V

16. Watson's family breakfast.

- Thưa tiểu thư, đã đến giờ phải dậy rồi ạ.

Roẹt...

Annie kéo rèm, để những ánh nắng chói chang của ngày mới rọi ấm căn phòng của vị tiểu thư xinh đẹp chưa chịu dậy kia.

Alisa cựa quậy trong chiếc chăn ấm, đôi mày mỏng thanh tú của cô chau lại. Cô đưa tay dụi mắt, ngồi dựa vào đầu giường.

- Bữa sáng hôm nay có bánh mì nướng với trứng, cá hồi hun khói và nấm ạ.

Cô ta nói. Vừa thay cho vị tiểu thư của mình bộ váy mới. Đó là bộ váy xanh ngọc mà Alice đã tặng. Với chiếc áo khoác mỏng ngắn tay. Alisa thường mặc nó vào những khi có dịp phải đi ra ngoài. Những đường ren trắng tinh tế may ở hai mép cổ áo. Vài ba chiếc nơ nhỏ xinh đính trên váy điểm cho những đường diềm xanh nhạt. Làm cho chiếc váy thêm vẻ thanh lịch. Tôn lên vẻ đẹp tinh khiết của người mặc. Alice luôn chọn cho cô những chiếc váy đẹp nhất. Với những thiết kế kì công, hoàn hảo và tuyệt vời. Nhưng giờ thì không còn ai nữa rồi.

Alisa thoáng chốc nhớ về những buổi du ngoạn cùng cô bạn thân của mình. Cái buồn thoáng qua trên mặt cô.

- Sau bữa sáng, tiểu thư sẽ thay mặt Bá tước Charles đi giám sát xưởng làm thú bông West ở làng Dinton, Buckinghamshire.

Annie thắt tóc cho Alisa tiểu thư.

- Dự kiến tiểu thư sẽ về đến dinh thự tầm mười một giờ trưa. Tiểu thư có thể nghỉ ngơi khoảng ba mươi phút và ăn trưa cùng gia đình. Còn thực đơn bữa trưa, tôi sẽ cho tiểu thư biết lúc trên đường về dinh thự.

Annie rót trà. Lại là Earl Gray. Mùi hương đặc biệt của nó khẽ đậu trên cánh mũi của cô.

- Mọi người đang chờ tiểu thư ạ. Tôi xin phép đi trước.

Bàn tay nhỏ miết dài trên tay vịn của những bậc thang gỗ đã thôi thoang thoảng mùi gỗ từ ba năm trước. Đôi chân thay nhau bước tiếp những bậc thang thấp hơn đã trải sẵn thảm đỏ nên những tiếng cộc cộc do đế giày chạm xuống những bậc thang gỗ không thể kêu lên, sự im ắng sẽ khó bị phá vỡ.

Xuống một tầng, đi hết dãy hành lang bên tay phải, phòng ăn nằm sau cánh cửa bên tay trái.

- Chào con gái, con đã dậy rồi đấy à. Nào, mau vào bàn ăn đi con.

Giọng nói trầm ấm này, là của cha cô. Ông đang ngồi ở đầu bàn ăn.

- Vào ăn đi con gái.

Giờ là giọng của Phu nhân Watson đáng kính. Bà ngồi cạnh cha cô. Ánh mắt trìu mến nhìn con gái của mình. 

Alexander không nói gì. Anh bỏ con dao bằng bạc mà nãy giờ anh xem xét độ bóng loáng của nó xuống bàn nhẹ nhàng. Nhìn cô và khẽ cười.

Maria kéo ghế, mời tiểu thư ngồi.

Alisa tiểu thư chỉnh khăn ăn, lau lại sạch sẽ những cái thìa, dao, và nĩa mặc dù chúng đã rất sạch rồi. Không phải vì sợ bẩn, đó chỉ là thói quen của cô. Dù gì chúng cũng không phải thói quen xấu nên cô cũng không cần phải bỏ đi thói quen đó. Tính cầu toàn và hoàn hảo mọi thứ của anh cô và cô là do được hưởng từ gen của Phu nhân Bá Tước Watson, cũng chính là mẹ cô. 

Hannah vào phòng ăn, bưng trên tay là dĩa thức ăn sáng của cô.

Xoảng..

- Tôi.. Tôi xin lỗi. Tôi sẽ làm lại món khác ngay ạ.

- Không sao.

Hannah do tập trung vào dĩa thức ăn trên tay làm sao để không rơi xuống thì lại quên mất mình đang mặc đầm dài mà vướng vào. Khiến cô ngã nhào về phía trước và làm rơi phần ăn sáng của vị tiểu thư.

Alisa vẫn chưa đói, vì vậy cô cũng không bắt ép gì Hannah. Vả lại, cô cũng biết sự vụng về của Hannah tới mức nào rồi. Có trách cũng không thay đổi được bao nhiêu. Tuy vậy, bù lại cái vụng về của mình, Hannah càng chăm chỉ và cần cù. Cô cũng là một người vui vẻ. Đó là lí do khiến Alisa tiểu thư muốn giữ cô ở lại thay vì đuổi đi như mấy cô hầu vô dụng trước kia. Họ thật chán.

Hannah mừng thầm vội vàng dọn dẹp sạch sẽ rồi đi ngay. Nhưng trong góc tối kia, đâu ai biết rằng đang có người tức muốn chết. Hận không thể nào tha.

Alisa không ăn sáng. Cô rời đi ngay say khi Hannah dọn xong đống hỗn tạp đó và đi chuẩn bị phần ăn sáng khác cho tiểu thư.

Cánh cửa lại mở và có một cô gái bước vào. 

Tiếc thay. Đó không phải là Alisa như mọi người nghĩ cô đã đổi ý và quay lại ăn sáng cùng.

Hóa ra chỉ là cô quản gia Maria đem tất cả phần ăn sáng của mọi người vào.

- Như lời của Bá tước và Phu nhân, tôi đã đem phần ăn sáng lên có chút trễ hơn so với mọi khi.

Maria vừa đi vừa nhẹ nhàng đặt xuống từng người khẩu phần ăn của họ.

Bữa sáng hôm nay, chỉ có ba người.

Có vẻ kế hoạch của ai đó đã bị lệch đi một chút so với dự tính ban đầu.
...

- Thưa tiểu thư, thực đơn trưa nay gồm có cá bơn Dover kèm rau bina héo hoặc bí xanh ạ.

Maria thông báo trong khi Alisa mải mê ngắm nhìn khung cảnh bên ngoài cỗ xe ngựa.

Không hiểu vì sao Annie lại từ chối đi giám sát cùng cô. Vì vậy, cô quản gia trẻ Maria sẽ cùng Alisa đến xưởng may thú nhồi bông. Chuyến giám sát lần này lại giúp cô tích thêm kinh nghiệm cho mình. Cô hy vọng trong tương lai, cô sẽ giúp được cho Alexander trong công việc quản lí các xưởng và xuất khẩu đi sang các khu vực khác. Alisa biết, đây không phải là công việc yêu thích của anh, sở trường lại càng không, vì vậy, cô lại càng muốn được giúp đỡ anh. 

Cô quản gia mặc chiếc đầm dài màu xanh lam bước xuống, mở cửa cho vị tiểu thư.

- Mời tiểu thư ạ.

Bước vào nhà, cả không gian im ắng đến lạ thường. Khác hẳn những ngày trước. Làm Alisa cô tưởng như chỉ còn mỗi một mình giữa dinh thự rộng lớn. Không gia đình, không bạn bè, không kẻ hầu người hạ, đến cả những con nhện đang giăng tơ trên trần nhà cũng không có. Cả không gian đều yên ắng đến lạ thường. Đó là điều chưa bao giờ xảy ra ở dinh thự này cả, càng không khi có gia đình cô và các gia nhân. 

Tiếng giày của Alisa vang lên tuy phá tan đi sự im lặng đó nhưng vẫn không thể nào xua đi cái bầu không khí ngột ngạt đang bao trùm lấy cả dinh thự.

- Phiền chị hãy đem phần ăn trưa lên phòng cho tôi.

- Vâng, thưa tiểu thư.

Maria bước đi ngay.

Alisa lên lầu, hướng tới phòng chính.

Gót giày dừng lại trước cánh cửa gỗ. Dừng trước nó một khoảng cách nhất định.

Cộc.. cộc..

Bàn tay xinh đẹp được bao bọc trong đôi găng trắng kia nhẹ nhàng gõ lên cửa với một lực không quá yếu cũng không quá mạnh để ảnh hưởng tới bàn tay. Vừa đủ để phát ra tiếng.

Không có âm thanh nào vang lên đáp lại tiếng gõ cửa vừa rồi.

Cộc.. cộc.. cộc..

Alisa toan mở cửa bước vào nhưng cô lại thử gõ thêm một lần nữa với hy vọng sẽ có ai ra mở cửa hay gì đó đáp lại.

Nhưng không.

Trái với hy vọng của cô. Chẳng có ai ra mở cửa hay bất kì âm thanh nào đáp lại.

Alisa mở cửa. Cô không hề muốn làm thế. Thật không đúng với tác phong hằng ngày của tiểu thư. Nhưng dường như cô nhận thấy có chút gì đó bất thường mà đã đi quá những gì cô thường làm từ bé đến giờ. 

Phòng trống, cửa sổ mở, mọi thứ ngăn nắp, gọn gàng và sạch sẽ hơn mọi lần.

Ánh nắng Mặt trời buổi trưa mạnh mẽ rọi qua khung cửa sổ không đóng. Alisa hơi choáng vì thứ ánh sáng ấy chói vào mắt cô.

Cô mở đôi mắt xinh đẹp của mình ra. Từ từ bước về phía bàn làm việc của Bá tước.

Không có bất kì một xấp giấy tờ nào trên đó. Thay vào đó là một mẩu giấy nhỏ gập đôi nằm gọn ghẽ, ngay ngắn ở giữa bàn và dưới một cây bút máy nhằm chặn lại không cho bay mất khi có gió thổi vào.

Cô nhẹ nhàng cầm tờ giấy, mở nhẹ nó ra. Chỉ vỏn vẹn hai dòng chữ nhỏ gồm ba câu ngắn được viết bằng tay và rất đẹp. Ngoài ra, không còn gì nữa hết.

"Những bí mật sẽ khiến cô phải trốn chạy trong sự sợ hãi. Sợi chỉ đỏ sẽ mãi đuổi theo cô dù cô có bất cứ đâu. Chúng đang chờ cô, chúng đang chờ cô, cô gái."

Không có kí tên. 

Cô không hiểu.

Những bí mật ấy là gì? Tại sao cô phải chạy trốn trong sự sợ hãi? Sợi chỉ đỏ? Nó thì có liên quan gì? Rốt cuộc, người đã viết những chữ này là ai? Và người đó đang có ý định gì cơ chứ?

Những câu hỏi không có câu trả lời hiện ra và chạy vòng quanh cái não bé nhỏ của Alisa.

Giờ, Alisa chợt nhận ra, có một sợi chỉ đỏ rất mảnh được nối từ mảnh giấy cô đang cầm và kéo dài mãi tận hành lang. Cô không biết nó được nối với cái gì mà khi cô cố nắm kéo sợi chỉ, nó rất chắc, cô không thể kéo. Cô không muốn nó bị đứt. 

Alisa lần theo sợi chỉ đỏ, hướng đến phòng của cha và mẹ cô.

Liệu bí mật gì đang chờ đợi cô phía sau cánh cửa gỗ này?

17. Death.

- Á.. á.. !!

Tiếng cô vang vọng khắp dinh thự.

Mùi tanh tưởi của máu hắc vào mũi cô ngay tức khắc vừa mở cửa.

Kinh hãi trước toàn bộ những gì mình đang nhìn thấy. Alisa vội đưa hai bàn tay lên che mắt đi. Che đi những gì đáng ghê sợ trước mắt. Cô thở mạnh và gấp. Người tựa vào thành cửa và khụy xuống. Cô khóc. Alisa bật khóc. 

Tại sao những chuyện này lại đến với mình chứ? Tại sao chứ? Câu hỏi nghẹn lại trong cổ họng. Cô không thể thốt ra.

Cha mẹ cô, Bá tước Charles Watson và Phu nhân của mình, Amanda Watson. Họ bị treo cổ. Hai cái xác treo lửng lơ trên trần. Không phải vì thế mà ghê rợn. Không những bị treo cổ, da của cha mẹ cô đều bị lột đi. Để lộ lớp cơ đỏ tươi, lấp ló sau đó là những dây mạch xanh. A, còn có những đường gân nữa. Máu vẫn nhỏ tong tong xuống sàn tạo thành một thứ vũng lớn chất nhầy đỏ loang khắp sàn.

Cô kinh hãi. Khiếp sợ. Đồng thời căm hận tên nào đã hành hạ cha mẹ cô ra như thế này.

Hai mắt cô nhắm tịt. Không muốn thấy cảnh tượng ấy thêm một lần nào nữa. Tay với tới tay nắm cửa bằng đồng. Đóng thật mạnh.

Ầm..

Alisa vụt chạy mất.

Hộc.. hộc..

Cô thở mạnh. Chạy như thế trong một dinh thự không mấy lớn nhưng điều đó đã khiến cô khá mệt. Alisa là một cô gái mảnh khảnh, không vận động nhiều và sống trong một cái lồng vàng với dây thường xuân quấn quanh và những cành hồng quanh ổ khóa. Ngay lúc này, người có thể an ủi cô và cùng cô giải quyết những vấn đề này duy nhất chỉ có anh cô. Alexander Watson.

Cộc.. cộc..

Cô gõ cửa và chờ đợi.

Cộc.. cộc.. cộc..

Không ai mở cửa. Nỗi lo lắng trong cô trỗi dậy một cách mạnh mẽ. Liệu anh cô, liệu anh ấy,.. có giống với cha mẹ cô không? Cô tự hỏi. 

- Không! Không!!

Cô hét lớn. Hai tay đưa lên ôm đầu. Nước mắt lại chực trào ra khi cảnh tượng cha mẹ cô bị giết lại hiện về. Cô ghét nó! Cô ghét nó!

Alisa thu tay lại và đưa lên ngực mình để trấn tĩnh lại bản thân. Cầu nguyện anh mình sẽ không sao với sự chân thành nhưng trong cái hoảng sợ.

Sau khi đã lấy lại đôi chút bình tĩnh. Alisa mở cửa.

- Á.. ...

Cô lấy hai tay bụm miệng. Không để mình hét thêm lần nữa. Đôi mắt xanh mở to hết cỡ, đồng tử thu nhỏ lại và gom gọn cả hình ảnh phía trước vào. Tim cô đập mạnh và nhanh. Như muốn vỡ tan ra tức khắc.

Cái đầu của Alex được đặt ngay ngắn ở trên bàn được kê ở giữa phòng nên chỉ cần mở cửa là thấy ngay. 

Trên cái bàn gỗ nâu sẫm dài có trải tấm khăn trải bàn lớn màu đỏ thẫm, có duy nhất cái dĩa sứ trắng kê phía dưới cái đầu của Alex và thứ chất lỏng màu đỏ ngập dĩa.

Mùi cồn hăng hắc lấn át cả mùi tanh lợm của máu. Không nhơ nhuốc máu như phòng của cha mẹ mình ban nãy, phòng của Alexander sạch sẽ và gọn gàng đến kì lạ.

Alisa chầm chậm bước vào. Hai bàn tay lạnh toát đan vào nhau như muốn ép chặt lại nỗi lo sợ trong mình. Cô thật không muốn nhích thêm khi chỉ cách bàn một bước chân không lớn. Cô chợt nhận ra trong phút chốc khi cúi đầu xuống để trấn tĩnh lại bản thân. Đôi giày mà Alex anh cô yêu quý, lại được dựng thẳng đứng và lộ ra sau tấm trải bàn đỏ. Alisa cúi người, tay với tới đôi giày phía trước. Cô cảm thấy hơi nặng khi có ý mang đôi giày ra. Cô lùi lại. Đưa tay tém tấm khăn trải lên mép bàn.

Không có gì khác dưới gầm cái bàn gỗ dài ngoại trừ đó là xác của một người được mặc cái áo bành tô còn mới. Đôi tay đeo găng trắng, hai bàn tay đan vào nhau và đặt lên trước ngực. Xung quanh không hề vấy bẩn dù chỉ một giọt máu nhỏ.  Rất tươm tất và gọn gàng. Đó là thi thể của anh trai cô.

Cô nín thở, ép mình không được hoảng loạn mà phải thật bình tĩnh trước những việc này. Alisa nhẹ nhàng kéo anh mình ra khỏi gầm bàn và cố gắng hết sức để đặt anh mình lên chiếc giường gần đó. 

Thật không đẹp tí nào! Thật không giống với anh cô! Đó không phải anh cô! Alexander là một quý ông đẹp không tì vết với mái tóc vàng nhẹ như nắng mai, hệt như tóc mẹ. Với tính cầu toàn và hoàn hảo, luôn điềm tĩnh và thận trọng, cẩn trọng trong ọi việc dù là nhỏ nhất. Là hình mầu đáng giá của các quý ông trẻ tuổi khác và là mẫu người mà các vị tiểu thư luôn muốn có được.

Alisa tiến lại bàn, hai tay bưng cái đầu của Alexander đặt lên giường, sao cho khít với chỗ bị đứt đoạn ở cổ. Cô rút lấy đoạn ruy băng trắng từ cái nơ nhỏ trên tóc xuống và buộc lại trên cổ của Alexander.

Trầm ngâm nhìn anh nằm bất động trên giường, cơ thể lạnh toát, ngực không còn phập phồng nữa. Cô ngã khụy xuống, cả cơ thể khẽ run theo từng đợt nấc. Những hình ảnh tối tăm nhất chợt ùa về, từ khóe mắt, hai hàng nước mắt ấm lăn dài qua đôi gò má cao, đọng lại thành hạt rồi rơi xuống như những viên ngọc từ những đau thương mất mát kết tinh thành.

18. Secrets.

Cô thở hồng hộc. Hai tay đưa lên che khuôn miệng nhỏ nhắn kia, đôi đồng tử xinh đẹp ấy mở to thêm một lần nữa, lại chứng kiến thêm một cảnh tượng kinh hoàng khác đang diễn ra trước mắt mình.

Cả tòa dinh thự, hòa chung với ánh cam đỏ của cái nắng cuối ngày mạnh mẽ rọi xuyên qua những đám mây mỏng kia.

Tất cả đều đang rực cháy! Ngọn lửa như muốn nuốt chửng lấy tất cả.

Vào ngày đó, như sự sắp đặt của định mệnh, tất cả những đau thương mất mát, cô đều phải nhận lấy dù không muốn. Cha mẹ bị giết, anh trai bị giết và giờ thì dinh thự bị thiêu cháy bởi ngọn lửa tàn ác kia. Nó đã cướp hết mọi thứ của cô. 

Bây giờ, chỉ còn mỗi mình cô, thân thì xơ xác, lễ phục xộc xệch, trông rất thiếu nhã nhặn, thật không giống cô lúc trước. Alisa đứng bơ vơ nhìn mọi thứ dần hóa thành tro bụi. Gương mặt cô không còn đọng lại những giọt nước mắt, chúng đã bốc hơi tự bao giờ trên gương mặt vốn rất thanh thoát kia, khóe mắt cay cay nhưng cô không thể khóc nữa, cô đã kiệt sức rồi.

Cô chỉ còn biết ngồi đó, hướng mình về nơi có ánh sáng đang sáng rực cả bầu trời đen kịt tựa như ngày hôm nay của cô, đôi mắt khẽ khép lại, hai tay đan vào nhau, đặt trước ngực và thầm cầu nguyện cho mọi người được về cùng với nơi có những thiên thần với đôi cánh trắng muốt xinh đẹp mà khi còn bé, cô từng được nghe mẹ kể trước khi đi ngủ. Cô nhớ cha, mẹ, anh trai của mình và cả người quản gia trẻ luôn tận tụy và phục vụ hết mình cho gia đình Watson. 

Maria là con của Marie, người quản gia cũ của gia đình cô. Năm Maria lên mười bảy, cô chính thức thế vị trí của mẹ mình sau chín năm làm một gia nhân luôn nỗ lực phục vụ. Như cách gia đình Watson yêu quý người quản gia cũ, Maria đã sớm nhận được tình yêu thương đó như người mẹ quá cố của mình cũng đã từng. 

Trong giây phút cuối cùng, trước khi ngọn lửa bùng lên bởi cơn gió nào đó, trước khi cây cột đổ xuống, Maria đã đẩy vị tiểu thư mà mình rất yêu thương ra khỏi dinh thự. Alisa té xuống, quay người lại và chỉ kịp thét lên một tiếng: "Mariaa!!" và rồi cây cột đổ ập lên người cô quản gia trẻ và kết thúc cuộc đời của cô. 

Lại một làn gió lạnh khiến ngọn lửa kia lại thêm lớn, tiếng xì xèo của lửa lấn át đi một tiếng thét đến chói tai. 

19. The End. 

Trời đã bắt đầu vào Đông, tiết trời cứ ngày lạnh dần, cứ ngày mai thì lại lạnh hơn hôm nay một chút.

Phía Đông, một bầu trời đỏ rực sau những áng mây dày. Trời đã hừng đông.

Sương mù London chưa thể tan hết. Cách nhau tầm mười bước là đã không thấy nhau sau màn sương dày đặc.

Nhưng bến cảng vẫn nhộn nhịp cảnh nhập xuất các hàng hoá.

Dù vậy, vẫn còn quá sớm để các bà vợ đi chợ. Nhiều con đường vắng tanh và tĩnh lặng. Lại tiếp tục chìm trong sự lặng thinh của bóng tối. Cho đến khi có sự xuất hiện của ánh sáng.

Trời sáng dần, Mặt Trời cũng đi lên cao hơn, sương cũng không còn dày nhưng cũng chưa gọi là tan hết hẳn để thấy rõ phía trước. Mây thưa. Ánh sáng Mặt Trời len lỏi qua những khoảng trống đó rọi xuống đất những tia nắng đầu tiên. Và mọi người dần ra đường nhiều hơn.

Chợt đâu đó vang vọng lên tiếng thét chói tai.

Con đường vốn đã không được lớn. Đã vậy còn khó len lỏi qua đám đông đang vây lại để đi tiếp. Tiếng thét ban nãy đã thu hút được sự chú ý của mọi người xung quanh. Người dân vì tính hiếu kì sẵn có mà bu lại xem có chuyện gì đã xảy ra. Mọi người tụ tập lại thì xì xầm chỉ tay bàn tán về cái thứ trước mắt.

Không có gì khác thường ngoài một cái xác bị phanh thây không thương tiếc và trông rất thảm. Cạnh bên là bộ lễ phục màu xanh ngọc đã bị cháy xém một phần và rách một số chỗ có thể là bị các vật khác móc vào. Thi thể sớm được nhận ra là một bé gái tầm mười ba mười bốn tuổi nhưng xuất thân từ đâu thì không rõ. Nhưng nếu có thể dựa vào bộ lễ phục thì có thể đoán được cô bé ấy là tiểu thư của một gia đình quý tộc nào đó. Cụ thể thì có lẽ phải để phần cho cảnh sát điều tra kĩ hơn.

Chủ nhân của tiếng thét chói tai ban nãy là một cô gái trẻ đang trên đường đi chợ thì phát hiện cái xác trong một con hẻm cụt cạnh đường. Do hoảng quá mà hét toáng lên. Cô gái đã ngất xỉu và được đưa về nhà chăm sóc.

Cái xác nếu đem so với những cô bé bị sát hại lúc trước thì có vẻ không khớp nhiều chỗ. Chỉ trùng nhau ở một điểm là đều có bộ váy của nạn nhân nằm kế bên và nhiều bộ phận được khâu với nhau bằng sợi chỉ đỏ. Tuy vậy, bộ lễ phục này không được mới như những bộ váy được phát hiện trước đó.

Cái xác nằm trên những thùng hàng gỗ được xếp ngang bằng chắn hết lối vào con hẻm cụt. Cạnh bên là bộ lễ phục đã nói. Tư thế của bé gái ấy được xếp với hai tay che mắt, hai chân duỗi thẳng trên các thùng gỗ. Hai tay được khâu sát vào da mặt. Hai chân cũng thế, cũng được khâu chặt vào nhau bằng sợi chỉ đỏ Sẽ rất kinh khủng và chắc bạn sẽ nôn ngay nếu bạn thật sự nhìn thấy cảnh tượng này. Mùi máu tanh tưởi hòa vào mùi hơi người đông đúc của đám đông. Lớp da phần ngực được lóc tỉ mỉ và hoàn hảo. Để lại lớp cơ cùng những dây mạch máu chằng chịt. Lồng ngực bị tên sát nhân rạch làm đôi. Có vẻ là phía sau cũng thế vì dưới hai vai của cô bé là hai lá phổi bị lật ra sau như đôi cánh đẫm máu của thiên thần. Trong lồng ngực gần như trống trơn. Trái tim bị đánh cắp. Có thể nói, phần tổn hại nhiều nhất là phần ngực. Vết rạch kéo dài đến bụng dưới của cái xác. Nội tạng bên trong bị lôi ra hết thành một mớ hỗn độn và nhầy nhụa che đi phần bộ phận sinh dục của cô bé. Tuy vậy, mớ ruột quá nhiều nên chúng lủng lẳng ở khoảng từ ổ bụng đến mặt đất. Thứ nhớp nháp màu đỏ nhễu đầy trên các thùng hàng và chảy xuống nền đất ẩm tạo thành các vũng. Tuy nhiên, phần chân của cô bé như còn nguyên, không có một vết xước hay chỗ bầm. Gương mặt xinh đẹp không bị tổn hại gì nhiều nếu đem so sánh với những cô bé đáng thương lúc trước. Tuy phần mặt không bị gì, bù lại là phần đỉnh đầu bị cưa làm đôi để lộ một nửa cái sọ không. Bộ não cũng như trái tim cũng đã bị đánh cắp đi mất. Tên sát nhân cưa phần đầu từ giữa trán. Phần bị cưa chỉ được khâu tạm bằng một sợi chỉ đỏ qua lớp da mặt và da đầu. Đôi tay cũng không bị gì ngoại trừ bị cắt hết các móng và khâu sát lại với nhau. Có lẽ là hắn sợ nạn nhân sẽ cào cấu mình trong lúc giết người nên đã cắt chúng đi. Trên một bàn tay của nạn nhân dường như có cầm một vật gì đó tựa một bức ảnh. Đó là một bức ảnh gia đình. Trong bức ảnh có hai vợ chồng và ba đứa trẻ dường như là con của họ gồm một trai và hai gái. Đúng hơn, đó chính xác là bức ảnh gia đình của gia đình Watson. Vậy, hai vợ chồng trong hình đang choàng tay nhau và mỉm cười hạnh phúc không ai khác đó chính là Bá tước Watson và Đệ nhất Phu nhân của mình. Còn cậu con trai mặc bộ lễ phục chỉnh tề với gương mặt lạnh lùng đó là cậu con trai cả, Alexander Watson. Còn cô bé dễ thương đứng ở ngoài mặc một chiếc váy được trang trí bằng nhiều chiếc nơ và mái tóc được thắt lại chắc chắn là tiểu thư Alisa.  Nếu vậy, thi thể bị cắt xén khôn thương tiếc này có lẽ,.. chẵng lẽ là.. Tiểu thư Alisa sao? Vậy còn cô bé trông trạc tuổi và có gương mặt rất giống với tiểu thư kia là ai? Cô bé có gương mặt rất giống với Alisa, mặc cùng trang phục với cô nữa, lại còn đứng giữa hai anh em cô, thực chất là ai được cơ chứ? Lẽ nào, có gì đó uẩn khúc trong gia đình Watson sao? Một cô bé có gương mặt hệt Alisa, không khác gì một bản sao hoàn hảo, lại có được vẻ lạnh lùng của Alexander thay vì sự vui vẻ của Alisa chẳng lẽ là mấu chốt của gia đình Watson. Và tại sao nạn nhân lại có được và giữ được tấm ảnh này khi bị sát hại? Tại sao tên sát nhân không màng đến nó? Chẳng phải có gì đó rất đặc biệt giữa nạn nhân lần này với tên sát nhân hay sao?

Lẫn trong mùi máu tanh, mùi hôi hơi người là mùi tinh dầu hoa hồng thoang thoảng mà chỉ những ai sở hữu chiếc mũi cực thính thì mới nhận ra được. Có lẽ đó là manh mối mà hung thủ đã cố tình để lại ngoài bức hình gia đình kia.

Đúng là một cảnh tượng kinh hoàng, một chuyện khủng khiếp đối với người dân nơi xứ sở sương mù vào đầu ngày mới như thế này.

Cảnh sát cuối cùng cũng đã đến. Đám đông cũng vơi dần để họ bắt đầu khám xét và điều tra. Đúng hơn là mọi người đã chịu quá đủ cái cảnh kinh khủng đó rồi. Một số người nhận thấy mình đã chậm trễ trong việc nấu nướng cho buổi sáng và dọn dẹp.

Con đường bắt đầu có chỗ trống trở lại cho mọi người qua lại. Cảnh sát đã cho dựng đồ để không ai có thể lại gần hiện trường. Tuy vậy, vẫn còn mấy kẻ rỗi hơi đứng đó nhìn cái xác rồi bàn tán.

Từ xa, một cô gái mặc đồ quý tộc đi tới cùng với hai cô hầu cận bí ẩn. Một mặc đầm trắng, một mặc đầm đen. Cả hai cô hầu đều ôm một thứ lọ lớn có vẻ đang ngâm gì đó quan trọng hay quý giá bên trong. Do tay áo của chiếc đầm rộng nên có thể che được hết cả cái bình. Cô gái quý tộc mặc một chiếc đầm màu đỏ của rượu, mái tóc vàng nhẹ buộc sang hai bên được uốn thành các lọn lớn. Tay cầm chiếc dù đen kiểu Gothic đi trước hai cô hầu. Cả ba đều tóa lên mùi tinh dầu hoa hồng thoang thoảng. Cô gái ấy đi qua chỗ hiện trường, cùng với sự xuất hiện của nụ cười ngạo nghễ trên môi. Rồi cô bước nhanh, nhanh chóng biến mất vào dòng người đông đúc.

__________

4789 từ.

Thứ hai, 25 tháng 12

Thương yêu.

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip