Chương 2


Dựa trên câu chuyện có thật

Trans by: Nguyễn Đỗ Khôi Nguyên

Nguồn: Nexpo ( &ab_channel=Nexpo )

--------------------------------------------------------------------------------------------

II. DESTINATION: ELAN

Ngày đầu tiên.

Học sinh trường Elan thường đến trường vào buổi sáng sớm. Do tính chất của việc "di chuyển" đến trường như mình đã kể ở trên, nên một số học sinh đã có hành vi chống đối lại những người đã hộ tống họ đến đó. Thường thì những nỗ lực để chạy thoát này hay bị dập tắt nhanh chóng, thể hiện rõ rằng dù có chuyện gì xảy ra đi chăng nữa thì họ cũng ko thể nào chạy trốn khỏi đó. Từ đó bắt đầu những bước đầu tiên của quá trình dehumanization (hạ thấp nhân phẩm), làm cho họ cảm thấy rằng họ đã bị tước đi những quyền con người cơ bản, khiến họ cảm thấy giống như một tù binh hơn là một học sinh.

Họ còn bị hạ thấp nhân phẩm hơn nữa khi họ bước vào bên trong ngôi trường. Thường thì điểm dừng đầu tiên của họ sẽ là phòng tắm trong khu ký túc xá, nơi đóng vai trò làm công cụ để cướp đi ý thức cá nhân của mỗi học sinh. Các học sinh đc cho đã là bị quăng vào trong đó, hoàn toàn ko có 1 chút riêng tư nào cả & bị yêu cầu phải cởi bỏ hết quần áo & các tư trang có giá trị như đồng hồ, vòng cổ, v.v... Sau đó, họ đc Elan cung cấp những bộ quần áo "no image clothing", đơn giản là quần áo mà ko đc in hình ảnh, gồm một chiếc áo sơ mi & một chiếc quần ko màu nhạt nhẽo, buộc những học sinh này vào trạng thái giống nhau (đại loại đồng phục trường, thứ rất hiếm thấy ở Hoa Kỳ).

Sau đó, mỗi một học sinh mới sẽ đc đưa vào một khu vực chung, nơi họ đc Elan giao những "big brothers" (anh zai). Về cơ bản thì các "anh zai" này cũng là những học sinh nhưng đc chỉ định việc làm hướng dẫn viên cho những ma mới. Về lý thuyết thì họ có công việc là giúp đỡ những lứa học sinh mới làm quen với cuộc sống mới trong khuôn viên trường, đồng thời giáo dục họ về mức độ hiệu quả & tuyệt vời của ngôi trường này. Nhưng thực tế, mối quan hệ giữa các "anh zai" với những học sinh này lại ko hề thân thiện: có thông tin cho rằng những người "anh zai" này thường đánh lừa những đứa học sinh mới, dụ dỗ họ bỏ chạy hoặc vi phạm nội quy. Nếu học sinh đó đồng ý hoặc ít nhất là có lắng nghe những lời dụ dỗ này, thì các hành vi đó sẽ bị báo cáo lên nhân viên của trường, kết quả là sẽ bị trừng phạt.

Nếu các bạn biết đến thí nghiệm nhà tù Stanford (), thì hẳn các bạn cũng sẽ thấy tại sao việc này là 1 ý tưởng tồi tệ. Thông thường, những người có vị trí cao hơn như các nhân viên trường & các "anh zai" sẽ rất thoải mái thể hiện sự thượng đẳng của họ lên đám học sinh mới.

Nhân tiện, mình cũng nói luôn về hệ thống phân chia giai cấp ở trong trường Elan & nó đc cấu trúc rất giống một tôn giáo. Tại trường, học sinh đc sắp xếp thành 2 loại: "Strengths" (kèo trên) & "Non-strengths" (kèo dưới). "Strengths" là những học sinh ngoan ngoãn, biết vâng lời & có vị thế cao hơn so với các "Non-strengths", những học sinh mới hơn thường có xu hướng chống đối lại nhà trường. Các "Strengths" đc phép trò chuyện, giao tiếp lẫn nhau & với các "Non-strengths", trong khi đó các "Non-strengths" chỉ được phép giao tiếp với các "Strengths" & nếu bị bắt gặp giao tiếp với một "Non-strengths" khác thì sẽ bị trừng trị một cách khắc nghiệt.

Trường Elan, như ta đã biết, hoạt động & phát triển mạnh mẽ nhờ vào sự vô vọng của những học sinh nơi đây. Trong suốt niên khoá của học sinh ở đó, họ bị cấm tiếp xúc với bất kỳ ai từ bên ngoài, trừ khi họ đc hưởng đặc quyền đó bằng việc thể hiện thái độ tốt & tuân thủ nội quy trường. Mọi đường dây điện thoại từ khuôn viên trường sẽ chạy qua một tổng đài duy nhất nằm trong một chiếc xe kéo nhỏ, cũng vì thế mà nó thường đc bảo vệ rất nghiêm ngặt. Nếu có học sinh đc hưởng đặc quyền dùng điện thoại để liên lạc với gia đình, thì họ sẽ bị giám sát chặt chẽ, chỉ đc phép dùng lời hay ý đẹp để ca ngợi về ngôi trường. Nếu bị bắt quả tang đang kể sự thật hoặc đang tiết lộ những hành động vô nhân đạo đang thực sự diễn ra thì họ sẽ nhanh chóng bị ngắt kết nối, bị khiển trách & bạn biết như thế nào rồi đấy, đồng thời sẽ ko bao giờ đc sử dụng điện thoại thêm một lần nào nữa.

Bên cạnh việc thao túng đường dây điện thoại thì tất cả mọi người ở trong trường đều đc yêu cầu phải viết một lá thư gọi là "Guilt Letter", với nội dung thư giải thích về việc học ở Elan tuyệt vời ra sao, các hoạt động ở đấy hay ho như thế nào & quá trình học hành ở đó đang tiến triển như thế nào. Những lá thư này sẽ bị kiểm duyệt kỹ lưỡng trước khi chúng đc gửi về gia đình họ.

Ta có thể thấy chiến thuật "treo đầu dê, bán thịt chó" này của Elan đã có hiệu quả vượt trội, Elan giữ đc bộ mặt bên ngoài của họ đồng thời lôi kéo nhiều bậc phụ huynh chi nhiều tiền hơn để cho con cái họ ở đấy lâu hơn dự định.

Thực tế đã cho ta thấy đc rằng, học sinh nơi đây bất lực, bị lạm dụng & thường xuyên bị tra tấn, khủng bố tâm lý bằng miệng từ các nhân viên trường Elan. Học sinh sẽ lập tức nhận ra rằng họ sẽ ko đời nào thoát khỏi nơi đó, & lúc đó tâm lý họ sẽ chuyển từ xu hướng chống đối sang phục tùng tuyệt đối, với hy vọng có thể sống sót khoảng thời gian họ ở đó.

Về cơ bản, họ đã bị tẩy não.

Nội quy trường phải nói là nhiều vãi l**, & kiểm soát ở cái level gần như là độc tài mọi việc diễn ra ở đó. Bộ nội quy đó là của ko ai khác chính là Joe Ricci. Ông ta gọi nó là "Guilt" & nó vô cùng lớn & vô cùng tỉ mỉ. Với tư cách là học sinh tại Elan, bạn bị cấm làm những điều sau:

Sở hữu bất kỳ hình ảnh nào trên người

Đọc sách với tư cách là một "Non-strengths"

Ko hoàn thành học tập

Viết lách khi chưa đc cho phép

Nhìn vào khu an ninh

Tương tác với các "Non-strengths"

Nói quá to tiếng

Nói quá nhỏ tiếng

Nhìn vào một người khác giới

Bị thu hút bởi một người khác giới

Tiếp xúc cơ thể

Nhìn ra ngoài cửa sổ

Vẽ khi chưa đc cho phép

Ko nghe lời cấp trên (các nhân viên & "anh zai")

Giả vờ ngủ vào ban đêm

Có ý định bỏ trốn

Đi vệ sinh quá lâu

Mặc quần áo tối màu

Lười biếng trong khi làm việc

Nghe nhạc

Nói quá nhiều

Tắm hơn 3 phút

Nói quá ít, ko đủ

Có biểu cảm trên mặt khi đối mặt với mệnh lệnh

Có ngôn ngữ cơ thể tiêu cực

Giả vờ vô tội

Ngủ quá nhiều

Ngủ quá ít

Mỉm cười

...


Và vô số, vô số những điều khác... (trích )

Ta có thể thấy rõ rằng những nội quy này ko đc thiết kế để làm theo, khiến cho những hình phạt ở đây diễn ra thường xuyên hơn.

Để giúp áp dụng nội quy này, những cá nhân gọi là các "Expeditors" đc nhà trường chỉ định làm công việc theo dõi dùng bảng kẹp giấy & bút (về cơ bản là các giám thị). Họ đc biết đến chủ yếu là những người chuyên bắt học sinh vi phạm 3 nội quy:

Bị thu hút bởi người khác giới

Nhìn vào người khác giới

Có giao tiếp bằng mắt lâu với bất kỳ ai khác

Vì chính các giám thị cũng đc yêu cầu phải điền vào bảng của họ những thông tin như tên & lỗi vi phạm của học sinh nếu ko chính họ sẽ chịu hình phạt, nên họ thường xuyên vu khống & cáo buộc oan những học sinh một cách ko thương tiếc.

Các hình phạt ở Elan đương nhiên rất là nặng nề. Một ví dụ là có nhóm học sinh nọ bị bắt phải sống trong thùng rác trong hơn 2 tuần. Giám thị theo dõi họ có nhiệm vụ đảm bảo tuân thủ & ngăn chặn mọi hành vi trốn thoát. Tuy nhiên, nếu ko hoàn thành đc nhiệm vụ thì chính giám thị đó sẽ phải sống trong thùng rác chung với các học sinh trong khi bị giám sát bởi các giám thị khác.

Một chiến thuật quan trọng khác ở Elan là sỉ nhục. Họ nhận ra rằng bằng việc phá đi rào cản xã hội của họ, buộc học sinh vào trạng thái xấu hổ tột cùng thì họ mới có thể bắt học sinh tuân thủ tuyệt đối. Những thành phần đã cố gắng trốn thoát thường đc coi là "split risk" (rủi ro gây chia rẽ) sẽ chịu hình phạt là bị tịch thu dây giày & bị yêu cầu phải mặc một chiếc áo phông màu vàng & quần đùi ngắn màu hồng. Lý do là nếu ko có dây giày thì giày của học sinh sẽ trở nên vô dụng & ngăn cản đc mọi khả năng di chuyển nhanh hơn đi bộ, đồng thời bộ đồ màu sáng giúp dễ nhận diện hơn. Một hình phạt hà khắc hơn dành cho các "split risk" tái phạm là thay vì mặc áo phông & quần đùi thì sẽ bị bắt mặc bộ đồ cosplay thỏ màu hồng sáng, với còng tay quấn quanh chân.

Đến đây mình tự hỏi rằng Elan sẽ đi bao xa với chiến lược này...

Những học sinh mỉm cười ko đúng chỗ sẽ bị phạt đội một chiếc nón có ghi chữ "dunce" (thằng đần) mà bạn thường thấy trên hoạt hình như Tom & Jerry & sẽ bị bắt lao động khổ sai. Họ sẽ phải làm những công việc lặp đi lặp lại & vô cùng buồn tẻ như rửa chén, lau sàn, cọ rửa bên trong của thùng rác, thậm chí là chà toilet chỉ bằng bàn chải đánh răng trong nhiều giờ liên tục. Nếu họ có nhu cầu phải dùng nhà vệ sinh khi đang chịu phạt lao động, thì phải có sự đồng ý của đến 6 nhân viên cấp trên hoặc nhiều hơn, thậm chí sau khi đã đc cho phép thì một người hộ tống phải theo dõi họ khi họ đang ở trong đó.

Điều này, kèm theo vô số những hình phạt hèn hạ khác như đeo bảng tự hạ nhục & mặc tã, cho ta thấy Elan giữ vững kiểm soát tuyệt đối những hoạt động thường ngày của họ. Các hoạt động thường ngày này chiếm gần hết thời gian biểu hằng ngày & những hoạt động đó đc Elan gọi là "phương pháp điều trị" của họ.

Đến đây các bạn có thể nghĩ rằng đây có lẽ là những hình phạt mất dạy nhất mà bạn từng đọc đc, nhưng mà tin mình đi, tất cả các hình phạt trên chả là gì so với cái mà mình sắp kể dưới đây...

Giả dụ rằng bạn đã vô tình chọc tức một nhân viên của trường, nhân viên đó sẽ tổ chức một cái gọi là "general meeting"...

Và tin mình đi, bạn sẽ ko muốn rơi vào tình cảnh như vậy đâu...

Dường như các "general meeting" này ko theo một tiêu chuẩn cụ thể nào cả, & nó xảy ra một cách ngẫu nhiên nhiều lần mỗi ngày. Nếu nhân viên trường cảm thấy khó ưa hoặc đang cảm thấy muốn nhắm vào một học sinh xấu số nào đó vì một số lý do nào đấy, thì họ có thể tập hợp tổ chức một cái "general meeting" bất cứ lúc nào. Một khi đã có tín hiệu, tất cả mọi người gần đó sẽ đc tập trung thành một vòng tròn lớn, bao quanh người học sinh đó.

Người nhân viên sẽ đảm nhận vai trò admin của cái meeting này, và khi đã sẵn sàng anh ta sẽ ra hiệu bắt đầu bằng việc la lớn: "Get your feelings off!" (Hãy thổ lộ nỗi niềm của các bạn!). Sau đó, mỗi học sinh trong vòng tròn sẽ bắt đầu la hét & chửi rủa nạn nhân thậm tệ trong ít nhất là một giờ đồng hồ. Dù người học sinh đó có nài nỉ, van xin mọi người dừng lại đến đâu, dù có suy sụp đến đâu đi chăng nữa, dù có khóc lóc thế nào thì cái meeting này cũng sẽ ko kết thúc cho đến khi tên admin kêu dừng thì thôi.

Và khi cuối cùng nó đã kết thúc, nạn nhân sẽ chỉ nằm đó, khóc lóc & kiệt sức vì sự hành hạ ko ngừng nghỉ mà học sinh đó vừa chịu đựng.

Rõ ràng là những cái "general meeting" này ko hề đc thiết kế để đơn thuần là khiển trách, mà là để làm cho các đối tượng là các học sinh bị suy sụp nhuệ khí & tinh thần hoàn toàn.

Tới đây, ta có thể thấy rõ rằng Elan ko làm gì khác ngoài việc điều hành một hoạt động trong đó yêu cầu sự phục tùng tuyệt đối. Mọi suy nghĩ về bản thân & về sự độc lập mà học sinh nghĩ là đã có thì đã ko còn. Chúng giờ đây chỉ đơn thuần là vũ khí, là công cụ có thể dễ dàng bị dùng để chống lại chính chúng....

7 giờ tối...

Trái ngược với quảng cáo bên ngoài của Elan, thay vì tập trung thời gian biểu vào việc học, thì thời gian học ở Elan đa phần là chỉ dành cho việc "điều trị" các học sinh là chính. Thông thường, khung giờ dành cho việc học ở Elan là từ 7 giờ đến 11 giờ tối, nhưng đôi khi có thể kéo dài hơn. Ở đó ko hề có ngoại khoá, ko có môn thể dục, ko có tổ chức các dự án làm nhóm, ko tổ chức thi cử, ko gì cả. Mà thay vào đó, học sinh đc yêu cầu phải tự chấm điểm cho các bài tập đc giao mà trước đó hoàn toàn ko có hướng dẫn gì cả. Cấu trúc của một lớp học ở đây gồm một nhân viên trường, giám sát một căn phòng đầy học sinh. Mỗi đêm các học sinh sẽ phải hoàn thành bài vở trong sách giáo khoa cấp sinh viên năm nhất đại học, trong khi đó những học sinh này còn chưa hề tốt nghiệp cấp 3.

Học sinh sẽ luôn cảm thấy đuối sức, kiệt quệ, ngủ gật & ko theo dõi đc bài vở sau một ngày dài đầy những lời sỉ vả, lao động khổ sai, cộng thêm hệ thống phân chia giai cấp chẳng làm đc gì ngoài việc bóp nghẹt tầng lớp thấp hơn.

Kỳ lạ là kể cả việc đc ngồi vào lớp học cũng đc cho là một đặc ân ở Elan. Joe Ricci đã từng khẳng định là bản thân lịch học đc sắp xếp như thế là có chủ đích: ông ta tin rằng học sinh mệt mỏi & thiếu ngủ sẽ dễ kiểm soát hơn & thậm chí sử dụng sự mệt mỏi đó chống lại chúng.

Đến 11 giờ tối, nếu học sinh bằng cách nào đấy hoàn thành học tập mà ko gặp vấn đề gì, thì giờ học sẽ kết thúc ở đó. Họ nhanh chóng đc thả và đc hộ tống về khu ký túc xá của họ (đi đâu cũng bị hộ tống), ở đó học sinh sẽ ngủ trên những chiếc giường tầng kiểu quân đội vừa ko thoải mái vừa bất tiện (kiểu nếu nằm ở trên thì giường này lại chả có thang cho bạn leo ấy).

Ngủ cũng ko yên đâu, vì trường sẽ bốc random 2 đứa học sinh làm "cú đêm" & đc chỉ định cầm đèn pin đứng canh gác xuyên đêm. Họ sẽ đều đặn rọi đèn vào mặt học sinh đang ngủ để đảm bảo chúng đang thực sự ngủ & chưa chạy đi đâu cả (điều này cũng nằm trong bộ nội quy của trường).

Sau một ngày dài như thế, nếu bằng cách ảo ma nào đó mà bạn vẫn có thể ổn định tinh thần & ngủ thiếp đi đc, thì bạn nên trân trọng nó bởi đây là khoảng thời gian yên bình nhất mà bạn có thể có đc ở cái chốn địa ngục trần gian mang tên Elan này...

Vì hôm sau bạn phải lặp lại tất cả những thứ đó.

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip