« CHƯƠNG 10: THÍCH KHÁCH »
•••••.....•••••
- Đây là đâu ?
Kim Lăng nhìn về phía trước là cả một khoảng không tĩnh lặng, tất cả mọi thứ đều chìm trong bóng tối, bước chân vô định tiến về phía trước mãi không thể thấy đích khiến cậu cảm giác có chút lo sợ
- Như Lan...
•••••......••••••
Ánh nắng len lỏi vào qua khung cửa sổ, hôm nay sắc trời đúng là không tệ. Kim Lăng tỉnh dậy một cơn tê dại khiến cho ký ức về giấc mơ bỗng nhiên bị vứt về nơi xa xôi nào đó, khắp nơi trên cơ thể rải đầy những vết ân ái đỏ hồng. Cậu đưa tay lên xoa trán có chút mệt mỏi liền nhận ra bản thân vẫn còn bị trói:
- Vương phi đã tỉnh rồi ?
Một giọng nói trầm ấm quen thuộc vang lên bên tai làm cậu bất chợt giật mình, nếu như không phải do cơ thể đau nhức ngăn hành động lại thì chút nữa cậu đã thẳng chân đạp cái tên cẩu vương gia nào đó xuống giường.
- Vương phi cái đầu nhà ngươi, còn không mau cởi trói cho ta !
Kim Lăng đưa tay về phía y, nhưng bản thân chưa kịp định hình đã bị xốc nổi bế lên, hai tay đang bị trói theo phản xạ vòng qua cổ người kia khẽ " a " một tiếng thật nhỏ, đôi mắt đưa lên nhìn hắn bực dọc tiếp lời:
- Tên thối tha, ngươi lại muốn gì nữa đây ?! Mau buông bổn công tử xuống !
- Phu quân hầu hạ nương tử tắm rửa, là chuyện nên làm thôi. _ Tư Truy mỉm cười.
- A... không ! Vương Gia thối, mau buông ra, ta tự mình tắm được.
- ...Này ! Ngươi sờ đi đâu đấy, cấm được làm càn. Mau cởi trói cho ta !
Sau nửa canh giờ vật lộn cùng những thanh âm tà mị bên trong gian phòng, Kim Lăng một thân nội y trắng muốt an ổn ngồi trước kính đài mặc cho Tư Truy giúp cậu vấn tóc. Tóc Kim Lăng xoã ra thật sự rất đẹp không khác gì một thiếu nữ mới độ tuổi vào xuân, Tư Truy nhìn ngắm cậu trong gương một hồi lâu, mâu quang bất chợt gợi lên một tiếu ý tà mị, y cũng không ngại liền bắt tay thử nghiệm. Kim Lăng trong lòng uất ức lại đang nghĩ đến cái eo bị hành hạ muốn gãy đôi vậy mà kẻ sau lưng lại thoải mái vui vẻ đến như vậy lúc nào cũng dương cái nụ cười ôn nhu trên miệng, để xem lần sau bổn công tử có đè chết nhà ngươi không ?! Đồng tử khẽ động lướt nhìn bản thân trong gương khiến Kim Lăng một phút ngồi ngẩn người ra, cậu quay lại nhìn Tư Truy với ánh mắt: " Ngươi ngứa đòn à !" lại chỉ nhận lấy cái mỉm cười của người kia.
Vậy là..lại một trận tranh cãi lại vang lên. Chỉ mới đầu hôm ấy vậy mà căn phòng nhỏ của đôi phu phu Nhị Vương Gia đã " rộn ràng " nhất Phủ Thứ Sử.
Cánh cửa gỗ nhẹ nhàng mở ra, Kim Lăng lén lút nép mình phía sau lưng Tư Truy để lộ ra một khoảng tai đỏ ửng, Đông Phong đã sớm đứng chờ trước cửa phòng, Tiểu Hi ở hậu lưng cũng nhoi nhoi ngóng xem vị công tử nhà mình thế nào lại chỉ thấy một mảng da ửng hồng như sắp bật khóc tới nơi.
Đông Phong cung kính hành lễ: - Vương Gia, thuộc hạ đã sắp xếp ổn thỏa rồi ạ. Lý Kiêu Nhiên hiện được giao cho Đại Lý Tự điều tra và xét xử.
Tư Truy khẽ gật đầu, đưa tay kéo Kim Lăng đang núp ở sau cửa ra khiến cho hai người Đông Phong, Tiểu Hi không khỏi sững sờ. Một giai nhân thân vận hoàng y, mái tóc đen nhánh được vấn cao lên một nửa thành hai búi đôi bên cực kỳ xinh xắn, khuôn mặt ửng hồng vì xấu hổ không dám ngẩng lên nhìn họ. Đông Phong cùng Tiểu Hi vẫn chưa kịp định hình ra vấn đề thì Tư Truy đã tiếp lời:
- Vương phi của bổn vương có đẹp không ?
- Vương... Vương phi ?!
Cả hai người không hẹn mà cùng đồng thanh, hỏi lại khiến cho Kim Lăng thẹn càng thêm thẹn:
- Có..có chuyện gì sao ?!
Vừa dứt câu liền hục hặc bỏ đi, Tiểu Hi hành lễ với Vương Gia sau đó cũng nhanh chóng đuổi theo. Tư Truy nhìn theo bóng lưng của Kim Lăng, đôi mắt sâu thẳm dường như tối dần lại trong suy tư, y không nói gì cũng không biểu hiện rõ trên khuôn mặt chỉ dặn dò Đông Phong một vài chuyện rồi cũng nhanh chóng bước theo.
Vốn dĩ Kim Lăng định sẽ trốn góc nào đó cởi bỏ xuống lớp nữ trang rườm rà, cuối cùng nữ trang chưa kịp tháo xuống đã bị Tư Truy một mực lôi ra ngoài dạo chợ. Từng gian từng gian bày bán, nào là trang sức, vải vóc, không thiếu một thứ gì. Kim Lăng đưa mắt nhìn quanh thỉnh thoảng lại liếc đến con người đang mỉm cười nhìn cậu chằm chằm ở phía sau thế mà không cách nào có thể cắt đuôi. Bất ngờ vai cậu đụng phải một thân hắc y suýt chút nữa thì té ngã về sau, may mà có Tư Truy kịp đỡ.
Kim Lăng định tuồn ra một tràng chửi nhưng chưa kịp làm gì đã bị Tư Truy lôi về sau. Vốn chưa nhìn rõ được mọi chuyện, bản thân đã bị bàn tay của y lôi tới lôi lui đến choáng váng, chỉ nghe sau đó là hàng loạt tiếng leng keng của hai vật kim loại chạm nhau. Dân chúng bên đường nghe tiếng đánh nhau liền loạn xạ tìm cách bỏ trốn xen lẫn là những tiếng hét kinh sợ chói tai. Hắc y một thân đen tuyền từ trên xuống chỉ để lộ đôi mắt ranh mãnh, thanh kiếm sắc bén lao tới Kim Lăng, Đông Phong ở sau tiến lên yểm trợ đánh bay mũi kiếm. Hắn không lên tương trợ Tư Truy mà ở lại bảo hộ hai người Kim Lăng và Tiểu Hi. Những đường kiếm sắc bén, không thừa không thiếu động tác vô cùng nhanh. Thân thủ áo đen quả thật không tầm thường, những chiêu đối chọi vô cùng chuẩn xác, chớp nhoáng lấy từng cơ hội đánh vào sơ hở của Tư Truy.
Xoẹt ! Bất ngờ thêm một toán người từ phía sau đột kích, Đông Phong nhanh mắt đỡ lấy một đòn kiếm ấy đã gần sát ngực Kim Lăng. Cùng lúc khoảng mười mấy người lao ra, bản thân hắn nhất thời không thể chống đỡ kịp liền bị một kiếm chém vào ngang tay. Kim Lăng cảm thấy tình hình không ổn vô cùng lo lắng liền tay không đánh trả, chiêu được chiêu mất, Tiểu Hi bên này thì chạy tới đỡ lấy Đông Phong, bên kia đang tự hỏi công tử nhà mình rốt cuộc là đã luyện võ từ lúc nào, nhưng vẫn cảm thấy sốt ruột cho Kim Lăng không biết cậu có phải thấy nguy hiểm quá hóa liều:
- Công tử cẩn thận.
Ở thế giới của mình, Kim Lăng cũng coi như biết chút võ công sơ sơ được cậu dạy từ lúc nhỏ để phòng thân, cũng may bọn thích khách phía sau này võ công cũng tệ hơn rất nhiều so với hắc y đàng trước, Đông Phong nén đau xông lên đánh trả.
Hắc y đàng trước thân thủ linh hoạt, ra tay vô cùng thâm độc cùng Tư Truy chiêu đọ chiêu, cảm giác được Tư Truy dường như bị yếu thế lại càng trở nên hung hãn hơn. Còn bọn thích khách bị mấy cú đá đấm kỳ lạ của Kim Lăng làm cho không biết nên đáp trả thế nào, Đông Phong nhân cơ hội đó tiêu diệt từng tên một. Đang lúc nguy cấp, người trước kẻ sau đánh nhau loạn xa, từ trên cao một vị đạo trưởng bạch y đáp xuống so chiêu với Hắc y. Tư Truy nhìn thấy vị bạch y kiếm khí cao thâm, từng đường chống đỡ dường như khá quen thuộc với thân thủ của Hắc y. Một tên thích khách từ sau đánh lén, Tư Truy dễ dàng né được, liền nhanh chóng quay lại đáp trả, khiến chúng cảm thấy thất thế mà nhanh chóng thoái lui. Vị Hắc Y phía trước dường như gặp được người quen hờ hững một câu rồi cũng nhanh chóng bỏ đi. Vừa lúc bọn chúng rút lui, một tên lính chạy tới hớt hải mang theo mật thư dâng lên:
- Vương gia, Thất Vương Gia có thư gửi ngài.
Tư Truy mở thư ra xem bên trong chỉ gỏn gọn " Kinh thành xảy ra chuyện lớn, mong Nhị huynh có thể nhanh chóng hồi kinh " , Cảnh Nghi bình thường có chuyện sẽ cho người tới báo vậy mà hiện tại lại gửi mật thư, e rằng chuyện không hề đơn giản. Lúc Tư Truy đang định cảm tạ thì vị bạch y đạo trưởng kia trong phút chốc đã rời đi không lời từ biệt. Tư Truy hơi chút ngạc nhiên, đôi chân mày khẽ nhíu lại hướng về phía vừa xảy ra trận hỗn chiến.
Kiếm pháp của vị đạo trưởng ấy, y dường như vô cùng quen mắt.
°°°°°•••••°°°°°
Rất xin lỗi vì để mọi người chờ lâu, bởi vì năm nay mình chuẩn bị thi đại học, thời gian không nhiều nên không ra truyện thường xuyên cho mọi người được.
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip