Phần I - Chương 1: Định mệnh




Akai Shiyuki đang đánh đổi cả mạng sống của mình để đem người ấy trở lại dương gian.

Dù cô đau đớn vì bị rứt từng miếng thịt, đau cả thể xác lẫn tinh thần, chakra bị hút đến cạn kiệt để chuyển hóa thành sinh mạng cho người, nhưng cô vẫn cố nhoẻn miệng cười. Một nụ cười yêu thương cuối cùng dành cho người đó, mặc cho người đó chẳng nhìn thấy, chẳng nghe thấy, cũng chẳng cảm nhận thấy cô. Có lẽ hành động này của cô sẽ kết thúc tất cả... Đặt một dấu chấm hết cho cuộc đời đầy biến động của cô, cho lời nguyền của tộc Akai vẫn luôn đặt nặng lên người cô, cho số phận cay đắng của người, cho mối tình trắc trở của họ. Và... có thể đây là lần cuối bí thuật này được thi triển trên đời, người đó là người cuối cùng mang trên ngực vết sẹo hình chữ "Phục". Như vậy cũng tốt thôi...

Tại sao cô lại hy sinh nhiều như vậy vì người ấy? Tại sao phải liều lĩnh trao lại tính mạng của bản thân cho một người vốn đã nguyện lòng quyên sinh? Cô cũng không rõ nữa. Cô làm vậy vì có một tiếng gọi thôi thúc từ tận sâu trong tâm khảm, rằng anh xứng đáng có một cuộc đời dài hơn, hạnh phúc hơn, và cô là người duy nhất có thể thực hiện được điều đó. Cùng là tuổi mười tám, nhưng cô muốn anh phải sống tiếp, đến khi bạc đầu răng long, còn cô thì đến giây phút này đã là quá đủ rồi. Không phải cô không muốn đồng hành cùng người ấy đến trăm tuổi, nhưng không thể nữa... Nếu phải sống thiếu người thương, cô thà gửi lại sinh mệnh của mình cho người còn hơn vì anh xứng đáng. Lúc này đây cô chỉ ước ao một điều như vậy.

Cũng đừng nói Shiyuki làm vậy là bồng bột, là thiếu suy nghĩ. Cô chết đi, chẳng phải làng sẽ thiếu mất một nhân lực ư? Còn bạn bè, người thân của cô thì sao? Cô đã cân nhắc kĩ rồi. Bạn bè cô đã năm lần bảy lượt phải chuẩn bị tinh thần tiễn cô đến một thế giới khác nên giờ họ sẽ chẳng lấy gì làm quá mức đau đớn. Nếu cô chết đi mà đem trả lại cho làng một thiên tài xuất chúng, tài giỏi hơn và còn nhiều tiềm năng chưa bộc lộ, cũng đáng lắm. Gia tộc Akai? Họ vốn đã chối bỏ gia đình cô từ lâu. Người ấy xứng đáng hơn cô, mạnh mẽ hơn cô, vậy hãy để anh thay phần cô ở lại cống hiến cho làng đi. Những người bạn thân thiết cô đành lòng bỏ lại phía sau. Cô đã chuẩn bị tâm lý bước xuống Hoàng Tuyền đã chẳng đếm xuể nổi là bao nhiêu lần, nhưng rồi lại may mắn thoát khỏi tay Tử Thần và gác lại những suy nghĩ đó. Giờ chắc không thể may mắn thêm một lần nữa nhỉ. Dù sao khi họ hiểu đây là tâm nguyện cuối cùng của cô, họ sẽ vơi bớt phần nào nỗi đau thương.
Cô hiểu mình đang làm gì. Cô hiểu việc đó sẽ gây ra những ảnh hưởng thế nào. Cô hoàn toàn tỉnh táo.


Shiyuki đưa bàn tay đang cạn dần sức lực chạm vào gương mặt bình yên như đang say giấc nồng.
- Về đây đi, Neji.
Nụ cười mến thương của cô run rẩy. Cô không thể kìm được hàng châu lệ nữa. Mới đó thôi mà hai người đã phải chia lìa đôi ngả rồi... Trái tim cô gào thét trong đau đớn, nhưng lý trí buộc cô phải làm vậy. Vì người ấy. Dù khổ sở lắm nhưng đây là khát khao của cô, khát khao hy sinh chính thân mình để đem lại cho người con trai đó thứ mà anh xứng đáng có được: cuộc sống; tự do và hạnh phúc. Cô chỉ thầm cầu ước cuộc đời sau này của anh, dù thiếu đi cô bên cạnh, anh cũng thật viên mãn.


Vừa khi cơ thể lạnh ngắt dần hồng hào trở lại, người ấy vẫn nhắm nghiền mắt nhưng đã ho ra vài tiếng, thì trước mặt Shiyuki tối sầm lại. Cô đổ vật xuống đất như một con rối bị đứt dây. Katsuyu nãy giờ vẫn túc trực bên cạnh cô hốt hoảng gọi tên. Shiyuki gắng dùng chút sức lực còn lại giữ cho mí mắt đừng đổ sập xuống và nhấc tay chỉ về phía Neji. Katsuyu hiểu ý liền đau đớn bò về phía ấy. Tay Shiyuki rơi xuống đất. Cô chỉ còn mơ hồ nghe thấy tiếng gọi tên cô và người của một đám đông nháo nhác.

Rồi một thước phim về toàn bộ cuộc đời ngắn ngủi của cô hiện ra trước mắt.


***


Mười lăm năm trước, chính anh là người đem lại ánh sáng cho cô.

Cha của Shiyuki qua đời từ khi cô mới lọt lòng. Số người ít ỏi còn lại trong gia tộc Akai đều quay lưng với gia đình cô vì một lý do nào đó mà lúc bấy giờ Shiyuki chẳng rõ. Bởi thế, mẹ là tất cả với cô. Thực ra Shiyuki cũng không nhớ rõ lắm về mẹ vì bà mất lâu lắm rồi, chỉ mang máng dựa vào chút ký ức vụn vặt và nhờ những lá thư mới biết rằng bà yêu thương cô hết mực, nhưng có vẻ hận chồng lắm. Mỗi khi cô nhắc đến người cha đã khuất, bà đều sa sầm nét mặt và lảng sang chuyện khác. Tại sao? Lúc đó Shiyuki còn quá nhỏ nên cũng không truy cứu hay thậm chí nhớ nổi qua một ngày về thái độ đó.

Những tưởng hai mẹ con sẽ sống khó khăn mà hạnh phúc như thế, nhưng không. Một căn bệnh quái ác đã cướp đi người mẹ hiền thục. Bà qua đời trong bệnh viện, đành lòng bỏ lại đứa con gái chỉ mới hơn ba tuổi trên cõi trần. Trước khi vào phòng phẫu thuật, bà chỉ kịp dặn con bé rằng nó phải sống, phải mạnh mẽ và hạnh phúc. Bà trao lại chiếc nơ đỏ của mình cho con như muốn chống lại số mệnh để được ở bên nó mãi.

Thật nghiệt ngã biết bao, một đứa bé mới hôm trước còn đang êm ấm trong vòng tay mẹ, hôm nay đã phải bơ vơ. Shiyuki bé nhỏ không biết mẹ đã đi đâu mà để nó một mình như vậy. Nó chỉ biết gào lên khóc đòi mẹ. Ai nấy xem tấn bi kịch mà chua xót cả cõi lòng. Cha mất, mẹ bạo bệnh, họ hàng quay lưng, rồi đứa bé này sẽ dựa vào ai? Và thế là cô hàng xóm tốt bụng tên Katsuko đành đưa nó về căn hộ cũ kỹ đã trống vắng mất mấy phần rồi hàng ngày lo cho nó ba bữa cơm. Những người xung quanh chỉ có thể hỗ trợ nó chút ít bởi chính họ cũng chẳng lấy gì làm dư dả.

Vắng bóng mẹ, tâm hồn con bé như âm u đen tối lại, mây giông kéo đến làm mưa làm gió. Shiyuki ba tuổi đột ngột mất đi tình yêu thương vẫn hằng nuôi dưỡng nó. Giống như một người đói rét bất chợt bị giật mất chiếc chăn ấm áp duy nhất sưởi ấm họ qua mùa đông giá rét. Cô Katsuko trở thành người giám hộ của nó, song nó chẳng cảm nhận được chút tình cảm nào từ cô ấy cả. Hoàn toàn không giống mẹ lấy chút đỉnh, và vì thế càng không bao giờ có thể thay thế hơi ấm của mẹ. Shiyuki cảm tưởng như ẩn dưới ngoại hình của nhân loại đó là một cỗ máy được lập trình sẵn để ngày mang cho nó ba bữa cơm. Nó chưa bao giờ coi người hàng xóm đó là người thân của mình.Bất chợt mất đi tình mẹ ấm áp khiến Shiyuki phải co ro trong buốt lạnh khi chỉ mới lên ba. Vô hình chung trong tâm lý nó hình thành một nỗi sợ không tên với thế giới bên ngoài. Nó thấy bản thân thật quá nhỏ bé, yếu ớt chẳng làm được gì nên chuyện. Nó làm cái gì cũng sợ. Ra khỏi nhà cũng sợ. Ngó ra cửa sổ cũng sợ. Ngủ một mình cũng không dám. Song vì không muốn làm phiền "cỗ máy chăm trẻ" lúc nửa đêm nên nó dành ôm gối khóc một mình và cố tự làm quen với bóng tối và cô đơn.

Và vào một ngày tuyết rơi không lâu sau đó, duyên số sắp đặt cho nó gặp được người.

Tối đó Shiyuki lẻn chạy ra ngoài đường tìm mẹ nhân lúc cô Katsuko mải nấu cơm. Đây là lần đầu tiên nó phải xa mẹ lâu như vậy. Từ khi nó mới nhận thức được thế giới, mẹ đã thường xuyên ra ngoài làm nhiệm vụ nhưng chỉ kéo dài lâu nhất là năm ngày thôi. Giờ đã hơn một tháng Shiyuki chưa thấy bóng mẹ về. Nó thấy mình không thể tự gánh chịu cái lạnh giá và chơi vơi một mình được nữa. Nó phải tìm mẹ và mang mẹ trở về. Nó nhớ rõ lần cuối cùng thấy mẹ là trong bệnh viện nên lần theo trí nhớ chạy tới đó. Từng tiếng thở dốc của con bé bốc ra làn khói trắng trong không khí rét cắt da cắt thịt.Shiyuki nhắm mắt nhắm mũi thở không ra hơi cắm đầu chạy theo hướng bệnh viện. Hai mắt nó nhòe đi. Nó thấy rất mệt. Nhưng đứa trẻ tội nghiệp vẫn cố nhắm tịt mắt, nắm chặt hai tay mà chạy tiếp. Song cũng vì chạy cắm đầu cắm cổ như thế mà nó va vào một người trên đường, có vẻ cũng là một đứa trẻ con. Nó ngã lăn ra mặt đường đầy tuyết.


- Ơ hay con bé này, mày không có mắt à? - Thẳng bé mà Shiyuki vừa va vào nhăn nhó lên mặt. Shiyuki cảm nhận được bọn trẻ trước mắt chẳng có ý đồ tốt đẹp gì, liền co người lại. Vừa rồi nó chạy quá sức nên không còn hơi bò dậy để bỏ chạy.
- Xin lỗi đại ca của bọn tao nhanh lên! - Mấy đứa trẻ con đứng đằng sau thằng bé đó nhao nhao lên. Chúng trạc năm, sáu tuổi. Một đám trẻ năm, sáu tuổi ăn hiếp một đứa bé gái ba tuổi.
- Ô, mày có cái nơ đỏ đẹp nhỉ? - Thằng bé được gọi là "đại ca" xua tay, ngạc nhiên nhìn cái nơ trên đầu Shiyuki.
Cái nơ mà mẹ nó trao lại, nó đang đeo trên tóc.
- Mày chắc là con nhà giàu? Còn tao thì chúa ghét cái bọn tiểu thư với công tử bột. Nhìn mày ngứa cả mắt! Mày coi đây là đường nhà mày hay sao mà chạy không để mắt mũi vào đâu cả?!
Đúng thế, trang phục của nó đẹp lắm. Mẹ đã bỏ nhiều tiền ra để bù đắp cho hơi ấm của cha mà nó chưa từng cảm nhận được, dù gia cảnh nó chẳng khá giả gì. Mẹ chỉ mong nó cảm thấy vui vẻ.

Thấy con bé đang nằm co quắp dưới nền tuyết không thèm đáp lại nửa lời, đám trẻ con tập làm du côn lại càng tức mình. À, thế ra mày chẳng coi bọn ông đây ra cái chết gì! Vậy là chúng bắt đầu đánh đứa bé gái tuổi đời chỉ bằng một nửa bọn chúng. Đứa bé cũng không dám kêu la, nó chỉ run rẩy để mặc cho bọn kia thích đấm đá ra sao thì làm. Nó yếu mà, nó nhỏ mà. Có đứng lên chống lại thì cũng đến thế thôi. Nó chỉ biết rưng rức khóc thầm, mong mẹ mau về để giải vây cho nó. Mẹ ơi...! Mẹ mau tới cứu con đi mẹ ơi...!Nó sợ.Nó sợ đám trẻ hư này.Nó sợ phải sống một mình.Nó sợ toàn bộ thế giới xung quanh nó.
- Ê bọn kia, làm cái trò gì thế hả? - Bỗng một giọng nói non nớt của một bé trai vang lên.Hóa ra, trùng hợp thay, người ấy và cha cũng đang đi ngang qua đó. Thấy đám trẻ lớn xác đánh đập một bé gái nhỏ tuổi, sao họ có thể đứng im làm ngơ. Người cha quỳ xuống, xoa đầu con trai và bảo cậu bé đi đuổi đám trẻ con và cứu lấy cô gái nhỏ. Ông tin vào con trai mình.
- Thằng nhóc kia, mày muốn gì? Thích ăn đấm hay sao mà xía mũi vào chuyện của bọn tao? - Thằng đại ca lên tiếng dọa nạt.Chẳng nói chẳng rằng, cậu bé xông về phía đám côn đồ nít ranh. Chúng cũng dàn đội hình bao vây lấy cậu nhóc, kẻ đấm người đá, phối hợp rất nhịp nhàng. Nhưng với thân thủ lanh lẹ, người ấy đều né được và còn lừa cho chúng đấm đá lẫn nhau. Bọn trẻ hư biết mình không đánh lại đứa nhóc kém tuổi này nên hậm hực bỏ chạy, không quên ném về phía hai đứa nhỏ một cái nhìn sắc lạnh và một lời hăm dọa.- Mày nhớ mặt tao đấy!

Người con trai mặc kệ bọn trẻ tập làm du côn nháo nhác bỏ chạy mà quay về phía nạn nhân đang trố mắt lên vì kinh ngạc. Shiyuki nhìn cậu ấy không rời mắt. Cậu ấy giỏi ghê! Cũng chỉ bé tẹo như mình thôi mà đuổi được bọn đáng sợ kia, giỏi ghê! Người con trai ấy nở một nụ cười rạng ngời như ánh nắng sớm mai, thứ ánh sáng xua đi màn đêm tăm tối và khởi đầu cho một ngày mới đầy hy vọng. Người ấy chìa tay về phía cô gái nhỏ.
Giông tố từ tận sâu trong tâm hồn Shiyuki đã bị những tia sáng êm dịu kia đẩy lui. Con bé biết cậu nhóc trước mắt chỉ trạc tuổi mình. Cậu ấy giỏi quá! Cậu ấy chẳng sợ bọn chúng chút nào, lại còn đánh lui được nữa chứ! Nó muốn được như cậu bé ấy. Nó muốn mình cũng dũng cảm, cũng mạnh mẽ như thế. Nếu cậu ấy có thể thì chẳng có lí do gì mà nó không thể cả. Đáy lòng nó như bừng lên một thứ gì đó. Nó nhận ra những điều mà trước đây nó chưa từng biết đến. Và người ấy chính là người đã đem đến những ánh sáng đầu tiên mà nó cảm nhận được.

Người con trai vẫn đang chìa tay về phía con bé một cách nhẫn nại. Nó rụt rè đưa bàn tay ra, đặt vào bàn tay đang chờ đợi kia. Bằng một động tác nhẹ nhàng, người ấy kéo nó đứng dậy. Quần áo nó loang lổ những mảng ướt đẫm vì nằm trên tuyết. Cậu bé dìu nó về phía cha mình để đưa đến bệnh viện sơ cứu những chỗ bầm dập. Nó ngượng ngùng ti hí cậu bé.- C... Cậu là...?- Hyuga Neji! - Cậu bé đáp lại với một nụ cười thật tươi.



Shiyuki được cha con Neji đem đến bệnh viện. Trong lúc chờ y tá đến, cha của Neji gặng hỏi thăm xem bố mẹ cô nhóc này là ai, đi vắng hay có chuyện gì mà để nó một mình chạy lung tung giữa cái lạnh thế này. Câu hỏi như chọc vào nỗi đau của con bé. Nó run rẩy nắm chặt hai tay, nước mắt thì cứ tuôn rơi khiến ông bối rối không hiểu mình đã nói sai điều gì. Mãi sau nó mới hó hé rằng nó không có bố, còn mẹ thì đi làm nhiệm vụ hơn một tháng chưa thấy về. Nó nhớ mẹ quá nên mới lẻn ra đường đi tìm mẹ. Cha của Neji thoáng ngạc nhiên trước câu trả lời ông không ngờ đến rồi dịu mắt lại.
- Tội nghiệp con...
Shiyuki chợt cảm thấy có bàn tay to lớn đang đặt lên mái đầu của nó xoa xoa. Sau đó ông lại vỗ về tấm lưng nhỏ bé nhằm dỗ cho nó nín khóc. Neji đó giờ chỉ chăm chú ngồi nghe câu chuyện của cô nhóc mới quen. Cậu nhóc kéo tay áo nó, rồi cởi bỏ chiếc khăn của mình quàng vào cổ nó. Con bé lập tức nín khóc.
Cô y tá vừa đến thì Shiyuki liền túm áo cô ấy, vội vã miêu tả ngoại hình của mẹ rồi hỏi xem liệu mẹ còn ở đây không. Y tá lắc đầu tỏ ý không biết, chưa gặp người có ngoại hình như thế bao giờ. Nó đành thất vọng ngồi im cho y tá sơ cứu mấy vết bầm. Nó lại khóc trong im lặng. Sau đó y tá hỏi gì nó cũng không nói, cứ ngồi rúm lại một chỗ.

Chữa trị xong xuôi, cha của Neji đưa hai đứa nhóc ra khỏi bệnh viện. Một tay dắt Neji, một tay dắt Shiyuki. Ông hỏi con bé xem nó ăn cơm chưa, có đói không, rồi mua cho nó củ khoai lang nướng be bé cho nó ăn lót dạ khiến con bé cứ ngây ra. Thì ra tình cảm của người cha là thế này sao? Người cha dắt con bé về nhà theo hướng nó chỉ. Ông biết trước khi đi, mẹ nó đã nhờ người chăm nom hộ nên ông cũng yên tâm phần nào. Thật may là nó còn nhớ đường. Vừa tới tòa chung cư nó ở đã thấy một người phụ nữ tóc ngắn nhận là hàng xóm vội chạy tới đón nó, cảm ơn hai cha con rối rít rồi đưa nó vào ngay. Hizashi xác nhận đó không phải bắt cóc và cô bé được đưa về nhà an toàn mới rời đi.

- Tội nghiệp con bé, chắc mẹ nó lần đầu đi làm nhiệm vụ lâu như vậy. Nhưng có cô hàng xóm kia chăm sóc là tốt rồi. Chắc vài ngày nữa là mẹ con bé về thôi.- Vâng thưa cha. May là bạn ấy chỉ bị bầm vài chỗ. Mà cha ơi... Bạn ấy mít ướt nhỉ?- Vắng mẹ từng đó thời gian thì đứa trẻ nào chẳng khóc. Nhưng cha phải công nhận con bé hay khóc thật. Dù mít ướt nhưng nó là một đứa trẻ được giáo dục tốt. Biết lấy khăn giấy để xì mũi, khóc thì chỉ im lặng chứ không gào thét lên ăn vạ. Còn nhớ được đường về nhà nữa. Một đứa trẻ rất thông minh. - Hizashi gật gật đầu đánh giá.- Bạn ấy hay khóc nhưng mà vẫn dễ thương. Cha à, con yêu bạn ấy! Con yêu bạn ấy lắm!


Sao cơ?
Nhất thời Hizashi á khẩu. Con trai ông vẫn còn quá ngây thơ hay là biết rung động thật rồi vậy?
- Con trai à! - Ông bật cười, đặt tay lên xoa xoa đầu con trai. - Chừng đó chưa đủ để gọi là "yêu" đâu. Sau này lớn con sẽ hiểu.

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip