CHƯƠNG 20
~ CHƯƠNG 20 ~
edit: Mao
—————————–
Kỳ nghỉ của học sinh cấp ba luôn ngắn ngủi, tất cả mọi người đều cảm thấy chưa kịp xả hơi đã bị lôi trở lại trường học. Thế nhưng chỉ có Độ Khánh Thù một người vui như hoa trong ngày khai giảng hôm nay.
"Lão Ngô lão Ngô!!"
Vừa mới vào cổng Ngô Diệc Phàm đang cùng Phác Xán Liệt và Ngô Thế Huân tán gẫu về mèo con nhà mình, Khánh Thù đi phía sau ra sức gọi, ba người vừa quay lại đã thấy cậu trợn to mắt chạy lại níu quai đeo túi xách của hắn.
"Tôi muốn đi nước ngoài."
"Cái gì??"
Thế Huân thét lên kinh hãi, Xán Liệt chớp mắt như chưa kịp phản ứng, Diệc Phàm mặt nhăn nhúm "Anh nhớ rõ mấy ngày nghỉ cậu tìm tôi không phải nói cậu nhất định sẽ không theo lời cha cậu đi nước ngoài sao?"
Độ Khánh Thù rõ ràng vẫn còn đang không kiềm chế được hưng phấn, ôm bả vai của hắn cùng Thế Huân đi phía trước "Không phải đi học quản trị kinh doanh mà là học nấu ăn!"
Cha ngươi không bị gì chứ ⊙△⊙
Giải thích nửa ngày ba người mới hiểu được, lão ba của cậu vốn nhất quyết buộc cậu đi học quản lý cho tốt, không nghĩ lại bị lão mẹ cậu cảm hóa để cậu được làm theo điều mình mong muốn, tuy rằng ông vẫn hy vọng đứa con sẽ kế thừa gia nghiệp nhưng vẫn phải thối lui. Càng ngạc nhiên chính là Đô baba lại có thể đáp ứng ý nguyện muốn đi du học Italy của Khánh Thù!
Trước lúc khai giảng một ngày cậu mới biết tin này, tâm trí chấn động và mờ mịt thẳng đến sáng sớm trên lưng đeo ba lô đứng ở huyền quan vừa đổi giày vừa đùa giỡn với Đậu Đen, Đô baba ngồi trên bàn cơm cũng không ngẩng đầu lên mànói
"Muốn đi học nấu ăn nhưng không ăn điểm tâm có phải nên quên đi không.........."
Câu nói trước sau có chút mâu thuẫn khiến Khánh Thù đứng ở huyền quan ngây người mất ba giây, sau khi bừng tỉnh liền chạy vọt đến ngồi xuống bàn ăn rồi lo lắng không yên hướng phía nhà bếp gọi
"Mama mama mama mama con muốn ăn điểm tâm!!!"
Tiếp đó Đô mama bưng chén cháo ra nhìn thấy đứa con ăn như hổ đói, mỉm cười vỗ vai Đô baba.
"Trêu con trai của mình vui lắm đúng không."
.
Sau khi hiểu được ngọn nguồn sự tình Ngô Diệc Phàm cũng thật lòng vui mừng cho cậu, dù sao có thể thực hiện được việc mà mình yêu thích là ước mơ của tất cả mọi người. Khánh Thù tràn ngập chân thành nói với hắn: lão Ngô ngươi đã giúp ta một đại ân, ngươi có cần ta giúp gì không? Cứ việc nói! Ta có thể làm nhất định sẽ làm, hắn chỉ phất tay cười trêu chọc nói: tiểu tử ngươi thôi đi, gấp một chút mới tìm đến ta, chờ ta nghĩ được chuyện lớn nhất định sẽ không khách khí với ngươi..........
Nhìn trước cửa phòng học treo bảng đếm ngược thời gian đến ngày thi vào đại học cao đẳng thật to, Ngô Diệc Phàm có chút khổ sở, mọi người chỉ còn không tới nửa năm được ở bên nhau, cho dù là Độ Khánh Thù sau khi hoàn thành kì thi đại học ra nước ngoài, hay là Phác Xán Liệt cùng Ngô Thế Huân mới bắt đầu lập kế hoạch thi đại học, còn có bạn học không kể là thân thiết nhưng đã cùng trải qua ba năm cấp ba...... Thời gian trôi qua quá nhanh, nhanh đến mức khiến cho người ta còn chưa thật sự biết quý trọng thì cũng đã phải giơ tay chào tạm biệt nhau rồi.
Đến giữa giờ cơm trưa, Thế Huân nhận được tin nhắn của Lộc Hàm 【Nói cho cái tên mặt than biết Thổ Phì của hắn ở nhà quá nhàm chán cầu cứu anh, cho nên anh đến dẫn nó ra ngoài chơi.】
Thìa còn đang trong miệng, y vươn tay đưa điện thoại đến trước mặt hắn, Diệc Phàm lầm bầm "Ừ.........."
Giương mắt liếc nhìn màn hình điện thoại của Ngô Thế Huân xong hắn lại im lặng tiếp tục ăn cơm, bởi vì ở bên cạnh Khánh Thù mọi người chưa bao giờ nói qua tên của Bạch Hiền hay Nghệ Hưng a, hơn nữa không lâu nữa cậu sẽ đi du học, Đậu Đen phải làm sao bây giờ, ngộ nhỡ đột ngột tiến hóa thì sao, hoặc khi cậu ra nước ngoài không có người khác ở bên cạnh thì thế nào.......... đủ loại vấn đề khiến ba người không thể nói nên lời.
Viện cớ đi vệ sinh, Diệc Phàm gọi điện cho Nghệ Hưng, chuông reo chưa được ba giây đã được tiếp.
"Cậu gọi điện làm gì?"
Hắn xoa trán "Họ Lộc tại sao lại là cậu? Trương Nghệ Hưng đâu?"
Ngồi trong hiệu sách, Lộc Hàm tay cầm quyển truyện tranh, nhìn cậu ở đằng xa đang chọn sách lắc đầu "Đừng có bắt tôi nói tới, còn nói dẫn nó đi chơi, kết quả tiểu tử này lại có thể nghĩ tới việc vào hiệu sách đọc sách, còn nói muốn được đến trường như các cậu........ Thực sự là một con mèo hiếu học a!"
"Đọc sách???"
"Chứ cậu nghĩ bọn ta mù chữ a............"
.............
Giờ tự học buổi chiều Ngô Diệc Phàm làm được hai đề đã bắt đầu không tập trung, nhìn thấy điện thoại di động trên bàn lại nghĩ tới Trương Nghệ Hưng. Nghỉ đông hắn đã đổi điện thoại, ra đến cửa lại quay trở vào mua cho cậu một cái giống hệt. Khi về đến nhà cậu đang phơi quần áo đã giặt sạch cho hắn, nhìn cậu đứng bên cạnh giũ áo sơ mi, hắn cảm thấy cuộc sống của mình từ khi có người kia trở nên rất khác biệt. Vốn không biết cả đi lại bằng hai chân, bây giờ mỗi ngày cậu sẽ gọi hắn rời giường, mang dép lê vào phòng tắm lấy kem đánh răng, sau đó đun một nồi sữa nhỏ, nướng bánh mì....... Dù sao vẫn còn là học sinh cấp ba, Diệc Phàm vẫn cần được chăm sóc, nhưng với tư tưởng của một đại nam nhân, hắn cảm thấy hẳn cậu mới là người cần được chăm sóc trái lại trở thành chăm sóc cho hắn, điều này khiến cho hắn cảm thấy rất không thoải mái, hoặc có thể nói là......... ngượng ngùng?
Còn Trương Nghệ Hưng đột nhiên có năng lực đảm đương nhiều việc lại thấy rất tự nhiên, cậu vốn không phải chỉ hơi thích hắn, dĩ nhiên hiện tại được ở chung trong lòng liền vui mừng quẩy đuôi.
Có điểm quái chính là cậu cư nhiên cảm thấy được bản thân ngày càng giống........... bà nội trợ.
Hey ngươi làm thế nào biết được từ này = =
.
Ngày nghỉ Ngô Diệc Phàm mới có thể ở nhà cả ngày cùng cậu, từ ngày Nghệ Hưng có thể tự lo liệu hắn có khi hơn mười ngày rất hiếm ở nhà, buổi sáng đi tới giữa trưa rồi lại đi tiếp đến trời tốt đen mới về. Cậu biết hắn rất chăm chỉ, dù sao mỗi ngày ở trong nhà cũng không có gì to tát, có đồ ăn cũng không đến nỗi chết đói. Cậu rất hiểu chuyện nên cũng không nói gì. Nhưng thật ra hắn mỗi ngày trở về sẽ mua một ít đồ ăn hoặc vật dụng này nọ, tìm cách trêu đùa sợ cậu nổi giận vì mình không ở bên, nói thế nào thì hiện tại cậu không còn là mèo cũng không thể cứ để cậu ở nhà một mình......
Khi đó Diệc Phàm không biết ma xui quỷ khiến thế nào, cầm di động chọc chọc vào bả vai Nghệ Hưng, cậu cầm áo sơ mi sợ tới mức nhảy dựng, thấy hắn cầm di động đưa tới thì trợn mắt hỏi cái này là cho ta sao, hắn cười cười nói cho ngươi, ta đã lưu số của mình vào rồi có việc thì gọi.
Sau đó cậu suốt đêm đều vuốt ve "Điện thoại tình nhân" của mình với hắn, thậm chí cuối cùng tất cả các tín năng của điện thoại đều nhuần nhuyễn hơn cả Diệc Phàm........
Không thể phủ nhận Nghệ Hưng là một con mèo tinh có chỉ số thông minh rất cao, học cách sử dụng đồ vật này nọ rất nhanh, trọng điểm chỉ là cậu có nguyện ý học hay không.
Hắn ngày đầu tiên đi học về, thấy cậu tự mình ngồi bắt chân trên sô pha xem tv, nhìn thấy hắn vào cửa, cậu lập tức nhảy xuống chạy tới ôm cổ.
"A chờ lâu muốn chết em thực nhàm chán rất nhàm chán! Đi ra ngoài cùng Lộc Hàm một chút hứng thú cũng không có a!!"
Ngô Diệc Phàm mỉm cười xoa đầu cậu, "Không thích ở nhà một mình sao?"
"Ai mà thích ở nhà một mình cả ngày a, anh ngốc quá!"
"Vậy chờ anh vào đại học rồi sẽ tặng em một món quà được không?"
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip