34
---
Ánh mặt trời hơi chiếu vào trong phòng bệnh, bao phủ lấy thiếu niên nằm trên giường bệnh với sắc mặt tái nhợt. Có lẽ bị ánh sáng làm cho tỉnh giấc, lông mày của cậu giật giật, có dấu hiệu muốn tỉnh lại.
Điền Chính Quốc chậm rãi mở đôi mắt nặng trĩu ra, ánh mắt cậu va phải một mảnh trắng xóa của phòng bệnh, còn có mùi thuốc sát trùng. Bên cạnh là tiếng vang nhỏ của máy tạo độ ẩm.
Cậu cảm thấy tim mình nặng trĩu, có chút choáng váng. Khi ý thức dần dần tỉnh táo, cậu mới nhận ra mình đang ở bệnh viện.
Chợt nhớ lại những gì đã xảy ra, cậu đột nhiên ngồi dậy.
"Dậy làm gì?"
Điền Chính Quốc nghiêng mặt, thấy mẹ Điền ngồi bên cạnh, đỡ lấy bờ vai mình để nằm trở lại. Cậu nhìn quanh một vòng, không thấy người mình muốn gặp, có chút sốt ruột:
"Kim Thái Hanh đâu?"
Mẹ Điền nghe thấy tên này, biểu tình có chút phức tạp. Tính tình của bà tuy không cường thế như ba cậu, nhưng chuyện này không thể để xảy ra trong Điền gia, họ cũng sẽ không cho phép chuyện này tiếp tục.
Điền Chính Quốc nằm lại trên giường, thấy ánh mắt vi diệu của mẹ nhìn mình, vẻ mặt mờ mịt: "Làm sao vậy?"
Cậu đã làm gì sai sao, vì sao mẹ lại nhìn cậu bằng ánh mắt như vậy.
"Vừa tỉnh dậy đã tìm Kim Thái Hanh." Mẹ Điền thấy sắc mặt Điền Chính Quốc vẫn chưa tốt lắm, may mà từ tối qua triệu chứng đã dần ổn định, mặt nạ dưỡng khí vừa mới được tháo ra không lâu.
"Hắn không phải đi theo con sao?" Điền Chính Quốc cũng không biết chuyện gì đã xảy ra, sao mình lại đột nhiên vào bệnh viện: "Con sao lại ở đây?"
"Con còn hỏi mình sao lại ở đây, con thiếu chút nữa đã xảy ra chuyện, biết không?"
Điền Chính Quốc cau mày, cậu thiếu chút nữa đã xảy ra chuyện? Xảy ra chuyện gì? Cậu không phải cùng Kim Thái Hanh ở trong rừng rậm sao... Hình như có chút không thoải mái, nhưng sau đó thì sao?
"Mẹ, Kim Thái Hanh đâu?"
"Con trai, con ở trường học có đặc biệt thích ai không?" mẹ Điền không trực tiếp trả lời câu hỏi của Điền Chính Quốc, mà hỏi một vấn đề khác.
Điền Chính Quốc tức khắc không hiểu: "Sao tự dưng lại hỏi con ở trường có thích ai không, con đang hỏi Kim Thái Hanh đâu?"
Bỗng nhiên có một điềm xấu xuất hiện trong lòng cậu.
Kim Thái Hanh đi đâu?
Đúng lúc này, cửa phòng bệnh bị đẩy ra, Điền Chính Quốc thấy ba Điền đi vào, sắc mặt âm trầm nhìn mình, như thể mình đã làm sai chuyện gì.
"Điền Chính Quốc, con có phải đang yêu đương với Kim Thái Hanh không?"
Điền Chính Quốc: "......?" Câu hỏi này khiến đầu cậu trở nên trống rỗng.
Cái gì?
Đây là câu hỏi gì đáng sợ vậy!
"Chính con hãy xem bức ảnh này đi!" ba Điền vừa từ chỗ Kim Thái Hanh trở về, tức giận ném điện thoại đến trước mặt Điền Chính Quốc.
Điền Chính Quốc vẫn không hiểu chuyện gì, cậu vươn tay yếu ớt, cầm lấy điện thoại bên cạnh. Khi nhìn thấy ảnh chụp trên đó, đầu cậu "ong" một tiếng.
Là ở cầu thang, không biết là ngày nào, là ngày Kim Thái Hanh đột nhiên phát giận và ấn cậu lên tường, nhưng...
Một cao một thấp, vị trí và góc độ, bức ảnh trông như họ đang hôn nhau.
Cậu hít sâu, cố gắng giữ bình tĩnh, đặt điện thoại xuống nhìn ba Điền: "Không phải, chúng con không có, đây là vấn đề góc độ."
Đừng làm cậu sợ, nếu Kim Thái Hanh biết được chắc chắn sẽ nổi giận, hắn không thích cậu.
"Không cần nói dối ba, Kim Thái Hanh đã thừa nhận." ba Điền nhìn Điền Chính Quốc, đáy mắt đầy thất vọng, càng là hận sắt không thành thép: "Nó thừa nhận các con đang yêu nhau, nói gì cũng nghe theo con, còn không muốn chia tay."
Điền Chính Quốc trừng mắt: "???"
Sao có thể, Kim Thái Hanh điên rồi sao?!!
Ba Điền thấy phản ứng của Điền Chính Quốc, tưởng cậu chột dạ, nhắm mắt hít sâu, nhưng cuối cùng vẫn không nhịn được tức giận, quát lớn: "Điền Chính Quốc, con nghe đây, Điền gia tuyệt đối sẽ không xuất hiện đồng tính luyến ái, tuyệt đối không có khả năng cho con làm ra chuyện khác người như vậy. Từ nay về sau con và Kim Thái Hanh không được gặp nhau, việc đính hôn ba và mẹ con sẽ lo liệu."
Nói xong, ông định rời khỏi phòng bệnh.
Điền Chính Quốc thấy tình huống này lập tức từ trên giường bệnh lao xuống, kéo xuống cây kim đo lường đang ghim trên tay, cũng bất chấp chính mình còn đang truyền dịch, trên mu bàn tay trong khoảnh khắc kim bị rút ra, máu lập tức chảy ra, mắt thường có thể thấy được vị trí lỗ kim sưng lên.
Cậu chạy đến giữ chặt cánh tay ba Điền: "Ba! Ba nghe con giải thích! Không phải như thế!"
Cái gì mà đính hôn, cái nồi này cậu không muốn đội đâu!!
Cốt truyện vì sao bỗng nhiên loạn thành như vậy chứ, thật vất vả mới đi được đến lúc này, Kim Thái Hanh rốt cuộc vì sao muốn thừa nhận là bọn họ đang yêu đương?? Là cậu điên rồi sao?
Mẹ Điền thấy Điền Chính Quốc cứ như vậy từ trên giường chạy xuống, kinh hoảng kêu: "Bé cưng! Con còn đang phải theo dõi mà!"
Điền Chính Quốc thở phì phò, giữ chặt cánh tay ba Điền: "Không phải, ba nghe con nói, con căn bản không thích cậu ấy, là cậu ấy nói bậy."
"Nó đã thừa nhận, nói cái gì cũng đều nghe theo con, ba nói sẽ bắt nó với con chia tay, con biết nó nói cái gì không?" ba Điền tưởng tượng đến bực mình.
"...... Nói cái gì ạ?" Điền Chính Quốc tức khắc có loại dự cảm bất an.
"Nó nói nó muốn tập đoàn Điền thị mới bằng lòng cho con rời đi, tiểu tử này thật là dám công phu sư tử ngoạm!!"
Điền Chính Quốc: "......"
Tập đoàn Điền thị kia trong tương lai cũng xác thật là Kim Thái Hanh.
Người này điên rồi sao?
Ba Điền thấy Điền Chính Quốc trầm mặc tưởng cậu cam chịu, tức khắc cơn giận dữ bốc lên: "Điền Chính Quốc, con phải biết rằng ba là ba con. Con hiện tại đang nhìn ba bằng ánh mắt gì? Ba đã tát Kim Thái Hanh hai cái, con cũng muốn để ba tát con một cái nữa phải không?"
"Ba đánh cậu ấy???" Điền Chính Quốc khiếp sợ, cái cốt truyện này điên rồi, nếu là ba Điền biết người mình đánh chính là con trai ruột của mình thì sẽ ra sao đây.
Thật tốt, Kim Thái Hanh thực sự là người thù dai.
Đến lúc đó, các người tự mình đánh nhau thì cũng đừng kéo cậu vào.
"Ba không nên đánh sao? Nếu ba hiện tại không can thiệp kịp thời và giáo dục đúng đắn cho các con, mọi thứ sẽ trở nên rối ren!!!" ba Điền nhìn Điền Chính Quốc quả thực là hận rèn sắt không thành: "Con thích ai thì cũng không được thích con trai!! Hồ đồ!!"
Điền Chính Quốc nghe đến đó thì không kìm được: "Con không phải như vậy, ba chỉ nghe Kim Thái Hanh nói lung tung, cậu ấy mới là người nói bậy bạ!"
Cái tên Kim Thái Hanh này, dám nói dối đúng không, được, cậu cũng sẽ nói dối.
Mẹ Điền ở bên cạnh nhìn hai ba con ồn ào đến mức đau đầu, nhưng lại xót con trai mới vừa tỉnh lại, sợ cậu chịu kích thích: "Con ngoan, nghe lời mẹ, nói xin lỗi với ba con, đừng gặp Kim Thái Hanh nữa."
Điền Chính Quốc nghe vậy, bỗng nhiên rơi vào bế tắc, đúng vậy, nếu không gặp Kim Thái Hanh thì sao? Nghĩ đến đó, cậu nhớ lại rằng mình chưa từng thấy toàn bộ cốt truyện của cuốn tiểu thuyết, chỉ biết sơ qua từ chỗ chị mình.
Tương lai, Kim Thái Hanh sẽ nhận tổ quy tông, tiếp quản tập đoàn Điền thị và trở thành người cầm quyền tối cao. Bất kể hiện tại diễn biến như thế nào, cuối cùng thân phận thật giả thiếu gia cũng sẽ bị phơi bày, và Kim Thái Hanh sẽ ngồi lên vị trí quyền lực này, mọi việc chỉ là vấn đề thời gian.
Nếu hiện tại cậu làm theo ý muốn của ba Điền và mẹ Điền, không gặp Kim Thái Hanh nữa thì sao?
Nếu hiện tại cậu chọn cách giữ lấy mình và tích góp tiền riêng thì sao?
Nếu hiện tại cậu để mặc Kim Thái Hanh một mình nổi điên thì sao?
Đến thời điểm thích hợp, có phải cậu sẽ có thể rút lui mà không tổn hại gì không?
"Có thể, không gặp mặt nữa." Điền Chính Quốc yên lặng ngồi trở lại mép giường, khuôn mặt nhỏ tái nhợt, cảm xúc kích động dần biến mất mang đến sự choáng váng: "Ba mẹ, vậy hãy đưa con ra nước ngoài."
Kim Thái Hanh đã nói bậy rằng bọn họ yêu đương, thì hắn quyết đoán từ bỏ đoạn "tình yêu" này.
Được, cậu bất nhân, tôi bất nghĩa.
Có câu nói rất đúng rằng chúng ta nên buông bỏ những mối tình, tôn trọng vận mệnh của người khác, để họ có thể đi theo con đường của riêng mình, vì thế cậu phải đi.
Cái cốt truyện phá hoại này, cậu không chơi nữa.
Chơi không nổi.
Chơi đến mất mặt, cái tên Kim Thái Hanh này còn muốn kéo cậu xuống nước, tận tình tận nghĩa đấy!
Ba Điền và mẹ Điền không ngờ rằng Điền Chính Quốc lại thay đổi cảm xúc nhanh như vậy, thấy khuôn mặt nhỏ trắng bệch của cậu, cho rằng cậu đang cố ý dùng khổ nhục kế.
"Được rồi, nếu con đã hiểu ra, ba mẹ sẽ sắp xếp cho con đi du học nước ngoài. Nhưng con phải nhớ kỹ, từ nay về sau không được liên lạc với Kim Thái Hanh nữa."
Điền Chính Quốc gật đầu, trong lòng thầm nghĩ, chỉ cần có thể tránh xa khỏi cái cốt truyện rắc rối này, đi đâu cũng được.
Ba Điền nghiêm mặt: "Điền Chính Quốc, đừng tưởng rằng làm trái ý ba thì ba không hiểu ý đồ của con. Thế nào, con muốn để ba phải tự mình đi nói với cậu ấy chuyện này à?"
Điền Chính Quốc cảm thấy choáng váng, nằm xuống, nghiêng người dùng tay nâng đầu nhìn hai người bọn họ: "Nếu con đi nói mà chẳng may con cùng cậu ấy bỏ trốn thì sao?"
Tốt nhất là trông chừng cậu kỹ càng, đưa thêm vài vệ sĩ trông cậu kín mít, nếu không cậu sợ Kim Thái Hanh sẽ trèo vào.
Tên đó chắc chắn làm được chuyện này.
Ba Điền tức giận chỉ vào Điền Chính Quốc: "Con dám?!"
Nhớ tới câu nói của Kim Thái Hanh lúc nãy:
-- thưa chú, Điền Chính Quốc nói cậu ấy thật sự thích con, chú cưỡng ép cậu ấy có lẽ cậu ấy sẽ nghe lời, nhưng làm sao chú biết được liệu cậu ấy có bỏ trốn ngay trong ngày cưới, hoặc cưới xong lại lén lút qua lại với con.
Ba Điền nghĩ đến chuyện này mà da đầu tê dại: "Ba tuyệt đối không cho phép chuyện này xảy ra, Điền Chính Quốc, nghe cho rõ, từ hôm nay trở đi, nếu con dám bước ra khỏi phòng bệnh nửa bước thì đừng nghĩ đến việc rời khỏi nhà, dù có tàn phế ba cũng không để con ra ngoài làm mất mặt Điền gia!"
"Vậy ba nên cho hai vệ sĩ đứng canh ở cửa." Điền Chính Quốc đề nghị nhỏ: "Nếu không con sợ Kim Thái Hanh sẽ lén vào."
Lời này thật sự.
Tên này trong tình huống chán ghét như vậy còn phát điên nói họ đang yêu nhau, thậm chí có thể làm ra chuyện giết người. Cậu đây là đang bảo vệ an toàn cá nhân của bản thân, Kim Thái Hanh đã cho cậu một phương hướng mới.
Nói đến còn phải cảm tạ tên này bất chấp tất cả.
Nói xong lại nhìn đồng hồ trên cổ tay, cậu tháo đồng hồ xuống, ném tới chân của ba Điền và mẹ Điền: "Đồng hồ con cũng không cần, đừng để con thấy Kim Thái Hanh."
Cậu muốn giữ mình an toàn, cách Kim Thái Hanh càng xa càng tốt.
Ba Điền và mẹ Điền: "......"
Vậy là xong rồi?
So với tưởng tượng thì đơn giản hơn?
Trong phòng bệnh nhân bình thường, mỗi cái giường được che bởi tấm màn đơn giản, cũng coi như giữ lại một chút riêng tư.
"Thái Hanh, mặt con sao thế này? Lại chọc giận thiếu gia ư?"
Người đàn ông trung niên vừa được chuyển từ ICU ra, sắc mặt suy yếu nằm trên giường, thân thể gầy như que củi, trên người vẫn còn những thiết bị theo dõi. Ông ta nhìn thiếu niên cao lớn đang ngồi ở mép giường gọt táo cho mình, thấy mặt hắn hơi sưng đỏ, nhíu mày.
"Ba đã nói rồi, đừng chọc thiếu gia không vui, con nên nhường nhịn cậu ấy một chút. Bản tính cậu ấy thật ra không xấu, nhẫn nhịn một chút cho qua. Con xem lần này tiền chữa bệnh của ba có phải là Điền gia giúp không, chúng ta phải cảm ơn."
Kim Thái Hanh thành thạo dùng con dao nhỏ gọt vỏ quả táo trong tay, vỏ táo liên tục đẹp đẽ và hoàn chỉnh. Hắn nghe ba mình nói những lời này, đầu cũng không ngẩng lên: "Con và Điền Chính Quốc đang yêu nhau."
Tiền chữa bệnh phần lớn là của Điền gia? Không, hắn chỉ mượn hai mươi vạn, phần còn lại đều là tự hắn lo liệu.
Vì sao không hỏi hắn lấy tiền từ đâu, kiếm tiền thế nào, kiếm nhiều tiền như vậy có vất vả không, không có một câu, chỉ có bảo hắn đừng chọc giận Điền Chính Quốc, dựa vào cái gì?
Sắc mặt Kim Quốc trên giường nháy mắt thay đổi, vốn đã không có huyết sắc giờ trở nên trắng bệch như tờ giấy: "...... Cái gì?"
Cảm xúc của người bệnh được giám sát đầu giường xuất hiện dao động.
"Chú Điền và dì Điền đều đã biết." Kim Thái Hanh gọt vỏ quả táo thành những miếng nhỏ, đặt lên đĩa, rồi cắm tăm xỉa răng vào và đưa cho ba mình: "Ăn chút táo đi."
"Bang" một tiếng, là tiếng tay đánh vào mu bàn tay, cái đĩa nhựa bị hất ngã, những miếng táo đã bị bẩn.
Kim Quốc tức giận đến đỏ mắt, giơ tay đánh mạnh vào Kim Thái Hanh: "...... Con điên rồi sao, con biết Điền Chính Quốc là ai không, nó là con trai!!!"
Nói câu cuối cùng, giọng ông nghiến răng nghiến lợi, không dám lớn tiếng, sợ người khác nghe thấy và thấy ghê tởm.
"Con biết, cậu ấy đã nói thích con trước." Kim Thái Hanh cúi lưng, nhặt những miếng táo trên sàn nhà, cảm xúc của ba như thể đã quen thuộc với hắn.
"Bang" một tiếng, khi cúi lưng, sau đầu bị đánh mạnh.
Dù đau nhưng cũng không quá đau.
Hắn vẫn giữ tư thế cúi lưng không động, nắm chặt những miếng táo dơ bẩn trong tay, thậm chí táo bị nghiền thành nước, ánh mắt chứa đựng sự chế nhạo, hốc mắt dần đỏ, lòng ngập tràn cảm xúc.
"Ba, là Điền Chính Quốc nói thích con, cậu ấy thích con trai."
Kim Quốc tức giận đến đỏ mắt, lại giơ tay đánh mạnh vào Kim Thái Hanh: "Đừng gọi tao là ba, mày cái đứa này không nghe lời, luôn không nghe lời!!! Muốn chọc tao tức chết phải không!"
Ngay lúc đó, một người phụ nữ bước vào phòng bệnh, sợ hãi chạy tới: "Ôi trời, anh làm gì vậy, đánh Thái Hanh làm gì thế!"
Kim Thái Hanh nhạt nhẽo gọi: "Cô nhỏ."
Người phụ nữ được gọi là tiểu cô vội vàng ôm Kim Thái Hanh, ngăn cái tay Kim Quốc, vẻ mặt trách móc: "Anh lại phát điên cái gì, đánh Thái Hanh làm gì, đánh hỏng rồi thì làm sao tìm được đứa con giống Thái Hanh chứ!"
Nói đến đây, người phụ nữ như nhớ ra điều gì, biểu cảm rất phức tạp, che chở Kim Thái Hanh với vẻ mặt càng thêm tiếc nuối và hối hận.
Nếu có thể làm lại lần nữa, cô tuyệt đối không nghe lời anh trai mà đổi đứa trẻ trong bệnh viện.
"Không có gì đâu cô nhỏ." Kim Thái Hanh kéo tay của cô xuống, biết người cô này vẫn còn thương mình, nếu không cũng sẽ không từ tỉnh ngoài gấp gáp trở về: "Ba chỉ là không đồng ý cho con thích Điền Chính Quốc, nhưng chúng con thực sự yêu nhau."
Kim Quốc nghe thấy câu đó, ngực đau nhói, ngay lập tức ngất xỉu.
Cô nhỏ sợ hãi, vội vàng ấn chuông gọi bác sĩ.
Lần này phòng bệnh trở nên hỗn loạn.
Khi bác sĩ và y tá tới, nhanh chóng thực hiện cấp cứu, cuối cùng lại chuyển Kim Quốc vào phòng bệnh khác. Nguyên nhân vẫn là do bệnh tình đã tiến vào giai đoạn cuối của bệnh bạch cầu, việc điều trị bằng hóa chất liên tục đã nghiêm trọng làm suy yếu các cơ năng cơ thể, tỷ lệ nhiễm trùng quá lớn.
Sau hơn một giờ, phòng bệnh mới yên tĩnh lại.
Ngoài phòng bệnh, bác sĩ dặn dò những việc cần chú ý.
"Vẫn là đừng để người bệnh có cảm xúc quá mạnh, cố gắng thuận theo, bệnh tình tiến triển đến giai đoạn này, người nhà phải chuẩn bị tâm lý."
Kim Thái Hanh nghe bác sĩ nói xong, trầm mặc.
Cô nhỏ nhìn thiếu niên cao lớn đứng bên cạnh mình cúi đầu, cảm xúc thoạt nhìn rất suy sụp, từ lúc sinh ra cho đến khi lớn lên, đứa trẻ này chịu nhiều tủi thân làm cô hối hận sự việc lúc trước.
Thật sự là không nên đánh tráo đứa trẻ này.
"Thái Hanh." Cô nhẹ nhàng vỗ vào cánh tay Kim Thái Hanh, giọng nói hơi run: "Không sao đâu, còn có cô nhỏ ở đây, lần này cô trở về sẽ tạm thời không đi nữa, mấy đứa em của con cũng vào đại học rồi, cô nhỏ không cần lo lắng nhiều về chúng nữa."
"Cô nhỏ, ba từ nhỏ đã không thương con, con rất kỳ quái." Kim Thái Hanh cười nhẹ một tiếng, như là tự giễu: "Lần này ba nhìn con cố gắng kiếm tiền như vậy, nhưng lại không hỏi tiền từ đâu ra, con bị thương cũng không ai quan tâm."
Giống như chỉ có Điền Chính Quốc là quan tâm đến con.
Nên làm sao con lại không thích cậu ấy được chứ.
Biểu cảm của cô nhỏ hơi có chút mất tự nhiên, cô lại an ủi nói: "Ba của con vẫn luôn như vậy, trước đây khi mẹ con còn sống, ông ấy cũng là người như thế, không hiểu tâm tư của con cái."
"Nhưng mà ông ấy lại rất quan tâm đến Điền Chính Quốc." Kim Thái Hanh ngước mắt nhìn về phía người đàn ông trung niên đang nghỉ ngơi trong phòng bệnh: "Rõ ràng là Điền Chính Quốc thích con, mà ông ấy lại nói con đáng ghét, ông ấy thật là thiên vị."
"Thành tích của con tốt hơn Điền Chính Quốc, con cũng chịu khó hơn, từ nhỏ con đã biết nếu quần áo rách thì vá lại, cặp sách bẩn thì giặt, đạt được thứ hạng tốt cũng không khoe khoang. Nhưng Điền Chính Quốc ăn nhiều hơn con hai miếng cơm mà ba lại khen cậu ấy, vì sao vậy?"
Cô nhỏ nhìn thiếu niên cao lớn bên cạnh mình, đứa trẻ này không giống con cái nhà họ Kim chút nào. Gia đình họ Kim không ai cao như vậy, cả nhà ai cũng không cao, sao lại sinh ra một đứa cao lớn như thế.
Quần áo bình thường nhất cũng không che được sự kiêu căng trên người nó.
Rõ ràng đây mới là cậu chủ thực sự, nhưng năm đó chỉ vì một câu nói của anh cả mà cô đã đổi tên hai đứa trẻ trong lồng ấp.
Cô bỗng nhiên sợ hãi.
Bởi vì đứa trẻ này dần lớn lên.
Đặc biệt là khi cô biết nó đã tự mình đi đánh quyền để kiếm tiền chữa bệnh cho ba, đánh đến cả người thương tích đầy mình để kiếm hai trăm vạn, chỉ để cứu người ba từ nhỏ đã không thương yêu mình.
Cô bắt đầu lo lắng nếu Kim Quốc thật sự không sống được bao lâu, đứa trẻ này có thể chịu được sự tủi thân như vậy sao?
Đứa trẻ bị cô đổi kia lại mắc bệnh tim bẩm sinh, nếu biết được sự thật thì liệu có thể chịu được không?
Nhưng nếu Kim Quốc thật sự không sống được bao lâu, thì đứa trẻ kia sẽ làm sao? Ai sẽ nuôi dưỡng nó, ai sẽ chữa bệnh cho nó, căn bệnh bẩm sinh ấy thật sự là đốt tiền, không có của cải thì không thể nuôi nổi.
Nếu cô tiết lộ sự thật, liệu Điền gia có nhớ tới Điền Chính Quốc được nuôi lớn dưới sự chăm sóc của mình, mà sau đó nhận lại Kim Thái Hanh và nuôi dưỡng cả hai đứa trẻ không?
Người có tiền chắc hẳn đều thiện lương.
"Nhưng cũng không sao." Kim Thái Hanh nhìn về phía cô nhỏ thấp bé bên cạnh, nhìn khuôn mặt quen thuộc của nàng, trong đầu hiện lên một khuôn mặt khác mà hắn hận thấu xương: "Cô nhỏ, cô có thể giúp con một việc không?"
Tiểu cô gật đầu: "Con nói đi."
"Giúp ba con chọn một mảnh đất mộ, con còn chút tiền, có thể mua một chỗ tốt." Kim Thái Hanh nhàn nhạt nói: "Chung quy phải chuẩn bị trước, con cũng đã chuẩn bị tâm lý rồi."
Tất cả những nỗ lực hắn đã bỏ ra, cũng coi như là vì chính mình mà hoàn thành dấu chấm hết cho câu chuyện này.
Trái tim cô nhỏ run rẩy, kinh ngạc nhìn đứa trẻ trước mặt, thấy biểu cảm của nó lạnh nhạt, nói về chuyện này một cách nhẹ nhàng như không có gì đặc biệt bi thương.
Nhưng đứa trẻ này khi còn nhỏ không phải như thế.
Nó hay khóc, hay làm nũng, thường quấn lấy Kim Quốc để chơi cùng, muốn mua ô tô đồ chơi.
Không biết từ khi nào nó trở nên hiểu chuyện như vậy, gặp ai cũng lễ phép cười, với gia đình thì rất biết điều, biết làm việc nhà, nấu cơm, rất ít khi đòi hỏi cái gì.
"Con ngoan, vậy con muốn làm gì?"
Kim Thái Hanh trầm mặc, thần sắc không rõ.
Mỗi người đều muốn trở thành người đứng đầu, nhưng không phải ai cũng có thể đạt được vị trí đó. Điền gia qua nhiều thế hệ tích lũy địa vị và quyền lợi, không dễ dàng phá lệ, cần phải môn đăng hộ đối, nối dõi tông đường, đó là điều Điền Chính Quốc cần làm.
Người đứng đầu?
Hắn cũng có thể trở thành người đứng đầu, có được tất cả những gì mình muốn, bao gồm con người.
Môn đăng hộ đối, nối dõi tông đường?
Vì sao phải tuân theo quy củ cũ kỹ đó.
Kim Thái Hanh, tôi không thích cậu.
"Con muốn Điền gia." Hắn nhàn nhạt nói, giọng nói bình tĩnh nhưng tràn ngập tham vọng, như một cuộc săn mồi ẩn mình.
Muốn tất cả những gì của Điền gia.
Bao gồm người của Điền gia.
Cô nhỏ nghe vậy trong lòng giật mình, đứa trẻ này...
Có lẽ cô cần phải nghĩ ra cách gì đó.
.
Vì thế, mấy ngày tiếp theo, cuộc sống so với bình thường yên tĩnh hơn, không có tin tức gì, nhưng không quen cũng phải thông qua việc đấm bao cát phát tiết, phòng tập quyền anh lại lần nữa đón tiếp khách quen.
Vài ngày sau, kỳ nghỉ xuân của trường kết thúc, Kim Thái Hanh trở lại trường học như thường lệ, theo thói quen quét mắt qua chỗ ngồi bên cạnh, trống vắng sạch sẽ, trong ngăn kéo cũng không có thư.
Các bạn học vẫn chào hỏi hắn như thường, vào lớp hắn cũng như thường lấy ra vở bài tập, vừa mở ra đã thấy toàn là bài tập với những ghi chú đẹp đẽ, điều này làm hắn tò mò.
Người kia viết chữ xấu như gà bới, khi nào thì luyện được chữ đẹp như vậy?
Đại thiếu gia kiêu ngạo ương ngạnh không học vấn không nghề nghiệp đó khi nào sẽ nguyện ý buông dáng người để chiều lòng hắn.
Người cả ngày chỉ nghĩ đến việc ra ngoài ăn chơi đó khi nào sẽ luôn nhớ đến hắn và quan tâm hắn.
Nếu trong thời gian ngắn này, những biểu hiện đó không phải là yêu, thì tính là gì.
Vậy nên mấy ngày nay không gặp, cậu đã phải vượt qua muôn vàn khó khăn để tìm cách liên lạc với hắn sao? Hay là tức giận vì chuyện gặp mưa hôm đó, nhưng tức giận cũng bình thường, tính cách của người đó vốn kiêu căng như vậy.
Hắn lại đứng lên, đi đến quầy tủ để đồ ở phía sau phòng học, đứng trước tủ của Điền Chính Quốc mở ra, bên trong không có gì, trống rỗng, giống như bất cứ nơi nào hắn đi qua cũng trống rỗng.
Chu Minh đi vào thấy Kim Thái Hanh đứng trước tủ, nhíu mày: "Ê, cậu đứng trước tủ của Điền Chính Quốc làm gì?"
Kim Thái Hanh đóng tủ lại, nhìn Chu Minh: "Tôi không có tên sao?"
Chu Minh nghe vậy cười lạnh: "Làm Điền Chính Quốc xảy ra chuyện chính là cậu, trong khoảng thời gian này cậu ấy không thể xuất viện cũng là do cậu."
"Trong khoảng thời gian này cậu ấy không thể xuất viện?" Kim Thái Hanh nghĩ thầm, đúng rồi, họ không cho hắn đi chăm sóc, không có tin tức gì, điện thoại cũng không nghe, Điền gia chắc hẳn hận hắn chết đi được.
"Đem tâm tư của cậu thu hồi lại đi." Chu Minh nhớ đến lời cảnh cáo của ba mình, không thèm để ý đến Kim Thái Hanh nữa.
Ngoài cửa sổ ánh mặt trời tháng 5 trời mát mẻ và tươi đẹp, người mà không ăn hết bánh mì cũng sẽ để lại cho mèo ăn không trở về.
Kim Thái Hanh nhìn chăm chú vào chiếc bàn học trống, như đang suy tư điều gì.
Hắn đã trả thù Điền Chính Quốc trước mặt ba của Điền Chính Quốc.
Sau đó thì sao?
...... Sau đó thì sao.
.
Một tháng sau,
Ba Điền cầm trên tay bản báo cáo xét nghiệm ADN không rõ nguồn gốc, trong đó không phải xét nghiệm ADN giữa ba Điền và Điền Chính Quốc, mà là giữa Kim Quốc và Kim Thái Hanh. Kết quả trên báo cáo ghi rõ:
【 Kim Quốc không phải là cha ruột của Kim Thái Hanh 】
Kèm theo báo cáo là một tờ giấy ghi chú ngắn gọn:
【 Kim Thái Hanh mới là con của ông 】
Ngồi bên cạnh, Điền Chính Quốc đang thương lượng việc ra nước ngoài với ba Điền: "......"
Ba Điền nhìn lên Điền Chính Quốc.
Điền Chính Quốc với vẻ mặt vô tội nhìn lại ba Điền: "Ba ơi, vậy con còn có thể ra nước ngoài không?"
Nếu không, cậu sẽ nhanh chóng lấy tiền hoa hồng kiếm được tháng trước và bỏ trốn.
Ba Điền siết chặt báo cáo trong tay, hít thở sâu, cuối cùng tức giận ném bản báo cáo xuống sàn: "Rối tung lên hết rồi!!!! Gọi Kim Thái Hanh về đây cho tôi!!"
Điền Chính Quốc trợn tròn mắt.
Đừng mà, hãy để cậu đi trước đã chứ!
---
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip