Chương 17
Ăn uống xong xuôi, đám cảnh sát Khánh Sơn lập tức chuẩn bị sân khấu biểu diễn văn nghệ, một khung sắt lớn được dựng lên chắc chắn, hoa đủ màu cùng những chùm đèn ngũ sắc quấn quanh khung sắt, sáng chưng cả một góc đồi lại lung linh huyền ảo như cổ tích.
Thẩm An Văn sau khi được tin tưởng giao cho trách nhiệm làm MC dẫn dắt, liền cầm mic tiến lên sân khấu. Toàn thân mặc một bộ vét trắng tinh, nơ đỏ gắn trên cổ áo, hắng giọng tuyên bố:
- Xin kính chào anh em đồn Khánh Sơn Bắc cùng các đồng chí Bắc Kinh. Rất vinh dự cho chúng tôi được cùng các đồng chí tổ chức buổi giao lưu ngoài trời này. Trong không khí hoan hỉ như hôm nay, các đồng chí hãy cháy hết mình nhé!
Cậu ta vừa dứt lời, bên dưới đã vang lên tiếng vỗ tay, hò hét rầm rầm. Xem chừng thêm đông thêm vui, so với lần cắm trại năm ngoái, hiện tại không khí náo nhiệt hơn nhiều.
Lộc Hàm cũng không giấu được tâm trạng vui vẻ, ngồi hàng cuối dưới sân khấu, nụ cười lộ cả trên khóe môi. Mà thằng nhóc Trịnh Huy chẳng biết đã mang chai rượu ngồi cạnh anh từ lúc nào, vừa rót rượu đưa cho anh vừa cười nói:
- Pháp y Phác xem ra nên đi theo con đường của người nổi tiếng. Dáng điệu chơi guitar chuyên nghiệp thế kia mà.
Lộc Hàm đón lấy chén rượu, ngước mắt nhìn lên sân khấu. Lúc này, Phác Xán Liệt đang ngồi giữa một vùng ánh sáng ngũ sắc nhu hòa, vắt chéo chân, guitar đặt trên đùi, những ngón tay dài lướt trên dây đàn. Thanh âm phát ra trầm bổng du dương, cùng với khuôn mặt đẹp trai sáng sủa thật không khác gì ca sĩ chuyên nghiệp. Để ý thấy thằng nhóc họ Biện ngồi bên kia đã sớm bày ra bộ dáng si mê đến không khép nổi miệng rồi.
- Phải - Lộc Hàm gật gù, uống một hớp rượu - Phác Xán Liệt chính là cây văn nghệ ở Bắc Kinh bọn anh đấy. Hồi đó cậu ấy chỉ tùy tiện đàn một khúc trong buổi giao lưu văn nghệ cảnh sát các tỉnh, đám cảnh sát nữ ở đó đều gục ngã hết một lượt. Sau này còn tranh giành xin số cậu ấy, thật không may, Biện Bạch Hiền cũng ở đó ...
Nghĩ đến đây liền bật cười, Phác Xán Liệt lúc ấy hình như bị Biện Bạch Hiền giận dỗi nguyên một tuần.
- Lộc ca - Trịnh Huy bên cạnh đột nhiên nghiêm túc gọi anh, trầm ngâm một lát mới hỏi - Anh còn có tình cảm với Ngô Thế Huân không?
Nụ cười trên môi chợt đông cứng, Lộc Hàm chậm chạp quay sang nhìn người kia, nhíu mày:
- Cậu hỏi để làm gì?
Trịnh Huy ngập ngừng:
- Để em biết mình có bao nhiêu cơ hội.
Lộc Hàm quay mặt đi, thở dài:
- Chúng ta không có cơ hội đâu, Trịnh Huy, hiện tại anh chỉ muốn tập trung vào công việc ...
- Em thì lại cảm thấy từ khi Ngô Thế Huân xuất hiện, anh đã sớm không thể tập trung vào công việc rồi.
Lộc Hàm thoáng giật mình, khẽ cắn môi, định lên tiếng phản bác nhưng lại không nói nổi. Lặng im tự rót cho mình một chén rượu.
Trên sân khấu, Biện Bạch Hiền cùng Độ Khánh Tú đang song ca một bài hát, giai điệu rất quen tai nhưng anh nhất thời không nhớ ra. Có lẽ men rượu đã bắt đầu len lỏi vào từng ngóc ngách trong cơ thể, tạm thời khống chế ký ức của Lộc Hàm, khiến những chuyện nên nhớ thì quên mà những chuyện vốn muốn quên đi lại nhớ rất rõ. Đầu bỗng choáng váng không thôi, Trái tim cũng trở nên nặng trĩu.
- Lộc Hàm, - Trịnh Huy giơ tay kéo vai anh, nhẹ giọng thủ thỉ - Anh có thể lợi dụng em, em sẽ giúp anh quên đi cậu ta... Cũng không cần đau khổ nữa...
Lộc Hàm lắc đầu, đẩy người kia ra, vừa uống thêm một ngụm vừa mỉm cười đáp:
- Không cần, anh đã sớm không còn tình cảm gì với cậu ta rồi.
- Nhưng nếu Ngô Thế Huân vẫn làm phiền anh ... - Trịnh Huy không yên tâm, vẫn muốn nói tiếp đã bị người bên cạnh ngắt lời.
- Ngô Thế Huân kiêu ngạo như thế, cậu nghĩ xem cậu ta có thể kiên trì ở lại tỉnh lẻ này bao lâu?
Hơn nữa, một năm qua cậu ta không hề đi tìm anh. Ngô Thế Huân ấy mà ... cậu ta cũng chẳng khẩn trương đến mức ấy. Lần này đến đây, có lẽ là lương tâm cậu ta áy náy vì đã không thể chịu trách nhiệm với anh đến cùng.
Không biết tại sao hương vị rượu trong miệng bỗng trở nên đắng ngắt, Lộc Hàm nhăn mày cố uống thêm vài chén nhưng càng uống lại càng đắng, cổ họng thoáng chốc cay xè, bỏng rát. Mà hai mắt cùng dần mờ đi, cảnh vật trước mắt chao đảo, quay cuồng như một thước phim bị lỗi hỏng, phát ra những tiếng rè rè khó chịu.
- Lộc ca? Anh không sao chứ?
Trịnh Huy cúi đầu nhìn người ngồi bên cạnh, cảm thấy anh ấy hình như là say rồi. Bèn kéo người kia tựa đầu lên vai mình, mái tóc mềm mại của anh ấy cọ lên mặt chợt cảm thấy dễ chịu vô cùng, trái tim theo đó lên xuống không kiểm soát, ánh mắt chẳng tự chủ lướt trên gương mặt xinh đẹp đến nao lòng của người kia.
Lộc Hàm lúc này mắt đã nhắm hờ, hàng lông mi dài rũ xuống, hai má hồng rực trên làn da trắng nõn, đôi môi hơi hé ra, lẩm nhẩm điều gì đó, xem chừng có vẻ không vui nên lông mày cứ thế mà nhíu chặt.
Bộ dáng cau có đáng yêu này khiến Trịnh Huy phút chốc không cầm lòng nổi, mặc kệ đám đông phía trước có ai để ý hay không, chậm chạp cúi đầu, nhằm đôi môi hồng nhuận đang hé ra như cánh đào kia mà hôn xuống.
Chỉ là trong một giây môi sẽ chạm môi, trên đỉnh đầu đột ngột truyền đến một giọng nói lạnh như nước:
- Cảnh sát Trịnh có biết mình đang làm gì không?
Trịnh Huy giật thót, ngẩng phắt đầu lên nhìn người kia.
Ngô Thế Huân cao lớn đứng phía trước, trên khuôn mặt vốn băng lãnh nay lại mang vài phần nghiêm lạnh. Biểu cảm khiến người ta không rét mà run.
- Tôi ... - Trịnh Huy ấp úng không biết nên nói gì, dừng một lúc lại nghĩ, Ngô Thế Huân hiện tại chẳng là gì với Lộc Hàm, tại sao mình phải sợ chứ?
Liền dìu Lộc Hàm đứng dậy, một tay ôm vai, một tay giữ lấy khuỷu tay anh ấy, hướng người trước mặt nói:
- Tôi về trước.
Ngô Thế Huân nhếch miệng cười nhạt, dáng người cao lớn áp bức chắn trước Trịnh Huy:
- Để Lộc Hàm lại, anh có thể đi.
Trịnh Huy cau mày, nhất quyết giữ chặt lấy vai Lộc Hàm, nghiến răng nói:
- Tại sao tôi phải làm vậy? Cậu tránh ra!
Mà Lộc Hàm dường như vai bị siết chặt đến phát đau, đôi mày đẹp đẽ nhăn lại, miệng phát ra tiếng phàn nàn khe khẽ:
- Thế Huân... đau ...
Trịnh Huy sững người, tim như bị một sợi dây thắt lại, tay không tự chủ buông thõng khiến Lộc Hàm chao đảo muốn ngã.
Thật may Ngô Thế Huân đã nhanh tay đỡ lấy, đem thân hình nhỏ bé của người kia nhẹ nhàng ôm vào lòng. Không biết có phải do bờ vai rộng rãi của người này rất thoải mái hay không, đôi lông mày đang nhăn nhó kia rất nhanh giãn ra, thanh âm từ miệng cũng chuyển sang những tiếng ậm ừ dễ chịu.
Trịnh Huy phút chốc toàn thân cứng đờ. Đến di chuyển cũng không di chuyển nổi, đành trơ mắt nhìn Ngô Thế Huân đỡ Lộc Hàm lên trên lưng, cõng anh ấy xuống đồi. Hai tay siết chặt đến hằn một vệt máu.
...
Đêm tháng 8 thời tiết dễ chịu, trời có sao dày đặc, trên đường gió thổi mát rượi, tiếng dế kêu từ những bụi cỏ hai bên đường dội đến ri ru, từ xa còn có tiếng chó sủa, những thanh âm chỉ có ở miền quê thanh bình khiến lòng người yên ả lạ lùng.
Lộc Hàm nửa say nửa tỉnh, ở trên vai người kia dụi mắt, nhìn không ra ai đang cõng mình, chỉ có cảm giác bước đi người ấy vững chãi vô cùng.
- Cậu thanh niên này - Lộc Hàm nghiêng đầu cố nhìn người kia cho rõ, nhưng tầm mắt giống như bị một màn sương dày đặc che phủ không nhìn ra nổi, đành khách khí hỏi một câu: - Xin cho biết quý danh.
Người đang cõng dừng lại một chút, cúi người xốc lại anh trên lưng, nghĩ bừa ra một cái tên, nhẹ giọng đáp:
- Biện Bạch Hiền.
- À - Lộc Hàm vui mừng ôm chặt cổ người nọ, cười hì hì cảm ơn - Biện Bạch Hiền, làm phiền cậu quá, anh còn tưởng là Ngô Thế Huân, đang muốn nhảy xuống. Cảm ơn nhé.
Người phía trước không nói gì, đôi tay rắn chắc giữ chặt lấy anh nhưng không hề khiến anh đau, chỉ là cảm thấy Biện Bạch Hiền hôm nay hơi lạ:
- Bạch Bạch ... sao hôm nay cậu ít nói vậy? Thường ngày anh nói một câu cậu liền phun ra mười câu. Hay là ... mệt rồi sao? Nếu nặng quá có thể thả anh xuống ... - Nói đên đây chợt nhìn xuống dưới chân, cảm giác choáng váng quay cuồng ập đến khiến cả người hơi ngửa ra sau. Lại nghĩ nếu thằng nhóc Biện Bạch Hiền thả mình xuống thật, mình chắc không lết nổi về nhà mất.
Thật may Biện Bạch Hiền hôm nay khỏe mạnh bất ngờ, cậu ấy không hề dừng bước mà còn đi nhanh hơn, dịu giọng nói với anh:
- Không mệt, Lộc Hàm, em rất nhẹ.
- Ừm - Lộc Hàm nhoẻn miệng cười, ngước mắt nhìn mấy ngôi sao xa tĩnh lặng phía trên, không hiểu sao lại nhớ tới Ngô Thế Huân. Người nọ so với vật đang sáng lấp lánh kia quả rất giống nhau. Đẹp như vậy, hoàn hảo như vậy, chỉ tiếc là ở quá xa, mình không thể với tới, cũng không dám với tới.
Thế nhưng, thỉnh thoảng, ký ức về người kia giống như một cánh cửa hỏng chốt, chỉ cần vài cơn gió thổi tới liền bung ra, mặc sức tràn lan trong tâm trí lại cứa vào tim đến nhỏ máu từng giọt, chẳng cách nào chữa lành...
Lộc Hàm nghĩ đến đây nước mắt đã tự động rơi xuống, chẳng phải là mình khóc, chỉ là ký ức bỗng ùa về, lan tràn ra bên ngoài.
- Lộc Hàm?
Nước mắt nóng bỏng rơi xuống cổ áo người kia, thấm ướt cả áo sơ mi trắng, lại khiến giọng người ấy trở nên lo lắng không thôi.
- Em khó chịu ở đâu sao?
Lộc Hàm ở phía sau lắc đầu quầy quậy, cúi đầu dụi mắt vào gáy người kia:
- Không phải, ... chỉ là, tim có hơi đau ...
Cảm thấy cơ thể người phía trước hơi cứng lại, muốn nói gì đó nhưng lại thôi, mà Lộc Hàm chợt suy nghĩ biết đâu tâm sự với Biện Bạch Hiền có thể nhẹ lòng một chút, liền vừa khịt mũi vừa cười haha kể lể:
- Bạch Bạch, trong một năm qua anh luôn tự hỏi, Ngô Thế Huân ấy, cậu ta sống có tốt không? - đưa tay vỗ nhẹ lên đầu mình một cái, lại tiếp: - Ngốc thật! Cứ lo lắng làm gì không biết, nhìn bộ dáng đạo mạo của cậu ta đủ biết một năm qua cậu ta sinh hoạt rất điều độ rồi.
Người phía trước thủy chung không nói một câu, bên tai chỉ nghe được tiếng hít thở nặng nề của cậu ấy.
- Nhưng anh không trách được Ngô Thế Huân, tình cảm không phải đồ vật, chỉ cần cầm chắc nó sẽ không rơi ra. Huống hồ ... Hi Văn lại xinh đẹp, dịu dàng như thế ...
Nói đến đây liền nghẹn lại, mũi bị tắc hít thở khó khăn, cứ sụt sịt mãi. Sau cùng vì mệt chẳng muốn nói thêm, ngước mắt nhìn về phía trước đã thấy khu ký túc xá sừng sững. Liền vui mừng vỗ vỗ vai người kia:
- Phòng anh kia rồi, Bạch Hiền, cậu thả anh xuống được rồi.
- Chìa khóa phòng đâu? - Người kia sau một hồi yên tĩnh cuối cùng cũng chịu hỏi một câu, thanh âm cứng rắn quyết không để anh cứ như vậy mà xuống khỏi lưng.
Lộc Hàm bối rối cúi đầu lục tìm chìa khóa trong túi quần, cảm thấy thằng nhóc Bạch Hiền hôm nay có hơi đáng sợ, liền ngoan ngoãn giao chìa khóa cho cậu ta.
Người kia rất nhanh mở cửa cạch cạch hai tiếng, sau khi đóng cửa lại mới chậm rãi đặt anh xuống đất. Mà Lộc Hàm mất vài phút sau mới đứng vững nổi, vừa ôm đầu vừa ngước nhìn người đối diện, cảm giác thằng nhóc Biện Bạch Hiền hôm nay cực kì cao lớn, chợt giật mình một cái.
Biện ... Bạch Hiền rõ ràng không thể cao như vậy được, đây là ... đây là ...
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip