« CHƯƠNG 8: LÝ KIÊU NHIÊN »
===================
Kim Lăng một thân hoàng y rảo bước qua những gian hàng trên con chợ nhỏ. Tư Truy một tay vòng qua eo cậu chất giọng sủng nịch:
- A Lăng đừng đi nhanh quá, kẻo té.
Mặc Đông Phong và Mạc Tiểu Hi nãy giờ vẫn luôn theo ở phía sau, chẳng biết đã hứng bao nhiêu cẩu lương của vị Vương Gia thê nô trước mặt. Chẳng biết từ lúc nào mà tình cảm của hai vị phu phu này đã trở nên gần gũi như vậy. Vốn dĩ Kim Lăng là muốn tìm cơ hội trốn ra khỏi phủ nhưng dạo gần đây ngoại trừ lúc thượng triều, xử lý công vụ, Tự Truy đều quấn lấy cậu như hình với bóng. Hơn nữa Kim Lăng cảm thấy y chính là đem toàn bộ sự ôn nhu, ấm áp của y trao cho cậu. Có điều Tư Truy phần nào nhận ra bản thân Kim Lăng luôn có chuyện gì đó muốn nói ra nhưng lại thôi, Tư Truy đã gặng hỏi rất nhiều lần nhưng cậu vẫn chỉ im lặng và lờ sang chuyện khác. Hôm nay, Y phụng chỉ ra ngoài thành thị sát dân tình liền nghĩ đến việc đưa Kim Lăng cùng đi. Từ lúc Kim Lăng xuyên không tới Bạch Liên Quốc cũng rất ít khi ra ngoài, cậu cũng muốn nhân cơ hội này tìm hiểu một chút về cuộc sống con người nơi đây. Kim Lăng đảo qua đảo lại một vòng rồi dừng lại nơi hàng kẹo hồ lô. Tư Truy ở bên cạnh thấy cậu nhìn nó hồi lâu liền ôn ôn nhu nhu cất giọng hỏi:
- A Lăng muốn ăn sao ? Ta mua cho ngươi.
- Hứ, ta mới không thèm ăn mấy cái này.
Nói là vậy nhưng trên tay sớm đã cầm lấy hai xiên kẹo, lời vừa dứt liền bỏ đi khiến cho chủ hàng kẹo nhìn cậu với ánh mắt đầy khó hiểu. Còn Tư Truy thì mỉm cười ngắm nhìn dáng vẻ vừa kiêu ngạo vừa hết sức đáng yêu của ái nhân, lát sau quay lại lấy ra từ trong y phục một chiếc hồng bao nhỏ đưa cho chủ hàng. Y cũng không chần chừ lâu mà nhanh chóng đuổi theo Kim Lăng nhưng đến khi nhìn lại đã thì đã không thấy người đâu. Tư Truy trong lòng xuất hiện lên một tia lo lắng vừa chạy vừa đảo mắt qua đảo mắt lại tìm kiếm thân ảnh hoàng y giữa dòng người tấp nập. Bất ngờ từ phía xa vọng lại thanh âm quen thuộc, là tiếng của Kim Lăng, Tư Truy như mèo vớ được chuột, thập phần hớn hở đi tới nơi giọng nói phát ra. Nào ngờ vừa đến là một hình ảnh đầy hoa mỹ đập ngay vào mắt. Hai xiên kẹo hồ lô dính đầy đất bụi nằm ở trên mặt đất, một nam nhân nhìn thoáng qua cũng có thể đoán là một vị công tử nhà quyền quý, khuôn mặt gã áp sát vào cổ ái nhân của mình trông vô cùng thân thiết, Tư Truy từ vui mừng bỗng chốc biến thành sát khí, gã chất giọng đầy ngọt ngào:
- Tiểu công tử là từ nơi nào tới vậy ? Thật là khiến người ta không thể không mê muội nha.
Kim Lăng nghe xong mấy lời này xong liền cảm thấy rợn cả da gà, cậu đưa tay đẩy mạnh gã ra, trừng mắt nhìn một cái rồi quay người bỏ đi lại bị gã đánh vào gáy làm cho ngất đi. Gã nhanh tay bế cậu lên. Tư Truy xông vào muốn giành người thì bị đám binh lính chặn lại, Đông Phong cảm thấy tình hình không ổn kiếm liền rời khỏi vỏ. Tên công tử hướng tới Tư Truy như hiểu ra sự tình, bày ra bộ mặt khinh miệt cười một tiếng rõ to rồi bế Kim Lăng vừa dùng khinh công bay đi vừa nói vọng lại:
- Muốn đòi người thì tự tìm đến.
Tư Truy cùng Đông Phong toan đuổi theo hắn nhưng lại bị một nữ nhân giữ lại. Nàng thoạt nhìn là một thiếu nữ tuổi đôi mươi, ánh mắt nàng nhìn y thành khẩn cầu xin:
- Hai người đừng đi, hắn...hắn ta không phải người thường đâu ....
Tư Truy nghe nàng nói cũng vài phần khó hiểu liền nhẹ nhàng hỏi: - Vị cô nương này là ?
Một nam nhân ở bên cạnh tiếp lời: - Ta là Tiêu Vũ Đây là tỷ tỷ của ta - Tiêu Hoa, ba tháng trước gia đình tỷ phu đem sính lễ sang Tiêu gia ta xin cưới, phụ mẫu cùng tỷ tỷ ta vô cùng vui mừng liền đồng ý mối hôn sự này, nào ngờ cái tên lúc nãy hắn dám cướp dâu đi ngay trong đêm tân hôn. Tỷ phu không chịu được tỷ tỷ bị làm nhục liền đến tri phủ đòi dâu, nào ngờ hắn tức giận đem tỷ phu ta đánh cho tới chết.....
Tư Truy đôi mày liền nhíu lại, không ngờ ở ngay ngoài thành mà đã xảy ra những chuyện như vậy. Tiêu Hoa nghe đến đây cũng không chịu được mà khụy xuống đất ôm mặt khóc nức nở. Tư Truy chỉ dành nán lại một chút để hỏi chuyện cho rõ:
- Hắn là ai mà có thể lộng hành như vậy ?
Tiêu Vũ tức giận đáp lời: - Còn có thể là ai, đích tử của Lý Thứ sử đại nhân - Lý Kiêu Nhiên, có phụ thân chống lưng trước giờ ngang tàn đã quen rồi. Bất kể nam nhân, nữ nhân lọt vào mắt của hắn đều không thể thoát kiếp. Ta nói vị công tử này nghe, ngươi mà đến Lý gia đòi người, đi vào thì dễ, đi ra không phải là người chết thì cũng là một cái xác sống. Haizzz, thật là tội cho tỷ tỷ.
Tư Truy nghe được những chuyện ngang ngược này trong lòng vô cùng tức giận, chỉ là công tử của một viên quan bé nhỏ mà có thể cậy thế hiếp dân như vậy. Y suy nghĩ một lát liền hướng về phía Tiêu Vũ :
- Các ngươi có thể viết một bản cáo trạng ? Ta sẽ giúp tỷ tỷ ngươi đòi lại công bằng.
- Không được đâu, hắn không những có phụ thân làm quan, còn có mẫu tộc chống đỡ, cảm ơn ý tốt của vị công tử nhưng chúng tôi không muốn liên lụy người khác.
- Các ngươi cứ viết đi, ta nhất định có cách giúp tỷ tỷ ngươi
Tiêu Vũ nghe lời nói chắc như định đóng cột của y cũng đành đánh liều một phen. Tư Truy quay sang Đông Phong to nhỏ thì thầm gì đó, hắn liền tuân mệnh đi ngay.
Trong một gian phòng nhỏ, Kim Lăng tỉnh dậy hai tay bị trói lại với nhau cột chặt ở trên đầu giường, mắt cậu bị một dải khăn che kín mít, Kim Lăng cố gắng cựa quậy để tháo dây trói thì bị một giọng nói làm cho giật mình:
- Tiểu nương tử, ngươi dậy rồi sao ?
- Ngươi mau thả ta ra !!! _ Kim Lăng hét vào mặt hắn
Trước mặt cậu lúc này là một mảng tối đen như mực, chỉ cảm thấy từng lớp y phục của mình dần rơi xuống. Trong lòng đầy lo lắng dùng hết sức bình sinh cựa quậy mạnh hơn, Kim Lăng cố gắng hết sức để thoát khỏi sự kìm hãm nhưng gã vẫn không dừng lại. Trên người Kim Lăng lúc này chỉ còn lại một lớp nội y. Bất ngờ giọng nói của thị vệ từ ngoài vọng vào:
- Công tử, có người đến tìm nói là muốn đòi người.
- Hở ? Hahaha hắn lại dám đến đòi người ở chỗ bổn công tử sao ? Lá gan không hề nhỏ !
Nói rồi gã đứng phắt dậy rời khỏi giường, Kim Lăng khẽ thở phào một tiếng, thật may. Người đó chắc là Tư Truy rồi. Lý Kiêu Nhiên nghênh ngang bước ra gã liếc mắt nhìn Tư Truy một cái, hống hách khai ngôn:
- Ây da, là kẻ nào dám đến quấy phá nhã hứng của bổn công tử đây.
Tiêu Vũ tức giận chỉ thẳng tay vào mặt hắn:- Tên ác ôn nhà ngươi hại chết tỷ phu ta.
Kiêu Nhiên lướt ánh mắt đầy sát khí qua nhìn đoạn gã bước xuống tới gần Tư Truy hét lên:
- Bắt hắn lại cho ta !
Thị vệ nghe lệnh tiến lại gần toan bắt Tiêu Vũ nhưng bị Đông Phong chặn lại, Tư Truy nhìn hắn rồi nhàn nhạ hướng tới đôn mộc hạ toạ:
- Vậy rốt cuộc bây giờ Lý công tử có định trả người hay không ?
Kiêu Nhiên cười khinh: - Khó khăn lắm mới bắt được, sao có thể trả dễ dàng như vậy. Vị công tử này nhìn cũng được đó, hay là...... lấy thân đổi thân đi.
Tư Truy nâng nhẹ chén trà nhấp một ngụm vẫn bình tĩnh đáp lời:
- Cũng được đó, nhưng mà là lấy mạng đổi mạng. Bắt hắn lại cho ta !
Đông Phong được lệnh liền bẻ tay Kiêu Nhiên, một chân đá vào phía sau đầu gối khiến gã khụy xuống. Đám thị vệ thấy vậy liền rút kiếm xông lên ứng cứu, Tư Truy liền đứng dậy trên tay đưa ra tấm lệnh bài. Là Hoàng Lệnh ! Tất cả mọi người đều quỳ xuống đúng lúc Thái Thú đem theo một đội binh mã tới vội vã hành lễ:
- Tham kiến Nhị Vương Gia
Kiêu Nhiên hai mắt trợn tròn nhìn y. Tư Truy quay người bước lên vị trí chủ vị an ổn hạ toạ, Đông Phong cũng tiến đến phía sau Y chờ mệnh lệnh.
- Miễn lễ
Bây giờ, Lý Thứ sử mới vội vã đi đến hành lễ. Tư Truy cầm chén trà xoay xoay, đôi môi thoáng nở nụ cười:
- Thứ sử đại nhân dạy dỗ con trai thật là tốt, lại để hắn làm ra những chuyện đại nghịch bất đạo như vậy. Ngài nói xem chuyện này nên giải quyết thế nào đây ?
Thứ sử run rẩy đáp lời: - Vương gia tha tội, là hạ thần dạy con không tốt.....
- Chỉ là đám con dân nghèo hèn, ăn cơm của ta thì cũng phải hầu hạ cho ta, có gì mà đại nghịch bất đạo. _ Kiêu Nhiên cắt lời
Tư Truy đặt mạnh chén trà xuống: - Ăn cơm của dân, mặc đồ của dân, thân là quan viên triều đình lại bức ép con dân, dâm ô cậy quyền. Sau này có chuyện gì mà ngươi không dám làm.
Tư Truy nhìn gã một cách ngán ngẩm đứng dậy rời khỏi vị trí:
- Thái Thú đại nhân, ngài nghĩ chuyện này nên giải quyết thế nào?
- Hạ thần cho rằng nên xét theo quốc pháp mà xử tội.
Tư Truy mỉm cười: - Thái Thú đại nhân nói quả thật không sai, nhưng muốn biết tất cả chuyện "tốt" mà hắn đã làm thì phải chờ cáo trạng của dân nộp lên rồi.
Hắn như hiểu ý liền cúi đầu: - Hạ thần đã rõ.
- À, cho hỏi bây giờ có thể trả người cho ta hay chưa ?
Tư Truy cúi xuống bên tai Kiêu Nhiên lạnh giọng: - Nếu như Vương phi của bổn vương có bất kỳ thương tích gì, thì coi chừng cái mạng của ngươi đi
Lời nói vừa dứt, Tư Truy ra lệnh cho Đông Phong áp giải gã rồi đi theo tên hạ nô tới chỗ Kim Lăng.
===========
Xin lỗi mọi người vì mất tích trong thời gian qua bởi vì ta có thay đổi một chút cốt truyện và một phần do lười..... hì hì.... Và để đền bù cho sự chờ đợi đó thì chương sau sẽ có H nha ~ . Lần đầu viết nên mọng mọi người đừng gạch đá nhoé ෆ╹ .̮ ╹ෆ.
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip