Chương 33

Trời sau đó không có mưa nữa, nhưng ở giữa rừng rậm hoang vu, càng về đêm càng lạnh. Anh và Ngô Thế Huân từ đầu đến chân lại ướt sạch, bị gió đêm thổi xuống lạnh buốt như kim châm.

Lộc Hàm nghĩ mình dù có chịu lạnh một chút cũng không sao. Bao nhiêu năm đi tập kích tội phạm đã sớm quen rồi. Nhưng mà Ngô Thế Huân đang bị thương nặng như vậy, nhiễm hàn khí chắc chắn tình hình sẽ càng tồi tệ thêm.

Người kia lúc này đã nhắm mắt dưỡng thần, một tay gác lên trán, tay kia vẫn nắm tay anh không buông. Sắc mặt cậu ấy nhợt nhạt như tờ giấy, mồ hôi chảy ra lấm tấm, đôi mày dài khẽ nhăn.

Lộc Hàm trong lòng đau xót không yên, nhấc điện thoại lên cố gọi đi vài cuộc nhưng đều không được. Vươn tay đặt lên trán Ngô Thế Huân đã thấy nóng rẫy. Bèn nhích người về phía trước, vòng tay ôm chặt lấy người kia, đầu áp lên vai, mong rằng bản thân có thể giữ ấm cho Ngô Thế Huân.

Người kia hơi giật mình,chậm rãi mở mắt, cúi đầu nhìn anh:

- Làm gì thế?

Lộc Hàm ngước lên, cắn môi, nhẹ giọng đáp:

- Tăng nhiệt cho cậu.

Người phía trước hơi chau mày, hất hàm:

- Không cần, em qua bên kia đi.

Lộc Hàm ở trong lòng người kia lắc đầu quầy quậy, không hiểu cậu ấy sợ cái gì, mình rõ ràng là muốn giúp đỡ.

Chỉ nghe thấy một tiếng thở dài kìm nén:

- Em quả thật tăng nhiệt cho tôi rồi...  ngừng một lát, cúi đầu nhìn xuống, bất đắc dĩ nói - nhích thân dưới ra một chút...

- A... tôi xin lỗi...

Lộc Hàm lúc này mới bừng tỉnh, nhận ra vừa rồi mình ngả hết về phía cậu ấy quả thật đã áp sát quá rồi.

Mặt đỏ bừng bừng hơi nhích ra phía sau, tuy vậy vẫn không dám nới lòng vòng ôm. Ở khoảng cách gần như vậy bản thân mình cũng nóng rực mà tim còn đập loạn không thôi. Đã lâu rồi không được ôm người này, cảm giác vẫn hồi hộp như xưa.

Anh và Ngô Thế Huân xa nhau một năm, không ngờ lại làm hòa trong tình cảnh thảm hại này. Rõ ràng là do mình cứng đầu, một chút cũng không nghĩ đến cảm nhận của cậu ấy. Bản thân tuy lớn hơn người kia 4 năm, nhưng suy nghĩ nông cạn như một đứa trẻ, vì vậy mà khiến Ngô Thế Huân chịu khổ không ít, hôm nay còn đổ máu vì mình rồi.

Càng nghĩ càng thấy buồn, hít thở cũng không thông, nhìn vết thương chảy máu đỏ sậm kia lại nhịn không được mà trào nước mắt, kể từ ngày bỏ cậu ấy đi chưa bao giờ khóc nhiều như hôm nay, lòng cũng đau như cắt.

Bất chợt, cái gì đó lành lạnh còn mềm mại chạm lên trán, giọng nói người kia trong đêm đen tịch mịch dịu dàng như nước:

- Đừng suy nghĩ lung tung. Tôi yêu em, tôi tình nguyện vì em mà chịu khổ, không phải lỗi của em, rõ chưa?

- Tôi biết rồi ... đừng nói nữa...

...

Tảng sáng, mặt trời đã bắt đầu nhô lên, ánh nắng nhàn nhạt rọi xuống, hắt lên khuôn mặt tuấn tú của Ngô Thế Huân từng vệt vàng trắng.

Thấy người kia mi mắt khẽ rung, Lộc Hàm vội giơ tay che lại ánh mặt trời.

Lộc Hàm cả đêm không dám ngủ, duy trì tư thế giữ chặt vết thương cho Ngô Thế Huân. Toàn thân đã cứng đơ như tượng sáp, ngay cả giơ tay lên cũng cảm thấy khó khăn.

Ngẩng đầu nhìn lên trên, sốt ruột không biết đã có ai phát hiện anh và Ngô Thế Huân biến mất chưa. Nếu cứ kéo dài như thế này chỉ sợ cậu ấy không chịu đựng nổi...

- Lộc Hàm ca!! Đội trưởng Ngô!!

- Lộc Hàm ca! Anh ở đâu?!

Từ xa bỗng truyền đến rất nhiều tiếng gọi, nghe không giống cảnh sát Khánh Sơn, rõ ràng là giọng đám anh em Bắc Kinh. Nhưng sao họ biết mà tìm đến?...

Lộc Hàm không nghĩ ngợi nhiều, vội đứng bật dậy, nhưng do đã ngồi quá lâu nên hai chân mất hoàn toàn cảm giác, tê cứng đến đau buốt, loạng choạng muốn ngã. Chật vật bám vào thành hố, dùng hết sức bình sinh gào lên:

- Biện Bạch Hiền!! Độ Khánh Tú! Anh ở đây!

Tiếng gọi ngừng trong giây lát, tiếp sau đó là tiếng bước chân gấp gáp cùng tiếng những cành cây khô bị gẫy răng rắc.

Vài phút sau cái đầu nhỏ của Biện Bạch Hiền xuất hiện bên trên miệng hố. Anh còn chưa kịp định thần đã thấy thằng nhóc đó òa lên khóc như mưa:

- Lộc Hàm!! Anh đêm hôm chạy vào rừng làm cái gì hả?! Anh có bị điên không?!

Ngay sau đó Phác Xán Liệt cùng Kim Chung Nhân cũng chạy đến, thân hình cao lớn che lại toàn bộ ánh nắng phía trên:

- Lộc ca -  Phác Xán Liệt khuôn mặt ẩn hiện lo lắng, ánh mắt nhìn về phía Ngô Thế Huân - Đội trưởng sao thế?

Lộc Hàm mím chặt môi, giọng nói lại run run:

- Cậu ấy bị chông tre đâm vào sườn, đêm hôm qua mất rất nhiều máu.

Phác Xán Liệt ngồi xuống, nheo mắt, rướn người nhìn rõ hơn, nhẹ giọng trấn an:

- Lộc ca, anh sơ cứu rất tốt, yên tâm, không nguy hiểm đến tính mạng đâu. Chúng ta kéo đội trưởng lên đã.

Kim Chung Nhân nghe vậy lập tức xoay đầu vẫy tay gọi ai đó phía sau:

- Bên này, đem cáng tới đây!

Ngay tức khắc nghe thấy chất giọng mừng rỡ của Hoàng Tử Thao cùng Độ Khánh Tú.

- Tìm thấy rồi sao, hai người họ có sao không?

Kim Chung Nhân gấp gáp trả lời:

- Lộc Hàm ca có vẻ không sao, nhưng đội trưởng bị thương rồi.

Lại nghe thằng nhóc Hoàng Tử Thao hốt hoảng:

- Sao đội trưởng hay bị thương thế? Thân thủ tốt lắm cơ mà ...

Lộc Hàm bên dưới nghe được, chỉ muốn khâu cái miệng thối của cậu ta lại.

Công tác giải cứu được thực hiện rất nhanh chóng, gọn gàng. Căn bản bọn họ đều là cảnh sát, kinh nghiệm giải cứu đầy mình, chỉ vài phút đã đưa được Ngô Thế Huân lên phía trên.

Lộc Hàm thì càng dễ dàng hơn, Biện Bạch Hiền chỉ cần quăng dây xuống, anh đã lập tức đu dây trèo lên được, cảm thấy làm cảnh sát thật có nhiều mặt lợi.

Phác Xán Liệt lúc này nửa ngồi nửa quỳ bên Ngô Thế Huân, cúi đầu thật thấp xem xét vết thương, hồi lâu sau liền hỏi:

- Đội trưởng, cậu cảm thấy thế nào?

Ngô Thế Huân nằm trên cáng hơi cựa quậy, mỉm cười đáp:

- Hơi khó chịu thôi. Chông tre cắm từ lâu, bị bào mòn ít nhiều, độ sát thương không lớn.

- Cậu đợi một chút, xe cấp cứu đang đến rồi.

Ngô Thế Huân chậm rãi gật đầu, ánh mắt lướt qua đám anh em Bắc Kinh một lượt:

- Cảm ơn mọi người, làm phiền rồi.

***

Xe cứu thương quả thật đến sau đó vài phút, nhanh chóng di chuyển Ngô Thế Huân đến bệnh viện thành phố Khánh Sơn Bắc.

Lộc Hàm cùng đám anh em Bắc Kinh ngồi đợi ngoài phòng cấp cứu trong lòng nóng như lửa đốt.

Phác Xán Liệt không yên tâm giao Ngô Thế Huân cho bọn họ liền xin một chân vào bên trong.

Biện Bạch Hiền lúc này mới bực bội đến gần Lộc Hàm, cau mày hỏi:

- Lộc ca, anh chưa trả lời em, nửa đêm giông bão anh chạy vào rừng làm gì?

Lộc Hàm ngẩng đầu nhìn Biện Bạch Hiền, nhỏ giọng giải thích:

- Trịnh Huy chạy vào đó trước, anh sợ cậu ta nghĩ quẩn, liền đuổi theo. À phải rồi - Lộc Hàm sực nhớ ra, suốt thời gian vừa rồi mải lo lắng cho Ngô Thế Huân quên khuấy mất thằng nhóc kia - Cậu có thấy Trịnh Huy không?

Biện Bạch Hiền gật đầu:

- Có, anh ta ở đồn Khánh Sơn, vẫn đi làm bình thường.

Lộc Hàm ngớ người:

- Không phải hôm qua cậu ta chạy vào rừng sao?

- Cái này em cũng không rõ - Biện Bạch Hiền nhún vai, hồi lâu sau lại thở dài, hỏi: - Anh vì lo lắng cho Trịnh Huy mà mưa gió không màng chạy vào rừng tìm cậu ta, Ngô Thế Huân không nói gì sao? Nếu là em, thấy người mình yêu lại hi sinh vì người khác như vậy, em sẽ đau lòng lắm.

Lộc Hàm hiếm khi nghe Biện Bạch Hiền giở giọng triết lý như vậy có hơi bất ngờ, ngập ngừng đáp:

- Anh cũng không lo lắng cho Trịnh Huy tới mức đó. Chỉ là suy nghĩ, nếu cậu ấy có mệnh hệ gì thì chính anh là người có lỗi.

Biện Bạch Hiền gật đầu như đã hiểu, lại im lặng không nói gì nữa.

- Nhưng tại sao các cậu biết mà đi tìm anh?

Lộc Hàm chợt nhớ ra, vội hỏi người trước mặt.

- Bọn em từ Bắc Kinh đến Khánh Sơn sáng sớm hôm nay - Biện Bạch Hiền gãi cằm nhớ lại - Về ký túc xá không thấy anh và đội trưởng, gọi điện cũng không được bèn đến đồn Khánh Sơn hỏi đồn trưởng Hạ. Ông ấy nói lần cuối cùng gặp hai người là ở nhà hàng Hải Hưng. Bọn em liền đến đó yêu cầu ông chủ cho xem camera trước quán, thấy được anh và Ngô Thế Huân chạy về phía khu rừng. Đoán là trong rừng thế nào cũng đầy cạm bẫy liền mang theo dây thừng và cáng, Phác Xán Liệt còn cẩn thận đem bông băng theo, thật may là cứu được hai người.

Lộc Hàm nghe xong xúc động không kìm nén nổi. Vội vòng tay ôm lấy Biện Bạch Hiền, vỗ lưng cậu ấy:

- Cảm ơn các cậu nhiều lắm, nếu các cậu không đến kịp Ngô Thế Huân không biết sẽ ra sao.

Khuôn miệng Biện Bạch Hiền đột nhiên vẽ ra ý gian manh:

- Đúng vậy, bọn em đến vừa kịp lúc, cho hai người ở bên nhau cả đêm có thời gian làm hòa.

Lộc Hàm giật mình:

- Sao cậu biết?

Người phía trước đôi mắt nheo lại nhìn ra xa xăm, đưa tay vuốt cằm vài cái bày ra bộ dạng của cao nhân đắc đạo, gật gật gù gù đáp:

- Dễ thấy lắm. Ánh mắt hai người nhìn nhau, ờm,... xuân tình sóng sánh, sắc hồng ngập trời, tình ý dập dềnh, ...

- Thôi được rồi... cậu... không cần phải nói nữa.




Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip