7:Chuyện tình của nàng và tôi

Hôm ấy, tôi gặp em vào một đêm rằm, có trăng tròn, rượu vang, Whisky trắng và người đẹp đang nhảy múa trước mặt, trong một girl's bar bề ngoài tầm thường bên trong lộng lẫy này thì em chính là phần đặc biệt, nếu phải tả em với một nhân vật văn học thì em chính là Thúy Kiều.

Nàng thật sự là xinh đẹp đến mức phạm quy, xen lẫn vẻ xinh đẹp đầy kiều mị, khiến tôi quyến luyến không thể rời mắt kia của em còn có vẻ đáng yêu và ẩn đâu đó trong ấy thêm vẻ đáng thương của một cô gái tuổi mười chín, đôi mươi mà phải ra đời bươn chải, kiếm miếng cơm manh áo, phải đem cả thân mình ra rao bán cho những kẻ yêu râu xanh, một số còn có cả con cái bằng hoặc hơn cả tuổi nàng kia, sau mỗi lần trao thân thể mình cho những kẻ ấy, em luôn trốn trong nhà vệ sinh nôn thóc nôn tháo và không ra ngoài suốt cả ngày và tôi cũng chỉ là tò mò mà đưa mắt nhìn về phía em cả tuần mỗi khi đến girl's bar mà thôi. 

Tôi quen em sau lần em rao bán thân cho người tôi gọi là anh họ đang sống nhờ nhà tôi, hắn dắt tay em vào phòng và gây ra những tiếng động rất khó chịu đối với tôi, lúc em đi lướt qua tôi dưới nhà bếp tối tăm vào nửa đêm để tìm nước, tuy trong màn đêm tối tăm ấy nhưng em như là đang tỏa sáng vậy và tôi đã bị em hút hồn và tôi cũng đã chợt nhớ ra em là cô gái ở girl's bar hôm nọ, em bước xuống bếp chỉ với mỗi một chiếc khăn quấn quanh người để lộ ra phần đùi trắng và có vài vết cắn của tên anh họ kia, chiếc cổ của em thì toàn dấu hôn của hắn để lại, không biết do em nghĩ tôi là con gái hay em nghĩ là do không có ai ở dưới bếp vào giữa khuya nên em mới hớ hên như này nhưng em à, may cho em là tôi kiềm chế được thú tính của tôi chứ không như những kẻ háo sắc khác đâu, nhưng tôi rất thắc mắc những lần khác thì em sẽ chạy ngay vào nhà vệ sinh nôn thóc nôn tháo, nôn hết những gì có trong dạ dày của em dẫn đến căn bệnh đau dạ dày, sao lần này em lại xuống bếp uống nước thay vì nôn.

Đang chìm trong một bể các câu hỏi rối rắm trong đầu, em bỗng kéo tôi ra với giọng nói dịu nhẹ của em:"Ở đây có người ạ? Tôi xin lỗi, tôi không biết ở đây có người, nếu tôi có làm phiền thì thật sự xin lỗi, tôi không cố ý đâu" Tôi không nghĩ là em sẽ sử dụng nhiều từ xin lỗi đến thế trong câu nói của em, tôi đáp:"Không cần xin lỗi, dù gì thì tôi cũng chẳng nhận ra cô đang ở đây, với lại cô đừng thắc mắc vì sao tôi lại ở đây, vì tôi là chủ nơi này và cái tên mà cô vừa mới mây mưa với hắn xong chính là kẻ ở nhờ không có ý tứ" Tôi không giỏi nói dối mấy nhưng chắc có lẽ cũng đã lừa được em, vừa dứt câu, cô ấy đã bật cười tuy rất khẽ nhưng tôi vẫn có thể nghe, có vẻ như em rất chú ý đến từ 'kẻ ở nhờ không ý tứ' chắc thế, cô ấy hỏi tôi:"Không biết đằng ấy là trai hay gái vậy ạ? Để xưng hô cho tiện thôi ạ" Tôi trả lời:"Giới tính sinh học thì là là nữ nhưng ngoại hình thì là nam, cô thích gọi như nào cũng được miễn đừng bảo tôi thành động vật là được" Em cười rồi đáp:"Tôi là Lê Linh Nguyệt, sinh năm hai nghìn, Vậy tôi sẽ gọi là anh được chứ, không biết anh có quan hệ gì với Hoàng Lam và sinh năm mấy?" Cứ như em đang tra hỏi tôi với tư cách là một người vợ của thằng anh họ đểu cáng của tôi vậy, tôi đáp:"Trần Pháp Trạch, sinh năm một nghìn chín trăm chín tám, là em họ và là tổng giám đốc một công ty giải trí, phòng cô đang đứng và nhà hắn đang ở là nhà của tôi, tôi nói trước tên đó là kẻ thay người như thay áo cũng như đè chiếc áo khoác lên chiếc áo thun mặc cho trời nóng hay lạnh đấy, nếu có yêu thì yêu càng ít càng tốt" Cứ như thói quen tôi thường nhắc nhở những người bạn gái của thằng anh họ tôi mỗi khi hắn dẫn về, em có vẻ như là chẳng mảy may quan tâm vế trước hay vế sau mà chỉ quan tâm mỗi cái vế 'tổng giám đốc công ty giải trí mà thôi', em phấn khích cầm tay tôi và hỏi:"Anh là tổng giám đốc công ty giải trí đúng không? Vậy anh có thể cho tôi làm một nghệ sĩ cho công ty anh không? Tôi sẽ làm tất cả những gì mà anh muốn chỉ cần cho tôi một chân thành nghệ sĩ thôi được chứ?" Có vẻ như em đang muốn đổi thành một nghề khác từ lâu lắm rồi, tuy là tối tăm vì tôi lười bật đèn nhưng tôi vẫn thấy được vẻ nài nỉ trông rất đáng thương của em, chưa kịp trả lời thì 'tách' tiếng đèn được bật lên, thằng anh họ của tôi dậy rồi, chắc chúng tôi nói chuyện hơi to nên khiến hắn dậy nhưng cũng chả sao cả vì đây là nhà tôi mà, sau khi bật đèn hắn nhìn tôi và em chằm chằm, sau đó tiến lại gần rồi nhanh chóng tách chúng tôi ra, rồi nắm tay em dẫn em lên phòng và có lẽ là thú tính của hắn lại lên rồi, cả đêm đó, tôi mất ngủ, chết tiệt thật, chắc từ ngày mai tôi phải treo bảng cấm trước nhà là 'Cấm đưa người về nhà của TÔI' quá.

Sau một đêm mất ngủ, vừa chuẩn bị ăn sáng thì tôi đã thấy em viết tờ giấy gì đó để trên bàn ăn, có thể là cho hắn, sau khi tôi xuống thì em đã xách cặp đi về rồi, bản tính của tôi thì tò mò nên đến gần xem thử thì thấy là gửi cho tôi, gồm một phần ăn sáng và một lá thư, em viết:

 'Không biết anh đã suy nghĩ về việc hôm qua chưa nhưng tôi chắc chắn sẽ làm mọi thứ vì công việc này nên tôi cầu xin anh, đây là số liên lạc của tôi, nếu anh chấp nhận yêu cầu ấy thì gọi cho tôi. 

                                                                                                                                           Linh Nguyệt,

                                                                                                                                     Gửi Trần Pháp Trạch.'

Vài dòng ngắn ngủi thôi nhưng tôi thấy được quyết tâm của em to lớn cỡ nào, nhưng tôi lại càng không muốn em làm như thế chút nào, tại sao phải trao bán thân của mình vì công việc này chứ?Đang suy ngẫm thì bỗng điện thoại của tôi kêu lên, là tiếng tin nhắn, là tin nhắn của em, không biết bằng cách nào mà em có nó nhưng nhanh thật, em nhắn:"Đây là số liên lạc của tôi, tôi sẽ chờ quyết định của anh" Tôi nghĩ chắc là phải đồng ý với em thôi, em quyết tâm quá lớn, tôi trả lời:"Tôi chấp nhận cho cô vào làm nghệ sĩ với vai trò thực tập sinh nhưng nếu cô không vượt qua được những bài kiểm tra thì chúng tôi chắc chắn phải loại cô, cô chấp nhận không?" Em đáp:"Cảm ơn anh, tôi sẽ cố gắng hết sức có thể của mình để thành nghệ sĩ" Vừa đến công ty, tôi đã thấy em đứng trước cửa rồi, tôi thở dài rồi đưa tay mời em vào công ty, bảo trợ lý sắp xếp cho em thành thực tập sinh, em đã thể hiện được tài năng ca hát và nhảy múa của mình, em chọn hát đơn thay vì hát nhóm, mặc dù tôi nghĩ với tài năng của em thì thích hợp với việc hát nhóm hơn nhưng lúc đó thì tôi chẳng thèm quan tâm mấy đâu, em làm thực tập được hai năm và ngày nào sau khi tập xong tôi cũng đều xuống nói chuyện, bầu bạn với em, chúng tôi thân nhau từ lúc nào mà không ai hay biết, ngày mai là ngày ra mắt của em, em bảo:"Em hồi hộp quá, không biết ngày mai có ổn không". Tôi đáp:"Em lo cái gì, em thực tập hai năm tham gia các chương trình và em cũng có nhiều người hâm mộ rồi, mọi thứ sẽ ổn thôi" Tôi an ủi em, rồi em cười và không nói gì nữa, còn có chỗ khiến tôi bất ngờ hơn bao giờ hết là em và thằng anh họ của tôi vẫn chưa chia tay, chẳng lẽ là bây giờ tên đó đang yêu thật lòng? Tôi chỉ mong em và tên đó mau mau chia tay thôi mặc dù là tôi biết suy nghĩ này rất ích kỉ nhưng cũng là vì tôi đã lỡ yêu thầm em mất rồi.

Em ra mắt thành công, ngày càng nhiều người hâm mộ hơn và ngày càng hạnh phúc với tên đó hơn, đã hai năm hơn rồi mà hắn ta vẫn chưa chịu biến khỏi nhà của tôi nữa, vẫn cứ vô liêm sĩ mà trụ lại và dẫn gái về nhà, em không biết điều đấy vì em có thường xuyên ở đây đâu, chung quy thì hắn vẫn là tên đểu cáng chẳng khác gì lúc xưa, nhờ hắn mà cả tháng nay tôi chả thèm lết xác về nhà buổi tối nữa, tôi làm việc xuyên đêm ở công ty rồi chờ đến sáng về vệ sinh cá nhân, lúc trước hắn chả bao giờ dám dẫn về liên tục mỗi ngày như thế cả nhưng càng ngày càng quá đáng, thế nên ngày mà em ra mắt thành công cũng là ngày mà tôi tống cổ thành công kẻ ở nhờ vô dụng, sau khi tống khứ tên đó em cũng giận tôi luôn.

Tống cổ tên kia được hai tuần thì em qua nhà khóc lóc với tôi, kể rằng:"Anh ấy bỏ em rồi, anh ta dẫn những cô gái khác về căn hộ của em, anh ta thậm chí còn chả thèm quan tâm em có ở đó hay không, em yêu anh ta thật lòng mà sao anh ta lại quá đáng thế, em đi bán thân cũng chỉ là cho anh ta ăn học nhưng anh ta lại dùng số tiền đó đi mây mưa với người khác dù là trai hay gái cũng chẳng tha" Em khóc nấc lên theo từng chữ mà em nói ra, em nói xong thì cứ khóc, tiếng khóc của em cũng làm tim tôi nhói lên theo từng đợt, lúc ấy tôi chẳng biết nói gì mà chỉ ôm em vào lòng rồi vỗ về, sau hôm ấy em đã quyết định chia tay với tên kia, giờ thì hắn ta phải về quê nghe bác mắng chửi vì đi lên thành phố học mà chẳng chịu học chỉ toàn ăn chơi và giờ thì đi làm ruộng luôn rồi.

Em chia tay, tôi vui mừng mua bó hoa và nhẫn để tỏ tình em nhưng tôi chưa kịp làm thế đã có kẻ khác nhanh tay hơn tôi rồi, tên nhà báo lăng nhăng của công ty, tôi thừa biết em chính là mục tiêu mới của hắn, tôi không hiểu sao em lại đồng ý ngay được với tên nhà báo kia, không biết là phải nói em ngây thơ hay ngu ngốc nữa, thế là tôi lại hụt mất em một lần nữa.

Sau hai tháng quen tên nhà báo kia, em đã có thai, còn hắn ta thì chối bỏ đứa con của mình và báo thì đăng em ăn cơm trước kẻng, nhiều người quay lưng lại với em bảo em là đứa con gái không ra gì, thì tôi đã đưa ra quyết định đóng băng toàn bộ tài khoản và hoạt động của em, tôi bảo vệ em trước dư luận và bảo đứa con trong bụng em là của tôi và thông báo tôi và em sẽ cưới vào tháng sau, sau khi đọc được tuyên bố đó em ngơ ngác với đôi mắt ướt nhèm nhìn tôi và nói:"Sao anh lại làm thế, nhỡ có ai biết anh là anh con gái rồi còn tương lai sau này của anh sau này và bạn gái của anh thì sao?" Tôi nghiêm mặt nhìn em, đưa tay lau đi những giọt nước mắt không ngừng tuôn ra, nói:"Anh là thích em nên mới làm mọi thứ vì em và em sẽ là vợ anh cũng như em là tương lai của anh" Nghe tôi nói xong, em bật khóc nức nở, tôi thì ôm em vào lòng vỗ về giống như lúc em chia tay thằng anh họ tôi vậy, nhưng lần này thì khác, tôi đã có được em.

Thấm thoát đã ba năm, con của chúng tôi đã ra đời, là một bé gái trông giống hệt em và được hai tuổi, em thì lại hoạt động nghệ thuật như cũ nhưng với cái danh mới là vợ giám đốc, tôi thì vừa chăm con vừa làm việc, đang trong thời gian rảnh tôi lướt các trang web đọc các bài báo thì bỗng hiện lên một bài báo về thân thế và giới tính của tôi đã bị phơi bày trước công chúng, rồi lại một lần nữa em bị công kích, bài báo này đã đăng được hai ngày cũng là lúc mà em đi công tác ở tỉnh thành khác, tôi sau khi đọc được bài báo ấy, tôi lập tức nhắn tin và gọi điện cho em nhưng em không bắt máy mà thay vào đó là tiếng cảnh sát đáp lại cuộc gọi của tôi, cảnh sát nói:"Anh là người thân của chị Lê Linh Nguyệt đúng không? Không biết vì sao nhưng chị ấy đã đâm đầu vào xe hơi mất máu quá nhiều nên qua đời rồi, mời anh đến nhận xác" Lại một lần nữa, tôi có được em rồi lại tiếp tục mất em, tôi suy sụp nhưng tôi vẫn phải cố vì cô con gái nhỏ này vẫn đang ngồi bên cạnh, nếu tôi không giữ được em ở lại thì tôi sẽ nhất định giữ được bé con này ở lại, em cứ yên tâm mà nhắm mắt.

Mười năm, hai mươi năm và thậm chí là ba mươi năm, con bé đã ba mươi hai rồi, tôi cũng đã hơn sáu mươi với đủ thứ bệnh trên đời nhưng con bé không ngại mệt mỏi mà ngày nào cũng chăm sóc tôi, con bé luôn gọi tôi là ba và luôn hỏi về mẹ con bé, tôi đã nói tất cả nhưng chỉ một phần là sự thật còn lại là đè lên những sự thật là những lời hoa mỹ về em, con bé ngây thơ và dễ tin người giống như em vậy.

Tôi đã sống được thêm mười năm nữa, rồi cơn bạo bệnh ập đến đón tôi đi, con gái chúng ta đã khóc nhiều rất nhiều và trong một giây phút cuối đời tôi đã thấy em xuất hiện và dang rộng đôi tay ôm lấy con bé và tôi, vậy là phải để lại con bé một mình rồi.

Hết.

Mọi câu chuyện đều là hư cấu! 

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip