Chương 30. Không tên
Thỏ con đè chặt đôi tai dài của mình, cúi đầu nhắm chặt hai mắt, dường như đang âm thầm cự tuyệt: Ta không nghe được, ta cũng không nhìn thấy, chỉ cần ta không ăn chúc dư thảo, ta vĩnh viễn chỉ là một con thỏ!
"Ngươi không muốn hoá hình cũng không sao." Bách Lý Hoằng Nghị xụ mặt nói, "Sau này vĩnh viễn đừng bước vào Thuỵ Yên điện nữa."
Thỏ con giật mình, lập tức buông móng vuốt ra, ngẩng mặt lên, ánh mắt vô cùng thương tâm.
Bách Lý Hoằng Nghị cưỡng chế chính mình không được mềm lòng, trước khi tìm hiểu rõ ngọn ngành, hắn không thể thương hại hay quan tâm đến đệ tử của kẻ thù.
"Bổn toạ cũng không phải là người ngang ngược. Nếu ngươi không liên quan gì đến đêm Yêu giới tập kích Trường An, bổn toạ cũng không giận chó đánh mèo với ngươi." Bách Lý Hoằng Nghị vô thức hạ giọng, dường như sâu trong lòng hắn vẫn hi vọng Thỏ con có thể giải thích rõ ràng chứ không phải bỏ đi...
Thỏ con xoay người, nhìn chúc dư thảo đang phát ra ánh sáng mờ mờ, chậm rãi dịch người qua, cúi đầu ngửi ngửi, cuối cùng mới dùng cái miệng nhỏ mà nhấm nháp từng chút một.
Nhất thời, trong điện yên tĩnh đến nỗi chỉ còn tiếng tiểu gia hoả đang răng rắc răng rắc nhai cỏ. Bách Lý Hoằng Nghị nhìn thấy chúc dư thảo càng ngày càng ít, trong lòng không khỏi cảm thấy khẩn trương. Hắn ngồi ngay ngắn ở đó, lưng thẳng tắp, đôi tay đặt trên tay vịn cũng dần dần siết chặt....
Thỏ con nuốt xuống ngụm lá cây cuối cùng, ngơ ngác nhìn hắn, đột nhiên thân thể nảy lên, tai giật giật, ăn no đến mức ợ lên.
"Nấc!"
Bách Lý Hoằng Nghị: "....."
"Ngươi....."
"Nấc!"
Thỏ con hoang mang vội lấy đôi tai dài che miệng lại, đôi mắt nhỏ vừa buồn cười vừa đáng thương. Bách Lý Hoằng Nghị cố nén cười, đứng dậy nói: "Ta đi lấy cho ngươi chút nước."
Chúc dư thảo này có tác dụng không vậy.... Bách Lý Hoằng Nghị đi đến gian bên ngoài, vừa rót trà vào chén của mình vừa nghĩ, Việt Ô kia chắc là không hạ độc đâu nhỉ? Gã dù sao cũng là một Thần quan, cũng không đến mức phải đi hạ độc một con thỏ....
Hắn đặt ấm trà xuống, chưa kịp rời bước, vừa ngẩng đầu đã nhìn thấy ánh sáng loé lên trong phòng, giống như ban ngày. Hắn cũng không kịp lấy chung trà, vội vàng chạy tới trước cửa, bên bàn có luồng ánh sáng trắng tới loá mắt, khó có thể nhìn thẳng. Bách Lý Hoằng Nghị nheo mắt lại, lấy tay che mi, một lát sau, luồng sáng kia mới dần dần yếu đi, hiện ra bóng dáng của một nam nhân.
Môi Bách Lý Hoằng Nghị mấp máy, nhưng lại không phát ra thành tiếng, dường như đã đánh mất năng lực suy nghĩ. Hắn chưa bao giờ nhìn thấy bộ quần áo lam lũ đến thế này, cũng chưa bao giờ gặp qua một khuôn mặt sạch sẽ và ánh mắt ôn nhu như thế. Người trước mắt có làn da trắng như ngọc, mày tựa mực vẽ, mắt như sóng nước hồ thu, răng như biên bối, môi đỏ như son. Bộ quần áo trắng trên người đã rách nát, dính đầy bùn đất và máu khô, phía trước ngực càng thêm rõ ràng, dường như đã bị nhuộm đen bởi máu, ống tay áo bên phải rất dài để lộ ra cẳng tay trắng như tuyết. Bách Lý Hoằng Nghị hoảng hốt nghĩ, một người sạch sẽ xinh đẹp như vậy, đến tột cùng là trải qua địa ngục như thế nào mới biến thành bộ dáng này?
Đối phương vừa nhìn thấy hắn vào cửa đã lén nhìn một cái, sau đó lại cúi đầu, đôi tay gắt gao nắm chặt lấy góc áo choàng của chính mình, lại nhận ra đang đứng trên thảm mềm sạch sẽ nên vội vàng dịch sang hai bước, rõ ràng là sợ làm bẩn tẩm điện khiến hắn không vui.
Bách Lý Hoằng Nghị bước tới, nhìn thấy hàng mi dày rũ xuống khẽ run rẩy, dường như vừa lo lắng vừa sợ hãi, không khỏi dừng chân, đứng cách đối phương một đoạn, tận lực khiến giọng mình ôn hoà nhất: "Ngươi... ngồi xuống trước đã."
Người nọ chỉ lắc đầu.
Bách Lý Hoằng Nghị lại hỏi: "Ngươi đã là Thần tộc, vì sao lại biến thành uyên phù yêu thú?"
Giọng nói của nam tử uyển chuyển, lại mang theo chút khàn khàn, đáp: "Ta vốn là bán yêu bán thần."
"Vậy sao ngươi lại không có thần lực?" Bách Lý Hoằng Nghị hỏi, "Thần đan của ngươi đâu?"
Người nọ im lặng hồi lâu, không đáp lại. Bách Lý Hoằng Nghị cũng biết y sẽ không thẳng thắn thành khẩn với chính mình. Tuổi thọ của Thần tộc rất dài, cảm xúc lại lãnh đạm, còn kém xa một con uyên phù hiểu được thân mật thì phải dựa sát vào nhau. Nghĩ như vậy, ngữ khí của hắn cũng lạnh dần.
"Ngươi tên là gì?"
"Không có tên."
"Không có tên?"
Nam tử chậm rãi lặp lại: "Kẻ tội đồ, không có tên."
Bách Lý Hoằng Nghị mỉm cười, "Ngươi thật ra còn tự mình biết người đấy. Sư tôn của ngươi mượn đao giết người, lại bình thản quan sát. Ngươi cũng có một phần công lao trong đó?"
"Ta...." Nam tử khàn khàn nói: "Ta cũng không biết được..."
"Thật sao?" Bách Lý Hoằng Nghị nhàn nhạt hỏi: "Vậy ngươi có tội gì?"
"Trước khi mọi chuyện phát sinh, ta không thể kịp thời điều tra rõ chân tướng; sau khi biết chân tướng, lại không thể thuyết phục được sư tôn thu hồi mệnh lệnh đã ban ra; ba hoa khoác lác, muốn bảo vệ người quan trọng, nhưng lại không thể thực hiện được lời hứa... Tự cho là không có gì không làm được, lại chỉ có thể nhìn hắn mất đi người nhà, bạn thân...." Giọng nói của đối phương tràn ngập hối hận, còn có thương tâm, có tự trách, cuối cùng đều hoá thành tiếng thở dài, như sương khói lượn lờ bay lên, "Nếu muốn hỏi tội, đó chính là tội lỗi của ta."
Bách Lý Hoằng Nghị chỉ hỏi: "'Hắn' là ai?"
Người trước mắt lại im lặng. Bách Lý Hoằng Nghị dần dần hiểu rõ, hắn cảm thấy buồn cười, nhưng trong đó lại trộn lẫn cả chua xót, thậm chí còn có chút phẫn nộ, "Ngươi biến mình thành bộ dạng như thế này, mất đi thần đan, biến thành uyên phù có yêu lực mỏng manh như vậy. Ở trên đường Trường An bị phàm nhân khi dễ nhục mạ, tất cả đều vì 'hắn'?" Bách Lý Hoằng Nghị lạnh lùng hỏi, "Vậy hắn đang ở nơi nào? Định báo đáp sự hi sinh của ngươi như thế nào?"
Người nọ vẫn nhìn chằm chằm vào nền gạch, thấp giọng trả lời: "Ta không phải muốn hắn báo đáp, chỉ muốn cố gắng đền bù. Nếu điều đó có thể làm hắn bớt thương tâm một chút, vậy là đủ."
"Cho nên, ngươi làm nhiều như vậy, nhưng hắn lại không biết gì?" Bách Lý Hoằng Nghị mỉm cười quay mặt đi, chỗ sâu nhất trong đáy lòng dường như bị một mũi kim bạc đâm vào. Hắn không rõ chính mình vì sao mà khổ sở, vì ai mà đau lòng.... Chỉ cảm thấy không có cách nào ở lại nhìn người này, quần áo tơi tả, mặt đầy đau thương. Hắn không có cách nào chịu đựng được, vì thế mở miệng nói: "Đêm nay ta ra sau điện nghỉ ngơi, ngươi cứ ngủ ở đây." Hắn lấy từ trong tủ ra một thường phục và một bộ áo ngủ, đưa cho người kia: "Ngươi... thay quần áo trước đi."
Đối phương do dự, cũng không vươn tay ra cầm, mãi cho đến khi hắn hơi tức giận nói, "Nếu không ngươi sẽ làm bẩn giường của ta" mới cầm lấy quần áo, nhẹ giọng nói lời cảm tạ.
Sau điện có một gian phòng rất lớn dùng để luyện công. Bách Lý Hoằng Nghị ngồi xếp bằng trong trận, đã chuyển biến thành Ma tộc, ngồi tĩnh toạ như thế này có thể khôi phục tinh lực cực nhanh, không khác gì lúc ngủ. Chỉ là thân thể tĩnh, nhưng trong lòng không tĩnh. Hắn không hiểu sao lại nghĩ đến rất nhiều chuyện trước kia, nghĩ đến phụ thân và Thân Phi, nhớ đến cái chết thảm của bọn họ, nghĩ đến đại quân Yêu tộc chà đạp thành Trường An, những thi thể chia năm xẻ bảy, những căn nhà sụp xuống không còn hình dạng, nhớ đến màu máu tươi trộn trong tuyết trắng trên đường Trường An.... Những Thần linh được phàm nhân thành kính thờ phụng, lại lựa chọn bàng quan trong đêm ác mộng đó, thậm chí Yêu tộc có thể âm thầm xuyên qua kết giới và gây ra một cuộc tấn công bất ngờ, hoá ra là nhờ Thần tộc giúp đỡ.... Huyết hải thâm thù như vậy, làm sao hắn có thể quên được? Hắn có thể không giận chó đánh mèo, cũng không nên coi đệ tử của Thần Hoàng là bằng hữu, càng không nên đau lòng vì y, cố gắng an ủi y, muốn chọc y cười....
Hắn vừa tự thôi miên chính mình, vừa cảm thấy trong lòng trống rỗng, đã lâu rồi mới cảm thấy một tia rét lạnh, nếu có một con thỏ.... Một con thỏ mà không phải Thần tộc thì tốt rồi. Bách Lý Hoằng Nghị tuyệt vọng nghĩ, lại mơ hồ nghĩ đến con thỏ kia, đôi tai dài đáng yêu như thế, lại nghĩ đến gương mặt kia, cùng với đôi mắt đẹp khiến hắn quên cả thở...
.....
Ngày hôm sau ở trong Thuỵ Yên điện nghị sự, Dư Nga và cấp dưới Hình Cung Thỉ theo thường lệ đến muộn nhất. Dư Nga vừa ngáp vừa ngồi xuống, liền lộ ra nụ cười quỷ dị, dường như đã nhận ra chuyện gì đó thú vị.
"Đường đường là tẩm điện của Chúa tể Ma Vực, vậy mà lại xuất hiện hơi thở Thần huyết." Gã nhìn về phía Bách Lý Hoằng Nghị, khoé miệng nhếch lên, "Bách Lý Tôn thượng, linh lực của ngài mạnh mẽ, chắc là không thể không biết gì nhỉ?"
Bách Lý Hoằng Nghị biết việc này không thể che giấu được, đối với Ma Tộc mà nói, hơi thở của Thần huyết cực kỳ mẫn cảm, đừng nói đến đại ma như Dư Nga, đến cả kẻ tu hành kém cỏi như Hình Cung Thỉ cũng cảm nhận được. Hơn nữa uyên phù kia có yêu lực rất yếu, nhưng lại nhận được thần huyết của Việt Ô nhỏ vào chúc dư thảo, cho nên không thể thu liễm được. Vừa rồi Tư Trinh Tư Hành vào điện đã biến sắc, hiển nhiên cũng phát hiện ra, chỉ là không vạch trần.
Tư Trinh Tư Hành sẵn lòng bảo vệ bí mật của hắn, nhưng Dư Nga tất nhiên không chịu, không những không chịu, chỉ sợ còn muốn gây chuyện càng lớn càng tốt. Mà uyên phù đã biến đổi thành người, lại mang theo thần huyết, dù có bị hắn giấu ở trong điện thì cũng có thể giấu được bao lâu? Tốt hơn hết cứ thoải mái giới thiệu cho mọi người, cũng để Ma tộc trên núi Chấn Nghiêu này không dám khi dễ y.
Bách Lý Hoằng Nghị hạ quyết tâm, quay đầu lại gọi: "Ngươi ra đây đi."
Một lát sau, uyên phù hoá hình đã đứng bên cạnh ghế Ma Tôn, mặc bộ thường phục màu trắng của hắn, chỉ có vai hơi rộng một chút, còn lại đều rất vừa vặn. Thay bộ quần áo lam lũ kia ra, càng lộ ra vẻ khiêm tốn và nho nhã, khuôn mặt như ngọc, khôi ngô tuấn tú. Vẻ mặt chư tướng trong điện đều sững sờ, Tư Hành chỉ đơn giản là sửng sốt, Dư Nga lại trộn lẫn một chút tàn nhẫn, nhưng ánh mắt Hình Cung Thỉ phía sau mới khiến Bách Lý Hoằng Nghị cảm thấy chán ghét, đó là cực kỳ kinh diễm và thèm muốn lộ liễu. Giữa rất nhiều ánh nhìn trân trối, chỉ có Tư Trinh vẫn duy trì được vẻ bĩnh tĩnh. Nàng chỉ lẳng lặng nhìn uyên phù, nhìn đến mức đối phương phải cúi đầu.
"Y là uyên phù trước kia được bổn toạ cứu, đến từ núi Cửu Nghi, là đệ tử của Đế Giang, sau khi bị mất thần đan thì lưu lạc đến Nhân giới." Bách Lý Hoằng Nghị nghiêng đầu sang một bên, "Ngươi nói là mình không có tên, dù sao cũng phải có gì đó để xưng hô chứ."
Đối phương bối rối đón nhận tầm mắt của hắn, lại nhanh chóng rời đi, nói: "Ta... Ta tên là Thời Ảnh."
Dư Nga cười ha hả: "Bách Lý Ma Tôn luôn mồm nói Đế Giang là kẻ thù giết cha, muốn làm rạng rỡ Ma tộc, lại đem theo đồ đệ của Đế Giang ở bên người, không chỉ cứu mạng y, còn mang đến Ma Vực để sớm chiều ở chung, đừng nói là bạn tốt, đến phu thê cũng không đến mức như vậy. Như thế này thì tộc nhân sao có thể tin được, phục được chứ?"
"Khi ta cứu hắn, cũng không biết được thân phận Thần tộc của hắn. Huống hồ," Bách Lý Hoằng Nghị bình tĩnh nói, "Quyết định là của Đế Giang, không thể liên luỵ đến người vô tội."
"Vô tội?" Dư Nga châm chọc, "Bách Lý Tôn thượng làm sao mà biết y vô tội? Y nói chính mình vô tội, Tôn thượng liền tin ngay? Đế Giang cũng từng nói sẽ che chở Nhân giới, kết quả thì thế nào?"
Bách Lý Hoằng Nghị đã không còn kiên nhẫn, gằn giọng hỏi: "Ngươi muốn thế nào?"
"Con tin đưa tới cửa, đương nhiên phải lợi dụng hẳn hoi. Tìm thương điểu truyền tin đến núi Cửu Nghi, đưa ra điều kiện, nếu Đế Giang không đáp ứng thì mổ vị này lấy thần đan.... A, xin lỗi, thuộc hạ quên hắn đã mất thần đan rồi, vậy.... chặt tay chặt chân, khoét mắt moi tim." Dư Nga thản nhiên nói, "Kết giới đại trận cần tu bổ, chúng ta có thể dùng cách này để có được Đế Giang."
"Ta từ chối." Bách Lý Hoằng Nghị dứt khoát nói, "Ta cứu con thỏ, hoá hình thành người cũng là của ta, ta không cần y làm con tin."
Dư Nga bật cười, "Tôn thượng lại bênh vực người của mình. Lời nói huyết hải thâm thù với Thần tộc chỉ là một trò đùa? Thân là chúa tể Ma giới, đáng lẽ nên từ bỏ tư tình và sự ích kỉ cá nhân, lấy đại cục..."
Lão đột ngột dừng ở đó, chỉ vì linh lực của Bách Lý Hoằng Nghị đã hoá thành một lưỡi dao sắc nhọn dừng ngay trước mắt! Khoảng cách chỉ cách giữa lông mày chỉ một chút, dường như ngay sau đó sẽ xuyên qua đầu.
Mà vị Ma Tôn trẻ tuổi chỉ cầm lấy chung trà, bình tĩnh nhấp một ngụm, lạnh nhạt nói: "Thù hận của ta với Đế Giang, là chuyện riêng của chúng ta, không đến lượt người khác nhiều lời vô nghĩa. Thời Ảnh sẽ ở lại Thuỵ Yên điện, phụ trách việc ghi chép. Việc này không cần bàn cãi nữa, nếu có người không đồng ý...." Thanh niên dừng lại một chút, nói: "Tự mình nghĩ cách đến can ngăn."
========================
Chắc là không có ai muốn hỏi vì sao Tiểu Ảnh lại không nói thật nhỉ? Không đúng không?
Ban đầu là Bách Lý chủ động nói muốn Quên hắn, bởi vì nhớ rõ rất đau. Tiểu Ảnh không muốn làm hắn nhớ lại đoạn ký ức kia, không muốn làm hắn lại đau, cho nên sẽ không chủ động nói.
Lần thứ hai "Mới gặp" so với tâm lý lần đầu tiên có chút tương đồng, có cả bất đồng, có thể xem lại chương 2, lần này có rất nhiều điều đau lòng.
Quần áo của Tiểu Ảnh là chi tiết nhỏ, chương 3 ở trên núi có nói quần áo của y cọ vào nước bùn cũng sẽ không bẩn, bởi vì khi đó linh lực của y rất mạnh, giả thiết là linh lực có thể duy trì bề ngoài trơn bóng như mới. Nhưng sau khi từ núi Cửu nghi về Trường An đều bị thương, Tiểu Ảnh đã không còn sức đi bảo trì sự sạch sẽ, miệng vết thương cũng không thể kịp thời tự lành, cho nên có bùn cũng có máu, vết máu ở trên ngực là do mổ đan lưu lại......
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip