12:Bên nhau mãi mãi

Ngay từ khi còn nhỏ, tôi đã là một đứa trẻ bất hạnh, tôi chưa từng cảm nhận được những ấm áp từ gia đình hay bạn bè, cũng chưa từng được họ công nhận, yêu thương, hay chăm sóc, bởi vì... tôi là con gái.

Gia đình tôi là một gia đình trọng nam khinh nữ, họ sinh tôi ra với nghĩa vụ là hiến tim cho anh trai tôi nếu như anh ấy không thể sống tiếp với trái tim nhân tạo nữa, hay nói đúng hơn thì tôi là một cái lốp dự phòng cho anh ta.

Ngay từ nhỏ, tôi đã bị gia đình ép buộc làm hàng trăm cuộc hiến máu cho anh trai, nhiều đến mức mà tôi bị bệnh thiếu máu nhưng họ không quan tâm, họ chỉ cần tôi làm một kho nội tạng và bình máu di động cho anh trai mà thôi, nhưng không chỉ vì như vậy mà tôi ghét họ (tôi có hàng trăm, hàng nghìn hay hàng vạn lý do để tôi ghét họ), mà đúng hơn thì phải là tôi ghét tất cả những gì liên quan tới họ, kể cả tôi.

Tôi cực kì ghét chính mình khi mà bản thân lúc nào cũng cố tỏ ra ngoan ngoãn để lấy lòng họ, tất nhiên họ chỉ xem tôi là trò hề mỗi khi tôi đến gần họ.

Tôi cũng không thích mỗi khi tôi phải là người đứng ra gánh chịu những hậu quả mà anh tôi gây ra, những đòn roi ấy cứ không ngừng quật lấy quật để vào người tôi, những vết bầm tím cùng những vết thương đang rỉ máu đau thấu tâm can nhưng ai lại quan tâm chứ? Tôi chỉ là một cái gai trong mắt họ mà thôi.

Tôi ghét cái cách mà họ giả vờ yêu thương tôi, ghét luôn những lần họ chạm vào tôi.

Mỗi khi họ chạm vào tôi, thứ tôi cảm nhận được không phải là sự ấm áp mà là cơn rợn người từ đầu tới chân, cùng sự kinh tởm và sự buồn nôn không sao tả được đang dần tràn lên cổ

Tôi cũng ghét chuyện tôi phải giả vờ như không thấy gì mỗi khi họ đưa người tình về mây mưa trong phòng tôi, cứ mỗi lần như thế là mỗi lần cơn buồn nôn cùng sự khinh bỉ của tôi đối với cái gia đình giả tạo này tăng lên gấp nghìn lần.

Tôi cực kì ghét cái cách mà tôi ganh tỵ với những đứa trẻ khác trong xóm khi mà họ được gia đình yêu thương.

Tôi ghét đau ghét đớn những cảm giác tội lỗi mỗi khi từ chối họ một việc gì đó, họ xứng đâu mà tôi lại cảm thấy tội lỗi?

Tôi cũng chẳng ưa gì cái cách họ diễn một bộ phim gia đình hạnh phúc trước mặt mọi người, cũng chẳng ưa gì cái bộ mặt giả tạo này của tôi, tại sao tôi lại phải cố cười trong khi tôi vừa bị bạo hành? Tại sao tôi lại phải vui vẻ chấp nhận những gì mà tôi có được trong hiện tại khi mà tôi phải chịu đựng mọi thứ như thế? Tóm lại tôi ghét chính bản thân mình, ghét cực nhiều, cực kì nhiều.

Đã rất nhiều lần tôi tìm cách ra đi để giải thoát nhưng lần nào lần nấy đều thất bại, sau những thất bại đó là những đòn roi đau điếng.

Đối với tôi, nhà không phải là nơi để về và gia đình không phải là tổ ấm, đôi khi ở ngoài đường ngoài xá còn có người thấu hiểu ta hơn cả những người mà ta coi là người thân, từ khi tôi bắt đầu lên đại học dù bị cấm cản kịch liệt bởi gia đình và họ cũng quăng vào tôi những lời sắt đá nhất, kinh tởm nhất, nhục nhã nhất nhưng như thế cũng chẳng lung lay được mong muốn thoát khỏi nơi đó của tôi, tôi cãi lại họ, kết cục là tôi bị nhốt trong phòng nhưng tôi đã trốn ra ngoài bằng đường cửa sổ lúc họ đi chơi với nhau, tôi gom tất cả số tiền mà tôi dành dụm được lên thành phố học, vừa học vừa làm đối với tôi vẫn dễ thở hơn là ở nhà, cuộc sống của tôi cứ thế tiếp diễn thành những ngày nhàm chán, vô vị cho đến khi tôi gặp được em, người mang lại cho tôi thứ gọi là hy vọng sống.

Tôi và em học cùng trường đại học, tôi học ngoại giao còn em học luật, cơ duyên gặp gỡ của chúng tôi là ở một quán cà phê mà tôi làm thêm, em đến xin việc ở đó cũng như tôi, em lên thành phố với sự cấm cản của gia đình nhưng tôi và em thì khác nhau lắm, gia đình em vì quá thương nên không nỡ còn gia đình tôi vì quá xót tiền nên mới cấm cản tôi, tất nhiên là tôi không nói cho em biết, lần đầu gặp gỡ tôi đã thấy em là một cô gái tốt bụng, hiền lành, thân thiện và rất thích giúp đỡ người khác, em đem đến cho tôi một sự ấm áp mới mẻ mà tôi chưa từng cảm nhận, điều đó đã làm tôi yêu em.

Chúng tôi làm việc cùng nhau ở rất nhiều nơi, học cùng trường nên cũng nhiều lần hẹn nhau đi ăn, đi chơi, cơ hội chúng tôi gặp nhau rất nhiều mặc dù không học cùng ngành nhưng cũng cùng chung sở thích nên chúng tôi rất dễ thân nhau.

Càng ngày tôi càng cảm thấy tôi yêu em, yêu rất nhiều, yêu như cách Romeo yêu Juliet như cái cách mà Phạm Thái yêu Trương Quỳnh Như, tình yêu trong tôi cứ ngày một lớn dần, gần như chẳng thể kiềm chế nổi, mỗi ngày nỗi nhớ về em trong tôi cứ không ngừng thổn thức, tôi yêu em là vì em là em hay chỉ là tôi đang ngưỡng mộ em? Tôi không biết, nhưng hiện tại tôi biết được rằng tôi nhất định phải có được em.

Ngày Lễ tình nhân năm ấy, tôi tỏ tình em, lúc đấy tôi hồi hộp đến mức vã cả mồ hôi nhưng cái gật đầu của em khiến tôi vui mừng đến mức nhảy cẫng lên như vừa thắng giải vậy.

Từ lúc yêu nhau, tôi luôn cố dành cho em những gì tốt đẹp nhất, ấm áp nhất, vì tôi đã trải qua cuộc sống của một kẻ bất hạnh, ghê tởm nên tôi muốn thiên thần của tôi phải là một người thuần khiết nhất, hoàn hảo nhất, tôi muốn em là một cô gái hạnh phúc nhất và trên hết tôi muốn em mãi mãi là của tôi.

Chúng tôi cùng thuê một chung cư, sống cùng nhau, hạnh phúc cùng nhau, mỗi khi đi đâu về tôi và em đều tặng cho nhau những cái ôm ấm áp hay những cái hôn đầy tình cảm cho nhau, chúng tôi chưa một lần cãi vã cũng chưa một lần hờn dỗi nhau, chúng tôi yêu nhau bằng sự nhiệt huyết cháy bỏng của tuổi trẻ.

Chúng tôi vẫn yêu nhau cho đến khi tốt nghiệp, em chọn đi làm và không học lên cao hơn nhưng tôi thì ngược lại tôi chọn học cao hơn, thế là em thoát khỏi kiếp nạn vừa học vừa làm còn tôi thì chưa.

Đến tết năm ấy, em thấy tôi chưa từng về quê lấy một lần nên cũng mở lời hỏi tôi:"Chị à, chúng ta yêu nhau cũng ba năm rồi nhưng chưa năm nào em thấy chị về quê với gia đình cả, nhà chị có chuyện gì nên chị mới không về sao?" Tôi nhìn em rồi quay đi chỗ khác, suy nghĩ một hồi rồi nói:"Chị là trẻ mồ côi nên làm gì còn nhà mà về" Đúng, tôi nhận mình là trẻ mồ côi chứ nhất quyết không muốn nói những điều đó cho em, tôi sợ em nghe xong sẽ khinh miệt tôi bỏ tôi theo người khác, em nhìn tôi với vẻ mặt bất ngờ rồi nói xin lỗi tôi vì em lỡ lời, sau cuộc trò chuyện đó em mở lời mời tôi về nhà em ăn tết sẵn tiện cùng tôi ra mắt gia đình em.

Ngày ra mắt gia đình em, tôi choáng váng khi nhìn gia cảnh nhà em, em là một tiểu thư lá ngọc cành vàng, sống trong nhung lụa từ nhỏ nên khi đứng trước cửa nhà em, tôi lo lắm, vì nhà tôi không có, xe hay tiền bạc tôi cũng không, biết đâu nhà em lại khinh tôi nghèo mà chê tôi thì lúc đó lại bắt tộ và em chia tay nhau thì lại khổ.

Ấy vậy mà điều tôi sợ hãi lại thành sự thật, họ kì thị tôi, họ đuổi tôi thẳng cổ sau khi nghe em nói em đang hẹn hò với tôi, họ đưa cho tôi một danh sách những người xứng đôi vừa lứa với em hơn tôi, ừ thì đúng thật, những người đó ai cũng có nhà, có xe, có tiền tài của cải đủ đầy để lo cho em chứ đâu như kẻ nghèo hèn đã thế còn bẩn thỉu như tôi, tôi không thể cùng em đứng lên đấu tranh vì tình yêu nổi vì tôi thua người ta về mọi mặt, tôi từ bỏ.

Tôi yêu em như cách Romeo và Phạm Thái yêu Juliet và Trương Quỳnh Như nhưng gia đình em cũng cấm cản như cách gia đình Juliet và Trương Quỳnh Như cấm cản tình yêu của Romeo và Phạm Thái vậy.

Sau hôm đó, gia đình em gửi cho tôi một tấm thiệp cưới, tôi biết ngay là họ đã chuẩn bị sẵn một người dự bị khi mà họ không ưng rồi.

Một tháng sau, tại đám cưới của em, tôi thật sự không dám nhìn thẳng về phía em nhưng em đột nhiên chạy lại phía tôi, kéo tôi đi xa khỏi lễ cưới trong bộ váy trắng ấy, em bảo:"Sao chị dễ dàng buông tay thế? Chị không yêu em nữa à? Nếu em có cưới thì người đứng bên cạnh em nhất định phải là chị, chúng ta bỏ trốn thôi" Tôi không nói được gì vì giờ đây tôi cảm thấy rất hạnh phúc, chưa từng có ai đối xử với tôi như vậy trước kia.


Tuy rất nhiều lần tôi và chị bị gia đình bắt lại nhưng chúng tôi vẫn thoát khỏi họ rồi tiếp tục tìm đến nhau, nhưng đến giờ tôi vẫn không tin được là chị ấy lại nói dối tôi chị là trẻ mồ côi cho đến tận bây giờ chị ấy vẫn không hề hé răng nửa lời về gia đình và quá khứ của chị.

Cuối cùng tôi và chị cũng đã thoát khỏi sự ràn buột của gia đình, chúng tôi bây giờ đang sống một cuộc sống êm đềm, an nhiên như lúc trước vậy nhưng dạo này chị ấy khác lắm, dường như chị ấy bắt đầu ghen với tất cả các đồng nghiệp cả nam lẫn nữ trong công ty tôi, chị ấy càng ngày càng cho tôi thấy những tật xấu của mình, ví dụ như thích nhìn thấy người khác đau khổ hay tính chiếm hữu của chị ấy.

Đỉnh điểm là khi tôi đi liên hoan, do uống quá chén nên được một đồng nghiệp nam đưa về thì chị ghen tuông lồng lộn lên, đòi đánh chết đồng nghiệp của tôi, những ngày sau đó chị nhốt tôi trong nhà không cho tôi bước ra ngoài nửa bước, tôi cũng đã nhiều lần trốn ra ngoài nhưng đều bị chị bắt lại và sau đó là hành hạ, có phải tôi đã sai khi chọn ở bên chị không?

Tôi không biết tại sao, dạo này tôi luôn thấy khó chịu khi nhìn thấy em ở bên người khác, mỗi lần như thế là thú tính trong người tôi lại tăng thêm một bậc, nó khiến tôi từ yêu thành hận rồi đến mức hành hạ em, người tôi yêu, tôi không muốn mất em một lần nữa, tôi muốn em mãi mãi là của tôi.


Sau khi bị nhốt một tháng, chị thả tôi ra, lúc này trong mắt tôi không còn là người tôi yêu, người dịu dàng và yêu chiều tôi nhất nữa mà là một con quái vật, tôi bắt đầu tìm cách thoát khỏi chị, nhờ rất nhiều sự giúp đỡ từ các đồng nghiệp khác nhưng chưa kịp lập kế hoạch chị đã phát hiện, tôi lại bị nhốt thêm một lần nữa và lần này kinh khủng hơn nhiều, chị ta điều tra những người mà tôi đã bắt chuyện sau khi được chị ta thả ra, chị ta trói tôi vào một chiếc ghế dưới tầng hầm, và không ngừng cho tôi thấy cảnh mổ xẻ đồng nghiệp của tôi ra, lúc đấy tôi cảm thấy cực kì kinh tởm, cơn buồn nôn trực trào không thể kiềm nén, tôi nôn thóc nôn tháo khi nhìn thấy cảnh tượng quỷ dị đó, trong đôi mắt kia của chị ta không còn một chút nhân tính nào khi làm điều đó nữa cả, ham muốn thoát khỏi chị ta trong tôi ngày một lớn hơn.

Thật ngứa mắt khi phải nhìn thấy em bắt chuyện với một ai đó trừ tôi, em chỉ có thể là của tôi không được đến gần bất kỳ ai khác, nếu em đến gần ai, bắt chuyện với ai thì tôi giết người đó trước mặt em.

Thật kinh tởm, cô ta thật kinh tởm, một con quái vật khát máu, bây giờ não bộ và trái tim tôi cả hai đồng bộ chỉ muốn thoát khỏi nơi này, nên lúc cô ta không để ý tôi với tay lấy cái điện thoại trên bàn của chị ta, bây giờ nhìn những bức ảnh của tôi và chị tôi cảm thấy buồn nôn vô cùng , tôi gọi cho cảnh sát và cuối cùng sau mấy tuần liền bị nhốt và tra tấn tinh thần tôi đã được giải thoát, chị ta bị bắt và bị tử hình.

Sau đó tôi nghe lời bố mẹ, kết hôn với một người tốt hơn rồi sống hạnh phúc cùng với chồng và các con của tôi đến cuối đời.

















































































*TING TING*

Tới đây chắc nghĩ là mơ hay tưởng tượng đúng không? Không đâu kết rồi đấy, nhiêu đó đủ rồi=)))

Nên nhớ đây là kết Happy Ending nhé vì thoát khỏi kẻ điên đã là hạnh phúc rồi

Đọc truyện vui vẻ <3

Hết.

Mọi câu chuyện đều là hư cấu.!

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip