Phần 8
chút nóng rần lên. "Tôi điều không phải..." "Ta đã thấy những kẻ như ngươi nhiều rồi, chỉ muốn dựa vào người khác một bước lên trời. Thiếu gia tuổi trẻ đơn thuần, cho nên mới nhìn không thấu ngươi, xem ngươi là bạn. Ngươi đừng tưởng rằng như vậy thì có thể muốn làm gì thì làm. Ta nói cho ngươi, chỉ cần có tôi một ngày đêm còn ở đây, ngươi cũng đừng nghĩ làm chuyện quá phận!"Khẩu khí hung hăng doạ người của bà ấy thực sự cùng với vẻ mặt ôn hoà ngoài kia có thể lầm thành hai người. "Kỳ thực ngươi còn may mắn lắm, là ta trước tiên nghe nói thiếu gia quen một người bạn xuất thân từ cô nhi viện, cho nên ngày hôm nay mượn cớ nấu ăn đến xem ngươi rốt cuộc là loại người gì. Nếu như để lão thái thái mà biết, hừ, bà ấy nếu muốn trừng phạt ngươi, lão gia thiếu gia ai cũng không dám quản!" Tôi trong khoảng thời gian ngắn bị nghẹn họng, một câu cũng nói không nên lời, khó khăn lắm mới bình tĩnh được thần khí.
Bà ấy nói giở mặt liền giở mặt, quả thực một chút cũng không nể mặt Tề Tư Âm. Tôi không muốn giải thích, bởi vì bà ta đối với phẩm chất của thiếu gia một tay nuối nấng khá là tự tin, mà tôi cùng với Tề Tư Âm gút mắt trong lúc đó cũng không phải đơn giản là có thể nói rõ, có một số việc đối với nam nhi mà nói thực sự khó có thể mở miệng, dù sao bản thân nhỏ bé bị người khi dễ cũng không phải là chuyện động trời gì. Thế là, tôi im lặng đi ra khỏi bếp. Khi tôi đi tới cửa, nghe được bà ấy lại bồi thêm một câu, "Ta sớm đã biết, những đứa từ cô nhi viện đi ra có được cái gì tốt!" Nhất thời, tôi nghĩ máu toàn thân đều xông lên đầu, cho tới bây giờ cũng không có phẫn nộ như vậy, nắm tay nắm chặt, nhưng lại mất hứng buông ra
──
tôi rốt cuộc cũng không thể đối với một người lão nhân gia động thủ được! Yên lặng ra khỏi bếp, lòng tôi vô cùng chua xót. Vì sao người ta đều nhìn tôi như thế, cho rằng tôi ham muốn giàu sang, ham muốn tương lai rộng mở mà dựa vào Tề Tư Âm, cam nguyện làm con chó bên cạnh hắn? Tại sao bọn họ không đứng ở góc độ của tôi mà nghĩ cho sự bất đắc dĩ và đấu tranh trong lòng tôi? Bạn học trong trường cho là vậy tôi còn không quá để ý, nhưng ngay cả Trương tẩu lão nhân gia như vậy cũng không phân biệt tốt xấu oan uổng tôi, thực sự làm lòng người lạnh lẽo. Tâm trạng vui vẻ vì Tề Tư Âm không tiếp tục bắt nạt dần dần chuyển từ trời quang mây tạnh thành càng ngày càng ảm đạm, hơn nữa còn là ảm đạm chưa từng có, tôi khó chịu còn bơi bị bắt nạt, mắng chửi. Tôi ngồi ở trước bàn ăn bày đầy các món ngon lành, uống canh Trương tẩu nấu, canh quả nhiên rất ngon. Tuy rằng bà ấy rất ghét tôi, nhưng theo lời Tề Tư Âm căn dặn làm vô cùng tỉ mỉ. Tề Tư Âm không ngừng hỏi tôi canh có uống ngon không, món ăn có được không, làm tôi vô cùng khó xử, mà ánh mắt sắc bén củaTrương tẩu vẫn cứ chòng chọc vào tôi, làm tôi cả người không được tự nhiên. Một bữa ăn thật khiến tôi như đứng trên đống lửa, như ngồi trên đống than. Sau đó, Tề Tư Âm vẫn thường thường vừa đấm vừa xoa kéo tôi tới nhà hắn ăn, mỗi lần Trương tẩu cũng đều nhất định đặc biệt tới làm cơm, có lẽ nên nói là đặc biệt tới giám thị tôi. Bà ấy ở trước mặt Tề Tư Âm thì nói tôi rất hợp ý, rất thích nấu ăn cho tôi, lúc chỉ có một mình tôi thì thay đổi 180 độ dùng ánh mắt lạnh lùng nhìn tôi. Mà Tề tiên sinh đại đa số thời gian đều ở các nước bay tới bay lui, thỉnh thoảng mới có thể gặp mặt, ông ấy thấy tôi hoà thuận ở chung với Tề Tư Âm thì vô cùng vui vẻ. Tôi tin tưởng Trương tẩu khẳng định đã nói với Tề tiên sinh cái nhìn của bà ấy về tôi, nhưng mà Tề tiên sinh vẫn như cũ thân ái dễ gần, làm tôi cảm thấy hết sức được an ủi. Tôi nghĩ, một nguyên nhân khác khiến tôi sở dĩ còn có thể chịu được, là tôi từ trên người Tề tiên sinh cảm nhận được tình thương từ lâu đã mất của cha. Đối mặt sự căm ghét của Trương tẩu, tôi quen dùng biện pháp yên lặng để đáp lại. Tôi tin tưởng thời gian có thể nói rõ tất cả, đợi được tốt nghiệp đại học, tôi có thể rời khỏi Tề Tư Âm đi thật xa, như vậy Trương tẩu sẽ thay đổi cách nhìn phiến diện về tôi. Đương nhiên, khi đó đã không cần quan tâm đến cách nhìn của bà, bởi vì tôi cũng sẽ không gặp lại bà ấy. Khoảng thời gian học đại học cứ như vậy sóng yên gió lặng trôi qua, nháy mắt đã thấy tới tốt nghiệp. Nhưng mà tôi trăm triệu không ngờ, ngay lúc phong sương gần đi qua, bản thân lại bị cuốn vào bóng đêm vô cùng vô tận. Từ nay về sau, cuộc đời tôi ngã vào vực sâu vạn kiếp bất phục. 9 Ba ngày sau chính là ngày bảo vệ tốt nghiệp của tôi, tôi chờ đợi ngày này đã thật lâu rồi. Nghĩ đến sau ngày đó là có thể trong hoàn cảnh mới bắt đầu cuộc sống tự do, sẽ không tiếp tục bị người khác hiểu nhầm và đả kích, trong lòng đặc biệt kích động.
Bảo vệ tốt nghiệp của học viện sinh học đã kết thúc từ tuần trước, tôi nghe nói Tề Tư Âm thông qua điểm rất cao. Hắn tuy rằng chỉ dùng số lẻ của EQ, đã có tư duy xuất sắc làm người ta thán phục. "Lên xe."Tề Tư Âm nhàn nhã tựa vào chếc xe đắt tiền của hắn. Tôi nhìn những chiếc xe hàng hiệu của hắn, tuy rằng không dám mơ tưởng chính mình sẽ có một chiếc, thế nhưng cũng luôn dự định tương lại khi có đủ tiền sẽ tự mình mua một chiếc xe gia dụng trang bị thật nhiều thứ, có thể mang cả nhà đi dã ngoại. Tôi vốn không muốn trong thời gian này đến Tề gia ăn cơm, nhưng Tề Tư Âm đương nhiên không chịu, nói đã kêu Trương tẩu chuẩn bị cho tôi thực đơn toàn những món bổ não. Trong lòng tôi lại âm thầm nghĩ, kỳ thực ánh mắt Trương tẩu nhìn tôi đã đủ để giết chết hết mười vạn tế bào não của tôi rồi. "Tiểu Thiên, tóc của ngươi thật nhuyễn."Lúc tôi lên xe, hắn quen tay sờ sờ đầu tôi, phảng phất tự nhiên giống như sờ đầu chó con mèo con vậy. Trong lòng tôi rất đặc biệt không thích loại hành vi quá mức thân thiết này, nhưng mà lại không thể ngăn cản thói quen tấn công bất ngờ của hắn. Trong mấy năm này, hắn càng ngày càng cao hơn tôi, hiện tại đã cao180 cm, có thể đơn giản sờ lấy đỉnh đầu tôi; mà tôi ngoại trừ tuổi lớn hơn, chiều cao, cân nặng đều dừng lại như cũ.
"Tặng ngươi một phần quà, xem như là quà mừng trước cho bảo vệ tốt nghiệp thành công."Hắn ngày hôm nay hình như rất vui vẻ, một bên lái xe, một bên đưa cho tôi một phong thư màu xanh. Quà? Tôi rất kinh ngạc, nói thật, ngực cũng có chút chờ đợi, bởi vì tôi từ nhỏ rất ít có cơ hội nhận quà
──
mở phong thư xem, hình như là một bản hợp đồng, tôi không hiểu được. "Đây là cái gì?" "Ngươi sao lại ngốc như thế? Đây là hợp đồng a! Ngươi phải cùng Tề thị ký kết hợp đồng lao động." "Sau khi tốt nghiệp ta sẽ vào Tề thị làm việc, cha đã quyết định chậm rãi đem toàn bộ sự vụ giao hết cho ta quản lý, ngươi sẽ trở thành trợ lí riêng của ta. Tôi đã nói với cha, ông ấy cũng thật cao hứng." "Sao vậy, vui quá không nói lên lời hả? Ta đã nói rồi, ta sẽ chăm sóc tốt cho ngươi, theo ta ngươi sẽ rất nhanh trở nên nổi bật."Hắn mỉm cười nhìn tôi một chút, không thấy được biểu hiện phức tạp trên mặt tôi đều không phải là pha trộn giữa vui mừng với ngạc nhiên. "Còn có, ngươi cũng phải nâng cao đẳng cấp quần áo lên, "Hắn vươn một tay kéo kéo áo sơ mi mua giá mười mấy đồng của ta, cau mày, "nhìn bộ dạng tầm thường của ngươi, trách không được luôn bị người khác tưởng nhầm là nhân viên phục vụ. Tề thị chúng ta trên thế giới cũng là xí nghiệp có tiếng, làm trợ lí riêng của ta chính là đại diện cho ta, ngươi đừng làm cho ta mất mặt!" Tôi lặng yên trong chốc lát, "Ta sợ rằng không thể đáp ứng." "Tại sao?"Trong tiếng nói đúng như tôi dự liệu đã bốc mùi thuốc súng. "Bởi vì ngươi cũng biết, ta học chính là cơ điện, khác nghề như cách núi, sợ rằng không đảm nhiệm được chức trợ lí quan trọng như vậy."Đương nhiên đây chỉ là mượn cớ. Sắc mặt hắn hòa hoãn xuống, "Thì ra là thế. Ngươi không cần lo lắng, ngươi xem, ta học chính là sinh vật, A Tĩnh cũng học cơ điện, chúng ta chỉ là hiện tại học thứ bản thân thích, tương lai đều phải vào giúp đỡ xí nghiệp của gia tộc. Ngươi cũng có thể vừa làm vừa học." Tôi lắc đầu, "Ta và các ngươi không giống nhau, các ngươi từ nhỏ đã có môi trường gia đình hỗ trợ, đương nhiên có thể làm tốt, còn ta chỉ biết chuyên môn nghề nghiệp của mình thôi." "Hơn nữa, con người ta rất ngốc, học gì cũng rất chậm, ta sợ mang đến phiền phức cho công ty."Tôi suy nghĩ một chút, lại bổ sung thêm, làm cho cái lí do nghe có vẻ đáng tin một chút. "Ta hiểu được, ngươi căn bản là đang kiếm cớ không muốn làm việc với ta! Ngươi là muốn triệt để thoát khỏi ta?"Hắn lạnh lùng nói. Không nghĩ tới hắn nhanh như thế biết được tâm tư của tôi, tôi sửng sốt, nhất thời nghĩ không ra cách đối đáp. Nhìn khuôn mặt hắn càng ngày càng âm u, ngực bắt đầu bất an, tôi lập tức phải bảo vệ rồi, hắn sẽ không ở thời điểm mấu chốt này đánh tôi chứ? "Đây không phải là đường tới nhà ngươi."Tôi mắt thấy hắn rẽ vào một cái lối rẽ, cho rằng hắn tức đến váng đầu rồi, vội vã nhắc nhở. Hắn không có trả lời, mạnh mẽ nhấn ga, xe như phát điên phóng về phía trước. Tôi nắm chặt ghế ổn định thân người, ngực rất lo lắng, không chỉ có lo lắng tốc độ xe điên cuồng, mà còn lo lắng không biết kế tiếp sẽ phát sinh chuyện gì. Hơn mười phút sau, xe chạy đến trước một toà biệt thự ở ngoại ô của Tề gia, tôi lúc trước đã từng tới đây. Tề Tư Âm không nói gì túm tôi xuống xe, lôi vào trong nhà. Ở đây đã đã lâu không ai ở, nhưng bởi vì mỗi ngày đều có người tới quét tước, trên sàn gỗ và đồ đạc đều không nhiễm một hạt bụi.
"Trương tẩu còn đang chờ ngươi, chúng ta mau trở về thôi."Tôi cố ý mang Trương tẩu ra nói, đây là người có thể làm hắn lo lắng đôi chút, mong muốn nhắc nhở hắn mau mau rời khỏi nơi này, một mình ở chung với kẻ đang phẫn nộ thực sự là vô cùng nguy hiểm. "Ít nói nhảm!"Hắn ngắn gọn ngăn chặn mong muốn của ta, "Ngươi ký tên vào chỗ này cho ta."Hắn chỉ vào tờ hợp đồng. "Ta đã nói rồi ta không thể đảm nhiệm được..." "Ngươi ngày hôm nay nếu như không ký, cũng đừng mong rời khỏi đây! Tin hay không ta nhốt ngươi ở chỗ này luôn hả? !"Hắn cầm qua một cây bút,mạnh bạo ấn vào tay bắt tôi ký tên, cảm giác thật giống như tên ác bá ở thời cổ bức người in vân tay vào khế ước bán mình. Tôi không có biện pháp, quyết định ngày hôm nay đơn giản nói với hắn rõ ràng, bởi vì cho dù ngày hôm nay không nói, tôi cũng sẽ trước khi tốt nghiệp nói cho Tề tiên sinh dự định tương lai của mình, khi đó Tề Tư Âm tự nhiên cũng sẽ biết. "Thật ra ta đã nhận lời của một công ty mô tơ điện, bọn họ đồng ý mướn ta, cũng đã kí hợp đồng, chờ tốt nghiệp xong ta sẽ lập tức vào đó làm việc, cho nên ý tốt của ngươi ta không thể nhận được."
"Bên kia ta sẽ đi sắp xếp, ta đảm bảo bọn họ không dám thưa ngươi làm trái hợp đồng!" "Đây không phải là vấn đề thưa hay không thưa, nói chung, ý tốt và tín nhiệm của ngươi ta thực sự rất cảm kích, nhưng ta muốn đã học thì phải có chỗ dùng, công tác ở đó thích hợp với ta hơn." Tôi dè dặt quan sát nét mặt hắn, không có biểu hiện gì rõ ràng, thở phào nhẹ nhõm, : "Cho dù không làm việc ở Tề thị, ta vẫn sẽ thường xuyên thăm hỏi bá phụ
──
đương nhiên cũng có ngươi, nếu như ngươi nguyện ý xem ta là bạn mới được!"Tôi thành khẩn nói. Những lời này thật sự không phải là hư tình giả ý, chỉ cần hắn có thể đứng trên lập trường bình đẳng đối đãi ta, ta sẽ nguyện ý xem hắn như bạn bè. "Ai là bạn của ngươi chứ! Ngươi chỉ xứng là món đồ chơi! Chỉ cần ta ngày nào còn chưa chơi xong, ngươi cũng đừng mong rời khỏi!" Một lực to lớp thình lình quật ngã tôi xuống đất, một quyền này làm tôi đầu váng mắt hoa, trong miệng nếm qua vị sắt, không biết là bị hắn đánh hay là chính lúc ngã xuống đất thì cắn phải lưỡi, có lẽ là cả hai. Không đợi tôi hiểu được, hắn đã ấn tôi trên sàn, bắt đầu điên cuồng xé rách quần áo tôi. Tôi trong lúc kinh hoảng không gì sánh được và không hiểu ra làm sao chỉ có thể liều mạng lấy tay ngăn trở cánh tay hắn, nhưng phát hiện ngoại trừ càng kích thích hắn nổi điên, một điểm tác dụng cũng không có
──
thể trạng và sức lực của hắn tôi đã không thể so sánh được. Khi móng tay tôi trên cánh tay của hắn vẽ ra một đường máu thì, hắn bỗng dừng lại, liên tiếp hung hăng đánh tôi bảy tám bạt tai, tôi trước mắt biến thành màu đen, hắn đúng lúc này nhấc lưng tôi lên, hai tay kéo xuống, "Xuy!"Một tiếng từ phía sau xé rách áo sơmi của ta. Âm thanh xé rách giống như tia chớp trong đêm, làm đầu óc đang mơ màng của tôi thanh tĩnh vài phần. Tôi nghĩ tới chuyện xảy ra bốn năm trước, cuối cùng hiểu được sắp xảy ra chuyện gì. Tôi sợ hãi cảm thụ được cái lưỡi như lửa nóng và hàm răng sắc bén đang trên cổ, trên vai, trước ngực không ngừng liếm láp cắn xé, một tay cũng đã duỗi tới chỗ mẫn cảm giữa hai chân, thế là tôi giống như một con cá mắc cạn kịch liệt giãy dụa, muốn giãy ra khỏi gông cùm xiềng xích của hắn. Hắn đột nhiên buông tay, lạnh lùng nhìn tôi, trong mắt hiện lên một tia tàn nhẫn, khuỷu tay đột ngột đâm vào bụng tôi, tôi đau nhức như trời đất quay cuồng, lại bị hắn thừa thế trở mình xoay người, gương mặt áp trên mặt đất lạnh lẽo, hai tay bị vặn ngược về phía sau, hắn lại dùng đầu gối mạnh mẽ mở hai chân tôi ra. Tôi giống như con ếch bị cố định trên bàn giải phẫu, không có sức giãy dụa. Trong nháy mắt thân thể bỗng nhiên bị xé rách, tôi chỉ cảm thấy trong cơ thể bị một vật cứng rắn n
ó
ng hổi xuyên qua, đau nhức một giây sau liền rõ ràng mãnh liệt kéo tới. Tôi thay vì cảm thấy nhục nhã, lại kêu gào thảm thiết, khóc la, nói năng lộn xộn cầu xin tha thứ, nhưng Tề Tư Âm ngoảnh mặt làm ngơ, thân thể hắn vẫn vững vàng đóng tôi trên mặt đất, cảm giác da thịt kề trên sàn nhà lạnh lẽo, và chỗ phía sau như bị thanh sắt nóng đỏ đâm thủng hoàn toàn đối lập, giống như cơ thể đang chịu thụ hình tại địa ngục. Tôi không tự chủ bò lổm cồm về phía trước, não bộ đã chìm trong mê muội, vô pháp suy nghĩ, chỉ còn bị bản năng thúc giục... sắp chết rồi... "Còn chạy! Tốt, ta cho ngươi chạy!"Âm thanh khàn khàn từ phía sau truyền tới lộ ra sự điên cuồng vô hạn và tuyện đối lãnh khốc. Hắn đem toàn bộ thân thể đặt trên người ta, hai tay vòng qua ngực tôi, khi cơ thể hoàn toàn áp lên người tôi rồi mới đột ngột đâm vào. Lực ma sát vô cùng lớn làm trong cơ thể tôi như bị tấc tấc đá mài sát qua, đau đến không thở được. Tôi ngay cả la cũng la không được, chỉ là không tiếng động mở miệng nỗ lực hô hấp, giống như cá đang giãy chết. ... Khi tất cả kết thúc , cổ họng tôi đau rát nói không ra tiếng, khớp xương và gân mạch dường như đều bị huỷ, yếu ớt quỳ rạp trên mặt đất, Tề Tư Âm cúi đầu thở dốc trên người một hồi, lập tức rời khỏi tôi. "Ta nói ngươi biết, đừng nghĩ đến chuyện thoát ly ta, ngươi là của ta, vĩnh viễn đều là của ta một mình."Hắn ngồi bên cạnh tôi, nắm thắt lưng kéo tôi từ mặt đấy dựng dậy, giống như đang kéo một con búp bê vải, lạnh lùng nói, "Ngươi điều không phải muốn tốt nghiệp rồi sẽ rời khỏi ta sao, ta sẽ làm nguyện vọng của ngươi vĩnh viễn không thể thực hiện." "Từ giờ trở đi, ngươi vẫn sẽ ở chỗ này, cho đến khi bảo vệ hoàn toàn kết thúc. Nếu như ngươi cho rằng tốt nghiệp là cơ hội để rời khỏi ta, ta sẽ để ngươi tận mắt thấy cơ hội này làm sao mất đi." 10 Tôi mở mắt ra, phát hiện đang nằm ở trên giường, quần áo trên người đã được thay sạch sẽ, tay chân đều bị dây da cột chặt, nối với dây da là dây xích sắt cột tại đầu và cuối giường, làm tôi ngay cả đứng dậy cũng không được. "Rất thích hợp với ngươi, đúng không?"Tề Tư Âm dịu dàng nhìn tôi, xoa xoa dây da trên tay, "Ta nhớ kỹ trước đây nơi này có dây xích dùng để xích chó, quả nhiên là tìm được rồi. Nhưng mà ngươi đeo vào, so với chúng nó đẹp hơn." Đầu tôi đau sắp nứt ra rồi, tôi đã ngủ bao lâu? "Ngươi ngủ hai ngày rồi, ta thật sợ ngươi không tỉnh lại được. Xem ra thuốc ngủ này liều lượng vừa đủ, không làm cho ngươi bỏ qua khoảnh khắc tốt đẹp hôm nay."
"Như vậy ngày hôm nay là..."Tôi nóng nảy muốn ngồi dậy, nhưng làm sao cũng không cách gì nhúc nhích, hơn nữa mới dùng lực một chút, vết thương đã bắt đầu đau đớn. "Đúng, ngày hôm nay vốn là ngày bảo vệ tốt nghiệp của ngươi, nếu như không phải ngươi làm ta thất vọng như vậy ." Thần trí tôi dần dần thanh tỉnh, đau đớn cũng theo đó càng ngày càng rõ ràng. Nhưng mà lúc này trong lòng nóng như lửa đốt làm tôi cố quên đi đau đớn và sự sỉ nhục bị người đồng tính cường bạo. "Tề Tư Âm, ngươi không thể làm như vậy! Ta không thể không đi bảo vệ, ta sẽ không bao giờ bỏ chạy nữa, ta sẽ nghe lời ngươi nói, ngươi thả ta đi có được hay không?" Tôi không thể từ bỏ tâm huyết bốn năm trời, cho dù trong lòng nhục nhã như vậy, vẫn thấp hèn cầu xin hắn. Hắn dường như không nghe thấy tôi nói, tiếp tục cười tươi như hoa. "A Tĩnh nói ngươi cười rộ lên rất hấp dẫn, ta không tin, kết quả là bị ngươi lừa rồi." "Ngươi đối với ta tốt như thế cũng đều là đóng kịch, đúng không? Ngươi quả có thể đóng kịch, đãlừa được ta lâu như vậy
──
ta hận nhất là người khác gạt mình."Hắn nhẹ nhàng vuốt ve tóc của ta, "Bây giờ thông suốt rồi sao?
──
đã muộn, ta nói rồi kiên nhẫn của ta là có hạn." Tôi lo lắng nhìn đồng hồ trên bàn, đã sắp 12 giờ trưa. "Ngươi không nên vọng tưởng sẽ có kỳ tích xảy ra, không ai thèm chú ý tới ngươi đâu, ai bảo ngươi là trẻ mồ côi chứ! Viện trưởng thân yêu của ngươi còn rất yên tâm là ngươi theo ta, cũng sẽ không hoài nghi. Tất cả mọi người sẽ không
──
thẳng cho tới bốn giờ chiều nay ngươi còn không có xuất hiện trong trường, đương nhiên, khi đó ngươi sẽ vì vắng mặt mà bị chấm rớt. Tiểu Thiên, ngươi đoán, ngươi còn có thể hay không tốt nghiệp đây?" "Đừng... Tề Tư Âm, ta van ngươi, thả ta! Ta không thể không đi, ta..."Tôi hầu như nghẹn ngào. Hắn mỉm cười lắc đầu, trong mắt là sự kiên định lạnh lùng. Thời gian cứ từng phút từng phút trôi qua, bất kể tôi cầu xin thế nào, hắn cũng đều không dao động. Tôi dùng sức giãy dụa khỏi dây xích sắt, cũng chỉ ph
í
công làm trầy sướt cổ tay cổ chân. Tôi cuối cùng hiểu ra hắn sẽ không cho tôi đi, cố ý làm tôi mê man hai ngày mà ngay ngày hôm nay tỉnh lại, chính là vì muốn tôi thể nghiệm rõ ràng loại cảm giác giày vò từng phút từng giây này.
Ngay lúc kim cuối cùng chỉ bốn giờ, tất cả đều kết thúc. Tôi nhắm mắt lại, nước mắt không tiếng động từ khóe mắt chảy xuống. Đây là kết quả tôi nhẫn nại suốt bốn năm sao, bất kể có nỗ lực thế nào, tới cuối cùng đều rơi vào hai bàn tay trắng, còn gặp phải loại đối đãi sỉ nhục đau đớn thế này. Có thể tôi chính là đã mơ tưởng quá xa vời, cho nên thượng đế mới trừng phạt tôi như vậy. "Được rồi, tiểu Thiên, ngươi hiện tại tự do rồi."Tề Tư Âm cởi dây trói cho tôi, "Ta thả ngươi, ngươi vui vẻ chứ?" Đã không còn ràng buộc, tôi vẫn nằm bất động, hình như đã quen cảm giác bị trói.
──
Khi tĩnh mạch bị kim tiêm truyền nước biển đâm vào, tôi đã năm ngày không ăn gì. Bác sĩ tới truyền dịch cho tôi thấy những vết thương trên thân người mà ngay cả quần áo đều che không được, liên tục lắc đầu, nhưng cũng chằng dám nói gì trước mặt Tề Tư Âm.
Tề Tư Âm cũng từng cố gắng nhét thức ăn vào trong miệng tôi, nhưng bất kể hắn ấn vào mặt tôi như thế nào, thậm chí nắm cả mũi tôi, tôi cũng không nuốt xuống, không ít lần còn bị sặc đến không thở được. Tôi không có giận hờn gì, chỉ là mơ hồ, não bộ đình chỉ hoạt động, thân thể cũng không có bất luận cái gì cảm giác. Từ lúc hắn thả tôi cho đến bây giờ, tôi cứ nằm như vậy, ngơ ngác nhìn trần nhà, sau đó mê man, rồi lại tỉnh dậy. Âm thanh ở ngoài cửa vang lên, "Yên tâm, ngươi biết ta đối với con trai không có hứng thú. Ai biến thái giống ngươi vậy chứ, càng không muốn ra tay với người lớn hơn mình mấy tuổi. Ta đã nói sẽ làm hắn nghe lời, thì nhất định là không để ngươi thất vọng." Cửa mở, có người đi đến.
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip