Chap 1

Tương truyền, trong nhân gian từng có một quốc gia cổ tên Châu Sa, lãnh thổ rộng lớn, giao thương thịnh vượng, người dân sống rất thuận hoà.

Châu Sa có một vị tướng quân võ nghệ tinh thông, khí thế bất phàm, tính tình nhu hòa, luôn ra tay giúp người hoạn nạn, và cũng được vua giao cho trọng trách trấn giữ biên cương. Người tên là Giang Thành (Giang trong từ giang sơn, Thành trong biên thành, ngụ ý bảo vệ đất nước), quanh năm chinh chiến xa trường, người đánh đâu thắng đó. Dưới trướng của Giang Thành còn có ba phó tướng rất tài giỏi, từng được Giang Thành cứu mạng về. Một vị là Mặc Thần phó tướng giỏi về binh, một vị là Vô Nha phó tướng mạnh về võ, vị còn lại là Lưu Ly phó tướng, vị này là nữ phó tướng duy nhất trong doanh trại rất giỏi về trí. Cả ba phó tướng đều luôn sát cánh bên cạnh Giai Thành, khí thế quá mạnh mẽ đó nên quân giặc không dám đến xâm phạm.

Giang Thành có một người con gái nhỏ, tên là Ngạn Nhi. Ngài vô cùng yêu thương Ngạn Nhi, tuy quanh năm trấn giữ biên cương vất vả, thi thoảng mỗi khi có dịp về thăm phủ, Ngài luôn dành hết thời gian của mình vui đùa cùng Ngạn Nhi. Thương thay, Ngạn Nhi đã mười ba tuổi nhưng số lần gặp Ngài cũng chưa bằng số tuổi của nàng, thật đáng thương.

Sau bao năm trấn giữ biên ải, cuối cùng thì tiết Thanh Minh năm nay, Giang Thành nhận được tin báo đức vua cho về thăm phủ. Mọi người trong phủ, ai nấy đều rất vui mừng, hân hoan chuẩn bị chào đón Tướng quân hồi phủ. Nhà bếp náo nhiệt hơn thường ngày, các gian nhà trong phủ nhiều người hơn, ai nấy đều thầm thì vui vẻ, không khí trong phủ ồn ào hơn mọi ngày.

Có một người nọ vội vội vàng vàng bước vào gian nhà to nhất nhưng lại không có ai canh giữ, cũng không có kẻ hầu người hạ, giống như một gian nhà không có người ở. Vừa đi người nọ vừa gọi to: "Tiểu thư, tiểu thư ơi! Tướng quân sắp về rồi, tiểu thư ơi, tiểu thư.. Người đâu rồi"

Người nọ này có vẻ ngoài trạc năm mươi tuổi, mái tóc sợi bạc sợi đen, khuôn mặt trông rất phúc hậu hiền từ.

"Thưa Nhũ mẫu, nô tì cũng không tìm thấy tiểu thư."

Một nô tì hớt hãi chạy vào, cuối đầu nói gấp gáp.

Người nọ này chính là Nhũ mẫu, cũng là người trong coi mọi việc trong phủ khi Giang Thành không ở đây. Nhũ mẫu từng là nha hoàng thận cần bên cạnh mẫu thân của Ngạn Nhi. Vì thế, trước lúc qua đời, Nhũ mẫu đã được giao phó chăm sóc Ngạn Nhi. Nhũ mẫu cũng là người quản lí mọi việc trong phủ khi tướng quân đang trấn giữ biên cương.

Nhũ mẫu dường như đã đi khắp gian nhà nhưng không tìm thấy được tiểu thư. Cảm giác lo lắng, bất an hiện lên, Nhũ mẫu nghĩ thầm: "Người đang ở đâu rồi tiểu thư, Tướng quân sắp về rồi, ta biết ăn nói với Tướng quân như thế nào đây, ta phải làm sao bây giờ."

Đột nhiên, có âm thanh truyền đến là tiếng ngựa hú lên rất lớn. Một nam nhân mặc y phục đen, từ lưng ngựa nhẹ nhàng bước xuống, dáng người chửng trạc, khuôn mặt khôi ngô tuấn tú nhưng vẫn rất góc cạnh, trên tay đang cầm một thanh kiếm, người đang từ từ bước vào trong phủ. Đúng vậy, Tướng quân hồi phủ đã hồi phủ, Người luôn hồi phủ bằng một con chiến mã.

Mọi người trong phủ nhanh chân bước ra xếp thành hai hàng nối từ ngoài cổng vào gian nhà chính, họ lần lượt cuối đầu chào Tướng quân đang đi qua. Nhũ mẫu cũng bước ra với vẻ mặt đầy lo lắng, cúi đầu chào người.

Tướng quân có lẽ người đã nhận ra điều gì đó khác từ Nhũ mẫu hỏi: "Ngạn Nhi đâu!"

Vừa hỏi Giang Thành vừa đưa thanh bảo kiếm trong tay cho một nữ tí mang vào bên trong, thong dong bước đến chiếc ghế to nhất giữ gian nhà rồi ngôi xuống, tay nâng tách trà đưa lên rồi thổi lá trà.

Nhũ mẫu trong vừa hoảng sợi vừa lo lắng, giọng run run đáp: "Bẩm Tướng quân, tiểu thư không có ở trong phủ. Tiểu nhân đã đi tìm khắp trong phủ nhưng không thấy tiểu thư, tiểu nhân thật đáng trách."

Một lúc sau, Tướng quân trầm giọng hỏi: "Nhũ mẫu có thấy điều gì bất thường ở Ngạn Nhi trong mấy ngày hôm nay không?"

Tuy nói Tướng quân rất ít ở bên cạnh Ngạn Nhi, nhưng hai người họ vẫn luôn có một tâm sự chung, có lẽ Tướng quân cũng đã nghỉ đến điều này nên cũng không lo lắng mà chỉ hỏi như xác định lại những gì ngài đang suy nghĩ.

Nhũ mẫu suy nghĩ một hồi lâu chợt nhớ ra một việc vội đáp: "Bẩm Tướng quân, hôm qua trong phòng Tiểu thư có rất nhiểu hoa ngạn tình, nhưng lúc nãy tiểu nhân bước vào thì không thấy chúng đâu, có lẽ nào là..."

Tướng quân đứng dậy hai tay chấp ra phía sau ngắt lời Nhũ mẫu nói: "Thôi được rồi, hôm nay ta cho phép các ngươi nghỉ ngơi, các ngươi lui xuống hết đi."

Mọi người nghe vậy, ai nấy đều cuối thấp người chào Tướng quân rồi chầm chậm lui xuống, chỉ còn một mình Tướng quân đứng giữa gian nhà chính, ánh mắt đang hướng lên trời cao với nhiều tâm sự, rồi nhẹ nhàng bước đi.

Giang Thành là vị tướng quân văn võ song toàn, có công rất lớn trong việc bảo vệ quốc gia nên được vua ban cho rất nhiều bỏng lộc. Phủ của Giang Thành thật sự rất lớn, gồm nhiều giang nhà được phân theo cấp bậc, người hầu kẻ hạ nhiều vô kể. Binh lính canh gác cũng rất nhiều.

Ở một nơi khác, trên núi Vọng Tuyền đang có người khóc rất lớn, tiếng khóc gào thét của một vùng trời khiến cho những chú chim bay đi mất, dường như rất đau khổ: "Mẫu thân!"

Đó là Ngạn Nhi, một Ngạn Nhi chỉ mới mười ba tuổi, trên tay nàng là một bó hoa ngạn tình đang nở rộ. Hôm nay là sinh thần của nàng cũng là ngày giỗ của mẫu thân nàng, bây giờ nàng chỉ biết bầu bạn với một ngôi mộ đã bị lấp đầy những đóa hoa ngạn tình.

Đột nhiên một âm thanh từ xa vọng lại, âm thanh này vô cùng trầm ấm nhẹ nhàng: "Ngạn Nhi!"

Ngạn Nhi nhận ra âm thanh đó, ngẫn đầu quay lại, đôi chân nàng như đang muốn di chuyển thật nhanh. Là phụ thân nàng, Người đã về rồi. Nàng chạy đến ngã vào lòng Ngài, rồi òa khóc nhưng đang được giải phóng hết những ấm ức ra ngoài.

Tướng quân vừa nói, một tay vừa ôm chặt con gái vào lòng, một tay vừa xoa đầu nàng rồi nói: "Không sao rồi, phụ thân về rồi đây"

Ngày Ngạn Nhi được sinh ra, cũng chính là ngày âm khí rất nặng, cho nên khi có một sinh mệt ra đời thì sẽ phải lấy đi rất nhiều sinh mệnh khác, đó là quy luật cân bằng. Bởi vậy, lúc nàng cất tiếng khóc chào đời, toàn bộ cây cối, động vật gần đó đêù chết hết, chỉ có một loài hoa vần sừng sững, đó là hoa ngạn cầu. Từ đó nàng đặt tên là Ngạn Nhi, nhưng ai nấy đều nghĩ Ngạn Nhi là thiên sát cô tinh, nên không ai dám đến gần nàng, người duy nhất chăm sóc nàng là Nhũ mẫu, mà Nhũ mẫu thì quá bận với việc trong coi phủ, thế nên nàng luôn cô độc suốt mười ba năm qua.

Một lúc sau, Ngạn Nhi ngẩn đầu, nước mắt vẫn còn ở khóe mắt hỏi ngập ngừng hỏi: "Sau phụ thân biết con ở đây?"

Tướng quân cười khì một cái, rồi nghiêng người đáp: "Sao ta lại không biết cơ được."

Ngạn Nhi hỏi tiếp: "Người về rồi, vậy khi nào lại đi ạ?"

Tướng quân nói: "Lần này ta về, là muốn đưa con đi đến một nơi."

"Nơi nào vậy phụ thân?"

Ngạn Nhi ngơ ngác.

Tướng quân trầm mặt, đưa hai lên cột lại tóc cho Ngạn nhi, một lúc sau, ngài nghiêm trọng nói: "Từ giờ, con sẽ là con trai, đến khi con tự bảo vệ được bản thân, hãy quay về thân phận nữ nhi."

Ngài vừa nói vừa nhìn Ngạn Nhi với một ánh mắt kiên định vừa nói tiếp: "Ta sẽ đưa con đến núi Sơn Tử để gặp một vị cao nhân, người đó sẽ thay ta chăm sóc con, con phải luôn nghe lời người đó, con phải cố gắng tu luyện, một lòng luôn hướng về thiện lương, con nhất định phải nhớ lời phụ thân đã nói, con làm được đúng không, Ngạn Nhi!"

Dường như, Ngạn Nhi đã cảm nhận được một điều gì đó không tốt sắp xảy ra, đúng là từ trước đến giờ, nàng ít khi gặp phụ thân, nhưng mỗi lần gặp nhau, phụ thân chưa bao giờ dùng ánh mắt hay thái độ kiên định như vậy để nói chuyện với nàng.

Một lâu sau, nàng đứng dạy, bước đến trước bia mộ của mẫu thân, nàng rất nghiêm giọng nói: "Mẫu thân, người đã nghe những điều phụ thân đã nói với con rồi đúng không ạ." Rồi nàng nghiêng đầu sang phụ thân cũng đang nhìn mình nói tiếp: "Con nhất định sẽ làm được, xin người hãy yên tâm."

Lời hứa của một tiểu cô nương chỉ mới mười ba tuổi chưa trải sự đời khiến tim Giang Thành đau nhói. Nhưng ngài vẫn tỏ ra vẻ mặt bình thường, cố hít thở thật sâu.

Một cơn gió nhẹ thổi qua, làm cho mái tóc dài huyền của nàng, thêm uyển chuyển, hai người nhìn nhau một lúc đến khi cơn gió đã ngừng.

Tướng quân lấy từ trong người ra một bộ kim châm, nhẹ nhàng đưa cho nàng: "Đây là bộ kim châm dùng để trị thương. Năm xưa mẫu thân con đã dùng cái này để cứu ta trên chiến trường, bao năm nay ta vẫn luôn trân quý, bây giờ ta giao lại cho con, như một lời hứa của con với chúng ta".

Ngạn Nhi đưa hai tay lên thành kín đón nhận, rồi lao vào ôm thật chật Tướng quân, Tướng cũng giơ tay xoa đầu nàng nghiên người khẽ nói: "Ta luôn tự hào vì có con".

Có lẽ đây là cái ôm cuối cùng của hai người, cảnh vật xung quanh cũng im lặng đến lạ thường như nhường chỗ cho hai người họ. Vừa mới đoàn tụ mà giờ lại thành cái ôm ly biệt rồi sao.

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip

Tags: #tudang