2. Vạch rõ ranh giới với Tạ Hoành Tổ

Chú ý đến hoàn cảnh xung quanh, Diệp Cẩn Ngôn đưa thực đơn cho Chu Tỏa Tỏa: " Em gọi món đi."

Tỏa Tỏa không khách sáo, cô cầm thực đơn gọi món đặc trưng rồi ngước mắt nhìn người đàn ông trước mặt. "Sếp Diệp, tôi làm trợ lý cho anh được mấy tháng, cũng chưa biết anh thích ăn gì, tôi biết khẩu vị của anh tương đối nhạt nên hôm nay tôi chọn mấy món Quảng Đông."

“Tôi không kén chọn, chỉ cần có thể ăn ngon là được.” Diệp Cẩn Ngôn thấy nàng lén lút dò xét khẩu vị của anh, trong lòng âm thầm vui vẻ.

“Vậy thì mỗi buổi trưa anh đừng ăn bánh mì nữa.” Giọng điệu của Tỏa Tỏa có chút tức giận, lộ ra sự lo lắng vô thức.

"Như vậy tiện hơn, không phải em nói có chuyện muốn hỏi tôi sao?" Diệp Cẩn Ngôn khó chịu chuyển đề tài.

"Đến đây thì tốt nhất nên ăn trước đã. Khi nào ăn xong tôi sẽ nói cho anh biết.

Hai người dùng bữa trong không khí hòa thuận hôm nay cũng gọi một chai rượu, hai người uống một chút.

Ăn gần như xong, Tỏa Tỏa cảm thấy bầu không khí vừa phải, chắc anh sẽ không tức giận nên thận trọng nói.

"Sếp Diệp, tôi có chuyện muốn hỏi anh, nhưng xin đừng tức giận sau khi nghe điều này."

Tiểu nha đầu này vẫn đang tính giở trò đồi bại gì đây, Diệp Cẩn Ngôn nghĩ thầm, nhưng không khỏi trêu chọc cô ấy.

“Em biết tôi sẽ tức giận mà vẫn hỏi.”

Tỏa Tỏa giả vờ khó chịu muốn trừng mắt nhìn anh, nhưng rốt cuộc anh cũng là ông chủ nên không thể cứ trừng mắt nhìn anh được.

"Em... nhưng vậy vẫn phải nói. Dương Kha nhất định phải rời đi sao? Chẳng lẽ không có cách nào để anh ấy ở lại sao? Dù sao anh ấy xác thực rất có năng lực."

Nhìn vẻ mặt thận trọng của Chu Tỏa Tỏa vì sợ anh tức giận, nhưng vừa nghe được tên Dương Kha thốt ra từ miệng cô, Diệp Cẩn Ngôn cảm thấy trong lòng như có lửa đốt, kìm nén hơi thở, bình tĩnh nói.

"Dương Kha dù có thực lực đến đâu, nhưng tâm hắn không ở công ty, không cần ở lại, không có chỗ nào không có quy tắc, công ty cũng không thiếu một Dương Kha."

"Ý tôi là không có cách nào tốt hơn để giải quyết chuyện này sao? Rốt cuộc thì..."

"Chu Tỏa Tỏa!" Diệp Cẩn Ngôn ngắt lời cô với giọng giận dữ, "Nếu cô nói thay anh ấy như vậy, vậy tại sao cô không đi cùng anh ấy?" Anh thầm nghĩ : lẽ nào anh không đủ tốt với cô ấy hay sao mà nhắc đi nhắc lại kẻ phản bội trước mặt mình.

Chu Tỏa Tỏa giật mình, lần này thực sự cô bị oan. Cô không có ý gì khác, không có Dương Kha cô không thể vào Tinh Ngôn.  Cô chỉ suy nghĩ Dương Kha chỉ là săn đầu người, không đáng bị đuổi đi như vậy, nên cô chỉ muốn thử đoán suy nghĩ của Diệp Cẩn Ngôn. Cô lén nhìn Diệp Cẩn Ngôn bằng đôi mắt ươn ướt, cô nhìn anh chằm chằm và nói một cách yếu ớt.

"Sếp Diệp, anh không phải đồng ý không tức giận sao?" Chu Tỏa Tỏa luôn có khả năng quan sát lời nói và cảm xúc, rất dễ dàng để đánh giá tình hình.

Diệp Cẩn Ngôn tức giận đến cười nói: "Tôi không có đồng ý."

"Hơn nữa tôi cũng không muốn cùng anh ta rời đi, tôi chỉ muốn làm trợ lý của anh, tôi thành tâm xin ngươi lời khuyên, cũng không thay hắn cầu tình." Chu Tỏa Tỏa dịu dàng nhìn anh, trong mắt cô có một chút trìu mến.

Cơn giận của Diệp Cẩn Ngôn dễ dàng được xoa dịu bằng vài lời nói, sau đó anh bàng hoàng nhận ra rằng cảm xúc của mình có thể bị cô tùy ý ảnh hưởng. Đây phải nói là một tín hiệu nguy hiểm.

"Tỏa Tỏa, hôm nay tôi lại dạy em một điều, bất luận là người hay vật, em cũng không thể chỉ nhìn bề ngoài. Em cho rằng Dương Kha là loại người gì? Chờ thêm mấy ngày nữa là em sẽ biết." Diệp Cẩn Ngôn muốn dạy cô nhiều hơn và giúp cô phát triển trong phạm vi và khả năng của mình.

Sau bữa tối được đưa về nhà, Chu Tỏa Tỏa nhìn thấy Tạ Hoành Tổ đang trong phòng khách. Chu Tỏa Tỏa lại nghĩ đến giấc mơ ngày hôm qua, lẽ ra cô phải đưa ra quyết định, không thể tiếp tục dây dưa với anh ta như thế này.

"Chúng ta hãy nói chuyện đi."

Nhìn thấy vẻ mặt nghiêm túc chưa từng có của Chu Tỏa Tỏa, Tạ Hoành Tổ có một dự cảm không lành trong lòng.

"Em nói cho anh, anh nghe."

"Tạ Hoành Tổ, đừng sống ở đây nữa. Anh làm như vậy thật là không tốt, nếu anh muốn làm bạn, tôi rất vui khi có người bạn như anh, nhưng tôi thực sự không thích anh, có lẽ anh hiểu được?" chính là vì anh đã giúp đỡ cô, có lẽ vì sự chân thành của anh nên Chu Tỏa Tỏa đã chiều theo nhiều hành vi của anh,  đã đến lúc phải nói rõ.

"Tỏa Tỏa, xung quanh em có ai yêu em hơn anh không? Em ở bên anh, anh nhất định sẽ đối xử tốt với em, không phải em luôn muốn có một gia đình sao?"

Zhu Suosuo thực sự muốn có một ngôi nhà, nhưng dường như nó không chỉ là một ngôi nhà.

“Hay là em thích người khác?”

"Vấn đề không phải là tôi thích ai, mà là tôi không thích anh. Nếu anh có thể chấp nhận những người anh không thích, vậy tại sao anh lại không chấp nhận Triệu Mã Lâm?"

Tạ Hoành Tổ không nói nên lời, anh chỉ có thể nhìn Chu Tỏa Tỏa bước vào phòng và muốn ngăn cô lại nhưng anh không biết làm thế nào để giữ cô lại.

Ngày hôm sau Chu Tỏa Tỏa đứng dậy và phát hiện Tạ Hoành Tổ đã rời đi, hy vọng lần này anh sẽ thực sự bỏ cuộc.

Thời gian bình thường luôn trôi qua rất nhanh. Việc ở bên cạnh Diệp Cẩn Ngôn trong nhiều dịp khác nhau khó tránh khỏi tin đồn và đủ loại ánh mắt, nhưng họ đều là những người trưởng thành đàng hoàng. Đối với Chu Tỏa Tỏa, mức độ này thực sự không làm cô buồn hay khó chịu. Chỉ cần đi theo anh, nhìn anh bình tĩnh giải quyết nhiều việc và đối phó với những cuộc tấn công công khai lẫn bí mật trong thương trường, trong lòng cô dâng lên một cảm giác hạnh phúc khó tả.

Với sự từ chức của Phan lão sư, Chu Tỏa Tỏa nhận ra rằng cái nhìn của cô về mọi người quá phiến diện, quả thực Dương Kha thực sự rất tốt với cô, anh ấy cũng là một sư phụ tốt, nhưng anh ta cũng tàn nhẫn không kém Diệp Cẩn Ngôn trong thương trường. Bởi vì dự án thư viện tiến triển không thuận lợi nên dạo này Diệp Cẩn Ngôn càng ngày càng bận rộn, Đường Tâm cũng đang phàn nàn về dự án thư viện.

Mặc dù vậy, Chu Tỏa Tỏa vẫn giới thiệu Nam Tôn đến đó để kiếm tiền. Công việc của Tinh Ngôn cũng trở nên bận rộn hơn và mọi người đều phải chịu áp lực rất lớn.

Ban ngày cô bận làm việc, buổi tối về nhà đọc sách, Nam Tôn rất ngạc nhiên khi thấy cô đang đọc "Trăm năm cô đơn", nên Tỏa Tỏa kể cho cô nghe về giấc mơ ngớ ngẩn đó.

"Nó thực sự khá chân thực, những hành động trong đó thực sự là những điều cậu có thể làm," Nam Tôn cười nhẹ nói đùa.

"Cảm giác của mình không sai, anh ấy chắc chắn thích mình, anh ấy đối xử với mình khác với những người khác."

"Giữa việc thích cậu và từ chối cậu không có mẫu thuẫn."

"Tại sao anh ấy lại từ chối mình?" Tỏa Tỏa đứng thẳng và nhìn Nam Tôn bằng ánh mắt mong chờ. Cô cảm thấy rất nhiều ý tưởng của Nam Tôn rất giống với Diệp Cẩn Ngôn.

"Anh ấy là một người rất bảo thủ, có lẽ anh ấy không thể vượt qua khảo nghiệm của chính mình." Dựa trên sự hiểu biết của Nam Tôn đối với Diệp Cẩn Ngôn, "Nếu anh ấy muốn yêu và kết hôn, tại sao phải đợi đến hôm nay?"

"Vậy cậu có biết về quá khứ của anh ấy không? Vợ cũ của anh ấy đâu? Anh ấy không có con sao?" Cô chợt nhận ra rằng Diệp Cẩn Ngôn mà cô nhìn thấy cũng là người cô đơn và cô không hiểu gì về quá khứ của anh. Với tư cách là trợ lý của anh, đôi khi, cô thường cảm thấy anh ấy cố ý hoặc vô tình tự cô lập bản thân với mọi người.

"Anh ấy hình như đã ly dị vợ cũ từ rất sớm, anh ấy cũng có một con gái, nhưng không rõ vì sao lại qua đời." Nam Tôn luôn cho rằng Diệp Cẩn Ngôn là người mà dì cô quan tâm nên tò mò hỏi thăm chuyện này....

Nghe nói về con gái anh, Chu Tỏa Tỏa liền có liên tưởng không tốt. Không thể trùng hợp như thế được, dù thế nào đi nữa, cô nhất định sẽ tìm ra. Chỉ là ngày sinh nhật thôi mà đã qua nhiều năm như vậy. Thật khó tìm được người mình thực sự thích, và anh ấy cũng thích mình, tại sao hai người không thể ở bên nhau?​

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip