng đứng dậy, lúc đứng dậy khớp gối kêu lên một tiếng. Vội quay đi, anh nhăn mặt bước khập khiễng ra ngoài.
"Huyết áp bình thường, vết thương không có dấu hiệu nhiễm trùng. Không có gì nguy hiểm. Cầm lấy bệnh án, vị bác sĩ viết viết ghi ghi lên đó". Ghi xong bệnh án bác sĩ cũng rời đi hết chỉ còn mình cô nằm một mình.
"Seo Jin". Ba cô hớt hải chạy vào nắm chặt lấy tay cô.
"Cuối cùng con cũng tỉnh rồi. Dọa ta sợ muốn chết. Xảy ra chuyện gì ai sẽ là người thừa kế Cheong A".
Cô lặng người đi. Thì ra ba cô tới cuối cùng cũng chỉ quan tâm việc ai sẽ tiếp quản cơ nghiệp nhà họ Cheon. tuy trong lòng có phần hơi buồn nhưng nhìn dáng vẻ hớt hải vừa rồi của ba, cô biết trong lòng ông ấy vẫn rất quan tâm cô chỉ là ông ấy coi trọng sĩ diện hơn nên mới không thể hiện ra.
"Con khô..."
"Tạm thời đừng nói chuyện, con nghỉ ngơi đi. Ba cho người nấu đồ bổ mang tới".
"Mẹ ơi". Eun Byeol vừa về tới nhà đã nghe quản gia Han kể hết mọi chuyện, Chưa kịp thay đồ, cô bé tích tốc chạy tới bệnh viện.
"Eun Byeol, con ở lại chăm sóc cho mẹ con. Ông về nhà lấy ít đồ".
"Dạ vâng".
"Mẹ, con nghe chú Han nói mẹ bị người ta đẩy. Đã bắt được hung thủ chưa vậy mẹ".
Cô cầm tay Eun Byeol viết chữ gì đó.
"Điện thoại".
Seo Jin gật đầu.
"Con hiểu rồi. Mẹ đợi con một chút".
Cầm lấy điện thoại, cô nhắn lên bảng ghi chú vài dòng chữ rồi đưa cho Eun Byeol xem.
"Dì Seo Young". Cô bé ngạc nhiên khi biết người đã làm mẹ mình thành ra như vậy là Choen Seo Young. Tuy cô biết mẹ và dì trước giờ không ưa nhau nhưng dì cũng không đến mức ra tay tàn nhẫn với mẹ như vậy.
"Vậy đã tìm được dì chưa mẹ". Cô bé hỏi tiếp
"Vẫn chưa. Mẹ nghe nói Seo Young đã bỏ trốn".
"Cheon Seo Jin. Đồ bỉ ổi. Là mày đã hại Seo Young. Hôm nay tao phải giết mày". Bà mẹ kế xông vào phòng đẩy ngã Eun Byeol, nắm lấy cổ áo lôi cô xuống giường.
"Bà làm gì vậy. Buông mẹ con ra". Eun Byeol bước tới dùng hết sức gỡ tay bà ra nhưng cô lại bị bà ta đẩy ngã một lần nữa.
"Tao biết mày đang giả vờ. Mau đứng dậy theo tao tới chỗ ba mày, tao phải vạch mặt mày trước mặt ông ấy. Seo Young bị mày đổ oan".
Eun Byeol đứng dậy, biết sức bản thân không đấu lại nên cô bé nhấn chuông gọi bảo vệ lôi bà ta ra ngoài. Yoon Cheol Nghe thấy tiếng huyên náo, anh ba bước biến một bước chạy tới chỗ Seo Jin. Nhìn thấy cô ngã xuống đất anh nhanh chóng chạy lại bế cô đặt lên giường.
"Ba ở đây với mẹ. Con xin phép ra ngoài". Eun Byeol đóng cửa lại đi xuống khuôn viên bệnh viện.
"Anh lại tới trễ rồi bà xã em không bị sao chứ. Xin lỗi em, sẽ không có lần sau nữa".
Cô lắc đầu. Đưa cho anh xem dòng ghi chú. "Đầu gối anh không sao chứ. Đã chườm nóng chưa. Anh đừng giấu em, lúc nãy khi anh đứng dậy em đã nghe thấy đầu gối anh phát ra tiếng".
"Ngốc, anh không sao, cũng đã chườm nóng rồi". Anh đặt tay lên má cô vuốt ve.
Một lúc sau, cơn buồn ngủ ập tới. Seo Jin từ từ ngủ thiếp đi. Đến khi tỉnh dậy lần nữa đã là buổi sáng hôm sau.
"Em tỉnh rồi à".
Vừa tỉnh lại đã thấy Yoon Cheol, cô cảm thấy vô cùng an toàn khi có anh cạnh bên.
"Em đợi anh một chút". Thấy Yoon Cheol quay người bước đi, cô sợ hãi nắm lấy góc áo blouse kéo kéo.
"Ngốc à, Anh đi gọi ý tá vào thay bình truyền dịch".
Nằm trên giường bệnh tịnh dưỡng cũng đã hơn nửa tháng. Sức khỏe cũng đã hồi phục tương đối, bác sĩ cũng đã cho phép cô xuống giường đi lại. Vừa bước xuống giường cô liền ngã nhào ra đất.
"Đưa tay đây cho anh". Yoon kéo cô đứng dậy để cô dựa và người mình.
Trong Khuôn Viên bệnh viện lác đác người qua lại, Những cơn gió mùa xuân thổi qua mang theo những cánh hoa anh đào rơi xuống nền sỏi đá. Đôi vợ chồng dìu nhau đi trên con đường rải đầy hoa.
"Ây du, đây là vợ bác sĩ Ha sao. Thật xinh đẹp quá". Một a dì nhìn thấy tấm tắc khen.
Bệnh nhân vây quanh anh khi thấy anh đi cùng với một cô gái.
"Đúng là trai tài gái sắc".
"Bác sĩ Ha, cô ấy có phải là soprano Cheon Seo Jin không. Nhìn ngoài đời đúng là đẹp hơn trên tivi".
"Mọi người quá khen rồi. Giới thiệu với mọi người đây là vợ cháu".
"Xin chào mọi người". Cô hơi rụt nè nép vào trong lòng anh nhưng vẫn không quên lịch sự cúi chào.
"Em đừng sợ. Họ đều là bệnh nhân của anh".
"Ây du, mọi người nhìn kìa cô ấy xấu hổ rồi kìa".
"Mọi người cháu xin phép đưa vợ cháu về phòng".
Đặt cô nằm xuống giường, anh đắp chăn lên cho cô. Kéo chiếc ghế nhỏ, anh ngồi xuống tay nắm chặt tay cô.
"Em ngủ một chút đi. Anh sẽ ngồi đây trông em ngủ. Không đi đâu hết, chỉ cần mở mắt là em có thể thấy anh".
Kỳ thật kể từ sau khi cô bị tai nạn rồi bị mẹ kế hành hung, cô luôn có cảm giác bất an. Tuy cha cô đã cho vệ sĩ túc trực bên cạnh cô 24/24 nhưng cô vẫn chẳng thể nào ngủ ngon được. Cứ luôn bị ác mộng kéo tỉnh lúc nửa đêm. Sống với cô đã lâu nhưng đây là lần đầu tiên anh thấy cô sợ hãi đến nỗi mất ngủ.
Đến Khi Seo Jin thức dậy là mười một tôi giờ cùng ngày. Vừa tỉnh lại đã nghe thấy giọng Yoon Cheol.
"Ba cho người nấu canh mang tới. Dặn anh khi nào em dậy thì cho em uống". Đem canh tới trước mặt cô, thổi thổi muỗng canh.
Seo Jin ngoan ngoãn há miệng uống canh.
"Hiện tại cũng đã khuya, ăn quá nhiều đối với dạ dày không tốt, uống chút canh rồi ngủ tiếp đi".
"Mình à, khi nào thì em mới có thể về nhà".
"Sao vậy".
"Ở bệnh viện ngột ngạt quá, nên em muốn về nhà".
"Nếu không có vấn đề gì cuối tuần em liền có thể xuất viện về nhà". Yoon Cheol ôn nhu giúp cô lau đi vết canh còn dính ở miệng, vặn vặn bình dịch dã truyền hết, anh nhẹ nhàng rút kim. Giúp cô ấn vị trí tiêm.
"Anh chưa hôn chúc ngủ ngon". Cô chỉ chỉ lên trán ý bảo cô hôn anh.
"Em cũng có phải con nít đâu mà phải hôn chúc ngủ ngon". Anh phản bác.
"Em không biết, anh phải hôn em".
"Được được". Anh cúi xuống đặt lên một nụ hôn. Seo Jin câu cổ, nhướn người kéo anh vào một nụ hôn môi. Cô mãnh liệt hôn anh, kéo anh xuống giường, cô lật đè người anh lại ngồi lên.
"Seo Jin em làm gì vậy".Anh ngạc nhiên nhìn cô.
"Làm chuyện vợ chồng". Cô vuốt ve ngực anh.
"Không được đâu, đây là bệnh viện".
".......".
Cô đưa tay cởi từng chiếc cúc áo bệnh nhân. Hai khỏa đào to tròn dưới anh sáng mờ ảo của căn phòng lộ ra trước mắt anh. Yoon Cheol biết phải làm thế nào, rướn người hôn lên đôi môi đỏ mọng của cô. vòng tay qua cổ ghì chặt cô xuống.
Hai người thoát khỏi nụ hôn, anh hôn lên chóp mũi cô. "Anh mệt rồi, em tự động đi". Anh nằm xuống vẻ mặt hiện lên dòng chữ. "Anh đang chờ em thượng đây".
Cô lại kéo anh vào một nụ hôn khác. Cảm nhận được không khí lạnh lẽo, cô mở mắt, từ khi nào mà quần áo của hai người đã yên vị dưới sàn nhà rồi. Cô tròn mắt nhìn anh, lại cảm nhận được mông có vật gì đó cứng cứng chạm vào, cô quay người nhìn phát hiện vật nam tính của anh đã cương lên, cô xấu hổ quay đi.
"Em là người châm lửa thì phải dập lửa".
Thời khắc này cô cảm thấy vô cùng hối hận. Cầm lấy côn thịt cứng nhắc cô từ từ ngồi xuống. Chỉ vào được một nửa, cô đã cảm thấy rất không thể vào sâu hơn được nữa. Yoon Cheol nắm lấy hông cô mạnh bạo kéo xuống, nam căn đâm sâu lút cán, cô phát ra âm thanh kiều mị.
Đợi đến khi bên dưới đã hoàn toàn chấp nhận vật nam tính to lớn ở bên trong, Cô chống hai tay lên ngực anh, từ từ nhún nhảy. Khoái cảm dâng trào, cô phát ra âm thanh kiều mị.
"Em chậm quá, để anh giúp em". Anh lật người cô đè xuống. Nắm lấy hông cô anh mạnh bạo ra vào.
"Um......aaaa....Nhanh quá, chậm lại".
"Sai rồi phải là nhanh lên".
Seo Jin thở dốc, hai chân quấn chặt vào hông anh, khỏa đào đung đưa theo từng nhịp ra vào. Anh vươn người mạnh bạo hôn cô, chiếc cổ bị cắn mút đến rướm máu. Vật nam của anh bị bên trong của cô siết chặt, hơi thở cả hai dồn dập. Đến lúc cô chuẩn bị lên đỉnh , anh đem dị vật rút ra ngoài.
"Cầu xin anh đi". Anh ghé sát tai cô liếm nhẹ lên vành tai.
Cơn cao trào bị dập tắt, cô khó chịu, đôi mắt mơ hồ bị dục vọng xâm chiếm nhìn anh cầu xin.
"Khó chịu, muốn.....anh......đừng........đừng dừng lại".
Đem nam căn lần nữa tiến vào anh gia tăng tốc độ, đem cự vật nóng hổi chạm đến tử cung. Anh gầm lên một tiếng, đem hết tinh dịch phóng thẳng vào trong cô. Seo Jin ngất lịm đi trong khoái lạc.
Đem quần áo mặc lại, anh nhìn thấy ráp giường bị xuân thủy cùng xuân dịch thấm ướt một mảng. Anh lấy khăn giấy lau khô chỗ bị ướt, anh nằm lên giường để đầu cô gối lên tay anh. Chỉnh lại tư thế thoải mái nhất, anh mệt mỏi thiếp đi.
Ps: Tuần sau au có việc không sáng tác được nên tuần này au tranh thủ viết rồi đăng lên cho mn. Có ai quen với hình tượng một dì Trinh như vậy không
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip