Chương 17
——————–
[17]
Thời Bạc Y chậm rãi lui về phía sau, lại quên mất phía sau còn có giường, trực tiếp cả người ngã xuống trên giường, nháy mắt ngây ngốc.
Giây tiếp theo, hắn giống như đột nhiên hoàn hồn, giãy dụa đứng lên, nhào về phía Hạ Hàm Tử.
"Tiểu Y?" Hạ Hàm Tử kinh ngạc đỡ lấy hắn.
Thời Bạc Y trong mắt tràn ngập hoảng sợ, lo lắng nghi hoặc bất lực không ngừng nói gì đó, Hạ Hàm Tử cẩn thận lắng nghe, cũng chỉ nghe thấy một tiếng 'Tiên sinh'.
"Tiểu Y..." Hạ Hàm Tử vỗ về phía sau lưng hắn, "Làm sao vậy?"
Thời Bạc Y lắc lắc đầu, đột nhiên giữ chặt kéo Hạ Hàm Tử tới bên giường, đem y đẩy ngã xuống giường, tự mình ngồi lên trên người Hạ Hàm Tử. Hắn vươn tay cởi ra y phục của Hạ Hàm Tử, chạm đến da thịt của đối phương, tựa hồ muốn xác nhận cái gì đó.
Hạ Hàm Tử ôm lấy thắt lưng của hắn: "Tiểu Y, ngươi đừng làm ta sợ."
"Tiên sinh..." Thời Bạc Y nhìn vào đôi mắt của y.
Phía dưới thân thể bởi vì động tác của hắn đã sớm hưng phấn lên, nhưng mà Hạ Hàm Tử tâm lý lo lắng chiến thắng dục vọng, y chỉ gắt gao nhìn chằm chằm Thời Bạc Y, không có động tác. Nhưng Thời Bạc Y ngược lại lại chủ động đem bản thân 'đào móc', cầm thứ kia của Hạ Hàm Tử nhét vào trong cơ thể.
Bất luận Hạ Hàm Tử hỏi như thế nào, Thời Bạc Y cũng không nói chuyện, chỉ run run hô 'Tiên sinh', động tác điên cuồng từ trước đến nay chưa bao giờ có. Đến cuối cùng, Hạ Hàm Tử dứt khoát cũng không nói lời vô nghĩa nữa, chỉ dùng hành động để chứng minh bản thân vẫn ở bên cạnh hắn, không cần sợ hãi.
Lần đầu tiên, Thời Bạc Y bị làm tới nửa đường ngất xỉu, Hạ Hàm Tử lại vẫn tinh thần hưng phấn.
Ôm ái nhân sau khi ngủ say vẫn như cũ gắt gao bám chặt lấy mình không buông tay, nhịn không được thở dài, y thật sự đúng là tự làm bậy không thể sống.
Ngày hôm sau, Thời Bạc Y tỉnh lại tựa hồ cái gì cũng chưa từng phát sinh qua.
"Tiên sinh." Thời Bạc Y kéo ra y phục của Hạ Hàm Tử, tự mình tiến tới, cùng Hạ Hàm Tử dính sát vào nhau.
Hạ Hàm Tử mặc kệ hắn náo loạn, thỉnh thoảng giúp hắn kéo chăn.
"Rất vui vẻ a." Thời Bạc Y ở trong lồng ngực của y cọ cọ mặt, "Thực hạnh phúc."
Hạ Hàm Tử tâm tình cuối cùng thoải mái hơn một chút, y hôn hôn mi tâm của Thời Bạc Y, bộ dạng thập phần trân ái.
* trân ái: yêu quý, quý trọng
Thời Bạc Y ngốc ngốc sờ sờ cái trán: "Tiên sinh, ngươi có phải siêu cấp yêu ta không?"
"Đúng vậy." Hạ Hàm Tử đầy mặt ý cười.
"Ừm..." Thời Bạc Y đem y ôm chặt hơn, "Tiên sinh, ngươi thật tốt."
Hạ Hàm Tử cười khổ, không, y một chút cũng không tốt, mấy ngày trước vừa làm sai một chuyện.
Hai người ở trong ổ chăn ngọt ngọt ngào ngào một hồi lâu, thẳng đến khi Thời Bạc Y bắt đầu náo loạn kêu đói bụng, Hạ Hàm Tử mới vội vàng rời giường đi nấu cơm cho hắn ăn.
Thời Bạc Y giảo hoạt cong cong hàng lông mày, đứng lên chọn y phục cả nửa ngày, chọn trúng một bộ y phục màu thiên lam. Kỳ thực hắn không có bao nhiêu y phục bảo thủ, phần lớn đều thập phần bạo lộ, nhưng bộ y phục này lại rất quy củ, là phong cách y phục năm đó Thời Bạc Y trước khi gia nhập Đoàn Tụ Tông hay mặc.
* màu thiên lam: màu xanh da trời
* y phục bảo thủ: là trang phục kín kẽ, nghiêm chỉnh
* bạo lộ: hở hang, hở rất nhiều chỗ
Sau khi đổi xong y phục, hắn vẫn còn có chút không quen, nhìn thủy kính cả nửa ngày, xác định bản thân thoạt nhìn thực tuấn mỹ, lúc này mới vui vẻ đẩy cửa đi ra ngoài.
* thủy kính: mặt gương làm bằng nước
Ngoài cửa có một vị khách không mời mà tới, dị thường đáng khinh bám ở trên đầu tường, vừa mới xoay người lại, liền cùng Thời Bạc Y đối diện.
Người tới: "..."
"Hữu hộ pháp tỷ tỷ, ngươi... sở thích thực đặc biệt." Thời Bạc Y ngạc nhiên mở to đôi mắt.
Hữu hộ pháp sinh không thể luyến, nếu không phải sợ linh lực dao động sẽ bị Hạ Hàm Tử phát hiện, nàng cần gì phải trèo tường!
* sinh không thể luyến: chỉ cảm giác thất vọng vì chuyện tình cảm, bị tổn thương bởi tình cảm
"Chính là, ngươi còn có thể đi vào bằng cửa a." Thời Bạc Y một ngón tay chỉ vào cửa viện, tuy rằng đóng kín, nhưng không bị khóa. Mở cửa chung quy vẫn thoải mái hơn là trèo tường đi?
"..."
Hạ Hàm Tử nghe được động tĩnh, phát hiện ra Hữu hộ pháp tới đây, cũng không đi ra ngoài, tiếp tục làm bữa sáng.
Thời Bạc Y thập phần tò mò: "Ngươi vì sao không muốn để cho tiên sinh phát hiện ra ngươi?"
"Bởi vì... quên đi, cũng không phải chuyện lớn gì..." Hữu hộ pháp nuốt xuống một ngụm máu tươi, nàng có thể nói bởi vì chuyện tình trước kia, hiện tại Hạ Hàm Tử mỗi khi nhìn thấy nàng đều sẽ đánh nàng một trận sao? Vì gặp mặt Tông chủ một lần, nàng cũng chỉ có thể ra hạ sách này.
* hạ sách: kế hoạch dở nhất
Thời Bạc Y không hiểu ra sao, vì cái gì không nói rõ ràng?
"Được rồi, chuyện này không quan trọng. Tông chủ, ta có chuyện muốn nói với ngươi, ngươi giúp ta chuyển lời tới Hạ tiên sinh, ta... ta... ta tạm thời không thể cùng Hạ tiên sinh mặt đối mặt trao đổi." Hữu hộ pháp chua xót nói, "Một trong số những đệ tử lần trước bị đưa tới phường lý đã điều tra ra thân phận, không đúng, hắn chính là không cẩn thận tự mình bại lộ..."
Nói đến một nửa, đột nhiên nhìn thấy một mảnh nhỏ góc áo xuất hiện bên cửa phòng bếp, Hữu hộ pháp quyết định thật nhanh: "Ta đi trước!!! Sự tình cụ thể Hạ tiên sinh có thể hỏi Tả hộ pháp!!!"
Giây tiếp theo, người đã không thấy tăm hơi.
Thời Bạc Y đồng tử phóng đại, người đâu rồi?
"Tiểu Y." Hạ Hàm Tử đi tới đem Thời Bạc Y dắt vào trong phòng bếp, "Hữu hộ pháp có chút ngốc nghếch, ngươi cách nàng xa một chút, cẩn thận bị nàng lây bệnh."
Thời Bạc Y vô tội nhìn Hạ Hàm Tử, tiên sinh gạt người! Tiên sinh tưởng rằng hắn là đứa nhỏ ngốc dễ lừa gạt nha!
"Ngoan." Hạ Hàm Tử hôn hôn môi hắn, đi đến bên cạnh bếp lò.
Thời Bạc Y nhu thuận kéo ghế nhỏ ngồi xuống bên chân Hạ Hàm Tử, vươn tay ôm lấy chân của y.
Hạ Hàm Tử cúi đầu nhìn nhìn, sờ sờ đầu hắn.
Hai người không khí thập phần ấm áp, Hạ Hàm Tử chung quy lại cảm thấy có chỗ nào đó không đúng.
Y một bên dùng pháp thuật đem điểm tâm nóng bỏng từ trong bếp lò lấy ra, một bên suy tư xem rốt cuộc xảy ra vấn đề gì. Qua một lúc lâu, y đột nhiên biến sắc.
"Tiểu Y." Hạ Hàm Tử cúi đầu nhìn Thời Bạc Y.
Thời Bạc Y đang ngủ gà ngủ gật, nghe vậy ánh mắt sương mù ngẩng đầu lên: "A?"
"Tiểu Y, ngươi làm sao biết vừa rồi người tới là Hữu hộ pháp?" Hạ Hàm Tử gắt gao nhìn chằm chằm ánh mắt của Thời Bạc Y, không muốn bỏ qua một tia dấu vết.
Thời Bạc Y sửng sốt, đem đầu chôn ở phần đùi của Hạ Hàm Tử, không muốn nói.
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip