Chap 4

Tadashi bé nhỏ đi rồi, nó chuyển sang nhà mới, với bố mẹ mới.

Sau cái lần Kei gặp nó ở bên góc tường, Kei đã không còn thấy nó nữa. Kei thường lang thang quanh chỗ nó hay chơi, nhưng rồi cũng chẳng gặp nó lấy một lần. Kei đến tận Cô nhi viện tìm, cô phụ trách ở đó nói nó đã chuyển đi xa, Kei gặng hỏi địa chỉ, cô ta chỉ bảo bố mẹ mới của nó muốn được giữ bí mật, nên không cho.

Kei đành thất thểu về nhà, tối hôm đó, Kei chẳng còn tâm trí đâu mà làm việc nữa, đầu cứ nghĩ tới thằng bé, nghĩ tới chút niềm vui nho nhỏ mình vừa có được sau nhiều năm mất đi người mình yêu thương.

***

Tokyo 10 năm sau...

Một cậu thiếu niên khoảng 15 tuổi xách một chiếc rương nhỏ, bên trong đựng vài ba thứ linh tinh đi lang thang trên đường phố đông đúc nhộn nhịp, cậu ta hành nghề đánh giày trên đường phố, thế nhưng sáng giờ vẫn chưa kiếm được vị khách nào. Cái nghề đường phố này giờ khó kiếm ăn lắm, nay đã là năm 2028, người ta có vô số dịch vụ chăm sóc khách hàng từ A tới Z, đánh giày chỉ là chuyện nhỏ, lượng khách hàng tìm đến mấy đứa nhóc đánh giày như cậu ngày một giảm dần, có nhiều ngày không kiếm ra được vị khách nào là chuyện bình thường.

Hôm nay chắc lại phải nhịn đói mà đi ngủ rồi.

Cậu bé đi đến nhà ga tàu điện ngầm, ở đây có nhiều người, chắc có thể sẽ tìm được một ai đó. Cậu đến gần nhà ga, nhìn vào đường tàu và nín thở chờ đợi, vài phút nữa đoàn tàu từ tuyến 3 sẽ dừng lại và hành khách sẽ túa ra, khi đó cậu sẽ có cơ hội hành nghề.

Nó đến rồi.

Chuyến tàu từ tuyến 3 đến đúng là nhiều hành khách hơn cậu tưởng, cậu vui mừng, đứng đó hô lớn:

"Ai đánh giày không? Ai đánh giày không?" 

Nhiều người không quan tâm nên đi thẳng, nhiều người quay lại ngó thằng bé một chút rồi cũng tặc lưỡi bỏ đi, có người xuýt xoa bảo nó đáng thương nhưng rồi cũng chẳng ai chìa tay ra giúp đỡ, chẳng ai cần đánh giày, đúng vậy, bọn họ đâu có ai đi giày da.

Trong lớp người đó có một người đàn ông mặc đồ kín người với quần dài, áo khoác lông, đeo kính cận, khẩu trang và mũ len, người đàn ông đó đi giày da. Ông ta đứng nhìn cậu một hồi rồi khi cậu chưa kịp chạy đến mời chào, ông ấy đã lao đến ôm choàng lấy cậu.

"Tìm thấy em rồi, Tadashi"

***

"Tìm thấy em rồi, Tadashi"

Tadashi đứng sững, bất ngờ không thốt nên lời, người đàn ông này là ai? Sao lại biết tên cậu chứ?

Người đàn ông buông Tadashi ra, bất ngờ tháo khẩu trang, để lộ khuôn mặt điển trai, đôi mắt vàng quen thuộc nhìn thẳng vào mắt Tadashi.

"Chú... Tsukki?"

"Đúng rồi, là chú, Tsukishima đây. Cháu còn nhớ sao?"

"Sao cháu có thể quên được người đã đặt tên cho cháu chứ?" Tadashi trả lời, vui mừng đến quên mất cả việc mời chào đánh giày.

Tsukki nhìn từ đầu đến chân Tadashi một lượt, ánh mắt lộ rõ vẻ thương cảm. Tadashi thấy tình cảnh mình như vậy cũng lấy làm ngượng ngùng. Vốn trước đây còn hớn hở khoe với Tsukki về chuyện được gặp bố mẹ mới, hứa hẹn một cuộc sống tốt hơn cuộc sống ở cái cô nhi viện tồi tàn, ấy vậy mà xem ra ... cũng chẳng khá hơn là bao.

"Đi, đi với chú, chú dẫn cháu đi ăn nhé?" Tsukki nắm lấy cổ tay khẳng khiu của Tadashi, kéo giật đi.

"Nhưng mà... còn việc đánh giày của cháu" Tadashi nhìn xuống đống đồ hành nghề, có vẻ tiếc nuối, nếu hôm nay không được mối nào, có khi cậu sẽ bị ăn đòn rục xương chứ không chỉ bị bỏ đói.

"Đừng bận tâm đến nó, tý nữa chú sẽ cho cháu tiền" 

*** 

Tadashi được Tsukki dẫn vào một nhà hàng sang trọng, là nơi mà cậu chưa bao giờ dám bước chân vào dù chỉ là khi đi mời chào khách. Nơi này quá mức sang chảnh cho một đứa rách rưới như cậu, bình thường chỉ cần hó hé đến gần cửa mấy nơi như thế này đã bị bảo vệ đuổi đi, làm sao có dịp chứng kiến cảnh tượng bên trong hào nhoáng đến cỡ nào.

Được dẫn đi mà lòng Tadashi cũng thấy sợ hãi nữa, trống ngực đập liên hồi khi mọi con mắt trong nhà hàng đổ dồn về phía cậu, một kẻ quá khác biệt với tất cả các vị khách còn lại. Tadashi sợ sệt nắm chặt lấy tay chú Tsukki, cố lờ đi ánh mắt khinh miệt của mọi người.

Họ ngồi vào, bàn, Tsukki tự chọn ra những món ngon, đầy đủ dinh dưỡng để đãi thằng bé. Tadashi chỉ ngồi thu lu trên ghế, cậu cúi gầm mặt xuống bàn, bộ dạng rụt rè lo lắng.

"Sao vậy?" Tsukki hỏi "Cháu không muốn ăn những món này sao?"

Tadashi lắc đầu:

"Không phải... chỉ là cháu... cháu thấy ái ngại lắm..."

"Cháu ngại vì điều gì?"

"Về... về nhiều chuyện lắm. Chuyện chú giúp cháu rất nhiều, rồi còn chuyện người như cháu xuất hiện ở đây... Cháu... xấu hổ lắm"

Tsukki như hiểu ra, anh vỗ vai thằng bé, giúp nó bình tâm lại:

"Cháu không cần phải thấy ngại về những điều đấy. Chú có lý do để giúp cháu, và cháu cũng đừng nên quá quan tâm ánh mắt của người khác. Chú sẽ luôn ở đây và làm thần bảo hộ của cháu. Từ bây giờ cho đến mãi về sau"

Lúc này, thằng bé mới ngước mắt lên nhìn thẳng vào mắt Tsukki:

"Nhưng tại sao chú lại tốt với cháu đến như vậy? Cháu đâu có làm gì cho chú?"

Tsukki mỉm cười:

"Chú có lý do của riêng mình"

***

5 năm trước, tại thị trấn Tomoeda...

Tsukishima đang ngồi đọc sách trên một chiếc ghế đá trong công viên, nội dung quyển sách kể về một chàng trai may mắn được một người đàn ông lạ mặt giúp đỡ, phép màu thực sự đã xảy ra cho những ai tin vào nó...

Tsukishima cười khẩy, đúng là tiểu thuyết, ở đời làm gì có phép màu nào, nếu không Tsukishima đã không khổ sở đến vậy. Tsukishima đã từng lựa chọn tin tưởng vào phép màu vào cái hôm mà Tadashi được đưa vào phòng phẫu thuật, nhưng rồi nó đã không xảy ra, anh đã mất em mãi mãi.

"Phép màu có đấy, cậu có sẵn sàng tin vào nó một lần nữa không?" Chất giọng khàn khàn cất lên. Tsukishima quay qua để tìm chủ nhân của nó thì bắt gặp một bà cụ tóc bạc phơ, mặc quần áo tối màu, đầu trùm một chiếc khăn màu nâu và chống gậy. Cái style của bà cụ này, lâu lắm rồi anh mới được thấy lại, thời nay cho dù người già cũng ăn mặc rất hiện đại, cái kiểu trang phục rườm rà cổ quái thế này như đưa anh đi ngược dòng thời gian về mấy chục năm trước. 

Người đàn bà này có cái gì đó rất quái...

Tuy vậy, anh vẫn lịch sự trả lời:

"Cháu nghĩ cháu sẽ không. Cháu là kiểu người sống thực tế, thưa bà"

"Ta lại thấy cậu chẳng phải kiểu người như vậy" Bà cụ vẫn không rời mắt khỏi Tsukishima "Cháu muốn tin vào phép màu nhưng đã lâu rồi phép màu không đem lại kết quả tốt cho cháu, phải không?"

Tsukishima bị nói trúng tim đen, nhưng anh vẫn không tin, mấy cái thuật bói toán này luôn nhắm vào những câu dự đoán mang tính chung chung, chỉ là một đòn tâm lý thôi.

"Ồ không, ta không phải là kiểu người đó. Vì ta biết rõ cậu, ta biết cậu đã từng mất người yêu vì căn bệnh ung thư phổi. Ta cũng biết cậu đã từng gặp một cậu bé giống y hệt người yêu đã khuất của mình"

Tsukishima mở to mắt, đó chính xác là những gì anh đã trải qua. Bà lão này, tại sao lại có thể biết chính xác đến như vậy? Bà ta thu thập thông tin ở đâu? Hay bà ta đã theo dõi anh từng ấy năm?

"Hahaha, ta đâu có rảnh đi theo dõi cậu. Tất cả đều là nhờ thuật bói toán cao siêu của ta"

Bà ta, đọc đúng chính xác những gì anh đang nghĩ trong đầu...

"Bà là phù thủy ư?" Tsukishima run rẩy hỏi sau khi đã bị đánh bại bởi khả năng tâm linh siêu việt của bà cụ.

"Có thể nói như vậy" Bà ta tiếp tục "Ta hỏi lại lần nữa nhé, cậu có sẵn sàng tin vào phép màu một lần nữa không?"

Tsukishima nuốt nước bọt:

"Cháu tin"

"Vậy cậu có tin vào thuyết luân hồi không?"

"Cháu có nghe nói..."

Bà cụ gật gù:

"Thuyết luân hồi là có xảy ra. Tuy nhiên không phải ai sau khi chết đi cũng được đầu thai lại mà chỉ có những người vẫn còn nhiều tâm niệm chưa hoàn thành mới có thể thành công chuyển kiếp"

Rồi bà cụ cầm lấy tay Tsukishima:

"Nghe đây Tsukishima Kei, ta chỉ nói một lần thôi nên liệu mà nghe cho rõ. Thằng bé Tadashi mà cháu gặp cách đây năm năm trước chính là kiếp sau của Yamaguchi - người yêu cháu. Vì vậy hãy đi tìm thằng bé"

Nói rồi bà cụ biến mất.

"Đây không phải là một giấc mơ chứ?" Tsukishima nghĩ thầm khi nhìn xuống đôi bàn tay vẫn còn cảm nhận được hơi ấm của bà cụ.






Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip