#8. Hẹn Nhau Mùa Hoa Nở

Tác giả: DuDu

#Zhonglumi

***

"Ta hẹn một đời cùng chinh chiến

Ngày về vinh quang

Giá y đỏ thắm đến rước nàng."

Tiếng ca kịch truyền thống của Liyue vang lên ở góc phố đông đúc, thu hút ánh nhìn của Lumine.

"Nàng hẹn một đời cùng tinh nguyệt

Một khắc quay đầu

Nguyệt quang nào có tàn

Dáng nhân tình lại tan."

- Là một khúc hí xưa cũ, thật không ngờ vẫn còn người biết hát. – Zhongli xoa cằm, trông vô cùng thưởng thức.

Lumine nghe chữ hiểu chữ không, nhưng đại khái vẫn nắm được nội dung, điều này khiến lòng nàng gợn sóng. Lời bài hát thật giống với những gì Lưu Vân Tá Phong Chân Quân đã kể lại cho nàng trong lúc cả hai cùng thử nghiệm một cơ quan mới.

Ngài kể lại chuyện xưa cũ giữa Nham Vương Gia và Nữ thần Bụi, như thể đó chỉ là một câu chuyện cổ tích với kết cục thật buồn. Năm ấy các ngài cùng nhau chinh chiến, cuối cùng Guizhong lại ngã xuống trước, để lại Nham Thần biết bao đau lòng, ngay cả những người kề cận như Lưu Vân tiên nhân cũng không thể thấu hết. Về sau Nham Vương Gia vì nhung nhớ mà mắc một chứng bệnh kì lạ, ngài ấy gọi là "tâm hoa". Đến khi cơ thể đến giới hạn, vì khế ước bảo hộ Liyue khi ấy, phải tự mình cắt đi dây tơ trong lòng. Morax quên hết những ký ức về Guizhong và chúng tiên cũng không dám nhắc lại chuyện cũ. Cho đến bây giờ, đã không còn mấy người nhớ về một đoạn tình trường đau lòng năm xưa.

Cổ họng Lumine cảm thấy ngứa ngáy như có thứ gì đó nghẹn lại bên trong, một nhu cầu cấp thiết rằng nàng phải nhổ nó ra.

- Xin lỗi tiên sinh, nhưng xin ngài đợi em một lúc.

Lumine chạy đi trước cái nhíu mày của Zhongli. Trong một góc khuất ở Ngật Hổ Nham, những cánh hoa bách hợp lưu ly còn vương máu nằm gọn trong tay nàng. "Tâm hoa" là gì? Trên đời này có bao người hiểu rõ? Có chắc được đâu bao người dành trọn chân tình mà không bao giờ được đáp trả, chỉ biết trong đó có nàng.

Hỡi Nhà Lữ Hành, vì cớ gì đem lòng cho một người đã không thể nào yêu thêm lần nữa?

Hạ sang rồi lại thu đến, nhật nguyệt luân hồi, sức khỏe Lumine càng lúc càng tệ, khó thở và chẳng mấy khi nuốt nổi thứ gì. Nhà Lữ Hành đi qua ngàn thế giới, vậy mà lại thở dốc khi leo trên những thửa ruộng bậc thang ở Khinh Sách Trang.

- Em có vẻ không ổn. Có cần nghỉ ngơi một lúc không?

- Em không sao, tiên sinh không cần lo lắng. Bách hợp lưu ly tốt nhất nên hái sớm một chút chẳng phải sao?

- Đúng là vậy, nhưng sức khỏe vẫn quan trọng hơn.

Lumine cảm thấy đắng trong cổ họng, là vị của bách hợp hay là vị của cảm xúc, nàng không phân biệt được. Zhongli luôn luôn như thế, tử tế và lịch sự, dù đôi khi có chút lơ đãng nhưng ngài rất biết cách chăm sóc người khác, sự dịu dàng quá đỗi khiến một Nhà Lữ Hành chân không dừng bước cũng phải động tâm.

"Chết tiệt, không phải lúc này." Lumine thầm mắng khi cuống họng dường như đặc quánh và nàng không thể tìm kiếm một lý do để rời đi ngay lúc này. Lỡ như bí mật của nàng bị phát hiện?

Lumine càng lo sợ, hoa bên trong dường như càng dày hơn. Nàng không thể chịu đựng thêm mà ho sặc sụa, đến mức không thể đứng vững, phải khuỵu xuống nền đất.

Zhongli cau mày, biểu hiện của nàng khiến ngài cảm thấy quen thuộc, điều đó làm ngài không an tâm.

- Em mau mở tay ra. – Zhongli nửa quỳ trước mặt nàng trong khi nàng vẫn che miệng, cố giữ lại những cánh hoa, cũng là giữ lấy bí mật của mình. – Lumine!

Ngài ít khi gọi thẳng tên nàng, giọng điệu nghiêm nghị khiến Lumine giật mình, vô thức lại làm theo. Những cánh hoa màu lam rơi xuống làm Zhongli giật mình. Ngài không ngờ rằng căn bệnh này đến nay vẫn còn người mắc phải. Đã rất lâu rồi ngài đã không nhìn thấy nó, ngàn vạn lần cũng không nghĩ lại chứng kiến trên người Nhà Lữ Hành luôn vô tư, lạc quan.

- Đã bao lâu rồi?

- Có lẽ là ba tháng. – Lumine cũng chẳng biết chắc trái tim đã có những rung động lạ lẫm từ bao giờ và những chồi non đã bắt đầu phát triển từ bao lâu.

- Đừng lo, tôi có thể giúp em. – Tuy đã tự mình từ bỏ chức vị, nhưng Zhongli vẫn còn đủ quyền hạn và sức mạnh để khiến một người quên đi những cảm xúc dù là mãnh liệt nhất của họ.

- Không, tiên sinh. Ngài đừng làm thế.

- Nhưng nếu cứ như vậy, cơ thể em cũng sẽ sớm đến giới hạn thôi.

Zhongli đã khuyên nhủ nàng, ngài nói rất nhiều, rất nhiều, mong nàng có thể từ bỏ tình cảm để cứu lấy bản thân. Nhưng Lumine nào có nghe lọt tai bao nhiêu, nàng chính là không muốn quên đi người mình yêu. Hơn hết, còn gì đau khổ hơn cả quãng đời còn lại sẽ phải sống mà thiếu đi cảm xúc quan trọng nhất của con người – tình yêu?

- Em yêu tiên sinh. – Lumine nói trong vô thức, bộc phát từ quá nhiều suy nghĩ và xúc cảm bên trong. Nàng chưa bao giờ nghĩ một ngày nào đó sẽ thừa nhận với Zhongli điều này vì nàng biết rõ sẽ không có kết quả.

Cựu Nham Thần phải lặng người mất một lúc, có lẽ ngài cũng không chuẩn bị cho điều này.

- Ta không thể...

- Em biết. – Nàng cắt lời Zhongli, có lẽ là để tránh bản thân càng thêm đau lòng.

- Vậy nên Lumine, làm ơn để ta giúp em.

Lần đầu tiên, Lumine nghe trong tông giọng trầm ấm mà nàng luôn yêu thích đó có sự khẩn thiết. Tuy nhiên, nàng sẽ không bao giờ đồng ý.

- Đừng, đây là quyết định của em. Mong ngài hiểu cho. Vả lại... – Lumine nhìn lên bầu trời mới hừng đông, đã không còn thấy bất kì ngôi sao nào nữa – em sẽ không chết vì những điều này đâu tiên sinh. Aether, anh trai em sẽ biết anh ấy phải làm gì khi thấy những vì sao vụt tắt. Vậy nên ngài đừng lo lắng.

Lumine khẽ mỉm cười. Nàng là một thực thể khác với con người. Nàng sinh ra từ những vì sao, trường tồn với chúng, nhìn chúng chết đi rồi lại sinh ra một lần nữa. Chỉ có điều tái sinh không dễ dàng, tuy chẳng là gì so với nàng, nhưng là một khoảng thời gian dài đối với con người. Còn đối với một vị thần, Lumine tự hỏi, có lẽ trăm năm với họ cũng là chớp mắt giống như đối với nàng chăng?

Cơn ho lại chiếm lấy cổ họng nàng. Lần này là những đóa bách hợp lưu ly còn nguyên vẹn, vẻ đẹp lộng lẫy đó dường như đã xé rách cổ họng Lumine. Bây giờ, đến ngồi nàng cũng không thể ngồi vững.

- Lumine... - Zhongli đỡ lấy cơ thể nhỏ bé, nhất thời không biết nói gì. Chung quy cũng vì ngài mà Lumine mới trở nên đau khổ thế này.

- Zhongli tiên sinh, ngài biết chòm sao Lữ Khách chứ? Nó ở phía nam của bầu trời.

- Tất nhiên, ta biết.

Lumine vẽ trên môi một nụ cười tươi tắn nhất có thể, giọng nàng khàn đi và khó nghe hơn vì tổn thương bên trong cuống họng.

- Khi chòm sao Lữ Khách lần nữa sáng lên, hẹn ngài ở Khinh Sách Trang ngắm hoa nở.

Cảnh vật của Khinh Sách trữ tình mờ dần trước mắt. Lumine nghĩ kết cục của mình cũng không quá tệ, ít nhất được đi trong vòng tay của ngài ấy. Nếu còn gặp lại, như nàng đã nói, hẹn cùng nhau qua thêm một mùa bách hợp lưu ly hoa.

Zhongli như chết trân khi thấy nàng đã rời đi. Ngài không hiểu, hay đúng hơn là không còn cách nào để hiểu, rốt cuộc yêu một người là như thế nào, khiến nàng thà chết cũng không muốn quên đi nó. Sinh mệnh dài đằng đẳng của ngài, liệu đến lúc nào đó còn có thể yêu thêm một lần không, còn có thể đáp lại nàng một lần không?

- Kết -

P/s: Nếu có lỗi chính tả hay đại từ gì gì đó thì bỏ qua cho D ạ, dù t đọc lại cũng hai ba lần nhưng vẫn sót lỗi mãi :'(

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip