Chương 17

Si Linh (17)

"Vong Cơ!" Lam Vong Cơ đang muốn phá vỡ cấm chế, thì nghe thấy phía sau có tiếng gọi.

Y vừa xoay người, Lam Hi Thần mang theo Nhiếp Hoài Tang ngự kiếm mà đến. Cùng lúc đó, cầm tiêu hợp tấu trong miếu dần dần ngừng lại.

Lam Hi Thần bị bộ dáng hai mắt đỏ bừng của y làm cho hoảng sợ, y bình tĩnh lại, nói: "Vong Cơ, đệ làm sao vậy? "

Lam Vong Cơ nói: "Huynh trưởng, Giang Vãn Ngâm hạ sát thủ với Ngụy Anh, chỉ sợ Ngụy Anh lành ít dữ nhiều!"

Lam Hi Thần kinh ngạc mở to hai mắt, chợt quyết đoán nói: "Không có khả năng. Hắn sẽ không làm thế. "

Nhiếp Hoài Tang cũng nói: "Đúng vậy, Giang huynh làm sao có thể sát hại Ngụy huynh đây? "

Lam Vong Cơ vội vàng nói: "Huynh trưởng! Không tin ngươi mở cấm chế ra, bọn họ ở bên trong! "

Nghe nói Giang Trừng ở bên trong, Lam Hi Thần không do dự, lúc này hợp lực với Lam Vong Cơ. Một lát sau, cấm chế của Tam Độc vất vả khổ cực cuối cùng bị hai người mạnh mẽ mở ra.

Ba người đang muốn xông vào, lại không ngờ bị một thanh kiếm ngăn cản đường đi.

Kiếm này toàn thân lưu chuyển bạch quang, ngang ngược chặn trước mặt bọn họ, cực kỳ kiêu ngạo ngăn trở bọn họ.

Lam Vong Cơ đi bên trái, nó liền đi bên trái, Lam Vong Cơ hướng bên phải, nó liền hướng phải.

Lam Vong Cơ nóng nảy, trực tiếp dùng Tị Trần hất nó đi, Giang Lưu Phong đột nhiên từ trên mái hiên miếu Quan Âm nhảy xuống, bắt được Thanh Bình bị Tị Trần hất bay, rơi xuống trước cửa miếu.

"Ba vị đây là muốn làm gì?" Giang Lưu Phong ôm kiếm, dựa vào khung cửa, khóe môi mang theo ý cười quen thuộc.

Lam Vong Cơ lạnh lùng nói: "Tránh ra."

Giang Lưu Phong nhướng mày nói: "Dựa vào cái gì, nơi này cũng không phải nhà ngươi."

"Ngươi..." Lam Vong Cơ nhấc Tị Trần muốn xông tới, lại bị Lam Hi Thần ngăn lại.

"Giang công tử, nghe nói Giang tông chủ ở bên trong, ta muốn đi vào gặp hắn một lần."

Giang Lưu Phong hứng thú nói: "À? Không biết Lam tông chủ tìm tông chủ nhà chúng ta có chuyện?"

Lam Hi Thần cũng không muốn cùng hắn nhiều lời, trực tiếp nói rõ: "Giang công tử, nếu ngươi cố ý muốn ngăn cản, cũng đừng trách chúng ta mạo phạm."

Giang Lưu Phong cười ha ha nói: "Thật là một viên minh châu chiếu thế Trạch Vu Quân! Ta hỏi ngài, nếu sư phụ ta thật sự giết Ngụy Vô Tiện, ngài có giết hắn để thay trời hành đạo hay không?"

Lam Hi Thần kinh ngạc nói: "Tự nhiên sẽ không, ta tin tưởng Giang tông chủ hắn sẽ không sát hại Vô Tiện."

Giang Lưu Phong cười nhạo nói: "Lam tông chủ, nếu ngươi thật sự tin tưởng sư phụ ta như lời ngươi nói, cần gì phải đi vào?"

Lam Hi Thần nghẹn một tiếng, nói: "Nhưng mà..."

"Nhưng cái gì? Ngươi chính là không tin hắn, cho nên ngươi mới vội vội vàng vàng muốn đi vào tìm hiểu đến tột cùng, không phải sao? Nếu ngươi thật sự tin hắn, nên khuyên can đệ đệ ngươi không nên quấy rầy hắn, tôn trọng lựa chọn của hắn, mà không phải không nói hai lời liền mạnh mẽ phá tan cấm chế do hắn thiết lập!"

Lam Hi Thần nhất thời câm lặng, Lam Vong Cơ thấy y do dự, lập tức chỉ vào Giang Lưu Phong nói: "Huynh trưởng, chớ nhiều lời với hắn."

Lời còn chưa dứt, Tị Trần liền đâm thẳng về phía Giang Lưu Phong.

Giang Lưu Phong lắc mình né tránh, cùng Lam Vong Cơ so chiêu, nhưng mặc dù Lam Vong Cơ bức hắn như thế nào, hắn thủy chung cũng không rời một bước ở cửa.

Trong đao quang kiếm ảnh, Giang Lưu Phong dần dần chiếm thế hạ phong, dù sao linh lực của Lam Vong Cơ mạnh hơn hắn một chút, hắn có thể chống đỡ lâu như vậy đã thực sự không dễ dàng.

Lam Hi Thần ở một bên quan sát, cũng không biết có nên ra tay hay không. Nhiếp Hoài Tang cầm quạt trốn ở phía sau y, liên tục nói: "Đồ đệ của Giang huynh thật sự là không đơn giản, cư nhiên có thể tiếp nhận nhiều chiêu như vậy của Hàm Quang Quân. Nhị ca, huynh không định lên sao? Giang huynh cùng Ngụy huynh đều còn ở bên trong."

Lam Hi Thần do dự một lát, rút Sóc Nguyệt ra nói: "Đắc tội rồi."

Có y gia nhập cuộc chiến, Giang Lưu Phong lại càng không địch lại.

Tuy rằng hắn có rất nhiều chiêu trò, ám khí phù chú một đống lớn, thỉnh thoảng đem Lam Vong Cơ bức đến chật vật không thôi, nhưng những thứ này cũng chỉ có thể kéo dài thời gian, muốn đánh bại Cô Tô Song Bích trước mặt cơ hồ là không có khả năng.

Rốt cục, Lam Hi Thần tìm cách quấn lấy Giang Lưu Phong, Lam Vong Cơ thấy thế ngay cả đoan chính cũng bất chấp, một cước đá văng cửa lớn.

Chỉ thấy "Giang Trừng" bên trong đang bất động ngồi xếp bằng trên mặt đất, sống lưng thẳng tắp, trong miệng đang lẩm bẩm niệm chú ngữ.

Cách đó không xa bên cạnh một cây cột, Ngụy Vô Tiện đang ngã trên mặt đất, sắc mặt tái nhợt.
Lam Vong Cơ lập tức đi qua thăm dò hô hấp của hắn, phát hiện hắn cư nhiên không tắt thở. Tảng đá lớn trong lòng hắn rốt cục rơi xuống đất, thì ra Giang Trừng không giết hắn.

Giang Lưu Phong thoát khỏi Lam Hi Thần, xách Thanh Bình vào trong miếu, đứng ở phía sau Giang Trừng.

"Cái này... Giang tông chủ, ngươi đang làm gì vậy?" Lam Hi Thần nhìn thấy cái quan tài kia sửng sốt một chút, bên trong phong ấn ai y rất rõ ràng, Giang Trừng làm sao có thể đào nó ra, hơn nữa bùa chú đầy đất cùng Vong Cơ cầm cùng Liệt Băng trên bàn thờ là chuyện gì xảy ra?

Y bỗng nhiên ý thức được cái gì không bình thường, sử dụng linh lực dò xét một phen, quả nhiên, trên không trung tích lũy vài luồng tàn hồn.

Y lại kêu một tiếng: "Giang tông chủ?"

"Giang Trừng" không để ý đến y, chẳng qua trên miệng chú ngữ không ngừng. Hắn nhìn chằm chằm tàn hồn thật vất vả mới tụ tập trên không trung, nội tâm mừng như điên.

Nhanh, rất nhanh, ta lập tức có thể thành công, chỉ cần hồn phách của hắn tụ lại, ta có thể đem hồn dưỡng ở dưới thuần liên trong cơ thể.

"Giang Trừng" trong lòng vô cùng lo lắng, chỉ mong Giang Lưu Phong có thể kéo dài thêm một lát.

Giang Lưu Phong cầm kiếm chắn phía sau "Giang Trừng", cười khẽ một tiếng, nói: "Trạch Vu Quân, sư phụ ta đang làm gì, liên quan gì đến ngươi? Ngươi thật nghĩ mình đứng đầu tiên gia?"

Đối mặt với ngôn ngữ gai góc như thế, Lam Hi Thần cũng không tức giận, vẫn ôn nhu nói: "Giang công tử, ta cũng không có ý này. Chỉ là việc này không tầm thường, xin ngươi nói cho ta biết, Giang tông chủ đến tột cùng muốn làm gì? Ta mới vừa rồi dò xét được nơi này có tàn hồn đang tụ tập, chẳng lẽ... Anh ta muốn hồi sinh những người trong quan tài?"

Giang Lưu Phong nói, "Phải thì thế nào, không phải thì thế nào? Lam tông chủ, ta khuyên ngươi đừng duỗi tay quá dài. Nếu ngươi thật sự muốn suy nghĩ cho sư phụ ta, cũng đừng nhúng tay vào chuyện này."

Lam Hi Thần dây dưa không ngớt nói: "Nếu thật sự như lời ta nói, vậy ta tất nhiên phải quản, không nói đến hành vi này nguy hiểm bao nhiêu, ngươi hẳn là rất rõ ràng, hồn phách này cho dù tụ lại, không có vật chủ thích hợp, bọn họ cũng không cách nào sống lại."

"Tại sao không có vật chủ thích hợp?" Thanh âm Giang Trừng bỗng nhiên vang lên, hắn chậm rãi đứng dậy, xoay người lại, tựa tiếu phi tiếu liếc mắt nhìn Ngụy Vô Tiện bên cạnh một cái: "Đó không phải là vật chủ làm sẵn sao?"

Lam Hi Thần cùng Lam Vong Cơ đều cả kinh, Nhiếp Hoài Tang từ phía sau Lam Hi Thần thò đầu ra nói: "Giang huynh, ngươi đang nói cái gì vậy? Ngươi muốn dùng thân thể Ngụy huynh sống lại đại ca ta sao?"

"Giang Trừng" khinh miệt cười: "Ai nói ta muốn phục sinh Nhiếp Minh Quyết."

Giang Lưu Phong trong lòng cả kinh, sốt ruột: tiểu tử Tam Độc này xảy ra chuyện gì, thời khắc mấu chốt lại thích ăn dưa (buôn chuyện). Nếu ngươi nói với bọn họ ngươi phục sinh chính là Xích Phong Tôn, ít nhất Nhiếp Hoài Tang nhất định sẽ đứng về phía ngươi, Lam Hi Thần cũng sẽ do dự. Kết quả ngươi lại muốn thẳng thắn nói ra sự thật, lần này được rồi, mấy người ở đây cùng Kim Quang Dao đều là kẻ thù, có thể không ngăn trở ngươi liền trách!

Trong phòng này hắn vô cùng lo lắng, "Giang Trừng" lại mang theo ý cười: "Như thế nào, các người muốn ngăn cản ta sao? Nói cho mấy người biết, đã quá trễ rồi. Hồn phách của hắn ta đã tụ tập lại, hiện tại còn thiếu vật chủ thích hợp."

Dứt lời, hắn có ý chỉ nhìn về phía Ngụy Vô Tiện, Lam Vong Cơ lập tức nâng lên Tị Trần, bảo vệ Ngụy Vô Tiện ở phía sau.

Trong lúc giương cung bạt kiếm, "Giang Trừng" lại đột ngột cười nói: "Đùa một chút mà thôi, các vị cảnh giác như thế làm gì? Ngay cả khi hắn muốn trở thành vật chủ, ta còn ngại hắn bẩn đâu."

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip