6. The sound of Silence
Một ngày cuối tuần, Công Phượng thức dậy khá trễ, cậu xỏ đôi dép trên sàn vào chân rồi bước xuống phòng bếp, thả hai mẩu bánh mì vào chiếc lò nướng bé tí đặt trên bàn, lấy một ít sữa tươi trong tủ lạnh đổ vào cốc, chiên thêm một cái trứng và cả vài lát thịt xông khói để vào dĩa cho một bữa sáng nhẹ nhàng. Cậu vuốt nhẹ mái tóc ra sau tai, chợt thấy nó đã dài hơn khá nhiều và quyết định một lúc nữa sẽ cắt chúng ngắn lại.
Công Phượng cắn cắn góc bánh sandwich khô khan trong miệng, bàn tay lướt trên màn hình điện thoại chơi vài ba cái game ngu ngốc nào đấy. Được một lúc, ánh mắt cậu rơi lên bức tranh vẽ Xuân Trường ở lần gặp mặt vào một chiều bên nhà thờ treo trên đoạn rẽ ngoặt của cầu thang. Chợt nhận ra từ lúc biết Xuân Trường, Công Phượng vẫn chưa một lần hỏi anh điều gì khác ngoài cái tên và công việc. Nhưng ngay cả hai thứ đấy cũng là do anh chủ động nói chứ chẳng phải cậu hỏi, vậy nên Công Phượng liền bật điện thoại và bắt đầu tìm một cái tên Lương Xuân Trường trên Google.
Và Công Phượng đã thực sự đắm chìm vào những video cậu tìm trên Youtube về anh. Lương Xuân Trường trên sân cỏ và Lương Xuân Trường ở cạnh nhà bên như hai người khác biệt. Lương Xuân Trường trên sân cỏ luôn mang một vẻ ổn định, nghiêm túc mà không kém phần thông minh, nhiệt huyết. Anh là người có thể làm các cô gái dễ dàng gục ngã trong cái vẻ dường như nửa lạnh lùng nửa ấm áp và cả sự trưởng thành đầy quyến rũ ấy. Thế nhưng Lương Xuân Trường cạnh nhà bên lại hay đùa cợt với Công Phượng, anh có thể làm vài điều ngốc nghếch như vài cậu sinh viên mới yêu, anh luôn chân thành với cậu và chẳng bao giờ tỏ ra lạnh lùng xa cách.
Công Phượng lướt qua những tin tức thể thao cho đến khi cậu tìm được những tin tức khiến cậu muốn đánh rơi cả chiếc điện thoại trên tay. Hàng loạt bài báo cáo buộc anh gian lận, bán độ, phá vỡ hợp đồng với CLB chủ quản được viết vào hai ba tuần trước đó, Công Phượng đã thực sự không dám tin vào mắt mình. Vậy lý do khiến anh rời đi trong vội vã là những điều kinh khủng này ư? Việc một cầu thủ có rắc rối với hợp đồng của mình là chuyện rất bình thường, thế nhưng để Xuân Trường phải nghỉ một thời gian dài thực sự không phải là chuyện đùa. Nhưng Lương Xuân Trường có phải là người như vậy không, anh có thể là một người vì tiền mà bán rẻ lương tâm bán rẻ ước mơ của mình không? Công Phượng không biết bất cứ điều gì về anh, nhưng những lần tiếp xúc rõ ràng cậu chưa bao giờ cảm thấy anh là một kẻ phản diện như vậy.
Xuân Trường đã đi được hơn ba tuần, điều đó giờ đây khiến Công Phượng chưa bao giờ thấy lo lắng đến vậy. Đối mặt với truyền thông, báo chí và hàng ngàn người hâm mộ như vậy anh có khi nào anh đã suy sụp không? Suốt những ngày khó khăn qua anh đã có nơi nào để ở, có ai bên cạnh để sẻ chia? Chỉ riêng những ý nghĩ như vậy thôi cũng đủ làm Công Phượng cảm thấy chơi vơi ở một khoảng trời riêng của mình.
---
Công Phượng đánh xe từ công trình ở tỉnh thành lân cận về đến nhà thì trời đã về chiều, cậu quá mệt mỏi vì chuyến công tác hai ngày đến độ chỉ biết lăn đùng ra ngủ mà chẳng kịp tắm rửa nấu nướng gì. Công Phượng thức dậy lúc tám giờ tối, cậu thất thiểu lên sân thượng lấy xuống vài bộ quần áo mình đã phơi ngày trước. Trời về đêm thăm thẳm không một gợn mây, xộc vào khoang mũi là hương gỗ thông nồng nàn quen thuộc. Công Phượng gấp gáp ngước nhìn về phía nhà bên, chợt thấy một dãy áo quần mới phơi, cậu không nghĩ ngợi thêm liền chạy xuống.
Tiếng chuông cửa chậm rãi vang lên khi cậu vừa đặt chân xuống phòng khách. Nhìn xuyên qua cánh cửa trong suốt là Xuân Trường, là người mà cậu đã mong ngóng mấy ngày qua. Công Phượng chậm rãi mở cửa, cậu đã chờ anh rất lâu, chờ anh như một người bạn đã vẽ những nét màu tươi tắn vào cuộc đời mình. Cậu nhận ra anh cứ thế dần trở nên quan trọng, cứ thế khiến cậu nhớ đến từng thời khắc.
"Lâu rồi không gặp, em khỏe chứ?"
Công Phượng nhìn người trước mặt. Xuân Trường bây giờ hai mắt bỗng dưng đầy quầng thâm lộ vẻ mệt mỏi, anh có vẻ gầy đi trông chẳng hề có sức sống, vậy mà còn cố nhoẻn miệng cười híp cả mắt. Công Phượng đã muốn làm một cái gì đó, chạm vào anh, ôm lấy anh, an ủi anh những ngày anh khó khăn. Thế nhưng cậu không thể, cứ thế im lặng nhìn người đối diện đang cố bày ra sự an ổn ẩn sau lớp vỏ đáng thương.
"Anh vào nhé"
Xuân Trường né tránh ánh mắt kia như muốn xoáy vào tâm can mình, anh đặt những hộp nhựa nhỏ đựng cơm với đồ ăn trên bàn, vui vẻ mở lời
"Anh biết em chưa kịp nấu nướng gì, vậy nên anh đem đồ ăn tối qua cho em. Ăn đi không nguội mất." - Xuân Trường liên tục vừa nói vừa mở hộp cơm trước mặt đẩy đến trước mặt Công Phượng - "Anh có mang thêm cả dâu tây này, còn có vài thỏi Dars, không biết em có thích không?"
"Anh làm vậy để làm gì cơ chứ?"
Xuân Trường khựng lại trước câu nói của Công Phượng, nét mặt không hài lòng của cậu hiện rõ mồm một vậy nên anh chỉ đơn giản đứng dậy bước ra cửa.
"Anh xin lỗi đã làm phiền em"
"Tôi đã cho anh đi chưa?"
Công Phượng bực dọc lớn tiếng, chỉ đợi người trước mặt quay lại, cậu mới tiến những bước vững vàng về phía anh, đáy mắt hiện rõ vẻ đau lòng, có chút bối rối khi bàn tay đưa đến trước mặt anh rồi khựng lại. Công Phượng không thể chạm vào anh. Cậu nhíu mày khó nghĩ rồi nắm lấy vạt áo sơ mi của Xuân Trường như một ý níu lại, như một cái an ủi gián tiếp.
Xuân Trường chợt thấy trái tim mình mỏng manh như một khối thủy tinh bỗng chốc vỡ tan vì hành động của ai kia. Đau lòng có, buồn tủi có, oan ức có, nhưng Xuân Trường chẳng muốn bộc lộ chúng ra, và anh cũng muốn Công Phượng đừng biết những điều xấu xí về anh, anh còn chưa nói lời thương sao mọi thứ lại trớ trêu đến thế.
"Em biết rồi sao?"
Chỉ đợi người kia gật đầu, Xuân Trường xoay cả người lại ép cậu vào bức tường kính. Công Phượng hốt hoảng, cậu vùng vẫy tránh né.
"Làm ơn!" - Xuân Trường bỗng dưng lên giọng - "Xin em, anh... sẽ không chạm vào em"
Công Phượng cứ thế trợn tròn mắt, Xuân Trường thực chất chỉ chống hai tay rồi gục đầu vào cả tấm kính phía sau, cả người cố gắng giữ khoảng cách khó khăn, cố gắng để người mình không chạm vào người Công Phượng. Công Phượng thở dốc, tim cậu cũng đập nhanh hơn, thế này ...là quá gần rồi, nhưng cảm giác này là gì đây? Là sợ hãi, là ghê tởm? Hay là ngại ngùng, là rung động?
Và rồi Công Phượng nhận ra giữa Xuân Trường với mình chẳng còn đơn giản là những người hàng xóm quý mến, giúp đỡ nhau như anh đã từng nói. Cậu đau lòng vì anh, nhớ nhung anh, lo lắng và chỉ có anh mới khiến bản thân cậu chao đảo đến vậy. Thế nhưng căn bệnh quái đản của Công Phượng sẽ là trở ngại lớn nhất của cả hai, cả quá khứ bẩn thỉu xấu xí của bản thân cậu. Công Phượng sợ hãi, sợ hãi một ngày Xuân Trường quay đi, bỏ lại người vừa bước một chân ra khỏi sự cô độc.
Xuân Trường chỉ đứng đó không nói gì. Chưa bao giờ anh yêu sự tĩnh lặng đến vậy, và nó đủ để cứu rỗi anh sau những ngày mệt nhoài thể xác lẫn tinh thần. Công Phượng có thể cảm nhận được hơi thở chậm rãi của anh bên tai mình. Cậu ngượng nghịu, phá vỡ sự yên lặng.
"Anh vẫn ổn chứ? Tôi tin anh không phải là người như vậy"
Xuân Trường ngạc nhiên trong thoáng chốc rồi phì cười
"Em tin? Em biết bao nhiêu về anh mà nói vậy?"
Công Phượng cứng họng, cậu không thể trả lời câu hỏi ấy. Phải rồi, cậu biết về anh bao nhiêu, hiểu về anh thế nào để có thể tự tin nói được câu đó. Những người dõi theo anh ngoài kia còn biết về anh sâu sắc hơn, nhưng họ vẫn chọn cách không tin tưởng, vậy Nguyễn Công Phượng cậu lấy gì để khẳng định niềm tin của mình đây?
Xuân Trường rời tay khỏi vách kính, anh không cần câu trả lời ấy, anh chỉ đơn giản chất vấn một người ngốc nghếch dễ dàng tin vào một thằng chẳng đâu ra đâu như anh.
"Anh đã giải quyết những vấn đề đó rồi, em không phải lo lắng nữa đâu. Có người hãm hại anh, nếu em không tin có thể lên đọc báo, giờ này chắc tin tức cũng đã lên trang nhất rồi."
Xuân Trường nhướn một bên mày, anh bất ngờ hôn lên trán Công Phượng một cái nhẹ. Đổi lại là một cú đẩy hết lực từ đối phương khiến anh ngã lăn ra sàn nhà trong đau đớn.
"Em... không thể nhẹ nhàng hơn hay sao?"
-----
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip