truye^n. nga'n ke^nh 14
truyen thu' nhat':Cho những tháng ngày lạnh lẽo không tên...
1. Xứ sở lạnh
Tôi không thể chịu đựng được cái lạnh muôn thuở ở xứ sở này, mọi nỗ lực làm ấm người đều vô tác dụng, chỉ còn cách mặc tất cả những gì có thể mặc được. Cố gắng rửa mặt một cách nhanh nhất, tôi chạy xuống 4 bậc cầu thang từ căn gác thuê, gật đầu chào ông chủ nhà một tiếng, rồi biến đi trên cái vespa của mình.
Dù sống ở đây được hơn 3 tháng rồi, tôi vẫn không hiểu vì sao quán café cheo leo trên đỉnh đồi này bao giờ cũng đông khách. Điều đó làm tôi luôn đau nhức hết mình mẩy mỗi tối đi làm về. Thế nhưng với một người bắt buộc phải sống tự lập như tôi, thì một ca làm sáng như thế này là không đủ. Buổi sáng chạy bàn ở tiệm café, buổi chiều vừa học vừa làm tại một spa, và thỉnh thoảng nhận make-up cho những shoot ảnh áo cưới, chủ yếu là vì sở thích. Cuộc sống không bạn bè, người thân, hàng ngày chỉ nói vài câu xã giao cần thiết với vài người ở chỗ làm.
Tôi tự khép kín lòng mình, để bản thân trôi đi trong khung cảnh yên bình của Đà Lạt, cũng như không muốn bất kỳ ai đi sâu đào bới ký ức đau buồn của mình thêm một chút nào nữa.
19 tuổi, mọi việc đang diễn ra như mơ, rồi một ngày, cơn ác mộng ập đến, tỉnh giấc thấy bàn tay trắng, xung quanh không còn ai, mọi hy vọng tan như làn sương. Tôi trốn chạy hiện tại, chạy trốn cả tình yêu với nỗi đau lúc nào cũng nằm trong lồng ngực..
Sau đám tang ba mẹ, sau hơn 2 tháng khóc vùi, tôi ra đi không nói một lời. Tôi có thể tượng tưởng ra vào cái ngày ấy, anh và những đứa bạn của tôi đã bới tung cái Sài Gòn ấy ra như thế nào.. những cái mail, những sms.. Tôi cắt đứt mọi liên lạc, mọi sự thông cảm đến thương hại và đến vùng đất ẩm ướt lạnh lẽo này một cách tự nhiên, như chưa bao giờ nghĩ tôi lại chọn nó.
Những ngày đầu tiên ,tôi căm thù đến tận xương tủy về cái không khí lạnh lẽo nơi đây. Nó làm tôi thường xuyên phải co ro trong chăn ấm những lúc không đi làm, và cũng vì tôi không mong muốn gì hơn, cũng không muốn bất cứ sự sẻ chia nào. Nhưng bù lại,cảnh ở đây tuyệt đẹp. Những mặt hồ rộng thênh thang tha hồ cho tôi hét thoải mái, những con đường vắng vẻ, thẳng êm, không khói bụi và kẹt xe làm tôi thấy dễ chịu, đồi thông hun hút cho tôi một ánh nhìn mới... chỉ thế thôi..
2. Sạp báo:
Có một cô gái hay đến mua báo tại sạp báo của tôi, tất cả các loại tạp chí về thời trang và làm đẹp. Cô hơi thấp và đầy đặn, cũng có thể do nhiều lớp áo tạo nên. Chiếc xe xịn, những ngón tay trắng hồng,mái tóc ngắn màu hạt dẻ, giọng Sài Gòn đặc sệt: "Có lẽ là người mẫu hết thời lưu lạc lên đây". Tôi khẽ mỉm cười với suy nghĩ của mình. Cô mua báo rất nhiệt tình, đến nỗi tôi nghĩ nếu không có cô chắc tôi phải dẹp tiệm vì ế mất. Vì một lẽ nào đó, tôi luôn cố gắng collect những tạp chí mới nhất, và cô tiêu thụ hết. Một lần,cô đứng trầm ngâm như tìm kiếm gì đó
-"Cô cần gì?" - Tôi hỏi
-"Um, anh không bán tạp chí nước ngoài à?"
-"Ở đâu phải là SG" - tôi thầm nghĩ - "Ah, tôi nghĩ ở đây không ai đọc chúng cả"
-"Ừ vậy thôi, cảm ơn.Tính tiền hai cuốn này cho tôi"
Xong rồi rồi cô quay đi.Bất giác, tôi gọi cô lại: "Cô cần những tạp chí nào,tôi có thể đặt hàng" - "À..Có được không? Tôi muốn tạp chí Vouge và Glamour".
Tôi nói: "Cô hãy đến đây lần sau". "Cảm ơn anh". Sau đó, tôi cố gắng liên lạc với một vài đứa bạn hiếm hoi ở SG, dùng sự thân tình được lôi ra từ trong trí óc (chứ không phải từ trái tim), cố gắng tạo một nguồn hàng cho sạp báo của mình.
Mọi việc dễ dàng, tôi đã có những tờ báo đầy màu sắc cho cô,thế nhưng có điều, tự nhiên tôi thấy khó xử vì giá của chúng hơi cao. Tôi suy nghĩ một lát, lấy máy tính, đổi USD ra VND, giảm đi một ít , rồi dán giá mới lên. Tự thấy lòng vui vui.
Ở một khía cạnh nào đó, việc ngắm những bức ảnh đầy màu sắc trên các tờ báo giúp ích cho tôi ít nhiều trong sở thích nhiếp ảnh của mình. Trong mắt người khác, tôi là một chàng trai ít nói và trầm lặng.Bố mẹ tôi cũng không thể hiểu nỗi điều gì đang lớn lên trong suy nghĩ của thằng con trai mới lớn của họ.Họ chiều theo những ước muốn của tôi dễ dàng,vì chúng không thật sự quá quắt và cực đoan.Có ai biết được,tôi chỉ có hứng thú với cái đẹp .Nhờ sạp báo,bây giờ tôi đã tự tay sắm cho mình một cái máy ảnh xịn và háo hức biết bao với ý nghĩ tự tay chụp những tấm ảnh cho riêng mình.
Nâng niu với tất cả tình yêu,tôi cứ chần chừ mãi cho shoot ảnh đầu tiên. Tôi quyết định đến trung tâm ảnh cưới thành phố kiếm một chân chụp ảnh cưới. Trên đường đến hiệu ảnh, khi tôi nhìn quanh tìm kiếm một góc chụp,bỗng tôi thấy khách hàng của mình đang làm ở tiệm café trên đỉnh đồi.
Há hốc mồm vì ngạc nhiên,trông cô khác hẳn,thật nhỏ bé và dễ thương. Cô chăm chỉ làm việc,điều đó làm cho tôi thấy nhận xét ban đầu về cô là sai lầm.Trời Đà Lạt hôm ấy rất lạ. Một vài tia nắng hiếm hoi chếch trên đỉnh đầu. Bên hiên tiệm café có một dàn dây leo, rủ cả xuống một vùng... Ngay khi cô vươn người chạm vào một bông hoa trên đó, tôi chợt giơ cao máy ảnh,chỉnh cự li gần và "tách", tôi đã có shoot ảnh đầu tiên của mình một cách không ngờ. Tôi khẽ reo lên: "tuyệt vời!!!"
3.Đêm
Mọi thứ đang dần đi vào ổn định. Công việc thuận lợi,tay nghề càng được nâng cao. Thu nhập đủ để tôi trang trải cho cuộc sống vốn bình dị này. Những buổi tối lạnh lẽo, cô đơn được phủ đầy nước mắt đã thưa dần,thay vào đó là nỗi buồn được giấu kín, chỉ bung ra thành ác mộng trong những cơn mộng mị không tên.
Tôi vẫn tự nhắc nhở mình vì đâu mình lại ở đây, nhắc mình không được quên về nỗi mất mát gia đình quá lớn, đã khiến bản thân trở nên cô độc trên thế gian.
Đôi khi ngồi bó gối trước ban công, tôi mường tượng về ngày xưa,về một cuộc sống hoàn hảo không vẩn đục, đầy đủ yêu thương, về một tình yêu nhiều kỷ niệm...
Chợt tự hỏi giờ này anh đang làm gì, rồi đọc đi đọc lại những lá mail đẫm nước mắt của anh.
Đôi lúc trong đêm lạnh,tôi vẫn cảm thấy hơi ấm anh bên tai và tiếng trống ngực cứ đập mạnh mỗi khi nhớ lại giây phút tôi khẽ gỡ tay anh ra khỏi người mình và chạy đi thật xa, như chạy trốn những nỗi sợ... sợ niềm hy vọng còn lại của mình sẽ không còn... sợ vào ý nghĩ không gì là mãi mãi...sợ bản thân không thể đối diện với điều đó, nên ra đi. Nhưng tôi biết tôi sẽ không sống ở đây lâu dài, sẽ có ngày tôi trở về lại ngôi nhà trống rỗng nhưng đầy kỷ niệm của mình...
Tâm hồn bị xói mòn, tôi chỉ còn biết hàng ngày đi làm kiếm tiền, sống với sở thích, với công việc đầy màu sắc này. Tôi phủ lên gương mặt các cô dâu hầu hết là tông màu trầm. Thật lạ lùng khi tạo ra những điểm nhấn trầm buồn trên những gương mặt đang rạng ngời hạnh phúc, lạ lùng hơn khi chúng được chấp nhận dễ dàng. Đôi khi một vài mâu thuẫn là tốt, còn tốt hơn khi chúng giúp tôi kiếm tiền và nâng cao tay nghề.
Hôm nay, tôi chợt thấy trong ê-kip của mình một gương mặt quen thuộc, là chàng trai bán báo. Tôi hơi ngạc nhiên về điều này .Chúng tôi chạm mặt nhau trong một shoot ảnh. Tôi lên tiếng trước:
-"Hey, anh là thợ chụp ảnh à, bây giờ tôi mới biết đấy"
-"À, uh, tôi cũng mới làm đây thôi - anh ta gãi đầu,vẫn vẻ rụt rè mọi khi,rồi liếc nhìn hộp đồ nghề make-up trên tay tôi, mỉm cười - "Chắc những tờ báo của tôi giúp ích nhiều cho cô nhĩ"
-"Vâng" - tôi đáp lịch sự - "Cảm ơn anh nhiều lắm. Thôi, tôi làm việc đây"
Nói rồi tôi toan quay đi,chợt anh ta cất tiếng: "tôi là Hoàng, còn cô?". Tôi quay lại, mỉm cười: "Tôi là Di". Tôi quay đi mà thấy ngộp thở. Ánh mắt anh ta làm tôi nhớ đến anh, giống lạ kỳ. Tại sao trước giờ mỗi khi mua báo tôi không có cảm giác này nhỉ?" Có lẽ hôm nay trời nắng gắt" - tôi tự nhủ thầm với mình, rồi quay lại công việc. Tôi đủ thông minh để cảnh báo bản thân không được chống chếnh trong những thời điểm nhạy cảm này...
Buổi làm việc diễn ra trong không khí xã giao và lịch sự chừng mực. Hoàng hay lén nhìn tôi. Tôi vờ như không thấy... Có một chút rắc rối,cô dâu không chịu nổi những gam màu của tôi,mà theo lời cô ta là" đen thui và xám xịt". Tôi lạnh lùng thuyết phục: "Chúng đẹp và đặc biệt, khi lên hình sẽ đẹp hơn. Cô hãy yên tâm vào tay nghề chụp ảnh của ê kíp chúng tôi". Thế nhưng cô dâu,có lẽ đã quen chiều chuộng, ngúng nguẩy không chịu. Tôi nóng máu,muốn điên lên khi nghe cô ta tru tréo tôi là một con bé non tay nghề mà đòi lên mặt, nhưng rồi cũng tự trấn tĩnh lại mình.
"Mày không phải là Di của ngày xưa". Đúng lúc tôi định buông xuôi, tay cầm sẵn chai nước tẩy trang, thì Hoàng xuất hiện và đề nghị được chụp shoot ảnh này. Với lời hứa bảo đảm cho bộ ảnh, tôi thật sự ngạc nhiên khi chứng kiến anh ta tác nghiệp. Góc máy. Ánh sáng. Tạo dáng... tất cả đều lạ và đặc biệt. Cô dâu bé nhỏ nghe lời Hoàng tuyệt đối. Anh ta trở nên nghiêm nghị và tập trung khác hẳn mọi khi. Bộ ảnh đẹp bất ngờ. Tôi che giấu cảm xúc của mình, mỉm cười". Cảm ơn anh nhiều, Hoàng. Tôi muốn rủ anh đi café"
na'ng
Đường về
Tôi tự hỏi cô ấy làm việc nhiều như thế để làm gì. Chiều nay, khi xong công việc, cô ấy rủ tôi đi café. Dù biết chỉ để cảm ơn khi tôi giúp cô ấy thực hiện bộ ảnh khó nhằn, tôi vẫn cảm thấy vui mừng... Cô trả lời câu hỏi đó của tôi bằng một cái cười nhẹ: "Để biết mình vẫn đang sống tốt".
Một vài câu hỏi rời rạc. 19 tuổi, sinh viên năm nhất nghành QTKD, bỏ ngang lên đây. Tôi hỏi vì sao, cô lảng tránh ánh nhìn: "Khói bụi, kẹt xe và đủ thứ khác ở nơi đó sẽ tàn phai nhan sắc của tôi" cô nháy mắt tinh nghịch sau câu nói. Tôi bất giác phì cười, nhưng lại muốn tìm hiểu nhiều hơn về cô...
Tôi chợt nói bâng quơ một câu nói được đọc ở đâu đó: "Đôi khi bế tắc, người ta thường trốn tránh thực tại bằng một cuộc sống mới, nhưng người ta thường quên rằng, sinh ra ở đâu rồi cũng về lại đó thôi. Tôi sẽ rất buồn khi cô không còn ở đây nữa đấy". Nói xong tôi giật mình vì câu nói bạo dạn của mình. Liếc nhìn cô, bàn tay nắm chặt ly café, khuôn mặt khẽ thảng thốt, rồi lại trở về vẻ lạnh lùng thường ngày. Hơi ấm café nóng tỏa ra làm mờ mặt bàn kính, nó theo tôi mãi, làm tôi có một quyết định muốn đưa cô về nhà. Đề nghị được từ chối một cách nhã nhặn, nhưng chả sao, tôi biết cách theo sau người khác mà không để bị phát hiện.
Cô chạy xe máy, tôi đạp xe đạp. Cô ấm áp trong lớp áo dày,tôi mỏng manh sơ mi, thêm cái máy ảnh treo nặng cổ. Con đường dài hun hút, hơi dốc và khúc khuỷu. Dù trời rất lạnh nhưng mồ hôi tôi túa ra như tắm, nhưng có hề gì, ngọn đèn pha xe đằng xa tựa ngọn hải đăng chỉ đường. Quãng đường không xa lắm. Tôi đứng lặng hồi lâu sau khi thấy cô đã mở cổng ngôi biệt thự cổ, rồi đèn trên gác sáng, mà vẫn cứ đứng đấy nhìn mãi, lòng dâng lên một cảm giác khó tả, vừa ấm áp, vừa đượm buồn. Ngay khi định quay về,chợt thấy cô ra ngồi bó gối trước ban công, dáng ngồi đầy tâm sự. Lúc ấy, tôi như đắm mình vào hình ảnh đó. Ánh trăng mập mờ sau hàng cây, phủ lên cơ thể bé nhỏ ấy một nỗi cô đơn cố hữu. Lòng chợt trào lên khát khao được ở đó, được nhìn, được nghe cô nói chuyện, được ôm cô vào lòng. Không biết làm gì hơn,tôi khắc sâu hình ảnh ấy bằng một cú "Tách" đơn giản, mà vô cùng thiết tha.
Đêm xuống nhanh, đoạn đường về ngắn lại, tôi đạp như bay, tay ôm khư khư máy ảnh, sợ những gì đã có sẽ tan theo lớp sương mù mà bay mất..
Thay đổi
Dạo này,khi đêm xuống tôi thấy cô đơn khủng khiếp. Cái lạnh tê người nhắc nhở ta về nỗi cô đơn bao trùm. "Người ta sinh ra ở đâu rồi cũng sẽ về lại nơi đó thôi". Câu nói của người lạ cứ ám ảnh tôi. Sẽ là như thế, sẽ có ngày tôi quay về nơi ấy, đứng trước ngôi nhà phủ đầy bụi ký ức của mình, sẽ gặp lại anh, tình yêu một thời của tôi. Tôi phải làm gì để đối diện với những gì đã từng là một phần cuộc đời tôi? Nỗi nhớ dâng đầy trong lồng ngực, tự hỏi giờ này anh đang làm gì. Mail của anh cũng thưa dần..chợt thấy lòng trống rỗng..
Tôi sờ những vết chai trên bàn tay mình, rớt nước mắt "Ba mẹ, con bây giờ không phải đứa con của ba mẹ ngày xưa nữa rồi". 19 năm không hề biết đến khổ đau, tôi thầm cảm ơn cuộc đời, vì một lẽ nào đó, đã cho tôi một cơn ác mộng không tên, để sáng mai mở mắt dậy, trước mắt vẫn là cuộc sống muôn màu đang cựa mình trong những tia nắng yếu ớt đầu ngày. Tôi đã biết sống cho mình và sống trên đôi chân của mình, sống với sở thích chứ không để người khác áp đặt như khi xưa ba mẹ tôi, vì muốn nối tiếp truyền thống kinh doanh của gia đình, không cho tôi học đúng nghành nghề yêu thích của mình. Tôi đã biết đến cảm giác cầm trên tay đồng tiền do mình làm ra...
Chợt thấy lòng chùng xuống, nhưng bình yên lạ kỳ.
Đêm lặng im đến dễ sợ.
Sắp Noel, mọi người tổ chức đám cưới nhiều hơn,quán café cũng đông hơn thường lệ. Một lần trong lúc làm việc, tôi phát hiện ra Hoàng đứng dưới chân đồi đang chụp lén tôi, tôi vờ như không thấy, nhưng cũng không hề cảm thấy khó chịu. Buổi chiều chúng tôi làm việc cùng nhau,cùng tạo ra một ekip ăn ý với nhứng bức ảnh hoàn hảo. Tôi không còn tiết kiệm lời nói với anh, vì ở một khía cạnh nào đó,t ôi phát hiện ra một con người khác của Hoàng, không rụt rè, yếu ớt mà lại mạnh mẽ và yêu nghề vô cùng. Tôi cũng đã để cho Hoàng đưa tôi về vào những hôm đi làm về quá trễ. Thật sự đi một mình tôi cũng cảm thấy hơi sợ
Trong một lần nói chuyện, tôi khẽ nhắc đến những khoảnh khắc Noel đã qua, những ấm áp, những yêu thương ngày xưa, và một chút chạnh lòng khi không biết Noel năm nay sẽ như thế nào. Sém chút nữa, khi nhìn vào đôi mắt ấm của Hoàng, tôi đã để lộ ra bí mật của đời mình. Hoàng vẫn cố gắng tìm hiểu tôi, nhưng tôi không muốn dậy lại quá khứ. Tôi chấp nhận anh như một người bạn hiếm hoi trên mảnh đất này.
Noel
21 năm sống trên đời, giờ tôi đã hiểu được trọn vẹn cái cảm giác gọi là Yêu, dù chỉ là đơn phương. Những buổi làm việc cùng nhau, sự gần gũi không toan tính, những câu chuyện bâng quơ thân tình, tôi thấy mình thay đổi từng ngày. Ba mẹ cũng thấy tôi thay đổi. Khi tôi hỏi Noel này tôi có thể dẫn một cô gái về dùng bữa được không,hai người tỏ ra ngạc nhiên trong im lặng, nhưng tôi thấy rõ sự hạnh phúc trong mắt họ, khi mà giờ đây, đứa con trai của họ cũng đã biết bộc lộ cảm xúc của mình. Tôi biết ơn khi họ không hỏi gì thêm, và giành phần trang trí cây thông noel, lòng háo hức khó tả..
Noel đến ,máy ảnh tôi ngập đầy sắc màu. Chưa khi nào tôi thấy thành phố đẹp như lúc này, hay chính những thay đổi trong tôi đã cho tôi những ánh nhìn khác?.. Tôi lang thang đi kiếm những khoảnh khắc đẹp,mong mỏi có một tấm ảnh ưng ý để gửi tham dự một cuộc thi nhiếp ảnh sắp tới, nhưng vẫn không bỏ quên tình yêu của mình. Tôi muốn có một ngày Noel trọn vẹn bên Di.
Sáng Noel, tôi ngồi uống café tại nơi làm của Di. Mặc kệ Di đang làm việc, mặc kệ đôi lúc cô ấy khẽ khó chịu vì sự xuất hiện quá lâu của tôi, tôi vẫn ngồi lỳ ở quán, lâu lâu giơ máy ảnh chộp những khoảnh khắc đẹp và hơi ngộ nghĩnh, dễ thương của cô. Khi hết giờ làm, tôi nói với cô ấy rằng chiều hôm nay studio nghỉ làm, tất nhiên là tôi nói dối.
Tôi chở cô ấy đi hết thành phố. Ngồi sau lưng tôi, cô nói nhiều lắm. Nói về nỗi thèm khác đi Bar, Club như hồi ở SG, trong thời gian đầu ở đây. Rồi cô cười nhẹ: "Bây giờ nghĩ đến chúng là tôi thấy đau đầu. Tuổi trẻ ham chơi"... Tôi cứ im lặng lắng nghe... Di nói: "Hồi trước tôi cũng đi du lịch ở đây vài lần, nhưng toàn là ngủ vùi trong khách sạn. Tôi không ưa cái không khí lạnh lẽo, ẩm ướt và yên tĩnh ở đây. Thấy chán lắm. Vậy mà không ngờ hôm nay tôi yêu nó đến thế." Vậy à, Di đi với gia đình à?" "Uhm, đôi khi với người yêu"... Tôi yên lặng, không hỏi thêm gì nữa
Đến tối, tôi dẫn cô lên một nhà thờ trên đồi. Nhà tôi ngay dưới chân đồi. Đường đi hơi dốc. Leo dốc làm gò má cô ấy ửng hồng, trán lấm tấm mồ hôi, nhìn dễ thương cực kỳ. Chợt tôi giơ cao máy ảnh, chạy trước, rồi đi thụt lùi, và rồi Tách tách. Di, sau vài phút ban đầu mất hồn và ngượng ngùng lấy bàn tay che mặt, bỗng chốc tự nhiên lạ lùng, tạo đủ mọi kiểu ngộ nghĩnh bất ngờ. Tôi chụp say sưa. Nụ cười rạng rỡ trên môi, tiếng cười trong trẻo đầy ám ảnh... Cứ thế, chúng tôi lên đến nhà thờ mà không hề nghĩ mình vừa mới leo lên một cái đồi dốc.
Tôi bỗng thấy khung cảnh xung quanh như một giấc mơ, khi mà nhà thờ chưa khi nào đẹp như lúc này. Chúng tôi như mê mẩn đi trước những vết chạm trổ trên 2 cánh cửa lớn,những cây cột cao tinh xảo, những ngọn đèn màu,cây thông to lớn được đặt dưới sảnh. Trong cảm xúc đang trôi đi, tôi vô thức nắm nhẹ cánh tay Di buông lơi. Cô ấy chợt thoáng dừng lại, bàn tay cố đụng đậy trong tay tôi, nhưng tôi mặc kệ, nắm chặt. Di im lặng. Tôi im lặng. Chúng tôi cùng im lặng đi xuống dốc. Tự nhiên tôi thấy một nỗi xúc động mạnh đang lan ra từng thớ thịt. Tình yêu của tôi đã được trao đi nhẹ nhàng, sâu sắc và chân thành..
Tôi bỗng lúng túng, vụng về khi gần đến nhà mình: "À, uhm, anh muốn dẫn Di về nhà anh dùng bữa. Anh đã nói với gia đình. Gia đình anh rất hiếu khách. Đồng ý nhé?"...Im lặng... "Anh luôn làm cho em bất ngờ". Tôi cảm thấy muốn nổ tung lồng ngực.
Cuộc gặp mặt rất tự nhiên và ấm cúng. Trong kín đáo,bố mẹ tôi rất hài lòng về cuộc gặp gỡ này. Tôi nhìn Di, cô rất thoải mái và tự nhiên, đôi lúc hơi khép nép và im lặng. Rồi tôi phát hiện ra, cô khá vụng về trong bếp núc, như chưa hề một lần vào bếp. Một chút suy nghĩ nhưng rồi tôi cũng quên đi, không khí vẫn vui vẻ đến thế cơ mà... Cảm giác ấm áp ngập đầy căn phòng...Mẹ gắp thức ăn cho Di, miệng hỏi: "Ba mẹ con ở nhà làm gì? Hôm nay ở nhà có tổ chức gì không...1',2'.. thời gian như ngưng lại khi thấy Di im lặng, mặt cúi gằm, hai tay nắm chặt chén cơm, rung rung... Tôi như bất động, không hiểu chuyện gì đang xảy ra. Di nói gằn từng tiếng trong cổ họng: "Thưa hai bác, con mồ côi" và vụt chạy ra ngoài trước ánh nhìn ngỡ ngàng của ba mẹ tôi. Tôi vơ vội cái áo khoác treo trên ghế, chạy theo..
Ngoài đường lạnh buốt, đông người qua lại, nhìn mãi không thấy đâu... Rồi tôi cũng thấy bờ vai đang run rẩy gần hàng cây trước hiên nhà... Tôi bước đến, cầm áo khoác khoác nhẹ lên người Di: "Em sao thế? Trời đang rất lạnh" rồi xoay hẳn người cô ấy đối diện với mặt mình.
Can đảm nhìn sâu vào đôi mắt đang chực đầy nước, im lặng không nói gì, lòng buồn vô hạn. Sau những giây cố kìm nén lòng mình, cô ấy òa khóc như chưa từng được khóc, tựa như tâm hồn đang vỡ ra từng mảnh, đau đớn nghẹn ngào... rồi thì rời rạc, ký ức hiện ra, lộn xộn, ngắt quãng nhưng cũng đủ khiến tôi đứng lặng.
Quá khứ đẹp tươi
Cuộc sống màu hồng...
Tình yêu..
Rồi mất mát... đảo lộn...
Tôi không biết nói gì, gió lùa vào lớp áo mỏng làm tôi tê người, thấy lòng se lại và một nỗi buồn không tên lan nhẹ ra từng vệt không trung. Khám phá được bí mật của Di làm tôi sốc nặng. Ngay lúc này đây, tôi không muốn nói ra những câu nói thông cảm đầy vẻ tầm thường, nhưng cũng không muốn im lặng..
Tôi lặng lẽ rút đôi găng tay nhét trong túi áo nãy giờ, cầm lấy bàn tay cô ấy, xỏ chúng vào, rồi áp đôi bàn tay ấy lên má mình, nhắm nghiền mắt: "Hàng đêm khi theo em về nhà, thấy dáng em ngồi bó gồi trước ban công, anh đã ao ước mãnh liệt sẽ là người bên cạnh để chia sẻ với em. Em là người con gái can đảm nhất mà anh từng biết. Cứ xem tất cả như một giấc mơ thôi, một giấc mơ buồn không tên. Anh muốn là người đánh thức em dậy sau giấc mơ đó.."
Tôi khẽ đưa tay chùi khuôn mặt đầy nước của Di. Trong cái lạnh của đất trời, tôi cảm thấy vai mình đẫm nước, có hơi thở ai ấm nóng bên tai, tự nhủ cuộc đời này tôi không còn thiết tha gì hơn. Cảm giác ấm áp phủ đầy nỗi buồn dâng lên trong lòng..
Đêm nay là Noel..
Đêm nay là Noel
Có hai người ngồi với nhau dưới cây thông lớn của nhà thờ.
-"Họ ra đi trong một tai nạn xe hơi, chiếc xe quý nhất của nhà em. Công ty đang phát triển rất thuận lợi. Thật đáng tiếc là em bất tài, không thể theo nghiệp gia đình. Lúc ấy em hoang mang cực độ. Ba mẹ đã để cho em một tài khoản trong Ngân hàng. Suốt cuộc đời kinh doanh, họ đã không để lại một khoản nợ nào. Em chưa đụng một xu nào trong đó...". Hoàng đưa tay chùi nước mắt Di." Em đã từng nghĩ em là người may mắn nhất thế giới này. Em cũng đã từng yêu một người rất nhiều. Anh ấy đã ở bên em trong những ngày đó".
- "Vì lí do gì mà em lại lên đây?"
- "Em sợ hiện tại. Em vẫn có tình yêu làm chỗ dựa, nhưng có gì là mãi mãi hả anh? Sẽ như thế nào nếu một ngày em không nắm giữ được tình yêu đó, và mất luôn niềm hy vọng cuối cùng?" - Di cười nhẹ.
- "Như thế là không công bằng với anh ấy"- Hoàng khẽ nói
- "Tháng đầu tiên, em nhận được mail của anh ấy mỗi ngày, về nỗi nhớ, về tình yêu, về những ngày không có em. Tháng thứ hai, em nhận mail một tuần một lần. Anh ấy nói về nỗi bất lực trong tuyệt vọng tìm kiếm em, sự mệt mỏi của nỗi nhớ, sự rã rời của thể xác và tâm hồn. Tháng thứ 3, em biết được sự đầu hàng của anh ấy. Em trở thành một giấc mơ của người khác. SG lại trở về nhịp sống bình thường. Và ngày hôm qua, em đã trở thành người yêu cũ của anh ấy rồi..."
- "...Bây giờ em chỉ nhớ tới ba mẹ em thôi. Nhớ quá .."
Đêm lạnh hơn, Di khẽ nép vào vai Hoàng, nhè nhẹ: "Không hiểu sao, dạo này em hay nằm mơ nghe thấy tiếng Tách Tách từ máy ảnh của anh. Haha. Em bị nó ám ảnh mất rồi."
Hoàng nhìn sâu vào mắt Di: "Mắt sưng rồi,làm sao lên hình được nữa đây?". Di khẽ cười nhẹ." Em muốn về Sg quá. Nhớ quá rồi."
...Nơi đây không thể nào giữ được chân em...
Nắng
Sau mùa lạnh, chút nắng ấm áp len vào phòng trọ bé nhỏ của tôi. Tôi ngồi lặng lẽ ngắm những tia nắng đầu ngày, sau khi đọc lá mail, có lẽ là cuối cùng của anh. Anh nói về một tình yêu xưa cũ, về những gì đã qua, về những thay đổi của một cuộc sống mới, và cả một tình yêu mới. Tôi khẽ mỉm cười. Giờ đây tỉnh giấc sau giấc mơ, tôi thấy hài lòng với những gì đã qua. Vùng đất mới khiến tôi hồi sinh, một tình yêu mới giúp tôi tìm lại chính mình... thấy lòng nhớ Hoàng quá đỗi. Dư âm của đêm giáng sinh vẫn còn đâu đây. Nhưng cũng chính thời điểm này, tôi phải trở về nơi dành cho tôi, đối diện với quá khứ và sống tiếp với đam mê của mình.
Khi tôi nói 3 ngày nữa tôi sẽ về Sài Gòn, Hoàng im lặng.
-"Anh đừng buồn. Mình đã biết trước về ngày hôm nay rồi mà"
-"Anh hiểu, anh chỉ không thể tuởng tượng được những thứ xô bồ nơi đó sẽ hằn nếp nhăn lên những bức ảnh của anh".
-"Haha. Anh có thể dùng photoshop được mà"
-"Ôi không. Em chỉnh không cần chuẩn mà". Tách tách
- "Haha"
....
"Anh gửi kèm bức thư là niềm tự hào đầu tiên của anh. Tác phẩm đoạt giải là một khoảnh khắc buồn vô cùng tận, khi anh đứng trước mặt hồ phẳng lặng, lòng nhớ em da diết. Anh tự hỏi thành phố sương mù này đã thay đổi những gì từ khi em đến đây. Anh nhìn lại những bức ảnh đã chụp, mường tượng lại gương mặt của em. Kỷ niệm không nhiều, nhưng đủ để anh tìm được ý nghĩa cho tuổi trẻ của mình. Nhờ em,a nh can đảm theo đuổi đam mê của mình. Nhờ em anh biết được cái cảm giác đầu đời. Nhưng em à, chưa bao giờ anh nói 3 từ ANH YÊU EM với em phải không. 5 ngày nữa anh sẽ vào đó, anh sẽ làm quen với khói bụi, kẹt xe và đủ thứ phức tạp khác. Anh sẽ chấp nhận tất cả, chỉ bởi vì anh không muốn cuộc đời thứ hai của em chỉ có một mình, và muốn nói 3 từ đó với em. Ba mẹ nhắc em suốt. Cái máy ảnh của anh cũng nhớ em, nó hư liên tục. haha. Anh cũng đang học photoshop.Anh đoán khuôn mặt em cũng đã không còn trắng nữa và lấm tấm tàn nhang rồi đấy.."
truyen thu' haj: phong' A402
Paris. Còn một tuần nữa là giáng sinh...
Quanh tôi, ai cũng hối hả tất bật chuẩn bị cho giáng sinh- dịp để mọi người trong một gia đình đoàn tụ hay đơn giản chỉ là dịp mà mọi người tặng quà cho nhau, thể hiện sự quan tâm lẫn nhau nhưng tôi vẫn một mình, không ai cả, không có cây thông noel và không có món quà nào hết. Trong căn phòng nhỏ nhìn ra con sông Seine thơ mộng đầy ắp sự im lặng, tôi ngồi bên bậu cửa sổ, tay cầm cốc cacao nóng và nghỉ ngơi sau một ngày học tập mệt mỏi. Bỗng nhiên, sự im lặng đó bị phá vỡ bằng hồi chuông điện thoại.
- Alô! Mẹ à...
Mẹ tôi gọi cho tôi để hỏi thăm tình hình học tập, sức khỏe của tôi và để thông báo rằng cô em họ tôi - Lan sang bên này mổ bệnh dạ dày và bảo tôi vào thăm. Đã rất lâu rồi tôi không gặp cô em họ đó. Trong trí nhớ của tôi, Lan chỉ là cô bé con có đôi mắt thật lớn. Không biết dạo này Lan trông thế nào nhưng ở nơi đây mà nằm một mình trong bệnh viện thì buồn quá. Tôi nói với mẹ rằng hôm nay muộn rồi, mai con sẽ vào thăm em ấy. Và màn đêm đóng lại những tia sáng cuối cùng của một ngày mùa đông dài đằng đẵng. Paris ngập trong màn đêm tĩnh lặng
Ngày hôm sau, sau khi đi học xong, chiều đổ bóng, tôi lái xe đến bệnh viện Pitié-Salpêtrière. Bệnh viện nằm bên bờ sông Seine êm đềm. Tới khoa hồi sức, tôi hỏi bác sĩ thông tin về bệnh nhân từ Việt Nam sang và mổ dạ dày. Bác sĩ trực chỉ tôi vào phòng A402. Tôi nhìn qua cửa kính, bóng cô em họ đang ngủ. Tôi khẽ đẩy cửa vào. Lan đang nằm trên giường và vẫn đang trong mơ màng. Có lẽ vừa mổ xong nên sức khỏe em còn rất yếu. Khuôn mặt hiện lên vẻ thơ ngây, thánh thiện. Lâu quá không gặp, trông em họ vừa lạ, vừa quen. Tôi đặt bó hoa hồng lên trên bàn và đi ra phía cửa sổ. Tôi cố gắng làm mọi việc thật nhẹ nhàng để không phá vỡ giấc ngủ của em họ. Bên ngoài, Paris và sông Seine chìm trong một màu trắng, vẫn gió lạnh, vẫn bầu trời u ám. Thời gian trôi qua mà cô em họ vẫn không tỉnh dậy. Tôi viết vài dòng lên một mẩu giấy nói rằng anh họ em đến thăm. Chúc em mau khỏe. Mai anh lại đến rồi lại nhẹ nhàng đẩy cửa ra về.
Tôi ra về và cảm giác có gì đó là lạ nhưng có lẽ đó chỉ là cảm giác của hai người họ hàng lâu không gặp nhau. Tôi quên nhanh cảm giác đó. Gọi điện cho mẹ nói rằng tôi đã vào thăm, tất cả đều ổn.
Ngày thứ hai...
Tôi lại vào bệnh viện và xách theo giỏ hoa quả. Vẫn phòng bệnh đó, cô em họ vẫn đang ngủ. Tôi khẽ đẩy của vào, chẳng có điều gì khác biết giữa ngày hôm qua và ngày hôm nay ngoại trừ tôi bắt gặp một nụ cười hồn nhiên, trong sáng hiện lên trên khuôn mặt của em họ. Đặt giỏ hoa quả xuống và ngồi ghế đợi. Mẩu giấy hôm qua đã có người đọc và bỏ đi. Bó hoa hồng vẫn còn tươi và đẹp. Sao hai lần đến đây đều không gặp bác tôi nhỉ? Chắc có lẽ bác ấy đi lo công việc rồi. Tôi đang mơ mộng với Pari mùa xuân tràn ngập ánh nắng của ngàn hoa, những đại lộ lại ồn ã với hàng triệu lượt người qua lại, bầu trời lại chan hòa, rạng rỡ thì Lan ư ư đòi uống nước. Vội vàng tôi rót nước cho em uống. Sau một lát, đôi mắt tròn xoe ngơ ngác xuất hiện trên gương mặt Lan:
* Anh là ai?
* Anh là anh Nguyên - anh họ em đây, em không nhớ anh àh? 2 năm rồi không gặp, trông em khác đi nhiều đấy.
Cô em họ ngẩn ngơ, giọng pha chút mệt mỏi:
* Ơ anh Nguyên nào nhỉ?
Tôi cười nhẹ:
* Em không nhớ gì àh? Hay là ca phẫu thuật có gì đó đụng chạm đến bộ nhớ?
Không để Lan có thời gian trả lời. Tôi tiếp:
- Hôm nay anh có việc phải đi rồi. Chào em nhé! Hoa quả anh mua anh để trên bàn đấy. Em ăn đi cho mau lại sức. Sớm khỏe nhé.
Tôi về và cảm giác hôm qua lại xuất hiện. Cảm giác của một người vừa quen vừa lạ đang nằm trong phòng. Nhưng rồi cảm giác đó cũng sớm bị gạt sang một bên, phần vì tôi nghĩ rằng 2 năm không gặp, phần còn lại vì buổi hội thảo của trường tôi được mời và tôi phải nhanh đến đó cho kịp lúc.
Ngày thứ ba...
Hôm nay có vẻ như em tôi đã khỏe hơn, tôi đến đúng lúc em đang ngồi tựa lưng vào giường và nhìn ra ngoài cửa sổ.
* Sông Seine thật đẹp phải không em?
* Anh là ai mà sao tôi không biết?
* Anh là anh Nguyên- anh họ em mà
* Xin lỗi tôi không có anh họ, cả bố và mẹ tôi đều là con một, tôi cũng là con một.
Tôi giật mình và sững người thật sự. Chẳng lẽ cảm giác 2 hôm vừa rồi lại là đúng. Tôi đang luống cuống không biết phải nói gì, không biết phải làm thế nào thì cánh cửa phòng mở ra. Một người phụ nữ tầm 45 tuổi bước vào, cười với tôi như khẽ chào và nói với Lan :
* Mẹ không biết rằng con có bạn ở tận bên này đấy. Hai đứa nói chuyện vui vẻ nhé. Mẹ qua lấy túi rồi phải đi lo công việc luôn.
Và rồi lại một nụ cười nữa như cám ơn tôi. Cửa phòng đóng lại. Đúng là không phải là em họ tôi và người phụ nữ kia ko phải bác tôi mà họ lại gọi nhau là mẹ con. Có lẽ tôi đã nhầm thật sự rồi. Mặt tôi đỏ bừng lên vì ngượng, Tôi kiếm cớ có việc và xin phép ra về.
* Khoan đã. Tại sao anh biết tôi thích hoa hồng?
* ừ thì... anh đoán thế.
Tôi chạy một mạch ra ngoài và không hết ngỡ ngàng rằng tôi đã nhầm lẫn. Tôi ngượng quá, đi coi một người con gái xa lạ làm em gái, quan tâm săn sóc. Tôi lên xe và lái thẳng về nhà. Chui lên giường, Úp mặt xuống. Một cảm giác vừa ngại ngùng, vừa xấu hổ và rồi tôi ngủ quên lúc nào không hay. Trong giấc mơ, tôi mơ về một thiên thần áo trắng đến bên tôi, xua tan tất cả lạnh giá, đưa tôi đến một vùng đất ấm áp và bình yên. Lạnh giá và cô đơn là hai điều mà tôi sợ nhất từ trước đến giờ.
Ngày thứ tư...
Hôm nay là chủ nhật. Tôi dậy muộn hơn mọi khi vì hôm nay được nghỉ học. Bụng đói meo vì tối hôm qua chưa ăn gì. Tủ lạnh cũng chẳng còn gì. Tôi lái xe ra một tiệm ăn ở gần nhà. Tôi không tránh khỏi suy nghĩ về chuyện hôm qua. Tôi phải làm gì bây giờ. Lại đến bệnh viện, hỏi kĩ lại bác sĩ một lần nữa và được chỉ vào đúng phòng của em họ tôi. Tôi nhẹ nhõm và thoải mái vì nhận ra em họ tôi cùng hai bác. Vui vẻ nói chuyện với mọi người và không quên kể cho họ nghe câu chuyện vài hôm trước tôi gặp. Hôm nay là ngày nghỉ và có lẽ tôi sẽ ở đây cả ngày để nói chuyện, chăm sóc cho em mình. Cảm giác có họ hàng bên cạnh thật vui vì lâu lắm rồi không có ai sang bên này chơi với tôi. Khi mọi người nói khát nước, tôi ra ngoài để mua nước vì trong bệnh viện không có sẵn. Theo lối hành lang đi mua nước, qua phòng A402, tôi ghé nhìn vào. Một bóng người nhỏ nhắn, xinh xắn ngồi bên cửa sổ. Tôi muốn bước vào để xin lỗi về chuyện hai hôm trước. Vẫn câu hỏi cũ:
* Sông Seine đẹp chứ?
* Đẹp! Nhưng hoa hồng còn đẹp hơn. Em muốn một lần được xuống đó. Em biết thế nào anh cũng sẽ quay lại.
* Tại sao?
* Anh đánh rơi thẻ học sinh hôm nọ. Anh phải quay lại chứ, đúng không? Anh là du học sinh àh? Thích nhỉ? Nếu không bị bệnh. Em cũng sẽ sang Pháp học ngành y. Anh thích ngành y chứ?
* Anh thích. Nhưng anh đang học kinh tế em ạh. Em khỏe nhanh thật đấy.
Kì lạ quá. Chúng tôi nói chuyện như hai người đã quen nhau từ rất rất lâu trước đó vậy. Em kể về những mơ ước của em sau khi khỏi bệnh. Tôi nghe hết và không muốn cắt những dòng suy nghĩ ấy. Tất cả những điều em nói vẽ lên trước mắt tôi một thế giới muôn màu sắc, không có đau thương. Một cô gái trạc tuổi tôi thôi mà sao suy nghĩ nhiều, mơ ước nhiều quá, giản dị quá. Nhưng nổi trội hơn tất cả. tôi vẫn thấy, cô ấy muốn mình được khỏi bệnh. Tôi chưa kịp hỏi cô ấy bị làm sao thì mẹ cô ấy bước vào. Cười với tôi và nói:
* Cháu có thể ra ngoài này cô nhờ chút việc được không?
* Dạ được ạh.
* Cô rất cám ơn cháu về những ngày qua cháu đã ở bênh cạnh con bé. Cô quá bận để có thể ở bên cạnh nó . Không có cháu, cô không biết phải làm thế nào cả. Cô nhờ cháu một việc được không?
Tôi quay lại nhìn cô gái. Khuôn mặt ấy thánh thiện quá. Tôi nói:
* Dạ được ạh. Cô cứ nói đi
* Cô có việc phải về Việt Nam 3 ngày. Cô sẽ trở lại ngay lúc có thể. Cô bận công chuyện. Cháu có thể ở lại đây, chăm sóc cho con bé thay cô được không. Cô thực biết ơn cháu lắm!
Tôi nhìn em một lần nữa và nói:
* Được ạ! Cô hãy tin cháu. Cháu sẽ làm tốt nhất có thể
Cô cười với tôi, rút trong túi ra một khoản tiền và nói:
* Cháu cầm lấy lo cho em hộ cô nhé!
* Không cần đâu cô ạh. Cháu có thể tự lo được mà. Cô cứ yên tâm đi công việc đi ạh.
Và rồi cô ấy bước ra khỏi bệnh viện để tới sân bay. Tôi quay trở lại phòng nói chuỵện với em. Tôi biết thêm được tên em. Nhật Ánh. Một cái tên thật hay! Cứ như vậy. Khi trời tối. Tôi chờ cho em ngủ thật say rồi mới ra về. Khuôn mặt ấy, ánh mắt ấy đã làm tôi ấm áp biết nhường nào. Em là người con gái đầu tiên mà tôi cảm thấy lúng túng, gượng gạo hay đơn giản: Tôi thích em mất rồi.
Ngày thứ năm, ngày thứ sáu tôi được nghỉ dịp lễ giáng sinh. Hai hôm nhiệt độ có tăng đôi chút và tuyết rơi về trưa, chiều ít hơn ban đêm và sáng sớm. Tôi xin phép bác sĩ đưa em đi ra ngoài. Ban đầu, em có vẻ ngại vì lời đề nghị bất ngờ của tôi, đôi má ửng đỏ làm khuôn mặt em đáng yêu trông thấy. Tôi đưa tay tôi ra và nói:
o Em tin anh chứ? Anh sẽ chỉ cho em thấy Pari mùa đông đẹp như thế nào.
Em khẽ cười. Đó là lần đầu tiên em cười với tôi, thật tươi. Nụ cười hay cũng chính là sự đồng ý. Em nắm lấy tay tôi. Tôi đưa em đến các tiệm café, tiệm bánh ngọt nổi tiếng ở nơi đây, cùng em đi dạo qua các con phố, thật chầm chậm, từng bước và rồi bàn tay tôi nắm lấy bàn tay nhỏ bé kia lúc nào không hay. Trời lạnh nên tôi không dám đưa em đi ăn kem chứ kem ở Pari tôi thấy ngon và đặt biệt hơn tất cả. Lạnh nhưng ngọt và thanh khiết. Em vẫn chưa được khỏe hẳn nên cứ buổi tối là tôi phải đưa em về phòng. Đó là những ngày đẹp nhất trong cuộc đời tôi mà tôi có. Tôi đã yêu người con gái đó...
Ngày thứ bảy... và cũng là ngày cuối cùng. Giáng Sinh...
Tôi đến muộn vì công chuyện buổi sáng và bận đi mua cho em một món quà giáng sinh. Một chiếc vòng cổ hình ngôi sao thật đẹp. Tôi đến vào đúng lúc 5h chiều. Em đang ngủ. Tôi cố tình không đánh thức và cố gắng ngồi chờ đợi. Tôi muốn em bất ngờ vì món quà này. Rồi em cũng tỉnh. Tôi đưa món quà ra mà nói:
* Chúc em giáng sinh an lành hạnh phúc và hơn hết, anh chúc em sẽ sớm khỏi bệnh và thực hiện tất cả các ước mơ của mình.
Một nụ cười rạng rỡ hiện lên trên khuôn mặt của em.
* Sao em không mở nó ra đi. Nó đẹp lắm đấy!
* Không. Em sẽ mở nó ra lúc chỉ có một mình em. Bây giờ mình làm gì hả anh?
* Anh đã cố gắng xin bác sĩ cho em được ra ngoài rồi. Nhưng nhớ phải mặc ấm nhé. Anh còn một bất ngờ nữa muốn dành tặng cho em
Tôi dẫn em đến một tiệm ăn thật đặc trưng của Paris và chúng tôi đã có một bữa tối giáng sinh ngọt ngào.
Sau bữa ăn. Tôi dắt em đi dọc bờ sông Seine. Đường phố về khuya chẳng còn ai qua lại, chỉ còn con đường, tuyết trắng, tôi và em. Em nói khẽ với tôi:
* Anh... ôm em được không?
Tôi khẽ cười vì đó là việc mà tôi muốn làm từ lâu:
* Được chứ!
Và rồi tôi ôm em thật nhẹ nhàng, ấm áp.
* Anh... hôn em được không?
* Được chứ.
Giữa bầu trời Paris lạnh như vậy những có một thứ gì đó quá đỗi nồng nàn, quá nhiều ấm áp. Lãnh lẽo không còn đáng sợ đối với tôi nữa. Tôi có em bên cạnh rồi.
* Anh... Anh... có yêu em không?- Em ngập ngừng nói trong vòng tay ấm áp của tôi.
Tôi đã không trả lời câu hỏi đó. Tôi chẳng hiểu thứ gì đã ngăn cản tôi lại nữa.Có lẽ tôi thừa hưởng một phần lạnh lùng từ anh trai tôi và một phần sợ hãi không dám yêu ai từ gia đình của tôi. Tôi ôm em thật chặt và nói:
* Muộn rồi. Em phải về thôi. Giữ gìn sức khỏe không ốm thêm là anh không chịu trách nhiệm đâu.
Tôi đưa em về phòng trong bệnh viện và không quên:
* Chúc em ngủ ngon
Em cười thật tươi với tôi.
* Em cũng chúc anh ngủ ngon. Hôm nay em vui lắm!
Ngày hôm sau...
Sáng hôm đó. Tôi đến bệnh viện và háo hức chờ xem em nói gì về món quà của tôi. Nhưng sao căn phòng này ko có ai. Tôi bước vào và có một phong thư để trên bàn:
-Em xin lỗi anh em không thể ở Paris lâu hơn được nữa. Em rất yêu nơi này. Hãy để em là con sông Seine trong anh nhé. Em có việc gia đình gấp phải trở về ngay. Cám ơn anh tất cả những ngày vừa qua đã ở bên em, chăm sóc cho em. Chiếc vòng cổ đẹp lắm anh ạ. Em sẽ đeo nó...vì anh. Sáng sớm nay mẹ em và em về Việt Nam luôn. Mẹ em cám ơn anh. Nếu có cơ hội. Mẹ em mong được gặp anh để trực tiếp cám ơn anh. Chúc anh ở lại học tốt và giữ gìn sức khỏe tốt.
Đáng ra em không nên yêu anh. Em chỉ mang lại đau khổ cho người khác thôi. Nhưng... em vẫn phải nói. Em thực sự rất yêu anh...
Tôi bàng hoàng giật mình cảm tưởng như tâm trí tôi đang vỡ vụn ra thành từng mảnh. Tôi cảm thấy có gì đó đắng trong tim. Tôi lao ra xe và lái thẳng đến sân bay. Tôi chạy vào, giữa hàng ngàn con người. Làm sao tôi tìm được em đây? Tôi cố chạy, cố kiếm tìm bằng trực giác của mình nhưng sân bay lớn quá. Em ở đâu? Tôi không biết. Sao quanh tôi cứ quay cuồng lên thế này. Tôi gục ngã, suy sụp ngay lúc đó và... khóc. Tôi đã để lỡ mất cơ hội nói với người con gái tôi yêu rằng anh rất yêu em. Bây giờ em trở về Việt Nam mất rồi. Làm sao anh có thể gặp lại em đây? Tôi phải làm gì bây giờ đây? Nhưng tôi nhớ ra mình vẫn còn một hi vọng có thể gặp được em. Tôi bình tĩnh lại, lên xe lái về bệnh viện.
Thật may mắn khi tôi trở lại và vẫn còn xem được hồ sơ bệnh án của em. Ôi trời ơi. Tôi không còn tin vào những gì tôi đang nhìn thấy nữa. Em bị ung thư dạ dày sao? Cả bầu trời sau lưng tôi như sụp đổ, một cái lạnh tràn ngập đổ xuống con người tôi.Chân tay tôi như rụng rời ra từng khúc. Tôi đã kịp lưu lại địa chỉ gia đình em ở Hà Nội trước khi hồ sơ đó được chuyển đi. Tôi thề rằng tôi sẽ đến. Chỉ cần có cơ hội là tôi sẽ đến
Công việc học tập của tôi không cho phép 1 ngày nào tôi được rời khỏi nơi này. Cuối cùng rồi mùa xuân cũng đến, rồi mùa hạ qua, mùa thu điểm từng chiếc lá vàng nơi con đường góc phố của Pari tráng lệ. Sau 10 tháng. Cuối cùng, tôi cũng có cơ hội được quay trở về Việt Nam...
Như những gì tôi đã tự hứa với mình. Tôi tìm đến địa chỉ trên mẩu giấy đã vàng theo thời gian mà tôi có. Một ngôi biệt thự cổ bên cạnh Hồ Tây thơ mộng. Căn nhà đẹp quá. Tôi gọi cửa. Một người giúp việc ra mở cửa cho tôi và mời tôi vào phòng khách, nhẹ nhàng hỏi:
* Xin lỗi cậu cần gặp ai?
* Cháu đến đây để gặp Nhật Ánh. Bác có thể gọi cô ấy ra cho cháu gặp được không bác
Không nói gì, bác quay lưng đi lên gác. Tầm 2 phút sau, một người phụ nữ trung niên bước xuống. Tôi nhận ra là mẹ của Nhật Ánh. Tôi đứng dậy, hồ hởi:
* Cháu chào cô ạh. Cô còn nhớ cháu chứ. Cháu là ... là bạn của Ánh bên Pháp đây ạ. Ánh đâu rồi hả cô?
Không trả lời. Sự im lặng đó làm tôi lạnh sống lưng, căng thẳng tột cùng. Đi ra phía cửa và quay lại nói với tôi:
* Cô sẽ dẫn cháu đi gặp Ánh.
Tôi lái xe đi theo sự chỉ dẫn của cô đến một khu nghĩa trang. Tôi đạp chân phanh nghe két một tiếng dài giống như tim tôi như ngừng đập một lát. Xe đứng khực lại.
* Như thế này là sao hả cô? Chẳng lẽ...
Không trả lời. Tôi nhận thấy những giọt nước mắt chảy trên gương mặt cô và một cái khẽ gật đầu.
Tôi như muốn ngất đi nhưng cố gắng lấy hết bình tĩnh. Tôi bước ra, mở cửa cho cô và cùng cô tới một ngôi mộ hướng ra phía bờ sông. Cô nói với tôi:
* Nhật Ánh đây cháu ạ. Cám ơn cháu những ngày bên Pháp! Đó có lẽ là những ngày vui nhất của cuộc đời con bé.
Tôi gục xuống, tôi không nghĩ rằng em ra đi nhanh đến thế. Căn bệnh quái ác mà tôi đọc được thực sự tôi không muốn nhớ. Tôi đã cố quên và luôn giữ trong tôi tâm niệm rằng em đang chờ đợi tôi về vì em có nói với tôi: "Em muốn được cùng anh chèo thuyền quanh hồ Tây". Nhưng... Nhưng sao em không đợi tôi. Em ra đi vội vàng quá. Lúc đó, tôi chỉ viết ôm mặt khóc. Tại sao ông trời lại bất công như thế? Không cho tôi được gặp người ấy lần cuối? Không cho tôi cơ hội để nói rằng Anh rất yêu em hay phải chăng, tôi đã từng có nhưng tôi không biết nắm lấy và để tuột đi một cách quá dễ dàng. Giờ tôi đã hiểu tại sao em lại phải đi về ngay trong đêm hôm đó, bác sĩ nói em chỉ còn sống được 2 tháng nữa. Mẹ em và gia đình em đều muốn những ngày cuối em được ở bên cạnh gia đình mình nên phải vội vàng như thế và có lẽ cả mẹ em cùng em đều không muốn tôi suy nghĩ làm ảnh hưởng tới việc học nên đã đi ngay trong sáng sớm hôm sau.
Hoàng hôn buông dần ánh tím trên khu nghĩa trang. Tôi cùng cô ra về, nước mắt trên gương mặt đã khô nhưng làm sao nước mắt trong tim tôi khô được đây?
Vài tuần sau tôi phải trở lại Paris để học. Mùa đông lại đến rồi. Lúc này đây, một mình đứng bên bờ sông Seine, vẫn tuyết trắng, vẫn những ánh đèn từ các tiệm bánh, tiệm café, vẫn những cơn gió lạnh ngày nào nhưng... tôi mất em rồi...
Anh xin lỗi em nhiều lắm. Đáng ra, lúc anh có cơ hội, anh đã phải nói ... rằng... Anh có yêu em. Bình yên và ngủ ngon em nhé! Em là sông Seine của anh...
truyen thu' ba oy' : phe'p + nang' va' mua
Em
16h. Quán nhỏ quen thuộc một chiều mưa. Em ngồi ngắm làn khói mỏng toả ra từ tách cappucino, hít hà mùi thơm của espresso quyện sữa. Ánh sáng vàng ngọt nhẹ nhàng ôm trọn căn phòng nơi mọi người đang ngồi bên nhau ấm áp. Em nhoẻn cười khi nhìn thấy hai cô cậu teen đang ngồi bên nhau. Dù biết nhìn trộm là không nên, nhưng đôi mắt em không thể rời khỏi bàn tay của cậu bé dưới gầm bàn, rụt rè nhích dần, nhích dần đến bàn tay kế bên. Khi tay đã chạm tay, và trên môi cô bé thoáng một nụ cười ngượng nghịu, em mới chuyển ánh nhìn ra khung cửa sổ hình trái tim, nhớ lại một khoảnh khắc, chẳng gần mà cũng không quá xa... Tai tràn ngập "Bubbly" réo rắt những âm điệu ngọt ngào. Tách cappucino trước mặt vẫn thổi từng làn khói đều đặn lên phía trên. Người xung quanh trong quán chỉ còn là những khối hình mờ ảo. Tất cả đều giống như khoảnh khắc ấy, lần đầu em tay trong tay bên anh ngượng ngùng như thế.
16h5'. Em lôi quyển nhật kí chung ra, ngẫu hứng mở một trang và nguệch ngoạc vài nét phác. Kí ức là những slide ảnh hiện dần lên trong đầu em, và hình ảnh anh trong từng bức ảnh đó vẫn rất rõ nét, tưởng như anh đang ngồi ngay đây thôi, anh đang cười, đang nói, tưởng như em có thể chạm vào anh, được nép vào lòng anh như hôm nào. Em còn nhớ những ngập ngừng lúc mới yêu, những khi nhớ anh đến quay quắt. Anh là người luôn bên em, là bờ vai nơi em có thể dựa vào bất cứ lúc nào, là đôi tay ôm trọn bàn tay em ấm áp. Những lúc em mất phương hướng khi nghĩ về tương lai và những bộn bề trước mắt, thì lập tức anh xuất hiện và đưa em về thì hiện tại, với động từ "yêu" luôn đập mạnh trong tim...
'Cause every time you hold me in your arms
I'm comfortable enough to feel your warmth...
Và em biết, em yêu anh nhiều lắm.
Anh
16h. Đóng tấm chắn cửa sổ lại, ngả vào lưng ghế và đeo tai nghe headphone. Còn một tiếng nữa là máy bay sẽ đáp xuống Hà Nội. Và, anh sẽ được gặp em. Từ lúc anh quyết định sẽ bay về Việt Nam trong 4 tiếng, giữa hai chuyến bay đến và đi sát rạt nhau, rồi lại quay sang Sing để sáng mai kịp đi học, thằng bạn cùng phòng anh cứ ca cẩm mãi. Nào là anh "ngông", anh dở hơi, từng đấy thời gian thì làm được cái gì, đợi đến tháng 12 nghỉ học kì rồi về luôn. Anh chỉ cười. Nó đâu có biết hôm nay là ngày đặc biệt như thế nào, nhỉ...
Gác chân lên chiếc balô bình thường vốn đã to sụ, anh thiu thiu ngủ trong tiếng rì rầm trò chuyện của những người xung quanh. Trong những giấc mơ vội vàng và rời rạc, anh vẫn thấy gương mặt em, đôi môi em mỉm cười, đôi mắt lơ đãng mà trong veo ánh lên nét tinh nghịch; vẫn nghe đâu đây giọng em nói cười khanh khách, hát vu vơ hay thì thầm bên tai anh.
It starts in my soul and I lose all control
When you kiss my nose, the feeling shows
'Cause you make me smile
Baby just take your time now, holdin' me tight...
Chợt anh nhận ra, anh yêu em nhiều thật nhiều.
International Terminal
17h kém 5. Cô gái lững thững đi dưới làn mưa bụi bay. Áo Tshirt mỏng, quần short, tai nghe iPod, phút chốc lại móc điện thoại ra xem giờ. Bật cười. Cô luôn tin anh một cách hoàn toàn, nhất là khi anh trêu cô, mặc dù thường thì ngay sau đó anh bật cười ngay trước vẻ mặt ngơ ngác ấy và ôm cô vào lòng, "anh đùa thôi, em ngố của anh ạ!" Và cô vẫn luôn giữ niềm tin ngây thơ ấy với anh, từ hồi đó đến giờ. Ngay cả khi đêm hôm qua, nhận được tin nhắn từ số +65...: "5h chieu mai, san bay Noi Bai. Anh se day em phep cong Nang va Mua.." Cô tin ngay, và cả ngày hôm nay chỉ háo hức chờ đợi đến 5h. Thật lạ là chỉ nhờ một cái tin nhắn mà mọi kỉ niệm về anh đều dồn đổ về, lắng đọng và in sâu.
17h. Cái nắng mùa hè vì một lí do nào đó vẫn còn níu lại trên bầu trời. Cô lại mở cuốn sổ, cầm bút lên và viết. Đến lúc này cô mới bắt đầu suy nghĩ lại. Có khi nào đó chỉ là một tin nhắn ai đó trêu cô, hoặc, anh trêu cô? Nhỡ lần này anh lại "chỉ đùa thôi", và đến phút chót anh sẽ gọi điện trêu "em ngố quá, thế mà cũng tin, lêu lêu"? Thì cô sẽ giận anh chứ? Sẽ dỗi anh và cắt liên lạc trong một tuần chứ?... Gạch, gạch đi hết những dòng chữ vừa viết. Chắc chắn là không thể như thế được. Một giọt nước rơi trên trang giấy lem nhem gạch xoá. Là nước mưa, hay nước mắt của nhớ nhung và lo lắng? Không dám nhìn vào giờ đồng hồ đang nhấp nháy trên màn hình điện thoại, cô lần tay tắt nguồn di động. Đã trót tin, thôi thì sẽ phó mặc cho số phận.
Giọt nước mắt lăn dài trên má. Thêm năm phút nặng nề trôi qua. Cô run run nhét quyển nhật kí vào túi, quàng dây đeo lên, và đứng dậy. Chỉ sau vài phút mà sân bay đã đông nghịt người. Cẩn trọng ôm đồ đạc và thu gọn mình lại, cô len lỏi giữa hàng người để đi ra. Đâu đó trong cái nhìn qua hàng nước trên mi, cô thoáng thấy một chiếc balô đỏ quen thuộc. Góc dưới cùng bên phải vẫn còn đường thêu chữ cái đầu tên cô mà cô đã tẩn mẩn một ngày trời mới làm xong. Và người đang đeo chiếc balô ấy là một cô gái. Cao ráo, đẹp, trắng và cười xinh. Một chút chột dạ. Rối bời. Len lỏi chút ghen tuông. Hít thật sâu, cô đi về phía chữ N ấy...
- Xin lỗi, nhưng đây là balô của bạn à?
- Huh? Ah, uh. Mình có thể giúp gì được không nah? - Cô gái kia mở to mắt trả lời với âm đặc sệt Singlish.
- Mình không chắc nữa, nhưng hình như balô này là của một người quen của mình...
- Oh thế à, vậy là bạn quen người yêu mình rồi? Đây là quà anh ấy tặng mình hồi ở Sing đấy!
Balô màu đỏ
17h và 1 phút. Anh như phát điên lên ở sân Quốc tế đến. Rõ ràng anh vừa đặt cái balô xuống bên cạnh và buộc lại dây giày, xong quay sang đã không còn thấy nó đâu nữa. Sau khi trình bày với một nhân viên an ninh và chờ anh ta đi thông báo, anh đã thấy cô ở ngoài, ngồi quay lưng về phía anh. Vội vàng lắp cái sim Việt Nam vào gọi cho cô, nhưng anh thấy hai tay cô chỉ cầm chặt cái điện thoại và máy thì báo không liên lạc được. Chuyện quái gì thế này?
Anh không thể làm thủ tục ra cửa bây giờ được, vì nhỡ cái balô vẫn còn ở trong thì sao? Cái balô cũ xì thì chẳng quan trọng gì, nhưng thứ ở trong đó mới là lí do hôm nay anh bay về. Cố gắng trấn tĩnh lại. Lúc nãy anh ngồi xuống cạnh một nhóm sinh viên Việt Nam. Hình như trong số balô và vali chất đống cạnh họ, cũng có một cái balô đỏ giống của anh. Có lẽ người ta mang nhầm đi rồi cũng nên. Trời ạ, sao anh không thể gọi được cho cô lúc này? Chỉ cần một cuộc điện thoại thôi mà. Phải chăng cô đã thực sự không còn tin ở anh nữa? Phải chăng cái linh cảm của anh ngày hôm kia, về sự thay đổi trong cách cư xử và trò chuyện của cô, là đúng?
15 phút đã trôi qua. Anh vẫn ngồi bần thần trên hàng ghế chờ. Thế là xong. Cô đã ra về. Kế hoạch thế là chấm hết. Đêm qua anh còn háo hức biết bao nhiêu, về buổi chiều nay sẽ đưa cô đi những đâu, làm những gì, để hơn 3 tiếng bên nhau là trọn vẹn và hoàn hảo nhất. Thở dài, anh nắm chặt hộ chiếu và vé máy bay trong túi áo, đứng dậy, và...
"Chào anh. Có một cô gái gửi anh cái này. Và có một lời nhắn cho anh đây. Tôi xin phép."
Anh sững người một lúc lâu mới nói được lời cảm ơn anh nhân viên kia. Anh mở lá thư ra, đọc với tốc độ nhanh nhất từng có rồi lao thẳng ra cửa làm thủ tục. Ngoài trời, mưa vẫn giăng giăng như hàng nước mắt trên má ai kia.
Gặp lại
Anh chạy ra ngoài, gọi vội một cái taxi và nói địa điểm đầu tiên anh nghĩ ra trong đầu. Dù chắc là đã quá muộn, nhưng vẫn còn hơn là để mất. Như chiếc balô anh vừa được nhận lại cũng thế. Đúng là chiếc balô đỏ của anh, với chữ N ở góc dưới. Nhoẻn cười. Đời vẫn còn nhiều người tốt. Dù chẳng biết hôm nay có phải ngày tốt lành gì của anh không. Nắm chặt lá thư trong tay, anh thầm nghĩ, thôi thì sẽ phó mặc cho số phận.
"Hi there! Mình là Trang, cũng vừa bay từ Sing về. Chắc bạn không biết mình, mấy lần đi party thì mình nhớ mặt bạn thôi. Đầu tiên mình phải xin lỗi vì đã gửi thư này quá muộn, haiz. 5' trước có một cô bạn ra hỏi về cái balô này, mình trả lời thì cô ấy chạy đi luôn. Mình cũng không hiểu chuyện gì lắm, nhưng rồi khi nhập hội vs đám bạn thì thấy một đứa bạn đang đeo hộ balô đỏ của mình :( Mình mở balô này ra thấy student card của bạn, và thấy bạn vẫn còn loay hoay trong International Terminal. Có lẽ cô bạn kia là người yêu của bạn nhỉ? Đuổi theo cô ấy mau lên nhé. G'luck guy!
Tania.
PS: Cô bạn ấy thật dễ thương, right? ^^"
... Hồ Tây lộng gió. Gió lùa vào từng thớ tóc, hong khô đôi mắt long lanh nước. Những đốm sáng lập loè, nhoà nhoà, lấp lánh trên mặt hồ. Cô đứng yên, lặng ngắm nhìn những dãy nhà học kiểu Pháp cổ kính của trường Chu Văn An, rồi những ngôi biệt thự với hàng dừa phía xa xa, thấp thoáng trong làn mưa mờ ảo. Giá mà cô có thể vẽ lại cảnh này vào cuốn nhật kí, ngay lúc này. Ngay bây giờ...
- Anh đã dặn em bao nhiêu lần rồi, không được đi một mình lúc trời tối cơ mà ?
Im lặng.
- Em vẫn chưa thực sự tin tưởng anh nhỉ? Yêu nhau lâu thế rồi mà...
Cô đứng yên, bóng hồ Tây phản chiếu nhoè nhoẹt trong mắt. Thậm chí cô không điều khiển bản thân để quay lại, để xem xem giọng nói ấy là thực hay chỉ là ảo giác hư vô?
- Em đang khóc đúng không nào? Em lại không nghe lời anh nữa rồi...
Lần này thì giọng nói ấm áp đã ở gần sát cô lắm lắm. Run run quay về phía yêu thương ấy. Bốn mắt nhìn nhau, cảm xúc chợt dâng lên, đầy ắp. Cô gái vùi mặt vào ngực chàng trai, nghẹn ngào. Hai người ôm nhau trên dải đường xanh ngắt liễu bay.
Ngày mưa trong nắng
... Trời đã tạnh mưa. Nắng hoàng hôn đổ trên nền trời. Cô và anh vẫn đứng bên hồ, gió vi vu thổi.
- Lạ nhỉ, giờ này mà vẫn nắng được cơ đấy. Thời tiết thật chẳng đoán trước được.
- Em cũng là người chẳng đoán trước được. Với cả hôm nay anh về, ông trời chiều ý anh đấy, hehe
- Xì..
- Mà sao em ngố thế nhỉ? Hẹn 5h mà chậm có 1 phút cũng dỗi, bỏ về. Lại còn tắt máy nữa, ôi trời..
- Tại lúc ấy em cũng nghĩ mình ngốc. Ai đời lại đi tin sái cổ cái người suốt ngày lừa mình như thế. Rối bời cả lên nên chả để ý cái gì nữa.
- Lừa á? Em đánh đồng "lừa" với "trêu" thế à, hic.
Cô húng hắng ho. Không phải giả vờ giả nai gì cả.
- Đấy, chả chịu lo cho sức khoẻ gì hết. Suốt ngày làm anh lo thôi. Hư lắm. Ăn mặc phong phanh thế này à. Để anh lấy cái áo sơ mi cho em choàng tạm.
- Sao anh lại nhét áo sơ mi vào ba lô? Anh định sẽ choàng cho em đúng không?
- Không.
- ...
- Anh đùa đấy. Mình chuẩn bị đi thôi em.
Anh lấy máy ảnh ra, cầm lấy tay cô và uốn thành hình nửa trái tim, rồi áp nửa còn lại tay mình vào và bấm máy. Nắng đã dần rút hết, bức ảnh chỉ nhìn rõ bóng của hai bàn tay. Thành hình trái tim với mặt trời cam ở giữa, xung quanh là màu xanh trời nước. Vào đúng cái khoảnh khắc ánh hoàng hôn cuối cùng tắt đi trên bầu trời, anh trộm đặt lên môi cô một nụ hôn gấp gáp. Nụ hôn của nỗi nhớ da diết, của mong chờ ngày gặp lại. Nụ hôn của tình yêu.
Đuổi bắt Mặt Trăng
Hai người cứ đi lang thang như vậy, tay trong tay qua những con phố, sà vào hàng quán ven đường và chụp lại tất cả những khoảnh khắc bất ngờ. Anh chỉ muốn lưu lại càng nhiều càng tốt, lúc cô cười tít mắt, khi chun mũi tinh nghịch, rồi vừa đi vừa liếm láp cây kẹo mút như trẻ con. Vẫn cái nhí nhảnh đáng yêu ấy, hệt như ấn tượng lần đầu tiên anh gặp cô nhiều năm về trước. Chỉ khác chăng là giờ đây cô bé nhí nhảnh ngày nào đã có phần nhạy cảm hơn, với thời gian, và với không gian. Nhiều phút, rồi cả mấy tiếng đồng hồ trôi qua nhanh chóng biết bao. Thoáng chốc, cô lại đi chậm hẳn, thở dài, ước sao mọi vật có thể đông cứng lại, cả thời gian nữa, để cô được ở bên anh lâu hơn. Và, vốn luôn là người hiểu cô nhất, anh nhẹ nhàng đặt tay lên vai cô, kéo cô lại gần về phía mình, cả hai lại cùng đi tiếp, trong im lặng.
8h tối. Cô nhắc anh gọi taxi ra sân bay. Anh chỉ ậm ừ trong cổ. Bao giờ cũng vậy, lúc buồn nhất không phải lúc tạm biệt, mà là lúc biết sắp phải nói lời tạm biệt. Cô hiểu. Nhoẻn cười, cô cất tiếng hỏi vu vơ:
- Thế hôm nay anh về là để đưa em cái gì thế?
- Anh có nói là anh sẽ đưa em cái gì đâu nhỉ?
- Thì thôi, em chỉ hỏi thế thôi.. Dù sao hôm nay cũng là kỉ niệm ba năm tình yêu mà.
- Em ngố.
- Hì.
- Từ tuần trước cơ, anh cứ phải nhớ trong đầu là sẽ phải mang về cho em... đây, quyển sách về MBA mà em cần!
- ... À. Vâng. Thích quá. Em cảm ơn nhé.
- ...
- ...
- Ôi, em ngố của anh đúng là... ngốc quá đi! Ra đây anh ôm cái nào...
[...]
8h15'.
- Aaa... anh ơi, em vừa mới nghĩ ra cái này. Hôm nay là ngày rằm, trăng sáng chưa kìa. Anh tìm chỗ nào không có cây rồi chụp Mặt trăng đi, nhanh lên!
- Ô, đang chờ taxi cơ mà em?
- Một tí tẹo thôi mà.. Nhé, nhé, anh nhé! Lúc nãy có trái tim Mặt trời rồi, bây giờ em muốn chụp trái tim Mặt trăng cơ.. Đi mà...
Cũng vẫn cái giọng nũng nịu ấy khiến anh không bao giờ có thể lắc đầu được. Hai nửa trái tim lại áp vào nhau, chỉ khác là trong trái tim ấy có một Mặt trăng, tròn, sáng và lung linh quá. À, còn một điều khác nữa: trên hai ngón tay áp út cũng có hai vật đang sáng lung linh.
Đơn giản, là yêu
- Anh chuẩn bị vào đi. Chúc anh sáng mai học vui nhé. Nhớ gửi ảnh hôm nay cho em nữa.
- Ừ. Mà hôm nay em có vui không?
- Anh vui thì em cũng vui mà. À, "phép cộng Nắng và Mưa" là sao thế anh?
- Lúc đứng bên Hồ Tây em không để ý thấy Cầu Vồng à, em ngố?
Cô lại cười, nụ cười nửa ngượng nửa trêu đùa. Lần này, người đang ước thời gian ngừng trôi là anh.
- Anh đi nhé. Lên máy bay ngủ một giấc đi cho khoẻ.
- Kinh kinh, hôm nay em ngốc của anh lại thành bà cụ non cơ đấy.
Anh không nghe thấy tiếng cười của cô, vì đã bước vào phòng chờ. Nhưng anh vẫn có thể cảm nhận được nó, như hàng ngày anh vẫn nghe thấy nó văng vẳng bên tai. Tiếng cười trong trẻo, ngây thơ và thanh khiết như ánh nắng tinh khôi của cái ngày cuối đông mà anh đã đem lòng yêu cô. Và anh biết, anh sẽ chẳng bao giờ hết yêu người con gái của nắng ấy...
It starts in my toes
And I crinkle my nose
Wherever it goes I always know
That you make me smile
Please stay for a while now
Just take your time
Wherever you go
Wherever, wherever, where ever you go
Wherever, wherever, where ever you go...
... Anh đóng tấm chắn cửa sổ lại, ngả vào lưng ghế và đeo tai nghe headphone. Rút quyển nhật kí chung trong balô, anh ngẫu hứng mở một trang.
"Anh à, em luôn tin anh mà. Luôn luôn là như thế. Vì em luôn là em ngố của anh thôi, anh nhỉ? "
Anh mỉm cười. Tình yêu đã lớn rồi. Đó là sự tin tưởng và an tâm về nhau hoàn toàn.
Là thoải mái khi bên nhau, không chút giấu diếm, không giả vờ, không e ngại.
Hoặc đơn giản, là YÊU. Theo đúng nghĩa của cái từ thiêng liêng ấy.
truyen cuoj' kung': khj dang' sau con mua khong co' cau' vong''
"Phịch!" - Con bé vứt quyển nhật kí chỏng trơ sang bên cạnh. Ôm chặt con Metoyou trong tay, con bé nhìn ra khoảng trời đang mưa lất phất bên ngoài. Hừm, cái thời tiết này làm nó thấy mệt mỏi và lười biếng. Nó chống chế bằng cách tự viện lí do rằng lâu lâu lười một bữa cũng chẳng sao cả, và cũng chả liên quan đến tình hình thế giới đâu mà sợ. Nhắm mắt lại, nó thấy hình ảnh Minh , cậu bạn cùng lớp hiện lên thật rõ. Cảm giác thật thoải mái. Ừm thì nó cảm nắng người ta đấy, nhưng chưa bao giờ nói ra. Nó luôn như thế, rồi để vuột mất người mà mình yêu thương. Luôn là như thế...
Tiếng chuông đồng hồ kêu inh ỏi. Con bé định ôm gối ném cho cái đồng hồ một phát, nhưng rồi bật dậy vì tiếng chuông cửa. Liên hồi và rất to, như thể người bấm chuông cố hết sức bấm thật lực. Chắc chắn là Nam , thằng bạn thân của nó. Vì Nam biết, nó luôn dậy một cách lề mề nhất có thể. Nam nhẩy lên phòng nó và gào lên:
- Con kia, ra khỏi giường và đánh răng rửa mặt ngay!!
- Lúc nào cũng vào phòng tao mà không gõ cửa gì cả..
- Kể cả tao có gõ một tiếng nữa thì mày cũng không chịu ra mở cửa đâu nhẩy!
Con bé làu bàu vài tiếng rồi trở dậy. Nó lại nhìn ra cửa sổ như một thói quen. Thời tiết thật chẳng dễ chịu chút nào. Mưa vẫn rơi.
Con bé mặc áo mưa và nhảy phóc lên xe. Rồi thằng bé lao vút đi. Con bé lên tiếng trước:
- Lâu lắm rồi mày không gọi tao dậy đấy. Mà mày không đi đưa gà bông của mày đi học à? Thấy mày bỏ rơi tao từ khi có em kia!
- Tại hôm nay em nó nghỉ thôi, chứ không thì mày cũng bị bỏ rơi nốt đấy
- À, hóa ra là vì mày không biết đưa ai đi nên mới đưa tao đến trường cho có bạn có bè chứ gì. Đúng là bạn chí cốt quá nhỉ ...
Thằng Nam nhe hàm răng trắng ởn ra cười hì hì:
- Đương nhiên, mày đồ thừa mà
- Tao oánh đấy
Rồi im lặng một lúc. Thấy không có chủ đề, con bé bỗng lên tiếng:
- Tao đang cảm một đứa, mày ạ ...
- Uầy, người như mày mà cũng biết thích người khác à?
- Tao oánh đấy
Thằng bé lại cười toét - cái cười mà con bé cứ nhìn thấy là lại thấy ngứa mắt:
- Rồi rồi....
Im lặng. Con bé thường không nói chuyện này với Nam. Mà với đứa khác. Một đứa bạn ở lớp. Nó tên Ngọc. Nên khi nói chuyện này ra, Nam và nó thường dùng sự im lặng như một thói quen. Để chấm dứt một câu chuyện mà không ai muốn tiếp cả. Nam chỉ nói một câu, như là câu cuối, nhẹ như cơn gió thoảng qua:
- Hân ạ, mày chỉ cần cảm thấy yêu thương người ấy là được...
Rồi thằng bé yên lặng. Bánh xe lăn tròn qua những vũng nước mưa, bắn tung tóe. Sự im lặng thường làm người ta phải suy nghĩ. Và Hân suy nghĩ những điều Nam nói. Nó không hiểu hết ẩn ý của đứa bạn thân. Nó không hiểu ...
Đến lớp. Con bạn Hân nhảy vồ ra như con choi choi. Con bé nói không nên lời. Tai Hân bỗng ù đi. Nó bỗng hiểu câu mà Nam nói. Con bé chỉ im lặng và quay mặt. Rất nhanh. Sự im lặng thoáng qua, một cách chậm rãi đến phát sợ. Nhưng không phải do thói quen. Không phải ...
Tối. Mưa vẫn lất phất. Con bé lại quăng quật quyển nhật kí một cách cố ý. Nó lại viện cớ lười. Luôn là như thế, để trốn tránh sự thực. Sự thực rằng Minh đã có nửa kia. Không phải nó. Úp mặt vào gối, nó bật khóc. Bỗng một cửa sổ chat hiện ra:
BUZZ!!!
Bebi_Ngoc_cute: May
Hân hơi giật mình. Nó quay mặt lại cái màn hình máy tính đang mở. Nhảy khỏi giường, nó ngồi vào cái ghế. Thật chậm rãi. Đang định trả lời thì con Ngọc, thì bạn nó đã nói:
Bebi_Ngoc_cute: Thay doi di!!
Kiki_9x: La sao?
Bebi_Ngoc_cute: Thay doi di!!
Kiki_9x: ??
Bebi_Ngoc_cute: Thay doi! Thay doi tat ca di! May thay doi di, con ngoc a. Noi voi ten y di. Du sao thi may cung da thich no nhu the co ma!
Kiki_9x: ...................................
Bebi_Ngoc_cute: May khong nho hoi may cap 1 a? Tao va thang Nam la ban voi may suot tu hoi cap 1 lai khong biet may a? Thang Nam thi no khong noi thang ra dau, con tao thi khac.
Con bạn nó lại tiếp:
Bebi_Ngoc_cute: Co the la may se dau long khi biet cau tra loi day. Nhung du sao thi may cung phai chap nhan voi su that chu?!
Hân im lặng. Nó không muốn tiếp câu truyện này. Nó nhớ, rất rõ cảm giác ấy. Hồi mẫu giáo, nó thích một tên, nhưng không nhớ tên thằng bé ấy. Thích, nhưng nó nghĩ để gây sự chú ý, thì phải luôn dỗi hờn. Và nó để vuột mất tình cảm của mình lần đầu tiên, một cách ngốc nghếch như thế. Cấp 1, ngay ngày đầu tiên nó gặp một thằng nhóc. Tên Minh. Thật trùng hợp. Nó rất để ý thằng bé ấy. Nhưng rồi một đứa bạn thân khác của nó, Châu, đã trở thành người mà thằng kia thích. Một cách chính xác. Vì nó đã không nói ra sớm hơn. Cấp 2. Như một sự ngẫu nhiên của cuộc sống, nó thích một thằng nữa. Tên Minh. Không thể ngạc nhiên hơn. Nhưng nó và tên ấy, là bạn. Đó là câu trả lời của thằng bé ấy, dù Hân và cả cậu nhóc tên Minh không nói ra, và chưa nói ra. Vì chỉ cần thấy cách thằng bé nhìn cô bé lớp trưởng, nó đã đủ để hiểu.
Hân dừng lại suy nghĩ về Ngọc và Nam. Giống nhau đấy. Nhưng khác với thằng Nam, Ngọc không dễ im lặng như thế. Hoặc là Hân nói, hoặc là nó sẽ nói cho Minh biết, tình cảm của Hân với Minh! Mà ai lại muốn lời tỏ tình của mình "qua tay" một đứa khác như thế, dù là bạn của mình cơ chứ.
BUZZ!!!
Bebi_Ngoc_9x: Tau đem tu mot den hai ruoi!!
Bebi_Ngoc_9x: 1111111111!!
Hân bật cười vì hành động ngốc nghếch của con bạn. Nó trả lời:
Kiki_9x: Roi roi !!
Bebi_Ngoc_cute: Cai con nay, phai de tao dem not chu!! Hai, Hai ruoi~!! Xong!!
Kiki_9x:
Bebi_Ngoc_cute:
***
Hân đến trường trong một tâm trạng cực kì hùng hồn. Đêm qua mưa có ngớt, nhưng sáng nay trời vẫn xám xịt và mưa lại lất phất bay. Hân tỉnh dậy (nhưng may đời cái đồng hồ là nó không phi cho quả gối). Nam không đón nó nữa. Nửa kia của nó đã khoẻ lại. Nam phải đến đưa bé ấy đi học. Thằng bé chỉ ghé qua vứt cho nó mẩu giấy, bảo: "Ngọc bảo tao đánh thức mày!!". Hân đọc, rồi bỗng phì cười. Hân sẽ mách tội Nam vì dám kiểu "gọi dậy bằng giấy" của nó với Ngọc cho coi. Tên này ...
Cắt ngang dòng suy nghĩ của Hân, Minh đã đứng trước mặt nó từ bao giờ. Hôm nay, thật là một sự trùng hợp nữa, nó và Minh cùng trực nhật. Lớp nó trực nhật theo kiểu "thập cẩm trộn lẫn", không nhất thiết phải đứa nào cùng bàn, cùng tổ mới trực nhật với nhau. Hân im lặng. Má nó bắt đầu đỏ rần rần lên. Minh mỉm cười:
- Hân, trực nhật nào!
- A ... à ờ ... ừm ...
Con bé bối rối ra mặt. Minh thì lăng xăng "để đấy tớ kê bàn cho" "để tớ quét lớp nhá". Cuối cùng Hân cũng dành được phần đi giặt khăn lau bảng. Bước xuống cầu thang, nó thấy đầu mình ong ong. Hồi hộp...
Minh thấy nó đứng trước cửa lớp. Cái khăn lau bảng rớt nước tong tỏng xuống sàn. Thằng bé nhìn nó chăm chú một lúc như thể nó là một vật thể lạ bỗng nhiên xuất hiện. Rồi Minh bỗng cười và nói:
- Ế thế ra Hân không biết giặt khăn lau bảng à? Thôi để tớ làm vậy...
Thằng bé định cầm cái khăn ướt sũng ở tay Hân ra. Bỗng bàn tay nó bị giữ chặt. Trong tay Hân. Không hiểu. Thời gian như đông quánh lại. Hân ngước lên. Giọng nói nó nhẹ như gió thoảng qua:
- Tớ thích cậu, từ lâu rồi Minh à!
Thằng Minh hơi sững lại. Nét bối rối và ngạc nhiên hiện rõ trên khuôn mặt. Trong khoảnh khắc, Hân chợt cảm thấy sợ hãi. Sợ hãi chính cái sự thật đang hiển hiện trước mắt, sợ hãi câu trả lời mà nó đã biết trước, của Minh. Im lặng. Lại im lặng. Minh bỗng cất tiếng:
- Tớ cũng từng thích cậu, Hân à. Nhưng, có lẽ ... tớ đã tưởng cậu không hề thích tớ ... và ... tớ ... giờ đây tớ cảm thấy cậu như một người bạn rất thân, như một sự ngẫu nhiên đến trùng hợp của tớ. Và nó sẽ là kí ức mà tớ, có lẽ sẽ mãi không thể quên.
Tai Hân bỗng ù đi. Nó chỉ im lặng và quay mặt. Rất nhanh. Sự im lặng thoáng qua, một cách chậm rãi đến phát sợ. Nhưng không phải do thói quen. Không phải ...
Hân bỗng mỉm cười. Nó không còn trốn tránh nỗi sợ hãi nữa. Quay mặt, nhìn thẳng vào người đối diện nó, Hân nói:
- Cám ơn vì đã từng thích mình. Mình chỉ mong có thế. Cám ơn cậu, Minh à ...
***
Nó mở cửa sổ tin nhắn offline ra. Những tin nhắn cũ. Đang định nhấn nút tắt, bỗng nó thấy có tin của Ngọc. Có lẽ nó đã out quá sớm trước khi Ngọc muốn nói điều gì đó. Nhưng sao Ngọc không nói với nó ở lớp nhỉ?
Nó mở ra xem. Dòng chữ của Ngọc hiện ra thật rõ:
Bebi_Ngoc_cute: Du sau con mua khong co cau vong thi van con anh nang ma, phai khong Han?
"Dù sau cơn mưa không có cầu vồng thì vẫn còn ánh nắng mà, phải không Hân?" - Hân phì cười. Cái con nhóc ranh này. Dĩ nhiên là phải có nắng chứ. Ừm thì không phải cầu vồng, nhưng Hân đã nhận được nhiều hơn nó nghĩ. Nó từng tin, tất cả sau cơn mưa hoặc là cầu vồng, hoặc là không có gì. Cũng có thể chỉ vì nó chưa từng nghĩ, sau cơn mưa còn có gì ngoài cầu vồng. Nhưng sau cơn mưa ấy, nó để một người ra đi, nhưng nó có thể giữ lại nhiều hơn là kỉ niệm. Có lẽ là ánh nắng đấy. Nó chợt hiểu, đằng sau cơn mưa không có cầu vồng, nó có thể tìm thấy nhiều hơn chỉ một cầu vồng mà thôi...
***
Minh quăng quật một cách cố ý quyển sổ có viết những bài hát và bài thơ. Về Hân. Minh nhỏm dậy nhìn qua cửa sổ. Ừm thì thời tiết đâu có đẹp. Nhưng chẳng phải một ngày đáng buồn đến nỗi tự viện cớ lười như ai kia, vì Minh đã đổi ngày trực nhật để được trực nhật cùng với Hân - cô bạn nó từng thích. Nó đã nghe Nam và Ngọc nói. Về một con bé ngốc nghếch đến độ không dám nói ra tình cảm của mình. Lớp 11 ư, thế mà chẳng khác gì trẻ con cả. Nhưng thật là giống nó đấy. Vì nó cũng đâu dám nói ra, để rồi vuột mất chính tình cảm của mình. Và nó chấp nhận sẽ làm cho người nó từng cảm nắng ấy, yêu thương ấy, đau lòng. Nhưng không làm gà bông với nhau, thì vẫn có thể trở thành bạn tốt chứ. Nó không muốn giữ lấy toàn những kỉ niệm buồn, nhưng lại muốn vẫn thân với con bé Hân như trước. Có lẽ quyết định không sáng suốt chăng, nhưng khi muốn người ta nhận ra sự hiện diện của ánh nắng thì có lẽ xoá đi cầu vồng cũng chẳng có gì sai cả. Là như thế, chỉ như thế thôi. Và Minh đã chấp nhận để cái con bé ngốc nghếc kia nhận ra sự thực rằng: "Chẳng có gì là mất mát khi ta biết ta đang có những gì"...
***
Nam và Ngọc đang đi ăn kem ở một quán ven đường. Có thể là mất vệ sinh đấy, nhưng kệ. Kệ hết. Vì tụi nó còn đang bận vui vẻ hớn hở bởi giúp được con nhóc Hân ấy. Không nhiều đâu, nhưng thế là đủ với con bé ngốc ấy rồi...
^^!...smjle kaj'/////
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip