Trước là tiểu nhân, sau là quân tử [JunYo version]
TRƯỚC LÀ TIỂU NHÂN SAU LÀ QUÂN TỬ [JUNYO VER.]
AU: Tào Đình
Editor: Yong Tiểu Bảo
Rating: NC 17
Catergory: sad ,romance,....
Độ dài: khá dài
1 tháng mình sẽ post 1 đến 2 chap tùy khả năng nhé vì mình còn phải đi học nữa
Summary: Yong Junhyung và Yoon Doo Joon là hai chàng trai nổi tiếng trong giới thượng lưu. Không chỉ bởi vẻ ngoài đẹp trai hấp dẫn mà mỗi người đều có một nét thu hút riêng khiến người ta không thể nào cưỡng lại được.
Tuy cả hai người là anh em họ nhưng tính tình lại hoàn toàn khác nhau. Nếu như Yong công tử kiên nghị và mạnh mẽ thì Yoon công tử lại nhẹ nhàng và trầm tính, nếu Yong Junhyung là lửa thì Yoon Doo Joon là nước, nếu như Junhyung là mặt trời nóng bỏng thì Doo Joon lại là mặt trăng dịu dàng... Chính vì sự trái ngược trong tính cách mà hai người luôn ganh nhau về mọi mặt, ngay cả trong chuyện tình cảm. Mười năm trước, Yong Junhyung biết Doo Joon thích Gina nên đã xen vào giành lấy trái tim của cô. Dù hiện tại anh đã trở thành vị hôn phu của Gina nhưng lúc nào cũng hờ hững với cô Yang Gina và Yang Yoseob là hai chị em ruột, trong khi người chị Gina yêu say đắm Yong Junhyung thì anh lại bị Yoseob thu hút ngay từ khi gặp gỡ. Nhưng người Yoseob thầm thương trộm nhớ bấy lâu lại là Doo Joon Còn Doo Joon vì bị Yong Junhyung cướp mất người yêu, anh liền tỏ tình với Yoseob để có thể đến Yang gia thường xuyên và mong được gần gũi hơn với Yang Gina mà mình yêu thương. Trong cuộc sống không phải tình yêu nào cũng là trọn vẹn, không tình yêu nào cũng được đáp lại bằng tình yêu, có những tình yêu âm thầm xuất hiện và “việc thầm yêu trộm nhớ một người, cũng giống như loài rêu mọc ở nơi tối tăm ẩm ướt, đã không được ai biết đến nhưng lại xanh tốt um tùm...”
WARNING: FIC CÓ ĐỀ CẬP ĐẾN. QUAN HỆ BOYXBOY, K THÍCH XEM THÌ XIN CLICK BACK
TRONG FIC NAM NHÂN CÓ THỂ MANG THAI NHÉ.
.DO NOT TAKE OUT!
ĐÂY LÀ FIC DO TIỂU BẢO EDIT, K HỀ COPY CỦA BẤT CỨ AI NÊN MONG K CÓ AI COPY NÓ MANG ĐI
Chương 1 : Đã không còn là lần gặp gỡ đầu tiên nữa
Việc thầm yêu trộm nhớcũng giống như loài rêu mọc ở nơi tối tăm ẩm ướt, dù không được ai biết đến nhưng lại xanh tốt um tùm. Yang Yoseob đã thầm thương trộm nhớ anh.
Yoseob không thể ngờ rằng, lần gặp lại anh sau đó lại khiến cậu rơi vào hoàn cảnh như vậy.
Yang Yoseob vốn sở hữu làn da trắng ngần, vừa mịn màng nõn nà, căng tràn sức sống, dường như ko nhìn thấy lỗ chân lông. Yong Junhyung , người lớn hơn cậu chín tuổi đã từng thốt lên rằng: “Cậu bé có làn da thật đẹp”. Làn da của Yang Yoseob đẹp đến nỗi cả phụ nữ cũng phải ghen tị. Trước giờ cậu không hề trang điểm, da mặt cũng chẳng nổi mụn. Hôm đó xem như ông trời đã mở mắt rồi, tự dưng khiến cậu nổi đầy nốt mẩn đỏ khắp mặt.
Một chiếc BMW màu bạc dừng lại trước tòa biệt thự. Yoseob nghiêng qua ngó lại, ngắm kỹ khuôn mặt mình trong gương chiếu hậu. Cộng thêm sức nóng như thiêu đốt của mặt trời, những nốt mẩn đỏ trên mặt cậu ngày càng nổi rõ. Nốt mụn đỏ to nhất,ngoan cố nhất lại hiên ngang ngự trị trên chóp mũi, rất có phong cách lãnh tụ. Ban nãy, cô giúp việc lại vừa đon đả giới thiệu một loại cao bôi gia truyền dùng để chữa dị ứng , bôi ngay lớp cao bóng nhẫy ấy lên mặt cậu, càng khiến cậu trông thê thảm vô cùng.
Cuối cùng, Yoseob quay sang nói với chị bằng giọng thăm dò: “ Chị, em thật sự không muốn đi, em ngồi trên xe đợi chị nhé” Gina đưa tay lên nhìn đồng hồ, không nói câu gì. Chính trong lúc Yoseob nghĩ rằng chị mình đã đồng ý, giọng nói lạnh lùng của Gina bỗng vang lên “Hôm nay là sinh nhật của Junhyungie”
Ba chữ “Yong Junhyung” ngay cả đối với cô giúp việc nhà họ Yang cũng như sét đánh ngang tai, danh nổi như cồn. Đó chính là vị hôn phu của Gina . Người đàn ông đó, Yoseob đã từng gặp một lần, vẻ bề ngoài rất điển trai nhưng tính cách lại vô cùng kì quái. Yoseob cảm thấy ngứa ngáy khắp mặt, đưa tay lên mặt xoa xoa vài cái:
“Yong Junhyung là bạn trai chị, có phải của em đâu”
Gina cười lạnh lùng:
“Nếu là bạn trai của chị, em còn ngại gì nữa?”
Yang Yoseob dẩu môi, không biết phải ứng phó thế nào, đành bước xuống xe theo chị. Tòa biệt thự bốn tầngtrước mặt được xây đơn giản nhưng có khí thế. Lan can trắng muốt, xích đu tĩnh lặng, cây cối xanh um, nước hồ trong biếc, một chiếc thuyền nhỏ đậu ở chỗ nước cạn. Người đến dự tiệc khá đông, bên trong cổng là quang cảnh nhộn nhịp khách khứa qua lại. Yang Gina dáng người thanh cao, đôi chân thon dài sải từng bước về phía trước, tay khẽ nâng tà váy, đi vào bên trong ngôi biệt thự một cách quen thuộc. Yoseob lấy tay che mặt, cúi gằm xuống, ngập ngừng bước theo sau.
Vừa bước qua cổng chính, do không để ý, Yoseob đâm sầm vào một chàng trai vừa định bước ra, đầu cậu dúi thẳng vào vầng ngực săn chắc và cứng như đá của chàng trai đó. Cú va chạm khiến Yoseob mất thăng bằng, may mà một đôi tay khỏe mạnh, rắn rỏi kịp thời đỡ lấy giúp cậu không ngã. Sau khi đứng vững rồi, Yoseob liếc nhìn chàng trai đang khoác trên người bộ comple màu trắng bạc được may rất vừa vặn, ko quên nói câu cám ơn.
Chàng trai mà Yoseob không may va phải đó có ngoại hình cực kỳ khôi ngô tuấn tú, mỗi tội tính cách ko được hòa nhã cho lắm. Anh ta không thèm nói câu nào, khuôn mặt thanh tú sa sầm lại, cặp lông mày khẽ nhíu, ánh mắt sắc lạnh cứ nhìn chằm chằm Yoseob từ đầu tới chân. Sau khi nhìn kỹ khuôn mặt nổi đầy mẩn đỏ vô cùng khôi hài của Yoseob , anh ta khẽ sững lại, sau đó nhếch đôi môi mỏng lên đầy chế giễu. Yang Yoseob chui qua cánh tay anh ta, lỉnh đi ngay như một chú thỏ.
Yong Junhyung quay đầu lại, nhìn theo bóng dáng nhỏ bé của Yoseob đang khuất dần, ngây người suy nghĩ hồi lâu.
Yoseob vừa vào đại sảnh của tòa biệt thự liền nhìn thấy bóng dáng tuyệt thế giai nhân của chị gái. Đang định tiến lại gần, cậu bỗng nhận ra chị gái đang nói chuyện rất vui vẻ với một chàng trai khôi ngô lịch lãm vô cùng, phát hiện đó khiến Yoseob kinh ngạc tới mức chôn chân ngay tại chỗ.
Hôm nay, Yoseob đi cùng chị gái tới dự tiệc sinh nhật của Yong Junhyung. Cậu không thể ngờ rằng, ngay chính trong nhà của Yong Junhyung, cậu lại gặp được người mà mình thầm thương trộm nhớ: Yoon Doo Joon ! Yoseob từng nghe đám bạn kháo nhau về anh chàng họ Yoon này. Nghe nói anh ta rất thích các mỹ nam, mỹ nữ. Quãng thời gian đó, Yoseob đã rất chú ý tới ngoại hình của mình, cậu nhuộm tóc màu đỏ rượu vang, đeo phụ kiện, trang sức ,mặc những chiếc áo sơ mi lụa, quần skinny, không quên xách theo những chiếc túi xách mặc dù chẳngcó tác dụng gì nhưng lại rất thời trang. Dù cậu ko biết lúc nào có thể gặp được anh ấy, nhưng cậu luôn hy vọng, cho dù bất cứ thời điểm nào, hoàn cảnh nào, khi anh ấy nhìn thấy cậu , cậu cũng xuất hiện với hình ảnh đẹp nhất. Cậu có thể ngước đôi mắt trong sáng, ung dung tự tin chào anh ấy, nói, “Xin chào, anh cũng ở đây à?”
Nhưng, Yoseob đâu ngờ rằng, lần gặp gỡ ấy lại rơi vào hoàn cảnh thế này cơ chứ? Yoseob nhanh chóng liếc mắt ngắm lại khuôn mặt mình trên chiếc cột đá bóng loáng, ngay lập tức nước mắt rưng rưng – những nốt mẩn đỏ trên mặt đã lan lên cả trán, thậm chí còn sưng phồng lên nữa.
Yoseob còn đang nghĩ xem nên làm thế nào để lẩn trốn khỏi đây một cách êm thấm thì Gina đã nhìn thấy cậu , vẫy tay gọi: “ Yoseobie ! Lại đây ! ” Yoseob không còn cách nào khác, đưa tay lên ôm mặt, dềnh dàng bước về phía trước. Gina kéo tay Yoseob lại, trách mắng vài câu rằng ko được tự ý đi lung tung rồi giới thiệu với chàng trai cao lớn đang đứng bên cạnh: “ Doo Joon , đây là em trai tớ, Yoseobie ” Một tay của Yoseob vẫn đang đưa lên che kín khuôn mặt của mình. Gina đang rất phấn khích, phá lên cười sảng khoái, chỉ vào Doo Joon và nói: “ Chị và Junhyungie , cả Doo Joon nữa, đều là bạn học thời trung học. Seobie , mau bỏ tay xuống đi, không được mất lịch sự như thế!”. Yoseob yên lặng , nhưng vẫn chọn cách bỏ tay xuống. Cậu khẽ liếc về phía Doo Joon một cái, vừa hay bắt gặp ánh mắt ấm áp của anh
Hôm đó là một ngày nắng to trong tiết trời đầu xuân, ánh mặt trời luôn khiến người ta thích thú. Ánh nắng xuyên qua lớp cửa kính, chiếu rọi thật đúng chỗ. Chính lúc ấy, Yoon Doo Joon đứng dưới ánh mặt trời, đôi mắt lá răm thon dài, đuôi mắt hơi xếch, phảng phất một nụ cười ấm áp, thật đẹp.
Sau khi nhìn thấy khuôn mặt đầy nốt mẩn đỏ của Yoseob , nét cười trên môi Doo Joon lại càng hiện rõ hơn. Yoseob nhớ lại, mới chỉ vài tháng trước đây, cậu từng thổ lộ nỗi lòng mình với Doo Joon, giờ chỉ thấy tê hết cả da đầu. Bối rối khó xử tới nỗi tay chân thừa thãi ko biết làm gì, mặt mũi đỏ lựng hết lên, cũng may lúc đó, mặt cậu toàn những nốt mẩn đỏ nên đối phương nhìn không rõ vẻ xấu hổ của cậu, chỉ có thể thấy một đôi tai mềm mại đang đỏ rực lên một cách bất thường.
Sau một hồi bối rối khó xử, Yoseob lại tự an ủi bản thân: Người ta là luật sư danh tiếng, một ngày phải giải quyết trăm công nghìn việc, làm sao có thể biết được cậu nhóc thầm đểý tới mình cơ chứ, e rằng anh ấy đã sớm quên cậu là ai rồi. Nghĩ vậy, Yoseob cảm thấy yên tâm hơn một chút. Doo Joon rất nhẹ nhàng,lúc nào cũng mỉm cười, ngay giọng nói cũng mang cả tiếng cười. Doo Joon nói với Yoseob : “Lại là em”. Từ “lại” đó vừa phát ra, Yoseob thấy toàn thân mình run bắn lên. Gina có phần nghi hoặc: “Nói đúng hơn, em trai tớ cũng là sinh viên của Đại Học Cube , cùng trường với cậu. Doo Joon , hai người quen nhau rồi à?” Doo Joon chắp hai tay sau mông, khom người ngó ngó khuôn mặt của Yoseob rồi cười nói : “Chắc là nhận nhầm người rồi. Cậu bé mà tớ quen xấu hơn cậu bé này nhiều” Yoseob khẽ nhất môi lên, quả là dở khóc dở cười. Gina bật cười một tiếng, hích vào người Yoseob , nói: “ Seobie , chào anh Yoon đi ”. Đám người Yoon Doo Joon đó rõ ràng lớn hơn Yang Yoseob những chín tuổi, cậu liệu chừng tiếng gọi “anh” này cũng chẳng làm sao lơ đi được. Anh chàng Yoon Doo Joon này quả là người được giáo dục tốt, khi nói chuyện thường chăm chú nhìn về phía đối phương, ánh mắt khiêm nhường, hiền hòa nhưng lại có thể khiến Yoseob buông vũ khí đầu hàng.
Điểm cần nói rõ ở đây chính là đôi mắt lá răm của Yoon công tử. Đôi mắt đó đúng là đc ông trời ưu ái có khác, đuôi mắt hơi xếch, đồng tử trong veo, khó có đại diện nào của phái đẹp từ độ từ mười bốn tới bốn mươi chống nổi sức hấp dẫn của nó. Dù Yang Yoseob có may mắn trở thành nhân vật chính trong câu chuyện thì cũng không thể thoát khỏi nó. Doo Joon cười thân thiện, đưa bàn tay phải khô ấm ra, nói,
“ Yang Yoseob , xin chào”.
Cậu vội vàng lau lau tay vào vạt áo cho khô mồ hôi rồi mới dám đưa ra, ngay lập tức đã bị bàn tay anh nắm chặt. Từ trước đến nay, cậu không hề biết rằng bàn tay của đàn ông lại to và dày với những ngón tay thon dài đẹp đẽ như vậy. Yoon Doo Joon nói với Gina :
“Hai người là chị em ruột à? Chú Yang có tới hai bảo bối ? Thế mà trước đây bọn tớ không biết”.
Gina nói :
”Đương nhiên là chị em ruột rồi. Cậu nhìn xem, chị em tớ giống nhau đấy chứ!”,
nói xong, cô nghiêng người, ghé sát mặt của mình cạnh khuôn mặt của Yoseob để Doo Joon tiện so sánh. Yoseob ngước khuônmặt đầy mẩn đỏ lên, bất đắc dĩ nhìn chị gái một cái. Gina lúc đó đang trang điểm rất lộng lẫy, vô cùng xinh đẹp, kiều diễm. Doo Joon quả nhiên chăm chú nhìn Yoseob một lượt từ đầu tới chân rồi mới nói:
“Không giống lắm”
Yoseo bị cặp mắt đang mang vẻ cười cợt kia nhìn chằm chằm, có phần hơi tự ti, lại đưa tay lên che mặt. Doo Joon nhìn Yoseob vài cái đầy ẩn ý sau đó quay sang tiếp các bạn khác. Khi anh ấy đã đi rồi, Yoseob mới thở phào một tiếng, bấy giờ cậu mới phát hiện áo mình đã ướt đẫm mồ hôi.
Chốc chốc lại có người đến chào hỏi Gina , không thể tránh khỏi việc họ quay sang nhìn Yoseob một cái đầy ngạc nhiên. Gina ôm em trai vào lòng, nở nụ cười rạng rỡ, hỏi: “Mọi người nhìn xem chị em chúng tôi có giống nhau không nào?”. Ánh mắt mọi người cùng chuyển từ kinh ngạc sang thương hại, dường như đều muốn nói rằng, sao cô lại có một cậu em xấu xí như vậy.
Yang Yoseob bỗng hiểu ra mục đích mà hôm nay Gina nhất định phải đưa cậu đến đây, đóa hoa hồng rực rỡ luôn phải có lá xanh tô điểm bên cạnh. Dám khẳng định rằng, hôm nay cậu đến đây để đóng vai lá xanh tô điểm rồi.
Lúc đó, chàng trai mặc comple màu bạc được may vừa vặn sải từng bước dài tiến đến. Chàng trai đó có đôi lông mày lưỡi mác, hai mắt sáng ngời, ngũ quan ngay ngắn, đứng trước mặtmọi người với khí thế hiên ngang, các trang tuấn kiệt trong phòng mặt tái đi không ít. Anh ta đứng trong đám đông, đưa mắt khẽ liếc xung quanh một vòng,không tức giận nhưng lại rất có uy, cuối cùng, ánh mắt dừng lại trên người Yoseob , nhếch miệng nói:
“ Tiểu tử xấu xí này do ai đưa tới vậy? ”.
Yoseob nhận ra anh ta, chính là người mà ban nãy va phải cậu ở ngoài cổng. Vừa rồi, nhất thời cậu không nhận ra, giờ nhìn kỹ lại mới nhớ, thì ra một năm trước người đó đã xuất hiện ở Yang gia với tư cách là bạn trai của Gina. Cho dù bộ óc bị nghiền nát, cậu vẫn có thể nhớ hết những lời kinh thiên động địa mà anh ta đã nói với cậu cách đây một năm. Anh ta chính là Yong Junhyung . Phải rất nhiều năm sau, Yang Yoseob mới cảm nhận được một cách sâu sắc thế nào là người giống như tên “Junhyungie , đây là em trai của em, là Yang Yoseob mà!”, Gina làm ra vẻ trách móc, bước về phía trước níu lấy tay của Yong Junhyung , điệu bộ thân mật, “Anh đã từng khen nó có làn da thật đẹp đấy thôi”. Yoseob vô cùng sầu não, thầm nghĩ: " Chị còn dám nhắc đến hai chữ “làn da” nữa sao? " Yong Junhyung khẽ nhếch mép nói: “ Nguời mà anh từng khen nhiều lắm”. Đúng lúc Yoseob vừa ngước mắt lên thì vừa hay bắt gặp anh ta đang tiến mấy bước về phía mình với điệu bộ hiên ngang chỉ thuộc về riêng anh ta khiến cậu sợ đến nỗi vội cúi gằm mặt xuống. Gina nói:“ Seobie, chào anh Yong đi. Hôm nay anh ấy là chủ nhân của buổi tiệc đấy!”.
“…”
Khi Yoseob còn đứngngây ra, chưa kịp phản ứng gì thì Yong Junhyung đã vội tiếp lời ngay:
“Chi bằng gọi phéng là anh rể đi”.
Giọng nói của anh ta trầm ấm dày dặn, nghe vô cùng hấp dẫn.
“Junhyungie !”,
nét mặt Gina lộ rõ vẻ vui sướng, nửa nũng nịu, nửa giận dỗi, cơ thể lại càng lả lơi, dựa cả vào người Yong Junhyung. Yoseob khẽ chào tiếng anh Yong. Hắn làm ra vẻ không nghe thấy, lạnh lùng buông một câu:
“Dị ứng thì không được ra nắng, sao không ở nhà hả?”
Gina vội nói:“ Bọn trẻ bây giờ ham chơi hơn tụi mình ngày xưa nhiều. Hôm qua còn đến nhà bạn uống rượu, chơi đến tận trưa nay mới về, nghe nói nhà anh tổ chức tiệc sinh nhật, lại nhất định đòi em đưa đến cho vui. Nó năn nỉ tới nỗi em không biết làm thế nào cả nên đành đưa đi cùng”.
Yoseob ko biết phải nói thế nào nữa, tay gãi gãi chỗ ngứa, đưa mắt nhìn về hướng khác, không nói lời nào. Sau đó, Gina để mặc Yoseob tự kiếm đồ ăn, còn mình thì kéo Yong công tử đi chỗ khác. Yoseob đưa mắt nhìn xung quanh, thấy có món bánh ngọt Tiamisu vị dâu tây, tinh thần mới khá lên được một chút. Bê đĩa bánh nhỏ trên tay, tìm một góc khuất không ai chú ý tới ,chậm rãi ngồi thưởng thức món bánh ngọt nhưng ánh mắt vẫn luôn nhìn về phía đám người cao ngạo tự phụ kia, tâm hồn không biết tha thẩn đi tận đâu. “Hình như đã từng gặp cậu rồi thì phải”, một giọng nói dịu dàng vang lên trên đầu cậu. Yoseob khẽ ngẩng đầu lên, bắt gặp một khuôn mặt khôi ngô tuấn tú tràn đầy phong độ. Hắn tự cho mình là Giả Bảo Ngọc hả? Yoseob đứng lên, cung kính nói: " Yoon học trưởng , chào anh”. Doo Joon nhoẻn miệng cười, lộ rõ tám chiếc răng trắng ngần, “Hóa ra vẫn còn nhận ra anh cơ đấy! Cứ nghĩ quý nhân thì hay quên,tiểu tử họ Yang đã quên đám thường dân như bọn anh rồi chứ?”, anh khẽ xoa xoa cằm, mỉm cười, “Sao lần này không gọi là anh Yoon nữa hả?”. Thầm nghĩ, anh ta muốn khoe vẻ đẹp trai của mình hả, xoa cằm rõ ràng là một cử chỉ cợt nhả thiếu đứng đắn, nhưng điệu bộ này của Doo Joon , chậc chậc, lại vô cùng phong lưu phóng khoáng, đúng là một phong cách riêng. Yoseob vừa nghĩ tới hành động ngốc nghếch của mình ở trường, khuôn mặt lại đỏ lựng lên, không nói thêm gì nữa. Trong lòng tự nhủ: Nếu một nhân vật tài giỏi tiếng tăm lừng lẫy như anh ta mà chỉ là thường dân, vậy một sinh viên bình thường như cậu sẽ nhỏ nhoi như hạt bụi là cái chắc. Doo Joon đưa cho cậu một ly nước chanh, cử chỉ vẫn luôn nhẹ nhàng hòa nhã. Anh nói: “Không ngờ cậu lại là con trai của Yang gia”. Yoseob đón lấy ly nước, nói một câu cảm ơn. Doo Joon lại nói: “Ở trường em khiêm nhường thật đấy”, “ừm”, Yoseob ừ hử một tiếng. “Nhưng đôi khi cũng có những hành động rất táo bạo”, Doo Joon nói tiếp.
Hình như đang nghĩ tới chuyện gì đó, nét cười trên khuôn mặt càng đậm hơn. Yoseob biết rõ, anh ta muốn nói đến chuyện gì, tự thấy không còn chút thể diện nào mà nhìn người quen cũ nữa, trong chốc lát, mặt mũi liền đỏ lựng lên, lại cúi gằm mặt xuống. Thấy vậy, ánh mắt Doo Joon lại ngập tràn thương cảm, đưa tay ra lướt nhẹ lên mái tóc cậu, vừa như muốn nhẹ nhàng vuốt ve mái tóc mềm mại ấy vừa như chỉ chạm gần tới mà thôi. Yoseob toàn thân run rẩy, nói bằng một giọng nhanh đến nỗi ngay chính bản thân cậu cũng nghe không rõ nữa: “Em ....em ......em .....em đi ra nhà vệ sinh…”,rồi bỏ đồ ăn trên tay xuống, nhanh chóngchạy biến khỏi đó. Ánh mắt Yoon công tử dõi theo bóng cậu cho tới tận cuối phòng, bất giác dấy lên chút thương xót. Quay người lại, anh bất ngờ gặp phải một ánh mắt sắc nhọn mang chút dò xét. Yong Junhyung mở lời trưóc: “Hai người quen nhau?”. Doo Joon biết Junhyung muốn ám chỉ ai, cũng không giả ngây giả ngô nữa, nói: “ừ, cậu ấy học lớp dưới,năm thứ nhất”. Yong Junhyung lạnh nhạt nói: "Anh họ, không ngờ anh lại có khẩu vị này. Trình độ đã được nângcao nhiều rồi đấy ." Doo Joon lấy nhu thắng cương, hòa nhã nói: “ Nếu như cậu tùy tiện chỉ điểm vài chỗ, trình độ của Doo Joon này cũng không đến nỗi kém như bây giờ đâu”, ám chỉ tính cách đào hoa phong lưu của Junhyung. Yoon Doo Joon và Yong Junhyung vừa là bạn học thời trung học, vừa là anh em họ. Yong Junhyung nhỏ hơn Doo Joon hai tháng tuổi nhưng tính cách và sở thích của hai người lại khác xa nhau. Yong Junhyung chẳng bao giờ thèm đếm xỉa đến phong thái quân tử của Yoon công tử; Yoon Doo Joon lại càng không dám gật bừa trước tính cách phóng đãng, ương bướng của Yong công tử. Hai người luôn ngầm đối đầu nhau, đều không cảm thấy hài lòng về đối phương. Thêm vào đó, ông chủ họ Yong lại có tính thiên vị, mặc dù lòng và mu bàn tay đều là thịt, rõ ràng nói yêu quý cháu nội và cháu ngoại như nhau, nhưng thực tế, ai là đích tôn, ai là ngoại tộc, ông đều phân biệt rất rõ ràng. “ Yang gia đang nóng lòng đến gặp bố mẹ em, mong muốn hai gia đình kết tình thông gia. Hy vọng em cóthể giúp Yang gia qua được khủng hoảng kinh tế lần này. Anh họ, anh thử nói xem, em có nên thuận theo ý của hai bậc phụ huynh nhà họ Yang không?” Những câu nói đó của Junhyung mang nhiều ẩn ý, Doo Joon không phải không hiểu những ngôn từ đầy khiêu khích đó, anh mỉm cười khiêm nhường, ung dung buông hai từ: “Tùy thôi”. Yong Junhyung chăm chúquan sát biểu hiện của Doo Joon, thấy quả thực không có gì khác thường, cảm thấy mất hứng liền quay người bỏ đến chỗ khác. Sau khi Yong Junhyung đi rồi, Doo Joon nâng ly nước chanh mà ban nãy Yoseob vừa uống lên trước mặt mỉm cười ngắm một hồi, sau đó đặt môi vào đúng vết môi nhỏ xinh ban nãy còn lưu lại trên miệng ly, một hơi uống cạn. Bữa tiệc trôi qua khá lâu, bóng dáng nhỏ bé tới giờ mới xuất hiện trở lại. Cậu đã rửa sạch lớp thuốc chống dị ứng, những nốt mẩn đỏ trên mặt đã đỡ càng lộ rõ khuôn mặt vốn trắngngần. Yoseob tiến về phía trước, nói với Doo Joon: “Anh...Yoon ”. “Hả?”, Doo Joon cúi nhìn, đôi mắt lá răm đầy mê hoặc đang chăm chú nhìn cậu. Yoseob bị ánh mắt nóng bỏng đó nhìn, khuôn mặt lại đỏ lựng lên: “Em... chị em đâu rồi? Em gọi mà chị ấy không nghe máy”. Doo Joon nói: “Gina ? Đi rồi”. Yoseob ngạc nhiên:“Đi đâu ạ?”. Yoseob nói: “Phóng xe đi cùng bọn Yong Junhyung rồi”, nói xong, nhìn điệu bộ thất vọng của cậu , anh hỏi vẻ quan tâm, “ Gina không nói với em câu nào à?”. “Vâng. Nếu chị em quay lại, anh nói với chị em một tiếng, em về nhà trước rồi nhé”, Yoseob nói xong,quay người định rời đi. Doo Joon chợt thấy vô cùng thương cảm, xem ra, tình cảm của cô chị kia với em trai cũng chẳng ra sao.Nhìn dáng nhỏ bé của Yoseob dần xa, dường như cậu đã quen với sự cô đơn rồi. Doo Joon rảo bước đuổi kịp, kéo cánh tay của Yoseob lại, nói: “Muộn thế này, một mình em làm sao về được? Để anh đưa em về”. Yoseob quay mặt lại,sóng mắt khẽ lay động, tiếp theo là sự ngượng ngùng. Đắn đo suy nghĩ một hổi,cuối cùng cậu cũng ngoan ngoãn nói một câu: “Cảm ơn Yoon học trưởng”. “Lúc thì học trưởng, lúcthì anh. Chẳng xưng hô cố định gì cả”, Doo Joon khẽ cười, “Em cứ đứng yên ở đây, anh đi lấy xe”. Nói xong anh quay người chạy từng bước dài về phía tầnghầm. Yoseob mê mẩn nhìn theo bóng hình đang dần biến mất sau màn đêm, chỉ thấy ngay cả dáng chạy của anh, dù thế nào cũng đều rất tao nhã. Khi mặc quần áo cầu thủ hay lúc mặc quầnáo thường ngày cũng đều như vậy. Mê đắm mãi, đến tận lúc bóng dáng khôi ngô tuấn tú kia đã khuất dạng hồi lâu mà cậu vẫn không thu ánh mắt về được. __________________________________ [1] Tiramisu là một loại bánh ngọt nồi tiếng của Italia.
2 Giả Bảo Ngọc (chữ Hán:賈寶玉, phiên âm: Jia BaoYu, nghĩa là viênngọc quý gia bảo) là một trong ba nhân vật chính trong tiểu thuyết hồng lâu mộng của Tào Tuyết Cần.
3 Học trưởng: Một cách xưng hô tôn trọng với người cùng học tuổi hơn
Chương 2: Sự rung động của Yang Yoseob Một chiếc Audi A8 màu đen từ từ lướt tới, dừng trước mặt Yoseob. Cậu không suy nghĩ gì, vừa đưa tay định mở cửa xe ngồi ở hàng ghế sau thì Doo Joon đã từ trong xe bước ra, đến trước mặt Yoseob , lịch sự mở cửa xe mời cậu ngồi vào ghế trước cạnh ghế lái. Ban nãy đứng bên lề đường, gió bấc thổi khiến Yoseob lạnh cứng cả người. Ngồi trong xe rồi mà cậu vẫn còn run cầm cập, liên tục hà hơi vào đôi tay bé nhỏ. Điều hòa được bật hồi lâu, cậu mới thôi run rẩy. Yoon Doo Joon nói với vẻ mặt dịu dàng: “Em yếu quá, cần phải luyện tập nhiều vào” Khẽ liếc mắt về phía cậu một cái rồi lại nói tiếp, “Khi nào vào học, đi chơi bóng với anh nhé!” Yoseob không kịp phản ứng lại, há hốc miệng: “Hả ?” Doo Joon khẽ cười, một tay chống cằm tựa lên bậu cửa xe, một tay thoải mái đặt trên vôlăng: “ Có nghe thấy không, hả?” Yseob không nói gì, trong lòng đang thầm đắn đo suy nghĩ về động cơ của những lời nói ban nãy. Sau khi lưỡng lự một hồi, cuối cùng cậu thành thực trả lời: “Em chỉ biết chơi bắn bi thôi”. Doo Joon nói: “Khôngbiết chơi cũng không sao, đi cầm quần áo giúp anh vậy”, Nói xong, quay sang nhìn cậu rồi nở một nụ cười giảo hoạt. Nụ cười đó khiến khuôn mặt anh càng trở nên rạng rỡ. Yoseob ngây người giây lát, sau đó lại đỏ bừng mặt lên. Yoon công tử là nghiên cứu sinh tiến sĩ của Đại học Cube, một loài hoa đặc biệt trong giới Luật học. Vì Yoseob mới vào năm thứ nhất nên những điều cậu biết về nhân vật nổi tiếng Yoon Doo Joon đều do người khác truyền lại. Nghe nói, Doo Joon là người rất có chí tiến thủ, khi còn chưa tốt nghiệp đại học đã mở văn phòng luật sư cùng mấy người bạn, giờ đây, quy mô của văn phòng đó càng ngày càng mở rộng. Nghe nói, bình thường anh ấy ít khi về trường,nhưng hôm nào may mắn thì cũng có thể nhìn thấy anh ở sân bóng rổ. Nghe nói, ngay từ năm thứ nhất Doo Joon đã được bầu làm Chủ tịch hội sinh viên, phẩm chất đạo đức tốt, khí chất và tướng mạo đều tuyệt vời. Nghe nói, đường tình duyên của Doo Joon cũng rất hên, nhưng chưa hề có tin đồn gì với bất kỳ bạn nam hay bạn nữ nào cả. Đó quả là một đồng chí tốt, luôn học tập các vị lãnh đạo trung ươngđảng mà chủ chốt là đồng chí tổng bí thư, chăm chỉ quán triệt lýluận mới của đảng, thực hiện hiện đại hóa theo đường lối xã hộichủ nghĩa. Trong khi đó, những thành viên của đội bóng rổ đã lần lượt có bạn gái ở bên chăm chút, đưa nước uống hay giữ hộ quần áo.Chỉ riêng mình anh vẫn để trống vị trí mà không biết bao cô gái đang khao khát có được. Mỗi khi nghĩ tới sự lãng phí đó, quả thực khiến người ta đau lòng. Xem ra hôm nay đúng là ngày hoàng đạo, loài hoa đặc biệt này lại để mắt tới Yoseo ,tặng cho cậu niềm vinh hạnh mà bao người ngưỡng mộ. Nói đến việc giữ hộ quần áo thì còn có một câu chuyện nữa. Trong ký ức về thời thanh xuân điên cuồng của Yoseob, câu chuyện này là một phần ký ức mà mỗi khi nhớ lại cậu càng buồn. Đó là vào kỳ trước của năm thứ nhất, khoảng thời gi an của mùa thu có ánh mặt trời chiếu sáng, Yoseob là một sinh viên ngoan ngoãn, an phận thủ thường. Trước đó hai tháng, tinh thần của cậu chỉ đơn thuần là theo đảng yêu nước, quyết chí thi đỗ làm nghiên cứu sinh tiến sĩ. Hai tháng sau đó, tinh thần của cậu là Yoon Doo Joon, chí hướng của cậu cũng là Doo Joon. Ở mỗi trường đại học đều có một người được coi là thần tượng, cao to đẹp trai, cótài năng đặc biệt nào đó, kể cả anh ta có tính cách lập dị nhưng vẫn được số đông sinh viên trong trường ngưỡng mộ. Ngôi sao xuất hiện trên truyền hình, còn thần tượng trường học lại xuất hiện ngay trên giảng đường. Yoon Doo Joon chính là một người như vậy. Những lúc rỗi rãi, anh thường đến sân bóng rổ. Chỉ cần có sự xuất hiện của Doo Joon , khán đài lại chật cứng người xem. Nghe nói năm đó, toàn.bộ nữ sinh trong trường đều ngưỡng mộ Doo Joon . Ba cậu bạn cùng phòng của Yoseob lại càng tôn sùng Doo Joon hơn ai hết. Yoseob khi ấy đang đúng độ tuổi tò mò thích khám phá. Lúc đó, cậu cũng cùng ba cậu bạn cùng phòng đến ngồi ở khán đài, khuôn mặt không chút biểu cảm tiếp nhận những làn sóng âm thanh đầy phấn khích hét gọi tên Doo Joon. Khi tay phải của cậu còn đang luồn trong túi áo tìm hạt dưa thì miệng đã thốt ra: “Tên nào là Yoon Doo Joon ?”. Đó đúng là câu hỏi rất có tinh thần cầu thị mà cũng rất dễ dẫn tới án mạng. Yoseob còn nhớ,lúc ấy sau khi hỏi câu đó bằng giọng không to cũng chẳng nhỏ, liền bị những ánh mắt sắc lẹm từ bốn phía bao vây khiến cậu toát mồ hôi hột. Ba cậu bạn cùng phòng nhìn Yoseob một cách khó hiểu, đại ca của phòng là Jang Hyun Seung ủ ê sầu não chỉ vào mũi Yoseob : “Chẳng trách phòng mình không lần nào nhận cờ luân lưu cả!” Yoseob đang định phản bác lại rằng việc phòng mình không nhận được cờ luân lưu là do cậu nhét đám tất thối xuống gầm giường, nhưng câu nói còn chưa kịp phát ra thì một chàng trai cao lớn trong bộ quần áo thể thao màu xanh trắng đã ném bóng ăn ba điểm trong một tư thế tuyệt đẹp, bóng đập vào thành sắt , chui vào lưới. Vì khả năng ném bóng vào lưới của Yoseob luôn không chuẩn như mấy bản tin dự báo thời tiết, nên cậu rất kính nể những người có khả năng đó. Trong tiếng hò reo vang dội khắp sân đấu, Hyun Seung kích động đứng bật dậy, hét lớn: “Cú ném bóng ăn ba điểm của Doo Joon ! Ném bóng ăn ba điểm của Doo Joon !” Yoseo nhìn theo hướng ba ngón tay thon đẹp đang khẽ run, lần đầu tiên chú ý đến nhân vật Yoon Doo Joon trong truyền thuyết. Bây giờ đang là đầu mùa thu, khí hậu thật tuyệt, không nóng cũng chẳng lạnh. Ấn tượng đầu tiên của cậu về Doo Joon là mồ hôi. Không phải thứ mồ hôi nồng nặc bốc mùi bám đầy bụi bặm bẩn thỉu khiến người ta ác cảm mà mang vẻ nam tính, mạnh mẽ và đầy sức hấp dẫn. Dưới ánh đèn của nhà thi đấu, những giọt mồ hôi của anh túa ra ánh sáng lấp lánh, từng giọt mồ hôi trên hai cánh tay và đôi bắp chân rắn chắc rớt xuống theo từng nhịp nhấc người, chạyđuổi, chạy nước rút, hò hét của anh. Khuôn mặt khôi ngô lộ rõ khả năng lãnh đạo, những giọt mồ hôi cũng túa ra như mưa. Dường như anh chẳng hề để ý điều đó, chỉ khi nào có giọt mồ hôi vô tình rơi trúng mắt,anh mới đưa tay lên quệtvài cái, những động tác nhanh nhẹn của đôi chân dường như không bị ảnh hưởng chút nào. Chiếc áo cầu thủ số 7 màu xanh trắng dính sát vào lưng… Yoseob lớn ngần này rồi, đây là lần đầu tiên cô cảm thấy đàn ông đổ mồ hôi lại mê hoặc, quyến rũ như vậy. Cũng có thể công nhận không phải là ba cậu bạn cùng phòng cậu ba hoa về nhân vật được coi là thần tượng ấy. Đám con gái quả là không hiểu rõ về bóng rổ, bất kể đội của Doo Joon dẫn điểm hay thua điểm, bọn họ đều hò hét không ngớt. Câu chuyện này cho chúng ta thấy rằng, thành tích của thần tượng trong trường học có thể rất linh tinh, tính cách có thể gàn dở ngông cuồng, có thể gây lộn với bạn học, bêu xấu giáo viên,có thể không đứng trong hàng ngũ của Đoàn thanh niên cộng sản, của Đảng, có thể làm vài chuyện điên rồ, cuối cùng chỉ bằng một câu “tuổi trẻ nông nổi” là có thể hóa giải được hết. Nhưng nhất định phải biết chơi bóng rổ. Chắc chắn Doo Joon đã sớm nhận ra được đạo lý đó nên mới chuyên tâm chơi bóng rổ nhưvậy. Ba cậu bạn cùng phòng hướng về phía Doo Joon bằng những ánh mắt đầy hằn học. Hyun Seung : “Ước gì được cùng anh ấy đến thuê phòng nghỉ ở khách sạn nhỉ!”. Dong Woon: “Ước gì được làm người tình trăm năm của anh ấy nhỉ!”. Sung Jae: “Ước gì được anh ấy bắt cóc rồi đem trói lại nhỉ!”. Sau khi ba người ngước mặt lên trời mơ mộng một hồi, ánh mắt đều dồn cả lên người Yoseob. Cậu nhìn xuống dưới, thấy quần áo của các cầu thủ khác đều có bạn gái đi theo cầm hộ, duy chỉ có quần áo của Doo Joon bị bỏ lại trên nền nhà. Yoseob cúi đầu nhắm mắt lại nói:“Ước gì được giữ hộ quần áo cho anh ấy nhỉ!”. Ba cậu bạn cùng phòng đồng thanh mắng Yoseob thật chẳng có chí hướng chút nào. Không biết có ai cao hứng, bỗng hét toáng lên ở trên khán đài: “Này, Doo Joon, Yang Yoseob nói là muốn giữ quần áo cho anh đấy!”. Vốn dĩ trong nhà thi đấu ồn ào, giọng nói đó có khả năng bị nhấn chìm, nhưng Doo Joon lại nghe được câu nói đó, thính giác thật tốt. Có thể thấy anh ấy được coi là thần tượng hàng đầu của Đại học Cube không chỉ bởi vẻ ngoài hào nhoáng mà thực sự còn bởi khả năng hơn người nữa. Doo Joon ngẩng đầu nhìn về phía tiếng gọi, thấy bóng dáng bé nhỏ đang ôm đầu che mặt sợ hãi né tránh như chim sợ cung tên kia, khóe môi khẽ nhếch lên mỉm cười, làm mê hoặc cả đám con gái phía trên. Từ đó về sau, Yoseob đã thật sự lưu tâm tới Yoon công tử. Cậu thường xuyên nhìn thấy anh quay về trường chơi bóng, lúc thì chơi trong nhà thi đấu, lúc lại ở sân vận động ngoài trời. Ởbất cứ nơi đâu, xung quanh anh cũng đầy những cô gái phấn khích đi theo cổ vũ. Khi thầy cô giáo giảng bài, thường nói đông nói tây rồi lại nói đến Doo Joon – nhân vật điển hình của trường Đại học Cube, kể lại rằng hồi đó anh ấy đã bứt phá xuất sắc thế nào, oai phong chừng nào. Giống như những bạn học khác, Yoseob luôn cảm thấy rất hứng thú, vô cùng chăm chú lắng nghe. Nếu gặp may một chút, còn có thể đi lướt qua Doo Joon trên con đường trong trường. Khi đi bộ, Doo Joon thường đi rất nhanh, ánh mắt nhìn thẳng, sải từng bước dài, dường như không hềchú ý đến ánh mắt đang ngây ngô nhìn theo của Yoseob. Dù rằng không nhận được dù chỉ một cái liếc mắt của Doo Joon , nhưng được đi lướt qua anh, cũng là một việc hạnh phúc có thể khiến cậu vui sướng suốt một ngày trời. Cậu bé vừa tròn mười tám,tâm hồn đang trào dâng những rung cảm đầu đời. Nếu biết rằng tuổi trẻ thường mơ mộng. Ba cậu bạn cùng phòng của Yoseob chính là những anh tài có khả năng nằm mơ giữa ban ngày tuyệt đỉnh. Chỉ với một nụ cười và ánh mắt nhìn lại của Doo Joon sau khi nghe đến tên của Yoseob hôm ấy, họ đã phán đoán rằng thiên thần đại nhân đã động lòng trước chàng trai chốn phàm trần rồi. Vậy là ngày nào bọn họ cũng nhiệt tình giúp Yoseob bày mưu tính kế xem phải làm thế nào để hấp dẫn thần tượng. Khả năng lớn nhất là tần số xuất hiện phải cao hòng thu hút sự chú ý của thiên thần. Mặc dù ba cậu bạn cùng phòng có bầu nhiệt huyết rất lớn nhưng lại thiếu tư duy nhạy bén, những chiêu bài cố vấn cho cậu nếu không phải là đứng ven đường nơi Doo Joon thường đi qua để đọc thơ thì cũng là sau khi cản đường anh ấy đứng lại, gảy một khúc Thiên lí chi ngoại bằng đàn tì bà cho anh ấy nghe. Yoseob cảm thấy tất cả những kế hoạch đó đều không thể vận dụng được. Mỗi người, trong thời thanh xuân tươi trẻ đều có một vài hành động khiến người khác ngạc nhiên và bản thân mình cũng bất ngờ, cuối cùng, sau khi nhớ lại, sẽ hận một nỗi không thểchui xuống đất mà trốn được, sẽ cảm thấy ân hận về những hành động bột phát đầyphấn khích đó, Yang Yoseob – trong thời thanh xuân tươi trẻ ấy, cũng có một hành động phấn khích thực sự rung động lòng người. Thời gian đó, để hưởng ứng cuộc vận động cuộc sống xanh vì môi trường, Yoseob chuẩn bị học đi xe đạp nhưng cậu rất hay xấu hổ, không thể giữ được thần thái tự nhiên khi bị mất mặt trước những người khác. Cậu biết rằng, nếu nhìn thế này mà nói là muốn học đi xe đạp, chắc chắn sẽ trở thành trò cười cho người khác. Vì vậy, hằng này cậu cố gắng dậy thật sớm, chọn một nơi vắng vẻ, một mình tập luyện. Mới qua sáu giờ theo giờ Bắc Kinh, mặt trời còn chưa mọc, bầu trời trắng xanh điểm xuyết vài rang đỏ.Cảnh tượng quả thực rất tươi mới và đẹp đẽ. Doo Joon chơi bóng một lát, thấy trời đã sáng bèn ra về. Anh đi đúng vào con đường vắng vẻ mà Yoseob đã chọn để tập xe, vừa hay bắt gặp cú ngã thứ năm mươi của cậu. Cú ngã ấy mới khéo làm sao, chổng vó lên trời, lại còn ngã đúng vào chân của Doo Joon nữa chứ. Yoseob ngước mặt lên nhìn trời, chàng trai khôi ngô đang đứng nhìn xuống với đôi mắt lá răm tuyệt đẹp kia lại chính là Yoon công tử – người mà cậu thầm thương trộm nhớ bấy lâu nay! Trong khi đó, trên con đường râm mát trong vườn trường này, chim hót hoa tỏa hương, ít người lui tới,quả là một khung cảnh lí tưởng để bày tỏ tình cảm giống như trong những cuốn tiểu thuyết tình yêu. Yoseob vừa nghĩ vậy, ma xui quỷ khiến thế nào mà cậu liền nảy sinh mong muốn mãnh liệt được bày tỏ tình cảm với Doo Joon. Vậy là cậu thản nhiên đứng dậy, nói: “Xin chào, em là Yang Yoseob, em thích anh”, nghĩ một lát, lại thêm câu, “Cả phòng ký túc xá chúng em đều thích anh”. Vốn dĩ thấy một cậu bé bị ngã, Doo Joon vội rảo bước tiến đến để đỡ dậy. Nghe được lời thổ lộ của Yoseob , cánh tay đang đưa ra giữa chừng của anh bỗng sững lại. Lúc đó, Yoseob còn rất trẻ, chưa có kinh nghiệm yêu đương, chưa biết thổ lộ tình cảm là một việc làm đứng đắn đòi hỏi phải có “hàm lượng kỹ thuật” cao, cần phải có mở đầu và kết thúc, sau khi thổ lộ còn phải đợi ý kiến của đối phương. Vậy mà lúc đó, sau khi nói những câu có đầu mà không cuối như vậy, cậu thấy có vài phần xấu hổ,phủi phủi đất bám sau mông, dắt xe đạp bỏ đi luôn. Yoon Doo Joon đứng ngây ra nhìn theo vết bánh xe đạp in lại trên đường. Mải hồi lâu, anh khẽ bật cười.Thực ra, trước khi Yoseob biết anh, anh đã chú ý tới cậu rồi.
Đó là một năm trước đây, Yoseob nấp ở bên hồ nước trong trường Đại học Cube, khóc thổn thức chỉ có một mình. Ban đầu còn thút thít đau khổ, sau đó là những tiếng nức nở không thể kiềm chế. Khi ấy Doo Joon rất xúc động - một chàng trai đẹp như hoa thế này, điều gì khiến cậu khóc một cách thảm thiết như vậy. Trên đường về ký túc xá, Yoseob suy nghĩ về những chuyện vừa xảy ra, cảm thấy vô cùng mất mặt, bèn nằm bò trên giường, chui trong đống chăn, xấu hổ đến nỗi tự chôn sống mình trong chăn cả ngày trời. Một thời gi an dài vềsau, cậu đều cố ý tránh mặt Doo Joon. Nếu là oan gia ngõ hẹp, ngó nghiêng bốn phía thấy không còn con đường nào khác thì cũng đành nhắm mắt cúi đầu lao nhanh về phía trước. Trong lòng không ngừng tự an ủi mình rằng: Anh ấy đã quên mặt mình rồi, anh ấy căn bản là không nhìn rõ… Lấy tựa đề của tạp chí Tri âm để tổng kết: Một nửa học kỳ đã vội vội vàng vàng qua rồi, mi vừa mất mặt lại vừa buồn rầu vì cái gì? Nhưng cậu càngkhông thể ngờ được, khi kỳ nghỉ đông còn chưa kết thúc, cậu gặp lại Doo Joon trong bữa tiệc sinh nhật của bạn trai chị gái mình. Yoseob luôn băn khoăn day dứt về câu chuyện tình ái vô cùng đáng tiếc trước đây. Biết làm thế nào khi Yoon thiên thần không chỉ có thính giác rất tốt mà trí nhớ cũng chẳng kém. Anh ấy không chỉ nhớ cậu, mà ngay cả một việc ngốc nghếch là cậu muốn giữ quần áo cho anh ấy, anh ấy cũng nhớ rất rõ. Đây đâu chỉ là một việc mất mặt, mà rõ rành là một việc rất rất mất mặt! Yoseob lại tự an ủi mình –từ nay về sau sẽ không để xảy ra những chuyện mất mặt hơn thế nữa.Nghĩ như vậy, cứ coi như đã qua được một kiếp nạn lớn trong đời đi. Trong lòng Yoseob ngập tràn cảm xúc, nhủ thầm, Doo Joon là một thiên thần nhưng thực ra rất bình dị gần gũi, nhớ rõ từng nguyện vọng nhỏ bé của thường dân, còn đặc biệt tìm cơ hội như thế này khiến họ được thỏa lòng mong ước, thật lương thiện biết bao. Anh bỗng quaymặt sang hỏi: “Nghe nói em rất muốn giữ quần áo giúp anh?” Trợn mắt, lắc đầu, cậu xua tay phủ nhận:
“Làm gì có, làm gì có!”.
Hai đốm mây nhỏ bị cháy đỏ trong chốc lát lại xuất hiện ngay trên đôi má non tơcủa cậu. “Ha ha”, Doo Joon bật cười. Yoseob cảm thấy thật xấu hổ, đau khổ quay mặt về phía ngoài cửa xe. Đến trước cổng Yang gia, Yoseob vừa xuống xe đã lao thẳng vào trong nhà, không hề có ý định mời Doo Joon vào nhà chơi. Doo Joon cũng không khó chịu, rảo mấy bước chân đã đuổi kịp theo sau, hét lên:
“Cậu bé!”.
Một tiếng “cậu bé”,dịu dàng trìu mến đến mức khiến Yoseob cảm thấy tê từ đầu tới chân. Nhưng cậu vẫn không dám quay đầu, chỉ dừng bước một chút như muốn nghe anh dặn dò. “Năm rưỡi chiều mai,không gặp không về nhé”, giọng nói ấm áp kèm tiếng cười nhẹ nhàng như vừa động viên vừa khẳng định từ phía sau vọng lại. “Vâng”, Yoseob mơ hồ gật đầu rồi cắm đầu lao thẳng vào trong nhà. ______________________________________________- [1] Ca khúc nổi tiếngdo Châu Kiệt Luân (周杰伦) và Phí Ngọc Thanh(費玉清) hợp xướng.
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip