Chương 2

Sau khi thỉnh an xong ta quay về tịnh dưỡng.

Trong cung hỗn loạn không ngừng, hôm nay có người nhận được ân sủng thăng địa vị, có người lại lén lút sử dụng vu thuật. Nữ nhân hậu cung vì tranh sủng việc gì cũng có thể làm ra.

Hoàng hậu xử lí những việc này có lẽ cũng đau đầu. Lưu Tuyết Lang nhan sắc trời sinh thật sự là vô cùng đẹp, nàng lại là một tay kỵ xạ lợi hại. Nàng từng ở bãi săn bắn được con cáo, đóa hoa tuyết trắng thuần khiết ấy nổi bật trong bộ kỵ phục Hồng Mai cực kỳ xinh đẹp.

Ta ở trong phòng Cạnh Thịnh từng xem qua bức tranh ấy, nàng chính là người trong tranh, vừa gặp nàng y đã động lòng.

Chỉ là tiên đế sợ rằng võ quan làm loạn nên không chấp nhận lời khẩn cầu của Cảnh Thịnh mà chọn ta làm thái tử phi cho y.

Dù sao thì Thẩm gia chúng ta của là gia đình thanh lưu, người trong gia đình lại ít, bên ngoại không nắm chuyên quyền.

Cảnh Thịnh vì cầu xin tiên đế, y ở trong tuyết quỳ rất lâu nên để lại căn bệnh khi thời tiết lạnh giá đầu gầu gối sẽ đau. Thế nên khi đến mùa đông ta luôn may cho y một miếng bảo vệ đầu gối thật dày.

Không biết rằng tiên đế đã nói gì khiến y chết tâm.

Từ khi ta gả cho y, y cũng che chở ta rất nhiều.

Ta vẫn luôn nhớ khi phụ thân qua đời, y luôn nắm lấy tay ta cùng ta trông giữ trước linh đường của phụ thân. Y trông coi linh đường của phụ thân ta và không hề vì thân phận thái tử Đông cung của mình mà giữ kẻ

Trắc phi thị thiếp trong cung đôi khi cũng ghen tuông, nhưng họ cũng biết có quan hệ mật thiết sẽ có lợi ích gì. Nếu như làm ầm ĩ quá đáng trong Đông cung thì chúng ta chỉ đành có họa cùng chịu mà thôi. Thế nên chúng ta cũng chẳng dám làm to chuyện.

Ta vốn tưởng rằng cho dù là ở nhà của đế vương thì cũng có thể hạnh phúc bên nhau đến già.

Nhưng khi Cảnh Thịnh lên ngôi, ta thích ở trong phủ đợi y quay về. Khi quay về y mang cho ta Nam Hải trân châu mà ta thích nhất và thêm cả tin tức y muốn cưới Lưu Tuyết Lang.

Y nói Lưu Tuyết Lang vì y mà cam tâm tình nguyện ở trong chùa xuống tóc đi tu mười năm, thế nên phần tình cảm này y không thể phụ lòng.

Nàng của ngày xưa cũng là mỹ nhân mà ngàn gia đình ước mong. Dù cho có qua mười năm thì chẳng qua nàng cũng chỉ mới có hai mươi ba, hai mươi bốn tuổi, vẫn đẹp đến mức làm người khác kinh ngạc như xưa.

Chỉ là ta không biết mười năm qua sự dịu dàng chăm sóc mà y dành cho ta rốt cuộc được tính là gì.

Ta nhẹ nhàng mỉm cười, thôi thì cứ ung dung mà ứng đối vậy.

Ta vẫn còn Thẩm gia, còn mẫu thân và đệ đệ cần chăm sóc.

Với lại... thôi vậy.

.............

Yến tiệc đêm trung thu cùng tiếng đàn trúc êm tai. Ta được tì nữ dìu ngồi xuống bên cạnh núi giả. Những con cá chép bơi lượn trong hồ đẹp vô cùng.

Vào lúc tay quay người thì có một người mặt mũi khôi ngôi tuấn tú trông có chút quen đến hành lễ với ta. Ta kinh ngạc quan sát y, trên người y mặc bộ quan phục, có lẽ thân phận của y cũng không thấp nhưng đây không phải là y phục của vương tộc.

"Vi thần Lưu Tuyết Nghệ bái kiến quý phi nương nương" Người vừa đến ngước mắt lên cười ung dung.

Lưu Tuyết Nghệ đệ đệ của Lưu Tuyết Lang, con trai độc nhất của đại tướng quân.

Thân phận hiển hách như thế có thể xuất hiện ở cung yến này cũng không có gì kỳ lạ.

Ta gật đầu: "Tại sao Lưu đại nhân không ở trong tiệc rượu mà lại đến đây?"

"Nương nương là quý phi tại sao lại không ở trong tiệc rượu?" Y hỏi ngược lại ta.

Câu hỏi như thế này có chút đường đột thậm chí là vô lễ. Nhưng với thân phận của y nếu thất lễ thì có làm sao?

Ta nhàn nhạt cười: "Bổn cung vẫn còn đang bệnh, không muốn phá hoại hứng thú của mọi người"

"Nếu như vẫn còn đang bệnh vậy nương nương nên dưỡng bệnh, cần gì phải ra ngoài đi dạo hứng gió thế?" Lưu Tuyết Nghệ nói.

Ta gật đầu: "Đúng, bổn cung cũng đang định đi về"

"Thật không đúng lúc, dạo gần đây thần nghe thấy vài chuyện liên quan đến đệ đệ nhỏ của Thẩm gia cơ" Lưu Tuyết Nghệ nói.

Y không nói tiếp.

"Bổn cung thấy hơi lạnh, ngươi quay về mang cái áo choàng đến đây" Ta ra lệnh cho tỳ nữ.
Tỳ nữ vâng dạ rời đi.

"Nương nương quả thật có một người đệ đệ tốt"

Lưu Tuyết Nghệ nói "Y rất để tâm cho điạ vị của nương nương đấy. Chỉ là không biết nếu như bệ hạ biết được vị khâm đệ này của mình cả ngày hận đời, không biết người sẽ có cảm nghĩ gì?"

"Đa tạ đại nhân nhắc nhở" Ta gật đầu

"Thẩm gia sẽ không có suy nghĩ xấu xa gì, bổn cung nhất định sẽ không có ý đồ gì với ngôi vị hoàng hậu. Ta chỉ cầu Thẩm gia bình an, ta nhất định không để hoàng hậu nhọc lòng"

Y đột nhiên bước lên một bước.

Trong phút chốc một cảm giác sợ hãi kỳ lạ tuôn ra khiến ta loạng choạng ngã ra đất.

"Tại sao nương nương luôn bất cẩn như thế?" Y cúi xuống giơ tay ra, nhàn nhạt đá lông mày lại còn có chút ngang ngạnh kèm theo cả nụ cười đáng nghiền ngẫm đó.

Thật sự là vô cùng kỳ quái.

Ta chầm chậm đi về cung điện, Giang Dương đang đợi xem mạch cho ta.

Thấy ta mặc ít y phục, Giang Dương hơi tức giận "Nương nương rõ biết sức khỏe mình không tốt, bây giờ mùa thu sương dày đặc, người tại sao vẫn không bảo vệ sức khỏe của mình như thế?"

"Là ta không tốt, ta sẽ cẩn thận chú ý" Ta cười nói.

Trong phút chốc y càng giận hơn, y còn muốn giảng đạo cho ta. Ta chỉ ra bên ngoài nói:

"Ngươi xem mặt trăng thật tròn, giờ này có lẽ là ngày cả gia đình đoàn viên, ngươi cũng nên về nhà cùng gia đình đoàn viên rồi, nhanh xuất cung đi"

"Thần đi sắc thuốc!" Giang Dương tức giận xách hòm thuốc lên "Thần nhất định sẽ không từ bỏ"

Tên gia hỏa này một khi tính tình bướng bỉnh trỗi dậy thì ai cũng không thể ngăn được.

Từ nhỏ đến lớn đều như vậy, thật sự hết cách với y.

Tỳ nữ đem đến cho ta một cái lò sưởi tay, đều là những gương mặt xa lạ, những cái tên lạ lẫm. Ở cung điện xa lạ lại quen thuộc này, cố nhân càng ngày càng ít.

Nhưng cũng chẳng quan trọng nữa rồi.

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip