4. Sing me like a choir
Nguyễn Công Phượng chưa bao giờ đi dưới mưa với một người khác trong chiếc ô bé tí tẹo. Và Xuân Trường đã làm đúng với những gì đã nói, anh đi chếch sau cậu với những sải chân ngắn hơn bình thường, tốc độ cũng chậm lại. Công Phượng thích thú với chiếc ô trong suốt, cảm giác như ngước nhìn hàng vạn giọt nước rơi thẳng xuống mặt nhưng chẳng thể nào làm ướt người bên dưới nó. Một tấm màn hoàn hảo vô hình ngăn cách bản thân với thế giới ồn ào bên ngoài. Cậu siết lấy hai cánh tay thu mình trước gió lạnh.
"Không nghĩ rằng anh thích chiếc ô như thế này, giống như một thiếu nữ vậy"
Xuân Trường hơi bất ngờ khi Công Phượng mở lời trước, cho dù nó chỉ là một câu hỏi bâng quơ mà cậu đặt ra nhưng anh lại xem như đã nhận được chút ít sự chủ động. Xuân Trường cười cười trong hài lòng.
"Là một người hâm mộ nữ tặng cho tôi"
"A? Người hâm mộ?" - Cậu cao giọng ngạc nhiên, chân bỗng đứng sững lại khiến Xuân Trường suýt chút nữa đã đâm sầm vào cậu.
"Tôi chưa nói sao? Tôi là cầu thủ bóng đá"
Xuân Trường nhún vai với lời giới thiệu muộn màng của mình. Anh là cầu thủ của một CLB bóng đá có tiếng, đã từng là đội trưởng của đội tuyển quốc gia một số mùa giải. Anh đã nghĩ rằng có lẽ mình nổi tiếng lắm nên chẳng cần giới thiệu gì thêm, vậy mà người hàng xóm kỳ lạ này quả thực chẳng biết gì.
"Vậy sao anh lại ở đây?"
"Có chút vấn đề về hợp đồng của tôi với CLB, vậy nên tôi nghỉ xả hơi một thời gian"
Công Phượng gật gù với cái lý do quái đản của anh chàng trước mặt. Ban đầu khi nghe cái tên Lương Xuân Trường, cậu đã ngỡ rằng cái tên này rất quen, chỉ là không đến mức tìm kiếm về thông tin về người này. Trong phút chốc Công Phượng đã nghĩ về việc Xuân Trường nổi tiếng như thế chắc có lẽ có rất nhiều người vây quanh anh, còn cậu chỉ là một kẻ mang trong mình nỗi ám ảnh không có cách chữa. Hai người như hai thế giới song song không bao giờ có điểm chạm.
Công Phượng thôi không hỏi nữa cậu lơ đãng nhìn ra màn mưa vẫn mãi không ngớt, đôi giày cũng dần thấm nước và đất bẩn. Xuân Trường ngẩn ngơ nhìn một ai đang chìm vào thế giới riêng của mình, vai áo anh đã ướt đẫm loang đến ngực, nước thấm lạnh buốt. Đột nhiên Công Phượng đẩy toàn bộ chiếc ô chéo về phía bên anh, cho đến khi anh nhận thức được chuyện gì xảy ra thì chiếc xe đằng xa chạy ngang qua đã để lại một màn nước tung lên không tạt vào hai người. Chiếc ô cậu đẩy về phía anh đã chắn được cú tạt nước kinh điển ấy, cả anh và cậu đều tránh được, chỉ có điều vai và tóc cậu đã ướt thêm đôi chút vì mưa.
"Suýt chút nữa thì tắm nước bẩn"
Xuân Trường bật cười trước câu nói của đối phương, anh nhìn thấy mái tóc hơi dài của cậu đọng vô số những hạt nước như những mảnh thủy tinh lấp lánh, vô thức vươn tay đến phủi đi khiến Công Phượng giật mình lùi về phía sau. Xuân Trường sững sờ rồi nhận ra mình hành xử không đúng, anh mỉm cười hối lỗi. Công Phượng không nói gì, cậu xoay người đi tiếp. Tiếng nhạc từ nơi nào vọng lại chưa hề dứt.
Hôn lên môi em đi và trả cho em sự tự do
Hãy hát cho em như cả một dàn hợp xướng
Em có thể là một phần trong những giấc mơ của anh
Là khát vọng điên rồ của anh đấy
Anh không muốn nhìn một người đàn ông thật gần sao?
Tựa như chú phượng hoàng trong biển lửa...
Nhà, đã rất gần trước mặt rồi.
---
Sân thượng nhà Xuân Trường được xây cao hơn nhà Công Phượng một chút, mỗi buổi sáng anh sẽ mang quần áo của mình lên đó để phơi. Những chiếc áo sơ mi thơm mùi gỗ thông pha với mùi nắng đôi khi khiến người xung quanh chỉ muốn thu tất cả mùi hương thanh dịu ấy vào phổi. Và Công Phượng cũng có một bí mật nho nhỏ rằng cậu rất thích mùi hương dịu dàng ấy. Hôm nay như mọi ngày, Xuân Trường ôm chiếc thau đựng quần áo vừa giặt xong lên sân thượng. Một sáng nắng tràn mang theo chút ấm áp, cuối đông đầu xuân thời tiết cũng dần đẹp hơn.
Xuân Trường phơi xong những chiếc áo trắng tinh tươm liền múc chút nước tưới cho một vài chậu hoa anh trồng trên sân thượng. Nhìn sang nhà kế bên đã thấy ai đó đang nằm dài trên chiếc bàn đặt trên sân thượng, cuốn sách đang đọc dở đặt nằm trên bụng không khác gì một con mèo lười nhếch nhác nằm sưởi nắng. Xuân Trường bật cười, anh chống cằm trên thanh lan can cao ngang tầm ngực ngơ ngẩn nhìn về phía nhà bên. Chợt nhận ra mặt trời rọi trên đầu anh vừa tầm tạo ra chiếc bóng đổ dài kế bên Công Phượng, Xuân Trường giơ một bàn tay lên không trung thích thú điều chỉnh vị trí để vừa tầm chiếc bóng đổ, che đi mặt trời rọi thẳng vào mắt ai kia. Vừa nhận được bóng mát, nét chau mày của Công Phượng liền giãn ra, Xuân Trường cố gắng mím môi ngừng cười, anh chợt nhận ra việc mình vừa làm thật ngốc nghếch thế nào đấy. Tuy vậy anh để một lúc lâu rồi mới thu tay lại, kéo chiếc giá phơi đồ che thế chỗ mình sau đó quay người đi xuống nhà mà không biết rằng người phía bên kia đã tỉnh từ khi nào.
----
Công Phượng nhận về những bức ảnh mới, những bức ảnh cậu vừa chụp gần đây với những góc nhìn mới lạ, những góc nhìn của sự cởi mở, chẳng còn độc đơn như trước. Trước đây, Công Phượng khi đi loanh quanh khu chợ vắng sẽ chọn góc nhìn về một cuộc đời, một số phận cô đơn, một góc chợ vắng vẻ, những chú chó con mắc kẹt trong lồng sắt hoặc những đóa hoa héo úa của ngày vừa tàn. Bây giờ, số ảnh cậu vừa nhận có được góc chợ với những nụ cười của vài cô bán thịt, những ông lão với chiếc xe đẩy, trên môi là nụ cười mất vài chiếc răng ngộ nghĩnh, hoặc những đóa hoa còn đọng nước long lanh... Công Phượng rất thích chụp bằng máy phim dù rằng cậu cũng có những chiếc máy cơ đắt tiền. Đối với cậu cái cảm giác bản thân chờ đợi cho đến khi chụp hết ba mươi sáu tấm phim, và lại tiếp tục chờ đợi phòng Lab rửa ảnh để rồi nhận về thành quả do những ngày lang thang nhìn đời qua ống kính, cảm giác ấy chưa bao giờ là nhàm chán.
Công Phượng treo những tấm ảnh lên sợi dây thừng giăng trong phòng vẽ và chỉ để lại tấm ảnh của người hàng xóm đang cười trong nắng chiều hôm nào vừa chụp được. Cậu vẫn chưa định hình được việc mình nên đặt tấm ảnh này ở đâu là hợp lý, nghĩ ngợi một lúc lâu cậu đặt tạm nó lên đống sách trên bàn làm việc rồi bắt đầu hoàn thành bản vẽ mới.
---
Một chiều muộn, Công Phượng dừng chân trước ngã ba cũ lần này chẳng nghĩ ngợi gì thêm, cậu bước về hướng ngược đường về nhà. Hôm nay có vẻ lũ trẻ chẳng tụ tập đá bóng nữa. Chỉ với lý do ấy thôi cũng đủ khiến cậu quay người đi về nhà, nhưng Công Phượng vẫn tiếp tục bước đến bãi đất trống trong vô thức.
Xuân Trường đã ở đó, với những đường bóng điêu luyện lắc léo, những cú sút bóng uy lực rồi những bài thể lực khiến mái tóc ướt đẫm mồ hôi. Anh bảo nghỉ xả hơi, nhưng anh chưa bao giờ cẩu thả, lười biếng với trái bóng ấy. Công Phượng bị anh bắt gặp, cậu tiến đến gần theo yêu cầu của anh, chai nước đặt bên mép ngoài sân được cậu nhặt lên đưa đến cho anh.
"Cậu có thích bóng đá không. Tôi thấy cậu vẽ một vài cầu thủ rồi treo trong nhà, chắc có lẽ cũng có hứng thú phải không?"
Công Phượng im lặng gật đầu, trong mắt có chút hy vọng, chút thích thú rồi cả thất vọng đau đớn. Xuân Trường không hiểu, anh vẫn chưa thể bước chân vào thế giới của đối phương, chỉ là một câu hỏi, vậy mà có nhiều cảm xúc dồn đến từ cậu khiến anh chưa thể tường tận.
"Phượng"
"Vâng"
Xuân Trường vừa cảm thấy như cả thế giới vừa mỉm cười với mình trước chữ Vâng nhẹ như mây ấy. Anh ngồi bệt xuống đất vỗ vỗ một bên bảo cậu ngồi xuống.
"Có thể làm giúp tôi một việc được không?"
Công Phượng tròn mắt, chờ đợi việc mà người kia nhờ vả. Cho đến khi anh xoay lưng lại kề đầu mình lên chân cậu. Công Phượng giât mình hốt hoảng
"Anh không chạm vào em, vậy nên... hãy cứ thế này với anh một lúc thôi"
---
Bite_Troye Sivan
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip