Chương 01: Trác

Gió xuân lẳng lặng lướt qua bờ vai rộng của Thanh, không ồn ào, không vội vã mà bình thản chu du trong cái nắng sớm vừa lên.

Tà áo ngũ thân khẽ lay động theo từng bước chân đều đều. Guốc gỗ va chạm với nền đường gồ ghề vang lên những tiếng lọc cọc, thứ âm thanh đặc trưng của người giàu.

Các sạp hàng trong chợ đã được sắp xếp chỉn chu, từ hàng hóa đa dạng đến các trò mua vui.

Vang bên tai y là những tiếng chào hàng không ngớt, gặp thứ gì hay, y mới dừng bước đứng ngắm nghía đôi chút, chẳng hạn như một bát phở bày biện kì lạ hay món bánh có hình dạng bắt mắt.

Sở dĩ Thanh một mình dạo bước trong chợ vì thằng hầu theo y từ nhỏ đã rời đi hồi tháng trước, có lẽ cũng sẽ không quay lại.

Đi đến cuối chợ, Thanh bắt gặp nó, một đứa trẻ tầm mười sáu tuổi, ăn mặc rách rưới, đầu tóc rối bù, tay và chân có rất nhiều vết xước. Nó cúi đầu trước y, tay đưa về phía y một cái bát mẻ có đựng vài đồng xu, nó mong nhận được sự thương hại từ người đàn ông trông có vẻ giàu có này.

Thanh đứng sững lại vì hành động đột ngột, sau hồi lâu nhìn nó, y nói: "Em có thể ngẩng mặt lên không?"

"Bẩm cậu, con không dám." Nó nói với cái giọng run run. Tuy nó không biết người trước mặt là ai nhưng nó biết cái dáng vẻ thanh tao, nhã nhặn này không phải thứ mà người bình thường muốn là có được.

"Em cần tiền đúng không? Chỗ này tôi cho em nếu em đáp ứng yêu cầu của tôi." Thanh đưa ra trước mặt nó mấy đồng tiền ngỏ ý. Y chưa từng như thế này trước đây, cũng không hiểu tại sao đối với đứa trẻ này lại có sự tò mò không cần thiết.

Nó nhìn đồng tiền, hai mắt sáng lên, chưa ai cho nó nhiều như thế cả, nó bối rối đến mức ngón chân hơi co lại. Đến cuối cùng trước cám dỗ của đồng tiền, nó lấy hết can đảm để ngẩng đầu lên.

Ánh nắng xuyên qua tầng mây mỏng rọi lên gương mặt thanh tú, vết lấm lem không che được vẻ xinh đẹp, trông nó còn rực rỡ và thu hút hơn cả ngôi sao đang tỏa nhiệt kia.

Thanh thả mấy đồng tiền vào trong bát, lưu lại ánh nhìn nơi nó. Phàm là người yêu thích cái đẹp, y dường như không muốn cứ ôm tiếc nuối mà rời đi: "Không bằng em theo hầu tôi đi, có thể không được ăn sung mặc sướng nhưng ít nhất em không cần phải lưu lạc nơi đầu đường xó chợ nữa."

Nó hơi sửng sốt, bước chân vừa định rời đi lại không dám nhúc nhích thêm: "Bẩm cậu, con... con... không dám."

"Em không vừa ý chỗ nào sao?"

"Con không dám không vừa ý." Nó vội vã nói.

"Vậy em còn do dự điều gì?"

Thanh nghe thấy tiếng vó ngựa lọc cọc thì ngẩng đầu lên, thấy xe ngựa còn cách mình không xa thì vội kéo tay nó, nép vào bên đường.

Nó hoảng hốt khi thấy người kề cạnh, đôi mắt nó ngập tràn sợ hãi, cuống quýt đến mức muốn quỳ xuống.

Thanh đưa tay đỡ nó, không để nó phải việc này: "Không cần đa lễ, tôi chỉ đơn giản là ngỏ lời, nếu em không thích thì tôi sẽ không ép em."

Nó cắn chặt môi lén lút nhìn y, gương mặt đoan chính, ngũ quan hài hòa, tóc búi gọn gàng, khí phách ngọc thụ lâm phong, nhìn qua rất giống phong thái của tướng quân khi đã cởi giáp, cũng rất có khí chất một vị đại học sĩ đương triều.

Y đã đưa tay cho nó, nó hà tất phải từ chối người nguyện ý cứu mình: "Con đồng ý theo cậu." Nó rụt rè đáp lời.

Thanh cười nhẹ, gật đầu nói: "Vậy được, em đi cùng tôi về nhà."

Về đến sân, Thanh đã nghe tiếng thầy y rôm rả nói chuyện với ông đồ xóm trên. Hai người nói chuyện hợp nhau lắm, lâu lâu lại ngồi uống chén trà, chơi ván cờ, ngâm bài thơ. Thầy đồ Phùng là người dạy y từ những con chữ đầu tiên, cũng là người mà y thập phần kính nể.

Thanh cúi đầu thi lễ với hai người lớn hơn: "Thưa thầy, con đã về."

Ông Tú ngẩng đầu nhìn con, rồi nhìn đứa trẻ đang khép nép phía sau.

Thanh biết thầy mình có nghi vấn nên lên tiếng trước: "Đây là đứa trẻ con gặp được ở chợ, định sau này sẽ để nó theo hầu con."

Ông Tú vân vê quân cờ trong tay, chậm rãi gật đầu: "Nếu con đã ưng thì cứ để nó theo con."

"Vâng." Thanh đáp lời rồi ra hiệu cho một gia nô khác trong nhà dẫn nó đi tắm rửa, ăn uống: "Chừng ba khắc nữa dẫn em ấy đến phòng tôi."

Không để học trò phải đứng ngoài trời nắng lâu, sau khi nó đi khỏi, thầy đồ Phùng lên tiếng gọi y: "Thanh, trò đến đây xem giúp thầy ván cờ này."

Thanh bình tĩnh bước lại, đứng trước sập gỗ, tỉ mỉ quan sát bàn cờ tướng đã vơi đi một nửa số quân.

"Thế nào rồi?" Thầy y hỏi.

Thanh lắc đầu, y không hình dung tường tận được các nước cờ phía sau: "Con cảm thấy rất phức tạp."

"Có khả năng hòa không?"

"Rất lớn."

Ván cờ tiếp tục thêm gần hai khắc thì rơi vào thế hòa. Thanh nhìn bàn cờ rồi quay đầu mặt nhìn trời đã rọi nắng cả khoảng sân, y cúi đầu thi lễ: "Nếu ván cờ này đã xong vậy con xin phép đi trước."

"Được."

Rời khỏi nhà chính, y dạm bước đi qua mặt sân rộng ra gian nhà phía sau. Nói là nhà sau nhưng quy mô cũng chỉ kém nhà chính một chút, vẫn là tường gạch, cột nhà gỗ lim, mái ngói đỏ, sàn đá sạch sẽ, diện mạo khác hẳn những ngôi nhà bình dân đắp bằng đất ở trong làng.

Trà trên bàn đã nguội, y cũng chẳng gọi người pha ấm mới. Thanh thong thả ngồi xuống ghế, cầm bức tranh vẽ hôm trước lên xem lại.

Mấy bông hoa quỳnh trên đó tuy đẹp đẽ, nhưng lại thiếu đi tính chân thật, sinh động và cái hồn vốn có. Bông hoa trắng giữa nền trời tối om như một sự kiên cường, cũng là một sự lạ lẫm vượt qua hàng nghìn loài hoa khác.

Ngẫm bức tranh càng lâu Thanh càng thấy trong đó còn nhiều thiếu sót, tay y nhấc bút lên mấy lần nhưng đều không biết sửa từ đâu, sửa thế nào.

Đương băn khoan thì tiếng rèm trúc trước cửa được vén lên, dưới bậc thềm thấp thoáng hai bóng dáng một trước một sau. Người đứng trước cúi người lên tiếng: "Bẩm cậu, con dẫn người đến rồi."

Thanh đứng dậy, bước đến ngưỡng cửa trông xuống người đứng phía dưới: "Được, Đàm đi làm việc đi, còn em lên đây."

Gia nô kia rời đi, chỉ còn mình nó đứng trơ trọi. Nó bối rối bấu chặt vạt áo, lo sợ không dám ngẩng mặt nhìn chủ.

"Em ngẩng mặt lên tôi xem." Giọng nói đều đều nhưng lại ấm áp, như có vòng tay đang ôm lấy nó, vỗ về mảnh tâm hồn đã vỡ vụn.

Nó bần thần nhìn nền gạch, trí não nó gần như bất động chỉ có trái tim đang từng hồi vội vã.

"Em ngẩng mặt lên tôi xem."

Để Thanh nói đến lần hai nó mới lấy hết can đảm, lần nữa cùng y đối mặt. Cơ thể nhớp nhúa được tắm rửa sạch sẽ phần nào làm hiện rõ dung nhan của thiếu niên đương tuổi xuân. Nó đẹp, đẹp theo cách hoa nhường tuyết thẹn, đẹp đến nỗi con gái nhìn vào còn thấy xấu hổ. Nó giống như bông hoa xuân không thể bị đánh tráo, thứ quả lạ làm say đắm lòng người. Môi anh đào hơi mím, đôi mắt trong cố giấu đi vài phần kinh sợ.

Hồi nãy khi nhìn nó, y đã biết là nó đẹp, chỉ là không ngờ lại đẹp đến mức này. Trên gương mặt tuấn tú của Thanh cũng có chút bất ngờ vì sự kinh diễm cả đời mới có thể gặp. Thật may nó không phải nữ nhân, bằng không sợ rằng số mệnh của nó còn phải khổ hơn Thúy Kiều.

"Đã ai nói với em là em rất đẹp chưa?"

Nó lắc đầu, vẫn có mấy phần kiêng kị và sợ hãi. Sinh ra với gương mặt như vậy cũng không chắc là điều tốt đẹp.

Thanh đưa tay về phía nó, ôn tồn nói: "Lại đây đi."

Nó trộm nhìn bàn tay đẹp đẽ của người chỉ cầm bút rồi cuộn chặt bàn tay nhiều vết sẹo của mình, chậm chạp bước đến gần hơn.

"Em tên gì?"

"Bẩm cậu, con tên Rơi."

"Rơi là tên thầy mẹ đặt cho em à?"

"Không phải, con không có thầy mẹ." Nó khúm núm cúi đầu. "Là mọi người trong chợ gọi con như vậy."

"Tên này không đẹp, để tôi đặt lại cho em một cái tên."

"Con không dám." Nó cúi người càng sâu, chỉ chực lại quỳ xuống.

Thanh vươn tay đỡ nó, khẽ mỉm cười: "Chỉ là một cái tên có gì mà không dám chứ?" Nghĩ một lát, y lại nói. "Trác được không?"

Nó không biết chữ, cũng chưa từng nghe ai giảng về thơ văn, nó thắc mắc lặp lại: "Trác?"

"Ừm, là Trác trong Trác tuyệt, từ này nói về nhan sắc của em."

Một chứ Trác đã đủ khiến đầu nó quay mòng mòng, thêm chữ tuyệt này khiến nó càng nghĩ càng không thông, nó muốn hỏi y về ý nghĩa nhưng lại có đôi phần do dự.

"Trác tuyệt có nghĩa là cao vượt hẳn lên, không gì sánh được." Thanh mở lời gỡ rối cho nó.

"Con đội ơn cậu, nhưng con sợ là không xứng với cái tên này."

"Nó hợp với em, không cần sợ, từ giờ em có tôi rồi, chỉ cần có thể giúp tôi nhất định không để em chịu thiệt thòi."

Nó vội quỳ xuống liên tục dập đầu: "Con đội ơn cậu."

"Tôi đã nói không cần đa lễ rồi. Em lại đây, giúp tôi mài mực đi."

Y cuộn bức tranh hoa quỳnh lại, xếp lên trên một chồng giấy: "Chút nữa em dọn chỗ này hộ tôi."

Nó nhìn bức họa đẹp đẽ phải chịu cảnh nằm chung với đống giấy qua sử dụng thì hơi mông lung: "Nhưng còn bức tranh kia..."

"Là vẽ lỗi thôi, đừng để ý."

"Vâng." Nó liếc mắt trông sang bức tranh đã được cuộn lại, không hiểu sao lòng nó có chút lạ, không biết là tiếc nuối hay bi ai.

_________

_Hết chương 01_

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip