Chương 25

"Nghe nói mấy hôm nay con không ở nhà, là đi đâu?" - Nguyễn lão gia mắt vẫn không rời khỏi tờ báo, đôi mày nhíu chặt khi nhìn dòng tin tức. Hình như tin tức trên tờ báo làm ông không hài lòng lắm.

Công Phượng nhìn người cao cao tại thượng trước mặt. Cha con cậu không biết bao nhiêu ngày rồi không gặp mặt, đến một câu tử tế chào nhau cũng không có. Tình cảm cha con này đúng là quá lãnh đạm rồi.

"Con muốn xin cha một chuyện" - Đây không biết có phải là một cơ hội không. Nhưng dù thế nào cậu cũng phải thử.

"Chuyện gì?" - Mắt Nguyễn lão gia vẫn không nhìn lấy cậu một cái. Đối với mấy chuyện xin xỏ thế này lần đầu tiên ông nghe cậu mở miệng nói. Nhưng người đã lớn, ở bên ngoài thiếu thốn này nọ, chạy về nhà xin xỏ là chuyện đương nhiên, nên ông không quan tâm lắm.

"Con muốn giúp một người, anh ấy bị cảnh sát bắt" - Công Phượng nhỏ giọng nói. Đây là lần đầu cậu cầu xin người khác, nên trong phút chốc không biết phải dùng từ ngữ gì để diễn tả.

Nguyễn lão gia đặt tờ báo lên bàn, đôi mắt nghiêm nghị nhìn đứa con trai gầy yếu trước mặt. Ông đã từng muốn phủ nhận cậu là con của ông, chỉ vì bộ dạng quá yếu ớt này, không có chút khí khái của tướng lĩnh như ông. Nhưng khi cậu càng lớn, đôi mắt sắc sảo lại giống ông như đúc. Nên ông đành phải bỏ qua việc cậu có phải con ông hay không.

"Từ khi nào con lại qua lại mấy loại người đó?" - 'bị cảnh sát bắt' nếu người đàng hoàng thì làm gì có việc bị cảnh sát bắt. Nếu không phải là phường du côn thì cũng là mấy tên cộng sản mới làm đám cảnh sát ăn không ngồi rồi ấy để ý. Rốt cuộc mấy ngày nay ở ngoài cậu đã giao du với loại người gì rồi

Công Phượng gấp rút xua tay.

"Không phải, không phải, anh ấy là người tốt, là lưu manh nhưng rất tốt. Lần này là vì hiểu lầm nên mới bị cảnh sát bắt"

" 'Là lưu manh'? Con cũng gan quá rồi, đến lưu manh cũng dám quen. Có phải nói mặt mũi nhà ta đã quá dày, không cần phải giữ nữa đúng không" - Nguyễn lão gia tức giận đập bàn, cứ nghĩ đứa con này càng lớn sẽ càng biết suy nghĩ. Không ngờ sau lưng ông lại còn giao du với mấy tên đầu đường xó chợ, đúng là không biết giữ thể diện là gì mà.

"Anh ấy thật sự rất tốt....."

"Là lưu manh thì làm sao có thể tốt được"

"Con cầu xin cha, chỉ cần giúp con lần này thôi. Cha muốn đánh muốn mắng con thế nào cũng được"

Công Phượng liền nhanh chóng quỳ xuống, từ nhỏ cậu đã được dạy, đầu gối nam nhân lót vàng, nên cậu chưa từng phải quỳ xuống trước mặt bất kỳ ai, dù có bị người ta ức hiếp đến thế nào, cậu cũng chưa từng quỳ xuống. Nhưng vì cứu mạng hắn, cả tôn nghiêm cậu cũng không cần nữa.

Nguyễn lão gia nhìn con trai như thế liền đau đầu. Trong ký ức của ông, con trai ông chưa từng cầu xin ông điều gì một cách thành khẩn như thế, lần này chắc là nó có lỗi lầm gì làm liên lụy đến người ta, nên bây giờ cảm thấy có lỗi, muốn chuộc lỗi cũng nên.

"Được rồi, nếu là trộm cướp thông thường thì đem tiền đến mua chuộc. Còn giết người thì cha sẽ gọi điện đến bảo họ thả người...."

Nguyễn lão gia vẫn chưa nói xong đã bị cậu ngắt lời.

"Không phải....anh ấy... Là bị nghi ngờ là người của cộng sản" - Cậu không dám nhìn thẳng vào mặt ông, cộng sản chính là kẻ thù lớn nhất của ông hiện tại. Ông muốn giết chết bọn họ còn không kịp, nói gì đến việc cứu người.

Đúng như cậu nghĩ, Nguyễn lão gia nghe thấy liền tức giận vô cùng. Trong phút chốc cơn giận làm lu mờ lý trí, ông chộp lấy xấp báo trên bàn, ném thẳng vào người cậu.

Liên quan đến cộng sản, nếu không phải có chuyện làm người ta nghi ngờ thì làm sao lại có thể nghiêm trọng đến bị bắt. Nếu nói hắn không phải cộng sản thì cũng phải liên quan đến cộng sản, hai loại này thế nào cũng bị bắn. Còn không biết cậu bên ngoài có dính líu gì đến bọn đó hay không.

Nguyễn lão gia tức giận đến run rẩy, chỉ thẳng vào cậu.

"Mày...mày...rốt cuộc ra ngoài đã làm chuyện tày trời gì?"

Công Phượng bị ném đau nhưng cũng không dám phản kháng. Chỉ biết quỳ ở đó cầu xin. Đây là cơ hội cuối cùng của cậu, chỉ cần cha cậu chịu giúp mọi chuyện thế nào cậu cũng chấp nhận.

"Con xin cha hãy giúp anh ấy, anh ấy thật sự rất quan trọng với con"

" 'Quan trọng với con'? Vậy mày có nghĩ đến tao không? Mày biết cộng sản là ai không? Là kẻ thù của chúng ta. Nếu bọn nó không chết, thì chúng ta chết. Bây giờ mày ra ngoài giao du với bọn đó, rồi chạy về nhà cầu xin tao giúp nó, khác gì để tao tự tát vào mặt mình, tự tao giết chết mình"

"Chỉ cần cha giúp anh ấy, cha muốn đánh muốn mắng muốn làm gì con cũng được"

Công Phượng ngồi thẳng dậy, đôi mắt kiên cường nhìn thẳng vào Nguyễn lão gia. Đây không phải thời điểm cậu có thể yếu đuối. Cậu phải cố gắng nắm lấy sợi dây sinh mệnh cuối cùng này.

Nguyễn lão gia bị đôi mắt của cậu làm cho hoảng sợ. Từ trước đến nay con trai ông vẫn luôn ngoan ngoãn nghe lời, nếu ông không cho nhất định sẽ không đòi hỏi. Nhưng lần này chỉ vì một người mà liên tiếp chọc ông giận đến tức điên lên.

"Thằng đó rốt cuộc có gì tốt để mày cầu xin như thế?"

"Anh ấy rất quan trọng với con"

"Quan trọng đến mức nào để mày phải làm như thế?"

"Còn hơn cả mạng sống"

Một câu nói này là cho Nguyễn lão gia tiếp tục điêu đứng.

"Đừng nói là mày và nó..."

Giọng Nguyễn lão gia bắt đầu run rẩy, đôi chân cũng không còn đứng vững nữa. Ngã phịch xuống ghế sô pha. Lại còn được cái gật đầu chấp nhận của cậu càng làm ông đau hơn.

Tuy con trai ông chỉ là một tên yếu ớt, nhưng ông chưa từng nghĩ nó là một tên đồng bóng, thích đàn ông. Ông cứ nghĩ cho nó ra đường một hai hôm để biết đây biết đó với người ta, không ngờ đi một lần liền trở thành một tên đồng bóng. Nếu biết như thế dù có đánh chết ông, ông cũng không để cậu ra ngoài như vậy, nhốt ở nhà như lúc trước không phải vẫn tốt.

"Người đâu, mang roi ra đây"

Đám người giúp việc nghe lão gia cùng thiếu gia cãi nhau không dám bước ra ngoài. Chỉ đứng sau bức màn nghe lén. Khi nghe lão gia sai bảo liền như ong vỡ tổ chạy đi. Thiếu gia từ nhỏ đã ngoan ngoãn, bị đánh là chuyện đếm trên đầu ngón tay. Lần này làm lão gia tức giận như thế không biết đánh thiếu gia thành như thế nào đây.

Người giúp việc đưa roi cho lão gia xong liền nhanh chóng lui ra. Thiếu gia là do bọn họ chăm sóc từ bé đến lớn, bị lão gia đánh họ cũng xót lắm chứ, nhưng họ chỉ là người giúp việc thôi.

"Cha đánh con xong, có thể giúp anh ấy không?"

Nguyễn lão gia nghe nói thế liền tức giận.

"Bây giờ mày còn lo cho thằng đó sao? Được, nếu tao đánh xong trận này mày còn sống thì tao giúp nó"

Tiếng roi vun vút quật vào người cậu. Mỗi một roi đều đau như bị thứ đó cắt vào da vào thịt. Đám người giúp việc không dám nhìn không dám nghe, chỉ dám bịt tai nhắm mắt lại. Không bao lâu liền có những vệt máu đỏ thấm vào lớp áo sơ mi trắng của cậu.

Nhưng Nguyễn lão gia làm như không thấy, vẫn tiếp tục đánh. Đánh đến khi ông không còn chút sức lực nào mới dừng lại.

Công Phượng vẫn như cũ, quỳ yên ở đó chờ đợi. Thật sự cậu đã không chịu đựng nổi nữa rồi, nhưng vẫn chờ đợi câu nói cứu người từ miệng của ông.

"Mau dẫn thiếu gia về phòng" - Nguyễn lão gia ném roi xuống đất, đi về phía thư phòng, một lời dư thừa cũng không thèm nói.

"Cha đánh con rồi thì phải giúp anh ấy" - Công Phượng được người giúp việc dìu đứng dậy, liền cố gắng đuổi theo, nói với ông.

Nguyễn lão gia vẫn im lặng. Ông vẫn đang lưỡng lự, một bên là tình thân một bên là công việc, ông vẫn không biết phải xem trọng bên nào.

"Nếu cha không giúp, anh ấy có mệnh hệ nào, còn liền đi theo anh ấy" - Ánh mắt kiên định của cậu nhìn chằm chằm vào sống lưng thẳng tắp của ông.

Nguyễn lão gia tâm vốn đang đau đớn, lo lắng cho cậu, lại bị câu nói này của cậu lôi ngược trở về.

"Được, đủ lông đủ cánh rồi muốn làm loạn đúng không?"

Công Phượng lại như điếc không sợ súng, tiếp tục chống đối ông.

"Con nói được làm được"

"Mau...mau đem ranh con này nhốt lại, không có sự cho phép của tôi không ai được thả ra. Để nó trong phòng tự kiểm điểm xem mình đã làm ra việc tốt gì" - Nguyễn lão gia không còn gì để nói với đứa con này. Liền ra lệnh cho người nhốt cậu lại. Để cậu tự mình suy nghĩ.

Công Phượng cũng không cần bọn họ bắt đi, tự mình lên phòng. Vừa đóng được cửa phòng liền trực tiếp ngất xỉu.

___________________

Cảm thấy nếu để CP mềm mỏng hơn một chút sẽ tốt hơn, nhưng lỡ gắng mác cứng đầu vào rồi.

(︶︿︶) (╯﹏╰)

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip