Chương 14: Kí ức

Tuy không bị trọng thương nhưng vụ nổ cũng khiến Địch Nhân Kiệt bị ảnh hưởng không nhỏ, Nguyên Phương vội đỡ hắn ra khỏi mật thất, lúc ra ngoài liền thấy binh sĩ đã bao vây toàn bộ, phản tặc đã bị bắt hết. Nhị Bảo từ phía xa chạy lại, lo lắng nói:" Thiếu gia, Vương thiếu gia, hai ngươi không sao chứ? Ta ở bên ngoài nghe thấy tiếng nổ lớn liền vội chạy vào xem."

Địch Nhân Kiệt khẽ lắc đầu nói:" Không sao, có bắt được kẻ vừa chạy ra từ phòng này không?"

Nhị Bảo có chút áy náy đáp:" Hắn cùng nữ nhân kia võ công quá cao, binh lính bị chúng đả thương rất nhiều, đã chạy thoát rồi."

Nguyên Phương vỗ nhẹ vai hắn an ủi:" Không sao đâu, là do chúng ta tính toán sai, không nghĩ tới võ công của bọn chúng cao như vậy, lại còn có lôi hỏa chấn. Bắt được từng này tên, tra khảo sẽ truy ra bọn chúng thôi."

Địch Nhân Kiệt cũng đồng ý :" Được rồi, chuẩn bị thu quân đi, giao chúng cho quân đội thẩm vấn."

Nhị Bảo vội gật đầu rồi chạy đi xử lý công việc, lúc này Địch Nhân Kiệt mới quay ra nhìn Nguyên Phương. Tự nhiên bị nhìn chằm chằm, Nguyên Phương có chút không tự nhiên quay mặt đi hỏi:" Làm sao vậy?"

Lúc y quay đầu, tình cờ lộ ra mảng đỏ quanh cổ, Địch Nhân Kiệt nhìn thấy, tâm càng khó chịu, giơ tay chạm nhẹ vào cổ y, nhỏ giọng nói:" Xin lỗi."

Nguyên Phương thấy hắn làm vậy, có chút cứng người, nhưng cũng không đẩy hắn ra, chỉ lắc đầu nói:" Là ta tự chủ trương, không phải lỗi của huynh, hơn nữa huynh cũng đến kịp mà, ta còn phải nói một tiếng đa tạ mà."

Địch Nhân Kiệt vẫn cố chấp không vui nói:" Ta đã hứa sẽ bảo vệ huynh thật tốt, vậy mà...Nguyên Phương, hứa với ta, sau này đừng tự đưa bản thân vào chỗ nguy hiểm. Ta thật sự đã rất sợ, sợ huynh xảy ra chuyện nữa, vậy thì ta ..."

Hắn không nói hết được lời nhưng Nguyên Phương cũng hiểu, trong lòng vừa ấm áp lại vừa chua xót, y liền giơ tay vỗ nhẹ vai hắn:" Được rồi, sẽ không có lần sau nữa, ta biết sư phụ đã nói với huynh về túi hương ta luôn mang trên người, giúp huynh tìm thấy ta ở bất kỳ đâu, ta mới đánh liều mạo hiểm như vậy a. Được rồi, có gì về khách điếm nói tiếp, ta có chuyện quan trọng muốn nói cho huynh. "

Địch Nhân Kiệt nghe vậy, khẽ gật đầu hạ tay xuống, nghĩ nghĩ một lúc lại tiếp tục dựa vào Nguyên Phương, mặt dày nói:" Ta chóng mặt, huynh đỡ ta về."

Nguyên Phương híp mắt nhìn tên mặt than nào đó nói dối không chớp mắt, khẽ thở dài rồi cũng chấp nhận đỡ hắn đi.

***

Sau khi về khách điếm, kẻ vốn luôn miệng kêu bị thương liền túm lấy Nguyên Phương kiểm tra từ trên xuống dưới, thấy y ngoại trừ vết bầm trên cổ ra thì không bị thương gì mới thở phào một tiếng. Sau đó Địch Nhân Kiệt liền chạy đi lục hành lý, lấy ra một bình dược muốn bôi cho Nguyên Phương.

Nguyên Phương chặn tay hắn lại, tròn mắt nói:" Đó là thuốc quý chuyên trị ngoại thương, ta chỉ bị bầm chút thôi, một lát nữa sẽ hết, huynh làm quá rồi đó."

Địch Nhân Kiệt lại lắc đầu, rất hợp tình hợp lý đáp:" Thuốc là dùng để trị thương, mặc kệ lớn hay nhỏ, lão tử nhìn chướng mắt, huynh ngồi im cho ta."

Nguyên Phương thấy hắn kiên quyết như vậy cũng mặc kệ thả tay ra, Địch Nhân Kiệt mới khẽ cười nhỏ giọng nói:" Vậy mới ngoan a."

Thuốc tới vết thương, lành lạnh mang theo chút hương nhẹ, Nguyên Phương khẽ liếc mắt xuống liền thấy khuôn mặt chăm chú của Địch Nhân Kiệt. Vẫn là khuôn mặt góc cạnh, sống mũi thẳng tắp cương nghị, khóe môi lúc nào cũng cong cong như luôn muốn đùa giỡn người khác. Nguyên Phương vẫn còn nhớ, lần đó ở Thịnh Đức trấn, lúc Huyền Nữ nói y bị tà khí bám người, tên ngốc này cũng kề sát người y như vậy, giả bộ ngửi mùi tà khí quanh người y.

Mọi chuyện vẫn rõ ràng như trước mắt, nhưng giờ y chẳng phải Vương công tử cao cao tại thượng ngày đó, còn hắn nay cũng không còn là nhi tử một tri huyện nhỏ nhoi nữa rồi.

Mọi thứ ... đều đã thay đổi ...

Đang miên man suy nghĩ, Nguyên Phương chợt thấy Địch Nhân Kiệt ôm chầm lấy mình, ở bên tai y thì thầm:" Không sao rồi, có ta ở đây."

Nguyên Phương không khỏi sửng sốt, từ khi nào, hắn đã bước chân vào thế giới của y sâu đến thế. Kể cả phụ thân lẫn tỷ tỷ cũng chưa từng ôm y, nhưng y lại không hề phản cảm với sự đụng chạm này, thậm chí còn không nỡ rời xa sự ấm áp ấy.

Nhưng cuối cùng... vẫn phải buông tay thôi....

Địch Nhân Kiệt vốn đang trị thương cho Nguyên Phương, chợt hắn thấy ánh mắt y nhìn mình không giống với ngày thường, là đượm buồn ưu thương, hay là tiếc nuối , hắn không hiểu, nhưng hắn vẫn nhớ rõ ánh mắt ấy, giống hệt ngày y tiễn bọn họ rời khỏi Thượng Thư phủ. Đáng lẽ, ngày ấy hắn phải quay lại hỏi y cho rõ mọi chuyện, hắn phải tin y không liên quan đến chuyện phụ thân bị hãm hại, hay đơn giản chỉ là nói cho y biết dù chuyện gì xảy ra, hắn cũng ở bên y... Nhưng hắn cái gì cũng không làm... vì vậy hắn mất Nguyên Phương.

Lần này, Địch Nhân Kiệt hắn không muốn tái phạm sai lầm ngu xuẩn như vậy nữa. Người trong lòng... hắn nhất định không bao giờ buông...

" Nguyên Phương, nói cho ta biết Lý Thừa Dương nói gì với huynh? "

Nguyên Phương nghe Địch Nhân Kiệt hỏi, mới thu lại tâm tình của mình, lặng lẽ đẩy hắn ra, thở dài nói:" Hắn nói chuyện phụ thân ta."

" Huynh không nên nghe hắn nói bậy, Vương bá phụ tuy làm sai nhưng cũng vì bị bắt ép, hơn nữa còn vì Lệ Phi... Nhưng cuối cùng tiêu diệt được Lý Thừa Đạo cũng là người dùng tính mạng đổi lấy." Địch Nhân Kiệt sợ Nguyên Phương đau lòng , cố nhẹ giọng giải thích.

Nguyên Phương nghe vậy cũng khẽ cười, lắc đầu nói:" Ta hiểu, không cần phải an ủi ta. Chuyện quan trọng hơn là, Lý Thừa Dương nghĩ ta biết kho báu phụ thân ta giấu ở đâu, hắn cần tiền dưỡng phản quân, nên mới bám lấy ta không tha."

Địch Nhân Kiệt nghe xong, hai hàng lông mày khẽ nhíu chặt, lẩm bẩm :" Kho báu sao? " sau đó liền nói với Nguyên Phương:" Huynh yên tâm, có ta ở đây, nhất định không để tên khốn đấy động vào huynh. Ta đã phái binh lính đi lục soát thành, sẽ mau chóng tóm được Lý Thừa Dương thôi, đừng quá lo lắng."

Nguyên Phương nhìn hắn một lúc, thấy bên hông hắn đeo cây quạt của mình, liền giơ tay lấy lại, khẽ mở rồi đóng quạt, đập nhẹ lại tay mình, liếc mắt nói :" Ta cần huynh bảo hộ sao?"

" Không cần, huynh đương nhiên không cần ai bảo hộ. Là ta cần, huynh cũng thấy ta làm hắn tức giận thế nào mà, hắn nhất định tìm ta báo thù, Nguyên Phương, huynh phải luôn theo sát bảo vệ cho ta, rõ chưa?" Địch Nhân Kiệt rất không có chính kiến sửa lời.

Nhìn điệu bộ cợt nhả của hắn, Nguyên Phương cũng chỉ biết lắc đầu thở dài, lấy lọ thuốc trong tay hắn ,nhẹ nhàng kéo tay áo hắn lên, bôi lên vết thương rỉ máu bên dưới:" Thật hết cách với huynh, như vậy rồi mà còn sức nói nhảm, không đau sao?"

Địch Nhân Kiệt lúc này mới phát hiện cánh tay mình bị thương, máu chảy ra thẫm ướt cả tay áo, có chút buồn cười :" Thật sự không thấy đau."

Hắn ngồi im nhìn Nguyên Phương bôi thuốc cho mình, sau đó thuần thục băng bó lại, không gian tĩnh lặng nhưng lại ấm áp đến lạ lùng. Chờ y làm xong, hắn mới nhẹ giọng nói:" Nguyên Phương, chuyện trước kia đều đã qua rồi, huynh đừng quá để trong lòng, có được không?"

Bàn tay đang cất đồ khẽ khựng lại, Nguyên Phương không lên tiếng đáp lại. Thấy vậy, Địch Nhân Kiệt liền nói tiếp:" Có thời gian, ta sẽ đưa huynh đi thăm Vương bá phụ và Lệ phi. Ta nói cho huynh mọi chuyện, không phải vì muốn huynh luẩn quẩn trong lòng, ta thật sự hi vọng dù nhớ lại hay không, huynh biết sự thật rồi cũng có thể buông bỏ quá khứ, sống thật tốt."

" Ta hiểu." Nguyên Phương khẽ gật đầu, cất đồ xong liền quay lại nói với Địch Nhân Kiệt:" Được rồi, huynh về nghỉ ngơi đi, ta cũng mệt mỏi, muốn yên tĩnh một lúc."

Địch Nhân Kiệt thấy y như vậy, cũng đứng lên rời đi, trước khi đi còn nhẹ giọng dặn dò:" Nghỉ ngơi cho tốt, chuyện Lý Thừa Dương ta đã lo ổn thỏa rồi, kho báu gì đó huynh cũng đừng bận tâm."

Chờ hắn đi rồi, Nguyên Phương ngồi im lặng suy nghĩ, y khẽ giở cây quạt ra, nhìn bài thơ đề tự và bức tranh thủy mặc trên đó, gượng gạo nở nụ cười...

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip