296 297

Chương 296: (PN 9) Dăm ba chuyện nuôi dạy con của chồng chồng

Edit + Beta: Vịt

Cố Gia Duệ giương mắt nhìn, bóng người hơi già nua của ông Hà, đang đứng phía xa.

Trong số người đến người đi, trong cả sảnh náo nhiệt ở công viên trò chơi, chỉ có ông Hà mặc áo khoác ngoài màu xám tro đứng một mình, giống như ở bên trong một bức tranh đầy màu sắc rực rỡ, đột nhiên điểm lên một hình dạng màu đen, cô đơn, xa cách.

Cố Gia Duệ nhìn về phía 2 ông ba của mình: "Ông Hà cũng đến ạ?"

"Đúng rồi," Dư Bảo Nguyên ngồi xổm trước mặt Cố Gia Duệ, sờ sờ tóc cậu, "Hôm nay, Duệ Duệ chơi cùng ông Hà thật vui, được không?"

"Nhưng mà," Cố Gia Duệ nghiêng đầu, "Ông Hà là người lớn, người lớn còn cần trẻ con chơi cùng sao?"

"Đương nhiên cần chứ," Dư Bảo Nguyên khẽ cười một tiếng, nhìn con ngươi trong suốt của Cố Gia Duệ, "Dù là ai, dù bao nhiêu tuổi, đôi khi đều sẽ cảm thấy cô đơn. Nếu người này là người mà chúng ta quan tâm, như vậy, lúc người đó cô độc, để người đó không phải buồn, như vậy có phải rất tốt không?"

Cố Gia Duệ gật gật đầu: "Ba ơi, con hiểu rồi."

Cố Phong cũng nửa ngồi xuống, đẩy Cố Gia Duệ về phía trước: "Con trai, đi đi."

Cố Gia Duệ chạy nhanh lên trước mấy bước, bỗng xoay đầu lại nhìn hai ông ba nhà mình: "Ba, daddy, hai người không đi cùng sao?"

Cố Phong lắc lắc đầu: "Hôm nay, daddy chỉ chơi cùng ba con, còn còn, thì chơi cùng ông Hà thật vui, đi đi."

Hắn vừa nói như thế, Cố Gia Duệ mới lớn tiếng vâng, bước chân nhỏ chạy về phía chú Hà.

Dư Bảo Nguyên và Cố Phong đều đứng dậy, nhìn con trai nhà mình nhào tới bên chú Hà.

Chú Hà giương mắt, từ xa nhìn bên Cố Phong và Dư Bảo Nguyên một cái.

Dư Bảo Nguyên khẽ cười với ông, gật gật đầu.

"Cách này của anh thật sự được không?" Dư Bảo Nguyên hỏi Cố Phong.

"Yên tâm," Cố Phong ngược lại lộ ra tràn đầy lòng tin, "Hai chúng ta là người trưởng thành, hai ta khuyên giải với chú Hà không có tác dụng. Khúc mắc của chú Hà là ở tuổi già của mình, để con trai tinh thần phấn chấn bồng bột, giống như hổ con của chúng ta đi bồi chú Hà, điều tiết tâm tình cho chú ấy, phù hợp nhất."

Dư Bảo Nguyên yên lặng một lát, cũng gật gật đầu.

Cố Phong xoay người, khẽ cười nói với Dư Bảo Nguyên: "Vậy...... hôm nay, Duệ Duệ bồi chú Hà. Em...... anh bồi, nhé?"

Dư Bảo Nguyên ngẩng đầu, trong mắt hiện lên ý cười ranh mãnh: "Đi thôi, trước đi cáp treo, hai bọn mình cũng la hét một lần."

Mặt trời mọc đằng đông, lặn đằng tây.

Trong lúc vô tình, ráng chiều đã đầy trời.

"Hai bọn họ vẫn chưa chơi mệt đâu," Dư Bảo Nguyên bất đắc dĩ lắc lắc đầu, đưa tay đấm cánh tay đau nhức của mình mấy cái, chậc chậc, "Em mệt lắm rồi...... em sao cảm thấy già không phải chú Hà, mà chính là em nhỉ?"

Cố Phong từ trong quán mua cho Dư Bảo Nguyên đồ uống và kem ly, kéo cậu ngồi xuống trên ghế dài quét sơn đến vô cùng sáng sủa ngây thơ: "Anh đoán em làtối qua mệt."

Dư Bảo Nguyên lườm hắn một cái: "Đều là anh."

Lúc này, Cố Gia Duệ và chú Hà đã ngồi lên xe cáp trên không ở công viên trò chơi, chú Hà đạp bánh xe, ngồi cùng Cố Gia Duệ trên một chiếc xe cáp nhỏ từ từ đi hướng về phía trước.

"Ông Hà giỏi quá!" Cố Gia Duệ hưng phấn vỗ tay, nhìn mình treo giữa không trung, mắt nhìn xuống đỉnh đầu người đi trong công viên trò chơi, "Oa, con bay lên rồi!" "Duệ Duệ, vui không?" Chú Hà đã chơi cả ngày, mặc dù lớn tuổi hơi mệt chút, nhưng luôn cảm thấy bị cảm xúc của Cố Gia Duệ kéo theo, cảm giác mình cũng trẻ lại không ít.

Cố Gia Duệ gật đầu mạnh: "Vui! Ông Hà sau này thường xuyên chơi với con."

Chú Hà ngẩn ra, trên mặt lộ ra chút khổ tâm: "Cũng không biết, còn có thể ở bên Duệ Duệ bao lâu nữa."

"Ông Hà, ông nhìn chỗ này!"

Cố Gia Duệ bỗng nhiên móc điện thoại của mình ra, mở máy ảnh.

Chú Hà nghiêng đầu nhìn, trong màn hình xuất hiện khuôn mặt mình.

App chụp ảnh này kèm theo hiệu ứng Anime, nếp nhăn trên mặt chú Hà trong nháy mắt biến mất, trên đầu còn mọc tai hổ, vô cùng uy phong.

Chú Hà liền bật cười: "Duệ Duệ, máy ảnh này chụp ra, đâu có thể giữ được chứ!"

"Sao không thể giữ được," Cố Gia Duệ ngẩng đầu lên, "Nhìn như vậy cũng là ông Hà, người trong máy ảnh cũng là ông Hà! Ai nói con người nhất định sẽ già chứ? Ông Hà còn cùng con đến khu giải trí trẻ em chơi nữa mà, ông Hà không già!"

"Nhóc con," Chú Hà nhéo hai má Cố Gia Duệ, "Con thật biết ăn nói."

"Hihi," Cố Gia Duệ xấu hổ gãi gãi tóc mình, "Chính là vậy mà. Thầy giáo con dạy chúng con, sau này mọi người lên lên, tướng mạo, chiều cao đều sẽ thay đổi rất lớn, nhưng chỉ cần giữ nội tâm tốt đẹp của mình, vẻ ngoài thay đổi cũng không sao, ông Hà, ông nói đúng không?"

Chú Hà sửng sốt.

Chỉ cần giữ nội tâm, vẻ ngoài thay đổi cũng không sao.

Mấy ngày nay, ông luôn nhìn vẻ mặt già nua của mình trong gương, nhìn không dưới 2-3 mươi lần, mỗi một lần nhìn ông đều nghĩ, nếp nhăn nhiều hơn một đường, có phải mình rời khỏi thế giới này, gần hơn một chút không?

Hôm nay chơi với Duệ Duệ một ngày, ông mới ý thức được, mình đã sai.

Ông phát hiện trái tim trẻ tuổi của mình, chỉ là bị che lại, thật ra chưa bao giờ chết đi.

Thời gian có thể mang đi collagen trên khuôn mặt, nhưng có nhiều thứ, ngay cả thời gian, cũng không thể ra tay.

Tâm tình chú Hà dần sáng sủa lên.

Ông sờ sờ đầu Cố Gia Duệ: "Duệ Duệ, lát ông Hà đi đến điểm cuối, mua kem ly cho con ăn!"

"Vâng!"

Hai ông cháu trong tiếng người náo nhiệt, dưới khung cảnh ráng chiều phát sáng màu vàng ấm, reo rắc cười vui cả đường.

Dư Bảo Nguyên từ xa nhìn hai ông cháu bọn họ, liếm một miếng kem ly trong tay, "Chú Hà xem ra vui vẻ không ít, ài, xem ra cách của anh thật sự không tệ."

Cố Phong ghé tới, cũng liếm một miếng kem ly trong tay Dư Bảo Nguyên: "Vợ à, em nên khen anh đi."

Dư Bảo Nguyên nhìn Cố Phong, Cố Phong lúc này ngẩng đầu chờ khen ngợi, Cố Gia Duệ cũng thường như vậy, hai cha con nhìn qua vô cùng giống nhau.

Dư Bảo Nguyên không nhịn được phì cười một cái, lặng lẽ đá Cố Phong một cái, lườm hắn: "Đức hạnh!"

Cố Phong cũng khẽ cười một tiếng, ghé tới hôn xuống trên môi Dư Bảo Nguyên.

Tiếng huyên náo phía xa, nhưng mang theo mùi pháo hoa và cảm giác ấm áp của cuộc sống.

Giờ khắc này, tốt đẹp đến vậy.

============== 

Truyện về nhà Bảo Nguyên - Cố Phong tạm thời dừng tại đây, vài chương sau sẽ kể về cp Bạch Hướng Thịnh - Mạnh Mãng Long
Chương 297: (PN - 1) Trung khuyển năm đó là băng sơn

Edit + Beta: Vịt

*** Do ở PN tác giả tách riêng ra nói về các CP, chỉ thỉnh thoảng làm cameo cho nhau thôi, nên cứ đến part của CP nào sẽ đánh lại số thứ tự PN, có 5 CP mỗi cp khoảng chục chương gì đó

"Bốp!"

Bạch Hướng Thịnh bị một cái tát tàn bạo ngã xuống đất.

"ĐMM thằng bác sĩ chó," Người đàn ông đang đứng giống như ác ma, ánh mắt vô cùng âm tàn, "Mẹ mày không có lương tâm, chôn cùng cho tao! Chôn cùng!"

Sau đó, gã giơ chân lên, giống như nổi điên đạp về phía Bạch Hướng Thịnh.

Trong hành lang bệnh viện bỗng chốc hỗn loạn.

"Con tao, tao không dễ gì có con," Người đàn ông kia giống như phát điên, "Mày trả lại cho tao, thằng bác sĩ rác rưởi! Tao mẹ nó giết chét mày!"

Giải phẫu đỡ đẻ 16 tiếng, cuối cùng sản phụ khó sinh vẫn không thể nào thuận lợi sinh con.

Đứa bé kia sinh ra không bao lâu đã không còn hơi thở.

Cũng bởi vì việc này, người đàn ông một lòng tha thiết cầu con này mới sẽ phát điên như thế, thậm chí Bạch Hướng Thịnh mới từ phòng đẻ đi ra không bao lâu, ngay cả thở vẫn chưa thở đều, đã đấm đá y.

Bạch Hướng Thịnh trải qua giải phẫu đỡ đẻ 16 tiếng, vốn đã mệt cùng cực, bây giờ ngay cả sức đánh trả cũng không còn, trên trán toàn là mồ hôi, môi trắng bệch.

Người đàn ông vẫn đang đánh điên cuồng, bên cạnh đã đến rất nhiều bác sĩ hộ sĩ và bảo vệ bệnh viện bắt đầu ngăn cản, kéo người đàn ông ra.

Bạch Hướng Thịnh thở hổn hển, ho khan mấy tiếng, ngửi thấy chút mùi rỉ sắt.

Đưa tay sờ, khóe miệng mình, đã rỉ máu.

Cậu tốn sức, muốn đứng lên, vừa chống người dậy, chỉ cảm thấy trước mắt tối sầm, suýt nữa ngã xuống, may mà trước mặt có người đi qua, y liều mạng túm lấy chân người kia.

Mạnh Mãng Long đang đi yên lành, chỉ thấy bên cạnh rất náo nhiệt, có lẽ bệnh viện xảy ra tranh cãi gì, cái này cũng bình thường.

Vì vậy, hắn cũng không để ý thêm.

Nhưng hắn không nghĩ tới chính là, người nằm nhoài trên mặt đất vô cùng chật vật, lại đột nhiên túm lấy chân mình.

Mạnh Mãng Long nhìn ống quần mình bị người kia túm, túm ra nếp nhăn, hắn bỗng không vui cau mày, trầm giọng nói: "Buông ra."

Bạch Hướng Thịnh lau máu khóe miệng, hơi thở nói chuyện cũng không đều.

Mạnh Mãng Long lại lặp lại một lần: "Buông ra cho tôi."

Người kia vẫn túm lấy.

Mạnh Mãng Long vội đi thăm bệnh một người bạn, vì vậy rất ghét bị người quấn lấy ở đây, mặt hắn âm trầm, vươn tay, bóp cổ tay Bạch Hướng Thịnh, đẩy mạnh tay y ra.

Sau đó, bước chân vững vàng, cũng không quay đầu lại, đi vào phòng bệnh nào đó.

"Bác sĩ Bạch, bác sĩ Bạch anh không sao chứ?"

"Bác sĩ Bạch, nào, nhanh, đứng lên."

"Uống ngụm nước, chậm chút......"

Bạch Hướng Thịnh trước khi hôn mê, chỉ cảm thấy cổ tay bị tên đàn ông kia bóp đau. Mẹ tiên sư.

Sau vụ gây rối bệnh viện, Bạch Hướng Thịnh nghỉ ngơi 1 tháng.

Chủ nhiệm cũng rất bất đắc dĩ về chuyện như này, nhưng vẫn nói với Bạch Hướng Thịnh, làm bác sĩ, thường xuyên gặp phải bệnh nhân không hiểu chuyện, không nên vì vậy mà nghi ngờ bản thân, nghỉ ngơi thật tốt, nghỉ ngơi xong thì quay lại bệnh viện.

Mà Bạch Hướng Thịnh, ở trong nhà như con sâu gạo, ngẩn ngơ đủ một tháng.

Hôm nay vốn cũng rảnh, chỉ là bạn Bạch Hướng Thịnh thịnh tình mời y đến dạ tiệc từ thiện nào đó, Bạch Hướng Thịnh nghĩ tới ở nhà rảnh cũng là rảnh, dứt khoát đồng ý.

Y hứng thú tìm chính trang màu xám tro, đeo cà vạt lên cho mình.

Cái người trong gương, râu ria xồm xoàm, miễn bàn lôi thôi cỡ nào.

Bạch Hướng Thịnh cầm lấy dao cạo râu, sửa soạn bản thân một chút, không dễ gì quay trở lại dáng vẻ hăng hái trước đây, liền cầm lấy chìa khóa xe xuống tầng, nổ máy, lái đến yến hội.

Lúc y đi vào yến hội, bạn cậu Phương Vân, đã đang chờ y.

"Sao giờ mới đến," Phương Vân vỗ vỗ vai y, "Nào, qua đây."

Bạch Hướng Thịnh theo hắn đi qua.

"Nhìn người mày này, nếu tao hôm nay không lôi mày ra ngoài, e là mày lại lười biếng ở trong nhà." Phương Vân oán giận nói.

Bạch Hướng Thịnh hừ cười một tiếng, không nói chuyện.

Đúng lúc ấy, ở cửa hỗn loạn.

Bạch Hướng Thịnh tùy ý liếc mắt, một người đàn ông, đi vào hội trường.

Người đàn ông kia có vóc người cao to mạnh mẽ, đường cong khuôn mặt cực kỳ cường tráng dương cương, toàn thân tràn đầy hơi thở hormone đàn ông.

Mà trong khuỷu tay hắn, cánh tay trắng như ngó sen của người phụ nữ kéo lấy. Một người phụ nữ mái tóc dài gợn sóng, trang điểm tinh xảo, mặc lễ phục màu đỏ rượu dáng dài, bồi bên cạnh người đàn ông này.

Bạch Hướng Thịnh giống như tùy ý hỏi: "Ai thế?"

Phương Vân nhìn một cái, cười nói: "Không quen?"

"Chưa từng gặp."

"Xây dựng Trung Thiên mày cũng không biết?" Phương Vân cười nói, "Mấy hôm trước tin tức thương mại còn đưa tin, người phụ trách hạng mục xây dựng trung tâm thương mại, Mạnh Mãng Long đó."

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip