Phần 3 Chap 1

Khanh biết giọng nói này là của ai, nhưng cô không muốn trả lời. Trái tim cô vẫn đập những hồi mạnh, nhưng cô không phải người sẽ thay đổi nhanh như vậy đâu. Cô sẽ không quay lại với anh vì… công việc.Thành quyết định bắt taxi tới nhà Khanh, nhưng cô không có nhà. Anh đứng đợi cô dưới mưa, dù như thế thì thật là ngu ngốc. Nhưng nhỡ may anh bỏ lỡ chuyện cô về nhà thì sao?

Anh không muốn mất cô! Đó là tất cả những gì anh biết.

Trước kia, anh là người đàn ông không thiếu người để ý, nhưng tại sao anh vẫn chọn cô? Đó là vì anh thấy cô khác biệt với họ. Hoặc đơn giản hơn là vì anh thấy cô là người xinh nhất trong số họ. Đó không phải là về ngoại hình, mà là khi tâm hồn anh thấy cô, cô khiến anh ấn tượng.

Nhưng Thành không ngờ cô lại là người nói chia tay. Cuộc tình chỉ mới kéo dài hai tháng, anh còn chưa cho cô thấy anh là ai và cô sẽ là ai, quan trọng thế nào. Anh không cam tâm! Vậy nên anh nhất định phải khiến cô thay đổi quyết định.

Trước kia, anh là người đàn ông không thiếu người để ý, nhưng tại sao anh vẫn chọn cô? Đó là vì anh thấy cô khác biệt với họ.

Thành không biết rằng Khanh sẽ không về nhà đêm hôm ấy.

"Cái gì? Bà yêu ông Thành và bà vừa mới đá ông ấy?" Phượng nhảy cẫng lên.

Khanh gật đầu.

- Bà đang đùa tôi đúng không?

Tôi đang ước gì nó chỉ là chuyện đùa. Tôi chưa yêu anh ấy đủ để phải luyến lưu gì cả. Hơn hết, tôi muốn công việc này. Tôi không muốn mất nó.

Phượng trừng mắt, nghiến rằng:

- Vậy trưa nay ai là người đã nói không yêu ông Thành hả?

Khanh giơ tay hoà hoãn:

- Nếu không giữ bí mật thì tôi sẽ thấy có lỗi với bản thân lắm. Tôi cũng hết cách rồi.

Phượng có vẻ vẫn chưa nguôi ngoai, cô mím môi.

"Thôi mà, tôi xin lỗi!" Khanh đẩy vai cô.

- Được rồi, thế giờ bà định làm sao? Hai người làm cùng một phòng. Bà sẽ tránh mặt Thành mãi chắc?

Khanh chỉ biết thở dài.

"Bà có yêu Thành thật không?" Phượng hỏi.

- Tôi cũng không biết nữa. Nó giống như là… tôi bị say, thế rồi tôi không biết gì nữa.

Phượng chẹp một cái, cô với lấy cái điện thoại rồi đưa cho Khanh. Khanh không hiểu gì cả. Phượng hất mặt:

- Gọi đi.

- Gọi?

- Gọi cho Thành, nói với anh ta là em không yêu anh, em vẫn có tình cảm với người cũ.

Khanh bật người ra, xua tay:

- Thôi, tôi làm gì còn tình cảm gì với anh ta nữa. Anh ta đã bỏ rơi tôi…

Phượng nhìn Khanh thật lâu, không rõ cô ấy đang nghĩ gì. Cuối cùng cô ta vứt cái điện thoại qua một bên, trùm chăn đi ngủ. Khanh không hiểu gì, cô đá đá lên chân Phượng:

- Ê, bà đang giúp tôi cơ mà?

- Đột nhiên tôi thấy buồn. Bà biết thừa tôi thích ông Thành mà còn đi kể với tôi. Giờ thì hay rồi, bao nhiêu tình cảm hai tháng qua vun qua vun lại chờ đến ngày ra hoa thì đã bị ăn mất

Khanh im lặng, cô biết mình có lỗi nên không nói gì cả.

- Bà còn muốn tôi làm gì nữa? Chẳng nhẽ thức hát ru cho bà đi vào giấc ngủ hả?

- Làm gì mà tức kinh vậy?

- Tôi còn chưa từ mặt bà là may đấy.

Khanh cúi đầu, không rõ ai mới là người thất tình.

Nhưng nói đi cũng phải nói lại, cô vẫn thấy buồn lắm nên không thể ngủ ngay được. Vậy là Khanh quyết định đi uống rượu.

"Tôi đang ước gì nó chỉ là chuyện đùa. Tôi chưa yêu anh ấy đủ để phải luyến lưu gì cả. Hơn hết, tôi muốn công việc này. Tôi không muốn mất nó."

Khanh đến một cái pub nhỏ quen thuộc, đây là nơi mà cô vẫn thường đến với Phượng. Nhạc không quá ồn ào, nhân viên lịch sự và hơn hết, rất nhiều trai đẹp.

Ở cơ quan đã bị hãm phần dương khí quá nhiều nên cô và Phượng mới hay tới đây để cân bằng cuộc sống. Giờ thì cô không cần trai đẹp nhưng vẫn cần cân bằng cuộc sống. Chắc là cô kị dương khí. Hoặc là cơ thể đã sống thiếu thốn quá lâu nên giờ có chút sốc không chịu nổi. Thật là!
Đón đọc phần 3 chap 2 nhé

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip

Tags: #ngontinh