Phần 1 Chap 2

Phượng đổi nét mặt nhanh chóng khiến Khanh choáng váng. Cô ta ngồi khép nép lại, cười rất dịu dàng: "Anh cứ làm như anh có khuyết điểm để bọn em nói xấu vậy!"
Khanh cười vô nghĩa. Tự dưng cô cảm thấy muốn bỏ đi. Khanh vươn vai, cầm theo cốc cà phê rồi đứng dậy. "Tôi vào ngủ một giấc đây, không thì hai giờ vào làm sẽ gục mất."
Phượng vui mừng vì cắt được đuôi, cô ta vẫy vẫy ngón tay: "Ok, chúc ngủ ngon nhé!"
Khanh lắc đầu. Con gái đúng là nữ hoàng của những chiếc mặt nạ. Và Phượng là mẹ của nữ hoàng. Khanh đi qua Thành. Anh ta liếc nhìn cô và cô nhìn lại. Trong ánh mắt anh có hàng ngàn ẩn ý trong đó.
Ngay khi cô mở cửa thì ở đằng sau lưng đã là giọng của Phượng cao vút: "Anh ngồi đây này." Và giọng của Thành trầm trầm:"Cám ơn, tôi cũng chỉ tìm chỗ giải quyết tách cà phê này thôi."
Khanh mở cửa bước vào phòng, cô nhìn thấy lão sếp đang tìm kiếm gì đó ở bàn làm việc của mình. Đột nhiên chân tay cô trở nên bủn rủn. Cô chạy tới.
- Ơ sếp, anh tìm em ạ?
Ông ta liếc mắt với cô, bỏ tay ra đằng sau chắp lại, đầu ngẩng cao để lộ cái bụng hơi phệ. "Dạo gần đây tôi thấy cô làm việc không được hiệu quả như trước nữa. Số lượng khách hàng giảm. Khách hàng cũ thì đột nhiên không liên lạc lại, khách hàng mới thì lèo tèo ba mống. Còn chưa kể ý tưởng không có gì mới lạ... Không biết là tâm trạng của cô có bị gì đó làm cho ảnh hưởng hay không?"
"Dạ... ý anh là sao ạ?" Khanh đột nhiên nói lí nhí. Ánh mắt ban nãy chẳng lẽ dành cho cô không phải là vô tình?
Lão sếp tiến sát lại gần Khanh khiến cho cô phải rụt người lại, ông ta thì thầm như thể hà hơi vào mặt cô: "Cô đang yêu ai trong phòng này hả?"
Khanh giật nảy mình, xua tay: "Không, em nào dám!"
- Đừng sợ, ở ngoài văn phòng thì không vấn đề. Nhưng trong nội bộ công ty mà cô...
- Em thề, em chưa bao giờ làm trái tôn chỉ mục đích mà sếp đưa ra hết.
Cô cúi xuống nhìn tin nhắn trên màn hình. "Đừng quên buổi xem phim hôm nay nhé." Người gửi không ai khác chính là Thành.
Lão sếp nhìn cô một lúc, rồi cũng chịu thu ánh mắt về, gật đầu. "Được rồi. Coi như là tạm tin cô. Nhưng thành tích trong hai tháng gần đây của cô giảm sút không hề nhẹ đâu, cô nên xem lại."
- Vâng vâng, em sẽ rút kinh nghiệm mà. Chắc tại dạo này sức khoẻ em hơi có vấn đề nên có lơ là một chút thôi ạ.
Sếp vỗ vai Khanh, nói như hăm doạ: "Cố gắng giữ gìn sức khoẻ."
Ông ta vừa đi khỏi thì Khanh đã ngồi thụp xuống ghế, tim trong lồng ngực như ôm quần áo chạy đi đâu mất rồi. Sao cô lại phải sống trong sợ hãi như thế này nhỉ? Cô có thể bỏ công việc này cơ mà. Hay là...
Đang vừa tức vừa sợ và đưa ra một quyết định mang tính lịch sử trong đời thì điện thoại Khanh kêu rất lớn. Cô vội vàng tắt nó đi, liếc nhìn xung quanh. Quả nhiên lão sếp đã nhìn cô bằng một sự thăm dò.
Khanh nuốt nước bọt, cười gượng với ông ta. Cô cúi xuống nhìn tin nhắn trên màn hình. "Đừng quên buổi xem phim hôm nay nhé." Người gửi không ai khác chính là Thành.
Thành và Khanh có mối quan hệ như thế nào mà anh lại rủ cô đi xem phim? Tại sao họ phải giấu giếm mọi người và Khanh phải vờ như không ưa Thành? Ông sếp khó tính đã biết điều gì mà lại nghi ngờ Khanh?
Đón đọc Phần 2 Chap 1 nhé

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip

Tags: #ngontinh