5


Kei đã quen với việc đứng cạnh Tobio mỗi buổi chiều, mặc dù cậu vẫn không giỏi lắm trong việc chơi bóng chuyền. Nhưng những khoảnh khắc ấy, khi cậu và Tobio cùng cười, cùng trò chuyện dù chẳng có gì đặc biệt, lại là điều quý giá nhất đối với Kei.

Một buổi chiều nọ, trời vẫn đẹp như mọi ngày, nhưng hôm nay có một chút khác biệt. Miwa và Akiteru lại đứng nhìn Kei và Tobio từ xa, cười khúc khích như thể có gì đó kỳ lạ đang diễn ra.

Miwa (nhìn Kei và Tobio, trêu chọc): "Nè, nhìn kìa, em Kei của chúng ta lại cười tươi như vậy. Chắc là Tobio nói gì đó vui rồi."

Akiteru (gật đầu, giọng đầy ẩn ý): "Chắc chắn rồi. Em ấy mà cười thì chẳng giống mình chút nào, có khi nào đang thích người ta không nhỉ?"

Miwa lại tiếp tục cười khúc khích, nhưng không ai biết rằng trong lòng Kei lúc này lại có một cảm giác lạ lẫm mà cậu không thể lý giải được. Cậu không biết phải gọi đó là gì, chỉ biết là mỗi khi nhìn Tobio cười, trái tim cậu lại đập nhanh hơn một chút. Mỗi lần hai người đứng gần nhau, Kei lại cảm thấy mình như đang đứng trên mây, như thể mọi thứ xung quanh đều biến mất.

Tobio đang ném bóng về phía Kei, nhưng hôm nay Kei lại chẳng bắt được quả bóng. Lần đầu tiên, cậu cảm thấy có chút thất vọng. Tuy nhiên, Tobio lại không trách móc mà chỉ cười nhẹ, bước lại gần Kei và vỗ vỗ vai cậu.

Tobio (giọng nhẹ nhàng, có chút an ủi): "Lần sau sẽ bắt được mà, đừng lo."

Kei nhìn vào đôi mắt xanh của Tobio, trong lòng lại dâng lên một cảm giác mà cậu chưa từng trải qua. Cảm giác này không giống như khi chơi với khủng long, cũng không giống như lúc cậu cảm thấy vui vẻ khi được đứng gần bạn bè. Cảm giác này, là một cảm giác ấm áp, nhẹ nhàng nhưng lại rất mạnh mẽ.

Kei (nghĩ thầm trong lòng, giọng nhỏ nhẹ): "Có phải mình... đang thích Tobio không?"

Chỉ là một suy nghĩ thoáng qua, nhưng lại khiến Kei phải dừng lại, vì cậu chẳng biết phải làm gì với những cảm xúc này. Cậu không thể chia sẻ chúng với Miwa hay Akiteru, và thật ra, cậu cũng chẳng muốn chia sẻ với ai, vì cậu không chắc liệu có đúng không khi có cảm giác này với Tobio.

Lúc này, Tobio bỗng nhìn Kei, ánh mắt hơi nghiêm túc, nhưng lại không thiếu phần ấm áp.

Tobio (nhẹ nhàng, như thể cảm nhận được sự bối rối trong Kei): "Kei, đừng lo quá. Cậu chỉ cần là chính mình thôi. Chúng ta sẽ luôn là cậu."

Kei ngẩn người, những lời của Tobio khiến cậu cảm thấy như mình đã làm được điều gì đó đúng đắn. Dù cậu chưa thể hiểu rõ hết cảm giác này là gì, nhưng có một điều rất rõ ràng là... Tobio là người bạn quan trọng nhất trong đời cậu, và dù thế nào đi nữa, Kei sẽ mãi ở bên cạnh cậu.

Kei (mỉm cười, giọng nhẹ nhàng): "Cảm ơn cậu, Tobio."

Và thế là, dù những cảm xúc trong lòng vẫn còn lạ lẫm, Kei không còn lo sợ. Cậu biết, dù có thế nào đi nữa, Tobio sẽ là người bạn không thể thiếu trong cuộc đời cậu. 

Dù có chơi bóng chuyền giỏi hay không, dù có yêu thích khủng long hay không, cậu cũng sẽ mãi luôn đứng bên cạnh Tobio, cùng nhau tạo nên những khoảnh khắc ngọt ngào, đáng nhớ.

Và một lần nữa, khi ánh mặt trời cuối cùng cũng lặn xuống, những tia sáng dịu dàng bao phủ lên hai đứa trẻ. 

Cảm giác đầu tiên trong tình bạn này, tuy nhỏ bé, nhưng lại vô cùng quý giá, mãi mãi sẽ không phai nhạt.

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip