11. Hai trái tim cô đơn sưởi ấm cho nhau


Vào ban đêm trong khu trang viên của Tư Nam không có quá nhiều người, Chu Tỏa Tỏa nắm tay Diệp Cẩn Ngôn những ngón tay đan chặt vào nhau bước đi dưới ánh đèn mờ mờ, chút ánh sáng le lói ấy như soi sáng cho cả cuộc đời u ám của họ.

Diệp Cẩn Ngôn nhút nhát và sợ đến gần những nơi công cộng, sợ ánh mắt của những người đi đường khác, những sự phản kháng tinh vi của anh hoàn toàn không có tác dụng với Tỏa Tỏa.

Sau đó anh phát hiện ra rằng có rất ít người thực sự nhìn vào họ. Không phải già trẻ đều thu hút sự chú ý, nhưng vẻ đẹp của Tỏa Tỏa lại càng bắt mắt, càng nhìn càng cảm thấy thích.

Chẳng phải anh cũng đã bị cô thu hút ngay lần đầu tiên nhìn thấy cô ấy sao? Anh cũng chỉ là một người bình thường, vậy tại sao anh ấy lại không nghĩ được như một cô bé?

Diệp Cẩn Ngôn lặng lẽ thu hẹp khoảng cách với Tỏa Tỏa, cảm nhận được hơi ấm của anh áp vào cánh tay cô, khóe miệng khẽ cong lên.

Tỏa Tỏa nhận ra động tác nhỏ của anh, trong lòng buồn cười: "Lão Diệp, anh thật là giỏi chọn địa điểm, sống ở đây yên tĩnh, lại thanh bình, phong cảnh rất tuyệt. Đi bộ ở đây có cảm giác như được nhìn thấy Thượng Hải ngày xưa vậy."

"Anh ban đầu rất yêu thích nơi này vì lịch sử của nó, nhưng sau đó mỗi ngày đều bận rộn, đã lâu không bình tĩnh đi dạo, lãng phí cảnh đẹp này." Diệp Cẩn Ngôn thở dài nhìn một vườn nhà bên lề đường.

Tỏa Toả nhìn anh " anh có nguyện ý kể cho em nghe về Mẫn Nhi không?"

Trong mắt Diệp Cẩn Ngôn hiện lên vẻ đau đớn “Mẫn Nhi hoàn toàn khác với em, con bé từ nhỏ đã nhạy cảm.” Anh hít một hơi thật sâu nói: “Vì thể diện, anh cho con bé đi du học ở nước ngoài.” Anh không biết con bé đã gặp phải những chuyện gì trong lúc ở nước ngoài khiến con bé nghĩ không thông mà ..." Giọng anh nghẹn ngào "Tỏa Tỏa, anh là một kẻ giết người!"

Tỏa Tỏa kéo anh ngồi bên bồn hoa bên vệ đường.

Anh đã không yêu hay kết hôn trong nhiều năm. Anh cũng tự cô lập mình với bạn bè xung quanh. Ngoài công việc, anh ở lại thành phố này và từ chối người ngoài bước vào. Anh ấy cảm thấy cô đơn là sự trừng phạt dành cho mình, vì anh không xứng đáng được ở bên người khác, không xứng có được hạnh phúc.

Cô nhìn anh trong lòng dâng lên nỗi chua xót , cô nắm lấy Diệp Cẩn Ngôn nhẹ nhẹ vuốt ve " vì vậy anh mới thấy áy náy khi ở bên em"

Anh cúi đầu, nhắm mắt thật sâu: “Anh không tốt như em nghĩ đâu!”

Tỏa Tỏa không biết có thể tháo gỡ được nút thắt trong lòng anh hay không “Anh biết không, cha mẹ của em vì ngoài ý muốn mới có em, sau khi mẹ sinh ra em, liền giao em cho cha và không bao giờ xuất hiện nữa. Khi em còn nhỏ, ông ấy đã gửi em cho chú thím chăm sóc. Em đã không gặp ông ấy từ khi tôi còn nhỏ suốt đến tận giờ hầu như chỉ gặp được vài lần.

Diệp Cẩn Ngôn cảm thấy trong lòng có chút đau đớn khi biết những chuyện đã xảy ra với cô.

Cô nhìn về phía xa, dường như nhìn thấy cô bé năm mào bị nhốt trong phòng  “Nhưng mọi chuyện đã qua rồi. Em chỉ là một người bình thường với những cảm xúc bình thường nhất. Em vẫn mong ông ấy khỏe mạnh, bình an và hạnh phúc. Suy cho cùng, ông ấy chỉ là một người cha không đủ tư cách mà thôi. Chẳng lẽ em mong ông ấy phải sống trong đau khổ sao? Ngay cả mẹ em, người mà em chưa từng gặp mặt, nếu em biết bà ấy không sống tốt thì cũng sẽ không vui.”

Nước mắt lưng tròng, Chu Tỏa Tỏa nhìn Diệp Cẩn Ngôn xiết chặt lấy tay anh “Cho nên, nếu trên thế giới này thật sự có linh hồn tồn tại, tin em đi, Mẫn Nhi sẽ không bao giờ vui mừng khi nhìn thấy anh như thế này. Chúng ta đều là những người bình thường, tại sao chúng ta phải khắt khe với người khác và chính mình?”

Diệp Cẩn Ngôn nhìn cô gái trước mặt, nước mắt cô từng giọt rơi xuống trên tay anh. Cô dùng vết sẹo trong lòng kia để giải tỏa nỗi đau cho anh.

Anh dùng tay nhẹ nhàng lau nước mắt cho cô, nhưng thấy chỗ đó hơi đỏ, liền túm lấy quần áo của mình rồi nói: "Em lau bằng quần áo đi, vải cotton nguyên chất, thấm nước!"

Tỏa Tỏa không biết nên khóc hay nên cười, cô cầm lấy góc áo anh mà lau nước mắt, cô tựa đầu vào vai anh “Yêu anh sao khó thế?”

"Thật khó để từ bỏ điều gì đó. Nếu em không muốn anh, anh thực sự sẽ chết một mình." Thật ra, anh không kiên cường như cô ấy tưởng tượng. Cô ấy không phải là sự trừng phạt từ Chúa mà là liều thuốc giải độc của anh.

Diệp Cẩn Ngôn lấy ra chiếc hộp nhỏ trong túi, nói: “Quà sinh nhật cho em.”

Tỏa Tỏa mở hộp và thấy một chiếc vòng cổ có mặt dây chuyền hình chiếc lá, cô hiểu ý đồ thầm kín của anh nên nhờ anh đeo vào cho mình.

Một ngón tay hơi mát lướt qua cổ, hơi thở nóng hổi phả vào làn da vừa chạm vào không khỏi ửng hồng, dần dần lan lên mặt.

Diệp Cẩn Ngôn nhìn cảnh đẹp gần ngay trước mắt, trong lòng có chút bối rối, che giấu nói: "Hôm nay muộn rồi, anh đưa ngươi về nhà."

"Anh có uống rượu rồi, quên rồi à?" Tỏa Tỏa buồn cười nhìn anh.

Anh thật sự quên mất tối nay có quá nhiều thông tin, đầu óc không còn đủ sức nữa: “Vậy anh bảo tài xế đưa em đi nhé?”

"Không cần phiền phức như thế, em có thể tự mình về."

"Không, anh không yên tâm, nếu không em hãy ở lại đây qua đêm." Cảm thấy trong lời nói có chút mơ hồ, anh vội vàng bổ sung: "Phòng khách."

Tỏa Tỏa ghé sát vào tai anh, cố ý nói: “Đương nhiên là phòng dành cho khách, nếu không anh muốn em ở đâu?”

Sắc mặt Diệp Cẩn Ngôn nóng bừng, may mắn là anh có ưu điểm là mặt đen nên dù đỏ đến mấy cũng không nhìn thấy được.

Trở lại Tư Nam, Diệp Cẩn Ngôn đưa Chu Tỏa Tỏa đến phòng khách, sau đó anh bị quấy rầy vì cô không có quần áo ngủ nên anh phải lấy ra một bộ đồ ngủ chưa mặc.

Tỏa Tỏa cầm lấy bộ đồ ngủ liếc nhìn anh: "Sao lúc nào cũng mặc đồ ngủ kiểu này?" Ngoại trừ màu xám ra còn lại giống hệt nhau "Đây có thể coi là đồ ngủ cặp không!"

Diệp Cẩn Ngôn không dám nhìn cô, hơi nghiêng đầu, "Vậy em nghỉ ngơi thật tốt nhé" rồi quay người định trốn thoát khỏi cảnh tượng khiến tim anh loạn xạ này.

Tỏa Tỏa từ phía sau ôm lấy eo anh, "Anh quên cái gì sao?" Cô xuyên qua quần áo thăm dò sờ lên phần thịt mềm mại trên bụng.

Diệp Cẩn Ngôn buông tay, nuốt nước bọt, gằng giọng nói: "Hả, có chuyện gì vậy?"

Anh không dám nghĩ, nếu Tỏa Tỏa muốn... Anh có nên ngăn cô lại không, lại không thể làm gì cô? Tiến triển quá nhanh, lỡ như cô hối hận thì sao? Một loạt suy nghĩ bắt đầu lóe lên trong đầu anh.

“Hôn hôn, chúc ngủ ngon!” Tỏa Tỏa nghiêm túc nói, nhưng trong lòng cười thầm: “Vậy anh cho rằng nên là cái gì?”

Anh thở phào nhẹ nhõm, hoàn toàn quên mất suy nghĩ vừa rồi “Không có gì đâu,” anh kéo tay cô ra, nhẹ nhàng hôn lên trán cô.

Tỏa Tỏa trừng mắt nhìn anh, nắm tay ngăn cản ạn rời đi, tức giận nói: "Không đủ, không phải như vậy!"

Diệp Cẩn Ngôn đành phải nhượng bộ, đưa tay nhẹ nhàng nâng cằm cô đặt lên đó một nụ hôn, không dám nhìn cô, nhắm mắt lại cẩn thận cảm nhận, nấn ná trên môi cô, chậm rãi chạm môi cô thăm dò.

Tỏa Tỏa không thể cưỡng lại nụ hôn của anh, hai người dần dần tách ra. Diệp Cẩn Ngôn nhìn đôi môi đỏ mọng bị anh tàn phá, gần như không thể kiềm chế được bản thân, vội vàng nói: “Đã muộn rồi, anh phải đi đây, ngày mai anh...phải đi làm…”

Tỏa Tỏa lên tiếng: "Em còn có điều muốn nói với anh."

“Em nói đi” Diệp Cẩn Ngôn nhìn cô với vẻ mặt đáng yêu, hy vọng cô sẽ thả anh ra, nhưng anh thực sự sợ cô thủ đoạn, không biết cô muốn trêu chọc anh như thế nào.

"Đã lâu không chơi golf sao? Bụng to rồi, ha ha!"

Nghe xong, Diệp Cẩn Ngôn nhìn cô như một kẻ bị bỏ rơi "Anh không chỉ bận công việc mà còn phải đến bệnh viện, làm sao có thời gian để chơi golf, em còn muốn ghét bỏ anh à."

Tỏa Tỏa nghe được lời buộc tội của anh, không cười nữa, vẻ mặt có chút xấu hổ, nghiêm túc nói: "Em rất thích, dù anh thế nào đi nữa, em cũng thích" lại càng nhỏ giọng nói: "Cảm giác khá tốt."

Sau khi trải qua “muôn vàn khó khăn” cuối cùng cũng có thể trở về phòng ngủ, Diệp Cẩn Ngôn thở dài nhẹ nhõm. Hôm nay trong đầu anh có đủ loại suy nghĩ, nỗi buồn vốn có đã được chữa lành.

Trước khi đi ngủ, anh tự chạm vào bụng dưới, gần đây anh thực sự đã bỏ bê việc tập thể dục, anh phải tiếp tục chơi với quả bóng trắng nhỏ.

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip