21
---
Chiếc xe vững vàng lái về hướng trường học.
"Thiếu gia, bữa sáng mà dì đã chuẩn bị được đặt trong túi giữ ấm bên cạnh, còn có bộ đồng phục sạch sẽ trong túi khác. Bây giờ cậu muốn ăn hay chờ đến trường rồi ăn?"
"......"
Tài xế không nghe thấy hồi đáp, nhìn qua gương chiếu hậu, phát hiện thiếu gia của mình đã nằm nghiêng phía sau ngủ rồi. Không biết có phải đêm qua không nghỉ ngơi tốt không, sắc mặt của cậu không được tốt, môi nhợt nhạt.
Ông thu hồi ánh mắt, thấy thời gian còn cho phép thì giảm tốc độ. Nghĩ thầm rằng sau lần tai nạn đó, thiếu gia như thay đổi thành một người khác, từ một tiểu ác ma khiến người ta đau đầu thành một người ngoan đến mức làm người khác đau lòng. Không biết có phải đã xảy ra chuyện gì với Kim Thái Hanh không.
Tối hôm qua tan học, thiếu gia không cần ông đến đón, cũng không biết có phải đi theo Kim Thái Hanh học tập không.
Hai mươi phút sau, xe dừng lại trước cổng trường.
Điền Chính Quốc mơ hồ cảm giác xe ngừng, từ từ mở mắt, ngáp rồi ngồi dậy, cả đêm không ngủ ngon thực sự làm cậu cảm thấy không thoải mái.
"Thiếu gia, bữa sáng của cậu ở đây, còn đồng phục trong túi khác." Tài xế thấy Điền Chính Quốc còn chưa cử động, biết cậu có chút khó chịu khi vừa tỉnh giấc, chờ một lúc rồi lấy túi giữ ấm và túi giấy trên ghế phụ đưa cho cậu.
Điền Chính Quốc nhớ tới lúc sáng Kim Thái Hanh cho mình uống thuốc: "Chú Kim, sáng nay con đã uống Nitroglycerin."
Tài xế nghe vậy lập tức quay đầu, khẩn trương nhìn Điền Chính Quốc: "Tim lại đau à? Thái Hanh cho cậu uống sao?"
Điền Chính Quốc thấy phản ứng của tài xế mới biết đó là thuốc gì: "Không sao đâu, chỉ là sáng nay cảm thấy ngực hơi đau, hắn cho con uống."
Người này...
Còn mang theo thuốc bên người nữa.
"Giờ cậu thấy thế nào, còn khó chịu không?"
Điền Chính Quốc lắc đầu: "Đỡ nhiều rồi ạ, không sao đâu, đừng nói với ba mẹ con." Nói xong, cậu nhận hai cái túi từ tài xế, đeo cặp sách chuẩn bị xuống xe.
Khi cậu chuẩn bị mở cửa xe thì lại thấy cửa xe bị mở từ bên ngoài, một bóng dáng cao lớn che khuất ánh sáng.
Là Chu Minh.
"Sao sắc mặt cậu kém vậy, không thoải mái à?"
Điền Chính Quốc thấy là Chu Minh, không biết có phải vì Kim Thái Hanh để lại bóng ma tâm lý tối qua không, mà hiện tại cậu cảm thấy Chu Minh không còn đáng sợ nữa, so với Kim Thái Hanh thì hắn ta không là gì cả.
Cậu xuống xe, nhẹ lắc đầu: "Không sao đâu."
Chu Minh xách túi hộ cậu, Điền Chính Quốc ngạc nhiên nhìn.
Chu Minh không nói gì, vác cặp sách trên vai, tay kia cầm hai cái túi, đóng cửa xe rồi bỏ tay vào túi, thần sắc bình thường. Thấy Điền Chính Quốc nhìn mình, hắn ta nhàn nhạt hỏi:
"Sao vậy?"
Điền Chính Quốc muốn nói lại thôi, nhìn túi giữ ấm trong tay: "Tôi tự mình --"
Chưa nói hết câu, cặp sách trên vai đã bị lấy đi, cậu theo bản năng sờ vai, kinh ngạc nhìn bên cạnh, thấy Tạ Cảnh Sơ cười tùy ý, chưa kịp phản ứng đã bị ôm vai.
"Nghe nói, có người vắng mặt xin nghỉ." Tạ Cảnh Sơ ép vai, cười ghé sát vào mặt Điền Chính Quốc: "Hôm nay tan học có đi đua xe không? Có mấy chiếc xe thể thao mới, cực kỳ đẹp."
Điền Chính Quốc theo bản năng né tránh: "... Hôm nay hơi nóng."
Tạ Cảnh Sơ tròn mắt, vẻ mặt tổn thương, che ngực nhìn Điền Chính Quốc: "Không phải chứ Điền Chính Quốc, cậu lại từ chối tôi? Giờ ôm một chút cũng không được sao?"
Điền Chính Quốc thấy biểu hiện khoa trương của Tạ Cảnh Sơ thu hút nhiều sự chú ý, vội giữ góc áo hắn ta, nhỏ giọng: "Nhiều người nhìn lắm, đừng lớn tiếng vậy, xấu hổ lắm."
Gương mặt trắng nõn xinh đẹp của thiếu niên ửng đỏ, làm người bên cạnh ngẩn ra.
Tạ Cảnh Sơ nhìn tay đang giữ góc áo mình, đáy mắt hiện lên vẻ thú vị, nhếch môi nhẹ và nhướng mày, nắm tay Điền Chính Quốc: "Thẹn thùng à?"
Bọn họ chưa bao giờ thấy Điền Chính Quốc thế này.
"... Không phải, chỉ là do có nhiều người." Điền Chính Quốc vội rút tay về, bước sang một bên, nhưng không cẩn thận giẫm phải giày bên cạnh, lảo đảo.
Chu Minh nhanh tay nắm vai Điền Chính Quốc, giữ cậu khỏi ngã, nhíu mày nhìn Tạ Cảnh Sơ: "Đủ rồi, cậu nói nhiều quá."
Vừa nói xong thì thấy tay mình bị tránh đi. Động tác ôm vai dừng lại giữa không trung, hắn ta ngạc nhiên.
Điền Chính Quốc đứng sang một bên, phát hiện tay và biểu hiện của Chu Minh, lập tức xấu hổ và xin lỗi, cậu hơi nhíu mày, ánh mắt tránh né: "... Tôi không ghét các cậu, chỉ là không cần ôm mới có thể làm bạn tốt."
Nói xong chỉ chỉ khoảng cách giữa họ, cẩn thận nhìn bọn họ, thử hỏi: "Về sau chúng ta giữ khoảng cách như này, được không?"
Có lẽ do cậu nói ra yêu cầu này với vẻ mặt quá mức ngoan ngoãn, ánh mắt đầy thẹn thùng, giống như một bé cún con xinh đẹp, chỉ tay đòi lấy đồ ăn vặt, ngữ điệu nhẹ nhàng, như đang làm nũng.
Trên đời này chắc không ai có thể chống cự được cảm giác mềm mại này.
Như bị trúng mũi tên ngọt ngào ngay tim.
Ngay lập tức làm hai người bên cạnh bối rối.
"Có thể mà." Tạ Cảnh Sơ giơ tay sờ mũi, quay mặt đi: "Cậu nói gì thì là cái đó, khi nào muốn ôm lại ôm cũng được, cậu nói ôm thì ôm."
Nói xong theo bản năng bật cười trộm.
Chu Minh cũng thế, hắn ta thu hồi vẻ mặt của mình, bỗng nhiên trở nên lạnh lùng đến cực điểm, chỉ nhìn về phía trước: "Ừ, nghe cậu."
Tai hắn ta hơi đỏ.
Điền Chính Quốc nhìn qua nhìn lại hai người, nghe vậy thì nhẹ nhàng thở ra, hai tay thư thái giơ lên một chút, nở nụ cười.
Hoàn toàn không nhận ra hành động thở phào nhẹ nhõm của mình bị hai người kia nhìn thấy hết, ánh mắt họ giống như phát hiện bảo vật, tim đập nhanh hơn, trong đầu không hẹn mà cùng nhảy ra một từ mãnh liệt.
Đáng yêu, cứu mạng, đáng yêu quá.
Sao cậu ta đột nhiên lại đáng yêu thế này!
"Các người ba người đứng ở đây làm gì?"
Đúng lúc này, Thẩm Thính Tư đã đi tới, thấy Điền Chính Quốc mặt đỏ, cảm thấy tay ngứa ngáy, định đến gần để nhéo một chút, kết quả bị Chu Minh và Tạ Cảnh Sơ hai người chặn lại, không cho hắn ta tiến gần thêm bước nào.
Thẩm Thính Tư: "Làm gì đấy?"
"Cậu làm gì thế, sau này phải biết điều hơn." Chu Minh cúi đầu, giọng mang theo vài phần cảnh cáo.
Tạ Cảnh Sơ giữ tay Thẩm Thính Tư lại, hung dữ nhìn chằm chằm hắn ta: "Điền Điền nhà chúng ta không thích như vậy, sau này không được tùy tiện ôm ấp, nghe rõ không!"
Nói xong, hai người trực tiếp kéo Thẩm Thính Tư đi.
Thẩm Thính Tư vẻ mặt mờ mịt: "... Hả!!!!"
Điền Chính Quốc đi sau ba người, bỗng nhiên cảm thấy nhẹ nhõm, nở nụ cười, tốt rồi, tất cả đều là bạn bè, vẫn có thể nói chuyện tử tế.
Không cần tùy tiện động chạm hay ôm ấp cậu nữa là được.
Mọi người đều là bạn tốt mà.
....
"Thứ năm này, chúng ta sẽ tiến hành kỳ thi khảo sát tháng Tư, sau khi có kết quả, chúng ta sẽ nghỉ xuân, lần này nghỉ một tuần."
Chủ nhiệm lớp đứng trên bục giảng thông báo, phía dưới học sinh nhảy nhót vui mừng.
Trường học quốc tế thường có kỳ nghỉ xuân từ 7-10 ngày, thời gian cụ thể do nhà trường quyết định. Học sinh nhảy nhót vui mừng vì sau kỳ nghỉ xuân, thêm một tuần nữa là đến ngày Quốc tế lao động, lại được nghỉ năm ngày, kỳ nghỉ thế này thì còn gì tuyệt hơn?
Chỉ là sau khi trở về sẽ là thời gian cuối cùng lao vào học tập.
"Điền Điền, nghỉ xuân này chúng ta đi chơi hay đợi đến 1-5 rồi đi?" Tạ Cảnh Sơ quay đầu hỏi Điền Chính Quốc.
Điền Chính Quốc cảm thấy có chút bối rối, ngáp một cái rồi ngẩng đầu, cậu nắm bút, suy nghĩ một chút: "Tôi hỏi Kim Thái Hanh đã."
Không biết Kim Thái Hanh giờ ra sao, có nghỉ ngơi tốt không, trưa nay ăn hộp cơm có ngon không, lát nữa vẫn nên về nhà đóng gói một ít đồ ăn đem đến cho hắn. Ăn cơm hộp mãi cũng không tốt.
Chu Minh ngồi ở lối đi nhỏ bên cạnh không khỏi nhíu mày: "Hỏi hắn làm gì, cậu quyết định không phải tốt sao, dẫn hắn đi chơi còn phải hỏi hắn?"
Thẩm Thính Tư chống cằm: "Nói, sao hôm nay hắn không đến?"
"Hắn bị bệnh." Điền Chính Quốc thấy chủ nhiệm lớp nói tan học, vẫy tay chào bọn họ rồi ra khỏi lớp học. Lúc này mới lấy điện thoại ra, soạn tin nhắn cho Kim Thái Hanh: "Hơi sốt, không thoải mái, nên hôm nay không đi chơi với các cậu, tôi đi xem hắn thế nào."
"Điền Điền." Chu Minh gọi.
Điền Chính Quốc ngước mắt: "Ừ?"
"Sao đột nhiên cậu lại tốt với hắn vậy?" Chu Minh hỏi câu muốn hỏi từ lâu: "Trước đây cậu ghét nhất là hắn mà, biết rõ hắn có ý gì với cậu."
Điền Chính Quốc ngừng tay trên màn hình điện thoại, một lát sau mới trả lời: "Vì hắn đã cứu tôi, nếu không có hắn, tôi có thể đã chết."
Cậu nói xong, ngẩng đầu nhìn ba người: "Nếu chúng ta còn có thể làm bạn, coi như cho tôi chút mặt mũi, đừng bắt nạt Kim Thái Hanh nữa, được không?"
Chuyện bắt nạt này cần kết thúc sớm.
Hiện tại còn nhiều tình tiết quan trọng cần đẩy nhanh tiến độ. Một là mau chóng đạt được cảm tình của Kim Thái Hanh, làm cho hắn không còn ghi hận trong lòng. Hai là khi tình hình phụ thân Kim Thái Hanh ổn định, tiến hành xét nghiệm tủy sống, chứng minh cậu không phải thiếu gia của Điền gia, trả lại thân phận cho Kim Thái Hanh, không để hắn chịu ủy khuất nữa.
Những việc này đều rất quan trọng, cần mau chóng hoàn thành.
Trong lớp, các học sinh lục tục thu dọn đồ đạc rời đi.
Lúc này, ở hàng ghế phía sau, có lẽ do ánh mắt khẩn cầu của thiếu niên quá mức chân thành, làm người ta không nỡ từ chối.
"Được, vậy vì mặt mũi của cậu, chúng ta cùng cậu đi thăm Kim Thái Hanh." Tạ Cảnh Sơ đứng lên, cầm cặp sách đáp trên vai, nhướng mày nhìn Điền Chính Quốc: "Giờ đi luôn."
"Được." Chu Minh cũng bắt đầu thu dọn sách vở của mình.
Thẩm Thính Tư giơ tay lên: "Đồng ý."
Điền Chính Quốc giãn lông mày ra: "Tốt."
Chính mình dẫn đầu, nếu ba người kia có thể đi cùng cậu đi xin lỗi Kim Thái Hanh một cách chính thức, dù không nhận được sự hồi đáp ngay lập tức, thì đó cũng là một khởi đầu tốt.
Cậu đang suy nghĩ tối nay nên xử lý thế nào thì điện thoại rung lên, cúi đầu thấy tin nhắn từ Kim Thái Hanh.
【 Kim: Đã tỉnh ngủ, đau đầu. 】
Cậu nhanh chóng trả lời: 【 Cậu đã uống thuốc chưa? Đợi tan học tôi sẽ đến nhà cậu. 】
【 Kim: Không uống, cậu không đút thì tôi không uống. 】
Điền Chính Quốc: "..."
Cái tên này có phải cố ý làm ra vẻ không.
【 Kim: Cửa không khóa, khi cậu đến cứ vào, không cần gọi cơm hộp, không thể ăn, tôi sẽ nấu cơm. 】
Điền Chính Quốc do dự vài giây: 【 Cậu biết nấu ăn không? 】
【 Kim: Vậy cậu nấu? 】
Điền Chính Quốc: 【... Tôi không biết. 】
【 Kim: Vậy chẳng phải là thiếu gia à. 】
Điền Chính Quốc không trả lời, chỉ buông điện thoại xuống, kết quả thấy ba người đứng trước mặt mình, nhìn chằm chằm khiến cậu giật mình: "... Sao, sao vậy?"
"Chờ cậu đó." Thẩm Thính Tư cười ôn nhu, nói xong giúp Điền Chính Quốc xách cặp sách.
"Chúng ta cũng nên học tập quan tâm Kim Thái Hanh một chút." Tạ Cảnh Sơ kéo Điền Chính Quốc đứng dậy: "Kim Thái Hanh là ân nhân cứu mạng của cậu, cũng là ân nhân cứu mạng của chúng ta."
Chu Minh đứng phía sau, lạnh lùng nói: "Ừ."
Điền Chính Quốc: "..."
Mấy cậu em này sao luôn có loại phong thái kỳ quái vậy chứ.
Cậu thử hỏi: "Nếu không các cậu mang chút quà cho hắn?"
Một chút thành ý vẫn phải có, để xin lỗi Kim Thái Hanh vì hành vi bắt nạt trước đây của "Điền Chính Quốc" và ba người này, nếu để Kim Thái Hanh hoàn toàn ghi hận, thì tương lai thật không dễ sống.
Nếu đã ngoài ý muốn xuyên vào, cậu phải tìm đường lui cho mình.
"Không thành vấn đề." Tạ Cảnh Sơ nhún vai: "Hắn thích bóng rổ, tôi sẽ tặng hắn quả bóng có chữ ký của người nổi tiếng."
"Lần trước tôi có mua một đôi giày mới nhất, tặng hắn." Thẩm Thính Tư nói.
Chu Minh khẽ đáp: "Ừ, trước đây làm dơ quần áo hắn, tôi sẽ mua bộ mới cho hắn."
Điền Chính Quốc nghe ba người nói dứt khoát lưu loát, vui mừng cười: "Các cậu thật ngoan, vậy quyết định thế nhé!"
-- Các cậu thật ngoan.
Không biết sao lời này lại đánh trúng trái tim của ba chàng trai, nửa người đều tê dại.
Cuối cùng, từng người cầm theo quà xin lỗi, theo Điền Chính Quốc đến nhà Kim Thái Hanh để chính thức xin lỗi.
Hoàng hôn lúc chạng vạng giống như tơ lụa quấn quanh chân trời, khu phố cũ hiện lên rõ nét, các quầy hàng nướng BBQ mọc lên khắp nơi.
"Kim Thái Hanh ở nơi thế này sao?"
"Quá cũ nát."
"Có chút ồn ào."
Điền Chính Quốc dừng dưới lầu, quay đầu nhìn ba người vẫn luôn lẩm bẩm, nhíu mày: "Không thể nói như vậy, không phải ai cũng có thể chọn gia đình cho mình."
Tạ Cảnh Sơ thấy Điền Chính Quốc nghiêm túc, nhún vai: "Đã biết, không nói nữa."
Hai người kia một quay mặt đi, một cúi đầu nhìn giày, không nói gì thêm.
Điền Chính Quốc lúc này mới dẫn họ lên lầu.
Thực ra chỉ là năm tầng lầu, nhưng cậu vẫn thở hồng hộc.
Cuối cùng được hai người kéo tay đi lên.
"... Phù." Điền Chính Quốc vỗ nhẹ ngực, thở đều lại, nhìn qua Chu Minh và Tạ Cảnh Sơ, cười: "Cảm ơn."
"Không sao." Tạ Cảnh Sơ ngượng ngùng sờ mũi, thấy cậu cười còn cảm thấy bối rối: "Cậu đừng khách sáo, chúng ta là gì chứ."
Chu Minh không nói gì, chỉ là tai đỏ.
Điền Chính Quốc cười nói: "Chúng ta là bạn tốt."
Cậu chỉ vào số nhà 504, ý bảo ba người chờ một chút, sau đó mở cửa đi vào.
Vừa vào cửa, thấy Kim Thái Hanh nửa thân trên trần, ngồi trên sofa phòng khách quấn băng gạc trên tay, đang tự mình thay thuốc.
Ánh chiều tà dừng trên thân hình khỏe mạnh, thần sắc lạnh nhạt, động tác quấn băng mang vài phần lạnh lùng vô hình khiến áp lực bao trùm.
Điền Chính Quốc đứng ở cửa dừng bước lại.
Kim Thái Hanh dừng động tác, ngước mắt nhìn cậu, đôi mắt đen như phát hiện con mồi, khiến Điền Chính Quốc căng thẳng, không khỏi run lên.
"Sao cậu lại đến nữa." Kim Thái Hanh hỏi.
Điền Chính Quốc: "...?" Không phải nói tối nay đến sao, sao lại hỏi: "Tôi--"
"Cậu lo lắng tôi một mình ăn không ngon ngủ không yên sao?" Kim Thái Hanh lại hỏi.
Điền Chính Quốc cứng họng: "..."
"Không cần quan tâm tôi như vậy." Kim Thái Hanh cúi đầu, tiếp tục quấn băng, lơ đãng nói: "Muốn lấy lòng tôi thì hãy mặc váy vào."
Sau này nhất định phải cho cậu mặc chiếc váy ngắn màu hồng nhạt lộ rốn mới được.
---
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip