Chương 49-52

Chương 49. Cởi Quần Áo

Kết quả có thể nói, Du Tiểu Mặc đem từng chuyện từ khi hắn phát hiện giọt nước mắt màu xanh kể ra từng chút một.

Dù sao thì bí mật lớn nhất của hắn cũng đang ở trước mắt Lăng Tiêu rồi, nói hay không nói cũng thế, còn không bằng đem đầu đuôi câu chuyện kể hết cho y nghe.

Kỳ thật cả quá trình cũng không phức tạp, giọt nước mặt này vì sao xuất hiện trên ngực mình thì chính Du Tiểu Mặc cũng không biết, chớ nói chi là sự thần kỳ của hồ nước, bởi vậy cái gì cũng kể hết, nói xong, Du Tiểu Mặc bắt đầu lén lút quan sát sắc mặt của Lăng Tiêu, ây, không thay đổi gì hết...

"Ý của ngươi là, cái giọt nước mắt màu xanh này xuất hiện lúc ngươi tắm, vậy tại sao trước lúc tắm ngươi không phát hiện ra?"

Lăng đại gia đâu có dễ lừa như vậy, mới mở miệng đã đánh trúng chỗ yếu nhất của Du Tiểu Mặc, đó là một vấn đề chính hắn cũng không có câu trả lời.

Thực ra Du Tiểu Mặc cũng không dám chắc giọt nước mắt này có thật sự xuất hiện lúc hắn tắm không, bởi vì lúc đó là khi hắn vừa mới tới thế giới này, không hề biết gì về sự vật xung quanh, đương nhiên làm gì có thời gian mà vạch áo mình ra xem trên ngực có bớt hay gì gì đó không cơ chứ.

Cho nên chỉ có hai khả năng, một là giọt nước mắt này xuất hiện từ lúc trước khi Du Tiểu Mặc chết, hai là sau khi hắn xuyên không tới mới có.

Nhưng bí mật lớn nhất của Du Tiểu Mặc chính là linh hồn của hắn xuyên không mà tới đây, hắn có thể đem chuyện về giọt nước mắt màu xanh nói cho Lăng Tiêu biết, nhưng việc này thì không thể, vì sao không thể ư, là bởi vì hắn và Lăng Tiêu còn chưa thân mật tới mức có thể chia sẻ bí mật quan trọng như vậy.

"Ta cũng không biết có chuyện gì xảy ra nữa, tóm lại là nó đột ngột xuất hiện vào ngày đó, cũng có khả năng không liên quan tới việc tắm rửa."

Du Tiểu Mặc có một đặc điểm, đó là chuyện hắn đã không muốn nói, cho dù đánh chết hắn cũng sẽ không hé miệng một câu, cho nên hắn cũng không nói quá rõ ràng, đề phòng trường hợp nói hớ ra rồi tự bán rẻ chính mình, vậy là bình thường hắn hay dùng chiêu nói lập lờ nước đôi, ai mà ở cùng hắn lâu chắc chắn có thể phát hiện điểm này.

Chỉ có điều thời gian Lăng Tiêu quen biết hắn không hề dài, trong lòng y cũng chắc chắn Du Tiểu Mặc không dám lừa mình, cho nên đã tin tưởng.

"Đến đây." Lăng Tiêu nheo mắt lại ngoắc ngoắc ngón tay.

Du Tiểu Mặc do dự mất một lát rồi mới thấp thỏm đi tới trước mặt y, bởi vì chột dạ, cho nên hắn không dám nhìn thẳng vào mặt Lăng Tiêu.

"Cởi quần áo." Đợi hắn đi tới, Lăng Tiêu liền ra lệnh.

"Hả, cởi quần áo?" Du Tiểu Mặc theo phản xa mà nắm chặt cổ áo mình, kinh hãi nhìn về phía Lăng Tiêu.

"Tiểu sư đệ, nếu như ngươi không hiểu ý của ta được... hay là để sư huynh giúp ngươi cởi, ha?" Lăng Tiêu cho rằng hắn đang giả bộ ngốc, giọng điệu không hề vui vẻ, y không hề nghĩ tới việc nam nam cũng phải thụ thụ bất thân.

Du Tiểu Mặc run run, cân nhắc giữa việc tự mình cởi đồ hay để Lăng Tiêu cởi giúp, cuối cùng quả quyết chọn phương án đầu tiên.

Quần áo trên người hắn cũng chỉ là hai bộ đồ đó, rất đơn giản, đều là vải vóc bình thường. Bởi vì thời tiết không lạnh, cho nên không mặc nhiều áo, Du Tiểu Mặc lề mà lề mề một lúc lâu mới cởi hết được đống quần áo trên người.

Thân thể nhỏ gầy nhưng trắng nõn, dưới sự tẩy rửa của linh thủy càng thêm trong suốt như ngọc, da thịt mịn màng mềm mại, thậm chí còn mịn màng hơn làn da của đứa bé sơ sinh, đại khái bởi vì xấu hổ, cho nên nửa người trên của Du Tiểu Mặc đang dần chuyển thành màu hồng nhạt, còn từ cổ trở lên đã đỏ ửng từ trước rồi.

Lăng Tiêu không chú ý tới việc Du Tiểu Mặc đang khó xử, tất cả tâm trí đều tập trung ở giọt nước mắt màu xanh trên ngực hắn. Ánh sáng trên giọt nước mắt còn rực rỡ hơn lần cuối cùng Du Tiểu Mặc nhìn nó, màu sắc vô cùng mê người, nếu như cứ nhìn chằm chằm vào nó sẽ khiến cho người ta cảm giác mình đang bước vào thế giới thần thoại đầy mộng ảo, chỉ là không bao gồm Lăng Tiêu ở trong đó, y nhìn giọt nước mắt một hồi lâu nhưng sắc mặt không hề thay đổi.

"Lăng sư huynh, giọt nước mắt này có vấn đề gì không?" Du Tiểu Mặc xấu hổ mà hỏi.

Bị một người nam nhân nhìn chằm chằm vào ngực mình, cho dù cả hai phía không có ý đồ gì mờ ám thì cũng cảm thấy rất xấu hổ, đặc biệt là người có da mặt mỏng như Du Tiểu Mặc.

Lăng Tiêu ngẩng đầu lên nhìn hắn, ánh mắt lại khó hiểu mà lưu luyến trên thân thể trắng nõn của Du Tiểu Mặc, sau đó mới tỉnh bơ mà nói: "Đây là một không gian rất kỳ lạ, hẳn là có người cố ý lưu nó lại trên thân thể ngươi, chờ đợi thời cơ thích hợp mới mở ra."

"Người kia là ai?" Du Tiểu Mặc kêu lên thảng thốt.

Nếu như người này có ác ý thì giọt nước mắt này không phải sẽ thành một quả bom hẹn giờ sao?

"Mặc kệ đó là ai, nhưng việc kẻ đó đem vật quý giá như vậy để trên người ngươi, nếu như đó không phải là thân nhân của ngươi thì không thể nào đoán được, có điều vẫn có chỗ tốt, nhưng chỗ xấu cũng không ít." Lăng Tiêu giống như chỉ cần liếc qua cũng biết hắn đang nghĩ gì.

"Chỗ xấu là gì?" Du Tiểu Mặc đăm chiêu rồi lại ủ ê, hắn biết mà, trên đời này nào có bữa cơm trưa miễn phí chứ.

Lăng Tiêu cúi người về phía hắn, khẽ cười: "Ngươi tự suy nghĩ một chút, nếu bị ai biết rõ trên người ngươi mang theo một cái máy gian lận như vậy, không chỉ có thể trồng linh thảo, còn có thể thúc đẩy cho linh thảo sinh trưởng, thử xem có bao nhiêu người sẽ điên cuồng vì nó? Kể cả môn phái được vinh danh là đệ nhất môn phái như phái Thiên Tâm, chỉ sợ cũng sẽ lập tức cướp nó làm của riêng sau đó giết ngươi diệt khẩu!"

Hai chữ cuối cùng được y nói với giọng êm ái cực kỳ, Du Tiểu Mặc thậm chí có thể cảm giác được có một bàn tay vô hình đang từ từ siết cổ mình.

Vì vậy, hắn khóc lóc thảm thiết: "Phải làm sao bây giờ, Lăng sư huynh, hức hức, ta vẫn chưa muốn chết."

Lăng Tiêu 'Phụt' một tiếng, sau đó ngửa mặt lên trời cười to.

Chương 50. Giao Dịch

Du Tiểu Mặc là một kẻ vừa nhát gan vừa nhu nhược lại còn sợ phiền toái, loại người này là loại người mà Lăng Tiêu ghét nhất từ trước tới nay, nhưng không ngờ, y không chỉ không ghét Du Tiểu Mặc, mà ngược lại còn ngày càng cảm thấy hắn đáng yêu, có đôi khi còn không nhịn được mà trêu chọc hắn, toàn bộ quá trình đùa giỡn đều khiến y sung sướng vô cùng.

"Tiểu sư đệ, nếu không muốn chết, thì phải ngoan ngoãn nghe lời của ta, hiểu chưa?" Lăng Tiêu nén cười, sung sướng nói.

Du Tiểu Mặc tập tức gật đầu như bằm tỏi, mạng của hắn đều nằm trong tay y rồi, nếu không hiểu... thì cũng phải cố mà hiểu!

Lăng Tiêu tiến lên vài bước, quay đầu lại nhìn Du Tiểu Mặc đang lẽo đẽo theo đuôi: "Từ giờ trở đi, ngoài ta ra, đừng cho bất kì ai thấy được giọt nước kia trên ngực ngươi, đây là điều rất quan trọng, hiểu chưa?"

"Hiểu rõ!" Du Tiểu Mặc gật đầu lia lịa.

Tuy rằng hắn rất muốn nhắc nhở y đó không phải là giọt nước mà là giọt nước mắt, nhưng nghĩ đi nghĩ lại, vẫn quyết định giữ kín trong lòng, dù sao hình dạng của hai thứ đó đều không khác nhau là mấy.

"Còn nữa, linh thảo trồng trong mảnh không gian này có thể mang ra ngoài, nhưng phải hạn chế, để tránh cho người có lòng trắc ẩn chú ý tới, thêm nữa, ngươi nhờ nước hồ nên mới có thể luyện ra hơn trăm viên linh đan một ngày, nếu có người cố ý điều tra ngươi sớm muộn gì cũng sẽ phát hiện chỗ khó hiểu, cho nên từ hôm nay trở đi, phải có chừng mực.

Lăng Tiêu cẩn thận dặn dò từng câu từng chữ, giọng điệu còn trịnh trọng. Du Tiểu Mặc cũng hiểu sự quan trọng trong vấn đề này, cho nên tất cả đều đồng ý.

Ghi nhớ hết mọi chuyện cần thiết, Du Tiểu Mặc đột nhiên nghĩ tới một vấn đề khác, liền vội vàng hỏi: "Lăng sư huynh, thế ta còn có thể uống thứ linh thủy kia không?"

Lăng Tiêu suy nghĩ một lát: "Có thể, nhưng sau này không nên nộp linh đan sớm quá, ít nhất phải kéo dài thêm hai ba ngày nữa."

Không cần giải thích cặn kẽ, Du Tiểu Mặc có thể hiểu hết ý tứ của y, lần trước hắn lĩnh một ngàn hai trăm cây linh thảo, kết quả là luyện xong xuôi trong vẻn vẹn bốn ngày, đúng là tốc độ quá nhanh, nhất là cái loại đệ tử tư chất kém như hắn, thật sự không bình thường chút nào.

Sau khi dặn dò xong mọi chuyện cần thiết, Lăng Tiêu liếc mắt về phía mảnh ruộng linh thảo trước mặt. Linh thảo mọc lên đủ mọi màu sắc vô cùng tươi tốt, không hề giống với đám linh thảo Lâm Tiếu đã từng gặp.

Lâm Tiếu đã từng nhìn thấy vườn linh thảo, là vườn linh thảo của Thiên Phong, bởi vì hắn là đại đệ tử của chưởng môn, mà Thang Vân Kỳ còn là con gái của chưởng môn, nhờ quan hệ này, Lâm Tiếu khá thân cận với Thiên Phong, lúc trước mỗi lần hắn tới Thiên Phong, những trưởng bối và đệ tử kia đều không có vì hắn là người của Võ Hệ mà đề phòng.

Chỉ là bây giờ chắc đã thay đổi rồi.

Thời gian gần đây, chỗ nào cũng có lời đồn y và Du Tiểu Mặc rất thân thiết, cộng thêm với việc Du Tiểu Mặc hiện tại còn là đồ đệ của Khổng Văn, ai đảm bảo được sẽ không có người nghĩ ngợi lung tung, Lăng Tiêu cũng đã có một đoạn thời gian ngắn không tới Thiên Phong, cho nên y cũng không biết thái độ của những người kia đối với y có thay đổi hay không nữa.

"Diện tích mảnh đất trong không gian này không nhỏ, ngươi chỉ định dùng mảnh đất kia để trồng linh thảo?"

Lăng Tiêu nhìn một vòng xung quanh, diện tích của mảnh không gian này không hề nhỏ, riêng hồ nước kia đã lớn như quảng trường của Thiên Phong rồi.

"Không phải, ta định dùng tất cả đất để trồng linh thảo, nhưng mà, ầy, cỏ dại quá nhiều, ta nhổ không hết."

Du Tiểu Mặc ngượng ngùng cúi đầu xuống, hắn đã bỏ ra thời gian mười ngày, nhưng mà hắn chỉ có hai tay, bình thường còn phải luyện đan, căn bản không dư nổi thời gian để nhổ cỏ, cộng thêm với hôm trước còn phải bế quan bốn ngày, cho nên thời gian để thu hoạch linh thảo thành thục cũng không có, đừng nói là nhổ cỏ.

"Với hiệu suất này của ngươi, cho dù ngươi dùng thời gian một năm cũng chưa chắc đã xong." Lăng Tiêu hững hờ liếc mắt nhìn hắn.

Du Tiểu Mặc không phản bác lại được, mảnh không gian này lớn vậy, nói không chừng nếu thật sự cho hắn một năm chỉ để nhổ cỏ cũng không nhổ hết được tất cả đám cỏ dại này, nghĩ qua nghĩ lại, hắn liền thận trọng hỏi: "Vậy ngươi có biện pháp nào không?"

Lăng Tiêu bỗng nhiên nở một nụ cười ấm áp như gió mùa xuân: "Không phải ai cũng có thể khiến gia xuất thủ được đâu."

Khóe miệng Du Tiểu Mặc giật một cái: "Ngươi muốn bao nhiêu viên linh đan?"

"Hai mươi viên, là cái loại tốt nhất." Lăng Tiêu không hề xấu hổ chút nào mà ra yêu cầu.

Du Tiểu Mặc nhếch miệng, hắn biết rõ yêu cầu của y có thể không thấp, nhưng mà hai mươi viên linh đan sao, lại còn là loại tốt nhất, dựa vào năng lực hiện tại của hắn, đoán chừng phải vất vả luyện đan một ngày, cũng may linh thảo trồng trong không gian đều đã thành thục rồi, cho nên hắn không cần mỗi ngày tới linh thảo đường, cũng không cần phải nộp một nửa linh đan, thời gian dư dả khá nhiều.

Cuối cùng, Du Tiểu Mặc phải dùng tới hai mươi viên linh đan tốt nhất để Lăng Tiêu ra tay.

Hình ảnh này tương đối gây xúc động, cũng không biết y gọi vòi rồng ở đâu ra, mấy cơn lốc nhỏ xuất hiện từ hư không, sau đó bắt đầu tàn phá khắp không gian, nơi nào có vòi rồng đi qua, tất cả cỏ dại đều bị nhổ tận gốc, mà đất đai cũng không cần Du Tiểu Mặc phải tự tay xới lên nữa.

Không tới nửa canh giờ, trừ chỗ bọn họ đang đứng và mảnh ruộng linh thảo kia, tất cả đất đai giống như vừa bị tàn phá, chỉ còn một mãnh hỗn độn...

Chương 51. Sư Thúc Bồ Thiện

Sau khi khai báo chuyện về không gian, Du Tiểu Mặc lúc nào cũng thấp thỏm không yên. Chuyện này đương nhiên là có liên quan tới không gian, chính như lúc nãy Lăng Tiêu đã nói, giọt nước mắt màu xanh này là một bảo vật trân quý vô cùng, tới phái Thiên Tâm cũng nảy lòng tham, nhưng vì sao y lại không hề có phản ứng gì, chẳng lẽ không phải nên xảy ra sự kiện giết người đoạt bảo sao?

Tưởng tượng như vậy mặc dù có lỗi với bản thân, nhưng Du Tiểu Mặc vẫn không kiềm lòng được. Chỉ là cho tới lúc bọn họ rời khỏi không gian, Lăng Tiêu vẫn không hề nhắc tới việc đó, lúc này hắn mới yên tâm một chút.

Bởi vì bên ngoài còn có việc, cho nên bọn họ không thể ở trong không gian quá lâu, vì vậy sau khi Lăng Tiêu thả vòi rồng ra để dọn dẹp cỏ dại, bọn họ liền rời khỏi phòng.

Để không làm người khác nghi ngờ, Du Tiểu Mặc cũng không dùng linh thủy chữa trị vết thương ở chân.

Hai người đi ra ngoài không được bao lâu, phái Thiên Tâm đã cử một đoàn người tới, đều là đệ tử Võ Hệ, dẫn đầu là một vị trưởng bối, tóc và râu trắng đen xen kẽ, tuổi tác tựa hồ không thấp, nhưng hai mắt thỉnh thoảng lại lóe lên tinh quang.

Người này đúng là sư thúc của Lâm Tiếu, Bồ Thiện, cũng là sư đệ của chưởng môn Thang Phàm, đối nhân xử thế rất khôn khéo, nhưng cũng nổi danh khắt khe.

Xem ra tốc độ của Thang Vân Kỳ không chậm, sau khi trở về đã lập tức thông báo cho phụ thân của nàng.

Thang Phàm rất xem trọng vấn đề về ma nhân, huống chi lại còn xuất hiện ở Hòa Bình trấn, rất nhiều đệ tử của phái Thiên Tâm mỗi khi xuống núi đều là vì đến Hòa Bình trấn, vì sự an nguy của các đệ tử, chuyện bắt bắt buộc phải xem trọng, cho nên Thang Phàm lập tức phái thân tín của mình tới.

Thân tín của Thang Phàm chính là Bồ Thiện, đừng nhìn Bồ Thiện lúc nào cũng khôn khéo lại còn cay nghiệt, thực ra đối với lời của Thang Phàm lão vẫn dùng thái độ nói gì nghe nấy.

Lần này dẫn người xuống núi, Bồ Thiện làm theo tác phong cũ, dứt khoát cho người bao vây Hòa Bình trấn.

Tuy rằng ma nhân Lạc Sơn đã chạy trốn, nhưng không ai có thể đảm bảo gã không có đồng đảng đang ẩn úp trong trấn, sau đó Bồ Thiện mới dẫn người tìm tới tửu lâu.

Bấy giờ, Lăng Tiêu và Du Tiểu Mặc đã rời khỏi không gian. Lúc đang nói chuyện phiếm, thì cửa phòng đột ngột bị người ở ngoài tùy tiện đẩy ra.

Người tới chính là Bồ Thiện, từ trước tới nay lão chưa bao giờ khách khí với tiểu bối, dù sao địa vị của lão rất cao, thêm với việc người này từ trước tới nay nói chuyện chưa bao giờ biết lựa lời, cho nên rất nhiều đệ tự đều tránh tiếp xúc với lão, ngay cả Lâm Tiếu cũng có chút phiền chán.

"Lâm Tiếu, ngươi nói lại chuyện phát hiện ma nhân rõ ràng cho ta."

Bồ Thiện rất cường tráng, có thể nói là lưng hùm vai gấu, mặt mũi cũng toàn râu ria, lão vừa tới đã chặn hết cửa, mấy người đi sau căn bản không lách vào nổi được.

Nhưng mà người này đúng thật không hiểu lịch sự là gì, căn cứ vào trí nhớ của Du Tiểu Mặc, người ngoài mỗi khi gặp Lăng Tiêu đều vô cùng cung kính, đây là lần đầu tiên hắn thấy có người kiêu ngạo ra lệnh cho Lăng Tiêu như vậy, len lén liếc nhìn sắc mặt Lăng Tiêu, tựa hồ sáng lạn vô cùng...

Vừa phát hiện ra sự thật này, Du Tiểu Mặc lập tức cúi đầu xuống.

Lăng Tiêu không trả lời lão, mà ngược lại còn chậm rãi bưng tách trà lúc nãy Du Tiểu Mặc rót cho y, rồi nhẹ nhàng như mây nhấp một ngụm, làm cho người ta cảm giác cho dù núi Thái Sơn sụp đổ cũng không làm y thay đổi sắc mặt, mãi cho tới lúc Bồ Thiện nhíu mày, tựa hồ muốn nổi giận, y mới mở miệng.

"Bồ sư thúc, chuyện này ngươi nên đi hỏi Trần sư đệ, hắn biết rõ ràng hơn ta rất nhiều."

Du Tiểu Mặc nén không nổi nhếch mép, may mà hắn đang cúi đầu.

Hàng lông mày rậm của Bồ Thiện nhíu lại chặt hơn, hiển nhiên lão không ngờ rằng mình sẽ nhận được câu nói kia, nếu như người đối diện không phải Lâm Tiếu, khẳng định ông ta đã nổi trận lôi đình rồi, nhưng rất tiếc, Bồ Thiện đành phải hừ một tiếng bực bội rồi quay người bỏ đi, còn người ngồi bên cạnh Lăng Tiêu, Du Tiểu Mặc, từ đầu tới cuối đều bị bỏ qua một cách triệt để.

Đại khái chính Du Tiểu Mặc cũng không biết, kế hoạch làm người vô hình của hắn lần đầu tiên thành công.

"Lăng sư huynh, ngươi nghĩ có còn ma nhân trong Hòa Bình trấn không?"

Đợi Bồ Thiện đi khuất, Du Tiểu Mặc mới mở miệng hỏi, hắn cảm thấy Bồ Thiện không cần phải làm mọi chuyện rầm rộ tới vậy.

Ma nhân và tu luyện giả từ xưa tới nay vốn là quan hệ thiên địch, như vậy sau khi thân phận của Lạc Sơn bị bại lộ, những ma nhân khác chắn chắn không dám ở lại, ngay cả có, cũng sẽ là một kẻ giống Lạc Sơn, chưa chắc có thể tra ra được, nếu không thì thân phận ma nhân của Lạc Sơn đã bị người khác vạch trần từ lâu rồi.

"Hừ, cũng chỉ là làm dáng cho người khác xem thôi." Lăng Tiêu tỏ vẻ khinh thường.

Du Tiểu Mặc cái hiểu cái không gật gật đầu, hoàn toàn chính xác, xảy ra chuyện lớn như vậy, nếu Thiên Tâm không đi điều tra, chỉ sợ sau này Hòa Bình trấn sẽ bị ảnh hưởng, cho dù nơi này không nằm trong địa bàn của Thiên Tâm, nhưng ai cũng biết đây là chỗ dựa của Hòa Bình trấn.

Cho nên ở trấn đã có tin đồn xuất hiện ma nhân, chắc chắn phải điều tra, coi như là đưa một viên thuốc an thần cho mọi người.

Về sau quả nhiên giống như Lăng Tiêu đã nói, Bồ Thiện chẳng qua là làm cho đủ quá trình mà thôi, sau khi hỏi rõ sự việc ở chỗ Trần Cao Dương, lão ta mới phái người đuổi theo hướng mà Lạc Sơn bỏ chạy, đương nhiên là không có thu hoạch được gì.

Mà bọn họ đã không có việc gì ở đây nữa rồi, những thứ cần mua cũng đã mua, cho nên cùng ngày đã cưỡi dực điểu để quay về phái Thiên Tâm.

Bởi vì nguyên nhân chân vẫn đang bị thương, mấy ngày tiếp theo Du Tiểu Mặc vẫn làm bộ ốm yếu không thể tới Linh Thảo Đường.

Trong lúc này, Phương Thần Nhạc có tới thăm hắn còn mang tới vài lời hỏi han từ Khổng Văn.

Chương 52. Kế Hoạch

Ma nhân hoành hành, chuyện này gây chấn động lớn trên khắp đại lục Long Tường.

Sau khi về, Du Tiểu Mặc vẫn ở trong Đô Phong cho nên không hiểu rõ tình hình bên ngoài, có điều hắn cũng nghe các sư huynh đệ bàn luận tới.

Nghe nói Thiên Tâm đã liên hợp với các môn phái khác để tạo áp lực lên Thanh Thành, để phái Thanh Thành có thể cho bọn họ một câu trả lời thỏa đáng, dù sao Lạc Sơn cũng thực sự là cháu trai của chưởng môn phái Thanh Thành, hơn nữa gã còn biến thân trước mặt rất nhiều người, mà sau khi biến thân thì dung mạo gã cũng chẳng thay đổi là bao, bởi vậy có thể hủy bỏ tin đồn Lạc Sơn giả.

Chưởng môn của Thanh Thành, Lạc Thành Nguyên dường như cũng không ngờ tới cháu trai của mình lại là ma nhân, sau khi điều tra sự việc rõ ràng mới phát hiện ra một bí mật kinh người.

Em trai của Lạc Thành Nguyên là Lạc Thành Vân, cũng là phụ thân của Lạc Sơn, thuở thiếu thời từng rời khỏi phái Thanh Thành để đi ra ngoài lịch luyện, thời điểm đó Lạc Thành Vân cũng được coi như một công tử phong lưu phóng khoáng, người ái mộ hắn có thể vòng quanh địa bàn của phái Thanh Thành hai vòng ấy chứ, chỉ là Lạc Thành Vân không thèm để ý tới bọn họ.

Thế nhưng sau khi hắn xuống núi chưa tới nửa năm, đã gặp được mẫu thân của Lạc Sơn.

Mẫu thân của Lạc Sơn là một bán ma nhân, cái gọi là bán ma nhân có nghĩa là con cái của ma nhân và tu luyện giả. Bởi vì có một nửa dòng màu loài người, cho nên loại sinh vật này được gọi là bán ma nhân, sự khác biệt lớn nhất của bọn hắn và ma nhân thuần huyết đó là, bán ma nhân có hình thái giống như loài người, nhìn bề ngoài không hề có đặc thù nào của ma nhân.

Chính vì vậy, tuy rằng ma nhân rất ghê tởm loài người, nhưng vì kế hoạch lớn, chúng sẽ bắt một số người cho giao phối cùng ma nhân hạ đẳng, hài tử sinh ra sau quá trình đó sẽ được tập trung một chỗ để huấn luyện, đợi cho tới khi đủ tuổi thì cử đi trà trộn vào trong loài người.

Mẫu thân của Lạc Sơn chính là một trong những mật thám được ma nhân phái đi ẩn núp trong loài người.

Bởi vì dung mạo của người này rất xinh đẹp, tâm tư lại lanh lợi khéo léo, cho nên rất nhanh đã lấy được sự chú ý của Lạc Thành Vân.

Cũng không bao lâu, hai người đã rơi vào lưới tình, sau đó là mang thai Lạc Sơn, lúc hai người kết hôn cũng không thông báo với Lạc Thành Nguyên, bởi vì đủ loại nguyên nhân khá phức tạp, cho nên Lạc Thành Nguyên chỉ biết đệ đệ đã lập gia đình rồi, hơn nữa còn sinh ra một nhi tử khỏe mạnh mập mạp, đặt tên là Lạc Sơn.

Sau khi lập gia đình, Lạc Thành Vân dự định mang theo vợ con quay về phái Thanh Thành. Nào ngờ được, Lạc Thành Vân lại vô tình phát hiện ra bộ mặt thật của thê tử, cùng với mục đích đối phương muốn tiếp cận mình là để trà trộn vào Thanh Thành, trong cơn giận ngút trời, Lạc Thành Vân đã đồng quy vu tận cùng thê tử, bỏ lại một mình Lạc Sơn.

Thế nhưng căn cứ vào người khác kể lại, vợ chồng Lạc Thành Vân do bị người ta đánh lén, cuối cùng phải đồng quy vu tận cùng với thủ phạm. Mà Lạc Sơn cũng mất tích trong đêm hôm đó, có người nói gã đã chết, cũng có người nói gã được người đi đường ôm đi rồi, tóm lại là vô số giả thuyết được lập ra.

Nhưng trên thực tế, Lạc Sơn mới sinh ra không lâu chưa chết, cũng không hề bị người ta ôm đi mất.

Gã bị đồng lõa chính của mẹ mình mang đi, vốn bọn chúng đã có ý định này, bởi vì Lạc Sơn còn có tiềm chất làm mật thám cao hơn mẹ gã nhiều, gã chỉ có một phần tư huyết thống của ma nhân, căn cứ vào đó, tỉ lệ biến thân thành ma nhân cũng không cao, tỉ lệ bị điều tra ra là rất nhỏ.

Dựa vào chủ ý này, cho nên ma nhân quyết định bắt Lạc Sơn trở về, dù sao việc giáo dục từ nhỏ vẫn tốt hơn nhiều so với việc trưởng thành mới nhận tổ quy tông.

Mãi tới khi mười tuổi Lạc Sơn mới được đưa trở lại phái Thanh Thành, chưởng môn Lạc Thành Nguyên luôn áy náy vì cái chết của cả nhà đệ đệ, nếu như lúc ấy hắn phái người đi đón bọn họ, có lẽ bọn họ sẽ không gặp phải kẻ xấu, cuối cùng đành phải bỏ mạng.

Bởi vậy, sau khi đón Lạc Sơn trở về, Lạc Thành Nguyên dồn hết sự áy náy bấy lâu nay lên người gã, cho nên dung túng gã rất nhiều, bởi vậy mới nuôi Lạc Sơn thành tính cách không coi ai ra gì như ngày nay, đương nhiên, việc này còn liên quan tới việc Lạc Sơn là mật thám của ma nhân nữa.

Lạc Sơn lúc mười tuổi đã coi mình là ma nhân, xem loài người là kẻ thù.

Thanh Thành không thể giấu diếm được chuyện này, cho nên tin tức lan ra ngoài rất nhanh, làm xôn xao cả đại lục.

Mọi người vừa than thở lại phải vừa rối rít cảnh cáo nhau, nếu không phải lần này thân nhận ma nhân của Lạc Sơn bị lộ, họ còn không biết ma nhân đang có âm mưu lớn như vậy, thậm chí còn phái bán ma nhân trà trộn vào cộng đồng loài người, nếu tương lai có chiến tranh, chẳng phải đối phương sẽ dễ dàng đâm cho bọn họ một dao sao?

Nghĩ tới việc này, các đại môn phái bắt đầu nổi lên một cơn sóng càn quét ma nhân.

Nghe nói, ảnh hưởng của chuyện này kéo dài tới gần ba tháng, hơn nữa trong các đại môn phái thực sự bắt được vài tên bán ma nhân.

--- -----

Tại sơn mạch Khô Lâu ở phía bắc.

Nhận được tin tức này, một tên thủ lĩnh của ma nhân nổi giận đùng đùng, giết kẻ đưa tin ngay tại chỗ, sau khi giết xong vẫn còn chưa hết giận, gã liền cuồng bạo mà càn quét một trận trong đại điện, khiến cho kẻ dưới sợ tới mức không dám thở mạnh.

Vốn là cảnh yến hội ca múa mừng thái bình, trong thoáng chốc bầu không khí đông đặc lại đám thoát y vũ nữ sợ run rẩy túm lại thành một cụm.

"Nói, rốt cuộc đã có chuyện gì xảy ra, vì cái gì mật thám ẩn núp trong các đại môn phái đều bị bắt?"

Thống lĩnh của ma nhân lấy lại bình tĩnh, nhưng ánh mắt giận dữ quét tới một gã báo tin khác, sát ý tỏa ra giống như muốn xé đối phương thành từng mảnh nhỏ.

Tên ma nhân kia đã tận mắt thấy kẻ đồng hành bị giết chết, sợ tới mức hai chân nhũn ra, mồ hôi lạnh nhỏ giọt, nghe hỏi, không dám chần chừ một giây nào đã kể toàn bộ sự việc, giọng điệu vô cùng cẩn thận, chỉ sợ nói sai một từ sẽ bị giết.

Nghe xong toàn bộ quá trình, thống lĩnh ma nhân chậm rãi nhắm mắt lại, lúc mở ra lần nữa, sát ý trong ánh mắt kia càng mạnh hơn, đồng thời cũng phát ra âm thanh lạnh như băng: "Ngươi nói là, mật thám chúng ta phái ra mười lăm năm trước ở Thanh Thành, lại bị Thiên Tâm bắt được hả?"

"Dạ... dạ phải! Nghe nói kẻ đó là thiên tài Võ Hệ của Thiên Tâm, còn đứng đầu lứa tu luyện giả trẻ tuổi, gọi là Lâm Tiếu."

"Lâm Tiếu?" Thống lĩnh ma nhân lạnh lùng rít một tiếng "Hắn phát hiện ra thân phận của Lạc Sơn như thế nào? Cho dù hắn là thiên tài, cũng không thể phát hiện ra huyết thống ma nhân chỉ có một phần tư trên người Lạc Sơn được."

"Việc này, việc này không ai có thể biết được." Lúc nghe được tin gã cũng đã nghi ngờ, nhưng dù điều tra thế nào cũng không ai biết.

Lúc này, một gã ma nhân trẻ tuổi đứng ngay gần thống lĩnh đứng dậy, chỉ thấy gã chắp tay rồi nói: "Thống lĩnh, theo thuộc hạ thấy, tên Lâm Tiếu này có thể nắm giữ một biện pháp xảo diệu nào đó phát hiện được ma nhân, nếu không thì không có khả năng vừa nhìn mặt đã phát hiện ra thân phận của Lạc Sơn, bởi vì nếu biết rõ từ trước, phái Thiên Tâm đã sớm hành động chứ không chờ tới bây giờ."

"Cũng đúng, vậy phải trừ khử ngay tên Lâm Tiếu kia, ở Thiên Tâm có mật thám của chúng ta không?"

Hiển nhiên thống lĩnh của ma nhân không phải là một kẻ thiếu suy nghĩ, bởi vì gã cũng biết lắng nghe thủ hạ.

Ma nhân trẻ tuổi nói thêm: "Có, nhưng chỉ có một, hơn nữa địa vị trong phái Thiên Tâm cũng không hề thấp, nếu như ra tay bừa bãi, chỉ sợ sẽ làm lộ thân phận của hắn, sau này nếu muốn cài người vào sẽ rất khó khăn."

Thống lĩnh ma nhân vung tay lên, không thèm bận tâm: "Việc phân thận bị bại lộ tạm thời không cần để ý tới, nếu như tên kia thật sự có cách đó, thì người của chúng ta sớm muộn cũng sẽ bị tên kia phát hiện ra, còn không bằng giải quyết từ đầu để tránh hậu hoạn."

"Thống lĩnh nói phải, như vậy thuộc hạ sẽ đi an bài ngay." Ma nhân trẻ tuổi không phản bác nữa.

Lúc này Lăng Tiêu vẫn còn chưa biết y đã thành cái gai trong mắt ma nhân, còn rắp tâm muốn diệt trừ y, nếu như biết rõ, có lẽ sẽ cảm thấy hứng thú, sau đó thì chờ mong kẻ kia mò tới, có điều, nếu như là Lâm Tiếu lúc trước, chỉ sợ sẽ đứng ngồi bất an, dù sao, nếu như thân phận của tên mật thám kia không tầm thường, chỉ bằng thực lực của Lâm Tiếu sợ khó mà đề phòng.

Ngay lúc ma nhân bắt đầu bày mưu tính kế, giải thi đấu mỗi năm một lần của Võ Hệ cũng bắt đầu.


Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip