C81,82: Điều khổ sở nhất trong tình yêu
Phi Nhung làm sao có thể an lòng mà quay trở về phòng ngủ. Lúc này cô đang đứng ngay trước cửa đại sảnh để chờ xem Tiêu Đài có đưa được người đàn ông ấy quay trở lại hay không.
Dù cô có ghét, có hận anh như thế nào thì giờ anh đang bị bệnh, nói thì tuyệt tình thế thôi nhưng cô cũng là người có trái tim biết sinh ra máu thịt thì làm sao có thể nhẫn tâm bỏ mặc anh cho được, dẫu sao đó cũng là người cô từng thương, còn là mối tình đầu của cả một thanh xuân.
"Nếu không buông bỏ được thì đừng tự lừa dối lòng mình. Kẻ chạy người theo, quanh quẩn mãi cũng chỉ có tổn thương và dằn vặt, vậy xứng đáng hay không?"
Giọng nói trầm thấp của Thoại An chợt vang lên từ phía sau khiến người phụ nữ thoáng giật mình.
Nếu dễ buông bỏ như vậy thì cả cô và người đàn ông ấy đâu khổ sở như bây giờ.
"Anh hai... Em không biết phải làm sao cả! Nhìn Mạnh Quỳnh như thế thật sự trong lòng em có rất nhiều cảm xúc khó tả, nhưng mỗi khi nghĩ về chuyện trước đây thì lòng em lại trở nên nguội lạnh."
"Em lắng nghe con tim mình đi. Xem nó thật sự hướng về Tiêu Đài hay là Mạnh Quỳnh. Giữa một người cho em tình yêu chân thành, sự bao dung, ân cần ở bên lo lắng cho em hơn ba năm qua và một người em đơn phương suốt năm năm nhưng lại nhận về trái đắng. Nếu là anh, anh sẽ chọn người yêu mình, có như vậy sẽ không phải nặng lòng suy nghĩ hay chịu nhiều tổn thương."
Lời của Thoại An như đang giúp em gái mình xua tan sự mịt mờ giữa hai con đường mà cô phải chọn.
Nhưng phàm là người trong cuộc thì mới thật sự thấu hiểu được cái cảm giác mà bản thân đang trải qua. Cô biết mọi người trong gia đình vì thương cô nên mới nghiêng về phía Tiêu Đài vì nghĩ rằng anh sẽ cho cô được hạnh phúc.
Riêng cô thì lại suy nghĩ khác, có lẽ bản thân không nên vội vàng đưa ra quyết định trong lúc đầu óc quá mông lung mà nông nỗi làm ra những chuyện thiếu suy nghĩ, để rồi mai sau lại ân hận trong muộn màng.
Chọn người yêu mình, đương nhiên sẽ được nhận những điều tốt nhất. Nhưng nếu là người mình không yêu nhưng lại ích kỷ giữ bên cạnh thì lại vô tình sẽ làm tổn thương người khác.
"Khi yêu, hai trái tim cần sự đồng điệu và thật sự hướng về nhau thì đó mới là hạnh phúc. Em biết anh hai và ba mẹ đang rất lo lắng cho em, muốn em chọn Tiêu Đài để được hạnh phúc, nhưng bây giờ em không thể vội vàng quyết định được. Em cần thêm thời gian để bình tâm trở lại. Có thể không nhất thiết là về bên ai đâu, điều quan trọng trong tình yêu là hết lòng hết dạ với đối phương. Nếu đã không làm được thì có miễn cưỡng cũng không trọn vẹn như một tình yêu đúng nghĩa."
Phi Nhung lần đầu tiên trải rõ lòng mình như một cách trấn an mọi người giảm bớt lo âu về cô. Khi nói xong cô còn khẽ cười với Thoại An.
Đúng lúc này Tiêu Đài đã quay trở vào và tình cờ gặp được hai người họ, anh nhìn Phi Nhung không cần đợi cô hỏi đã chủ động nói trước:
"Mạnh Quỳnh nó gọi trợ lý đến đón rồi. Anh nghĩ nó là người biết chừng mực nên em không cần phải lo lắng quá đâu."
"Em không lo cho ai cả. Anh với anh hai nghỉ ngơi đi, muộn rồi."
Lạnh nhạt nói xong cô liền đi thẳng vào nhà, để lại hai ánh mắt nam nhân nhìn theo bóng lưng cô mãi đến khi khuất dạng mới thôi.
"Vừa rồi cậu đã nói những gì với cô ấy?"
"Chỉ là mấy câu khuyên nhủ cần thiết thôi. Con bé bảo cần thêm thời gian để suy nghĩ, cậu có muốn chờ không?"
"Sẽ chờ, chờ đến khi nào cô ấy quyết định được thì thôi. Nhưng tôi nghĩ sẽ hơi lâu và cơ hội chắc cũng không cao đâu."
Tiêu Đài hơi cười, là nụ cười gượng gạo che giấu đi nỗi lòng của chính mình.
"Thôi thì tùy thuộc vào ông trời đi, duyên phận trời cao an bài tới đâu thì ta nhận đến đấy. Để xem cậu có số được làm em rể của tôi không đã."
Để an ủi người anh em của mình, Thoại An đã khoác tay qua vai anh, miệng mỉm cười, còn nói ra lời trêu đùa thành ý.
Đúng là số phận do trời sắp đặt, cái không được có muốn cũng không thành!
- ---------------
Gần hai giờ sáng, biệt thự Winner đã chìm vào tĩnh lặng vốn có của màn đêm.
Người đàn ông lững thững quay trở về căn phòng ngủ quen thuộc. Vẫn với thói quen không mở đèn như cũ, anh lê đôi chân nặng trĩu đi đến giường ngủ sau đó thả thân thể đầy mệt mỏi ngã xuống nệm.
Trong tầm mắt của anh vẫn là khung ảnh cưới quen thuộc, chẳng hiểu sao lúc này nước mắt lại lặng lẽ rơi xuống.
Trước đó anh đã tự nhủ với chính mình rằng sẽ không rơi lệ nữa, sẽ buông tay để người con gái ấy được hạnh phúc. Nhưng sao bây giờ anh lại nhớ cô đến nỗi bật khóc thế này, giọt nước mắt tinh khiết ấy lăn nhẹ từ khóe mi rồi hờ hững rơi xuống mặt nệm, phút chốc tan vào hư vô, cũng giống như cõi lòng từ lâu đã tan nát như anh bây giờ.
"Vậy là anh mất em thật rồi sao?"
Một câu hỏi trong tuyến giọng khàn đặc đầy nghẹn ngào khe khẽ vang lên, phá tan khoảng lặng. Một câu hỏi mà chẳng ai biết chắc được câu trả lời.
Chưa bao giờ anh thấy mệt nhọc như lúc này, hơi thở của anh đang rất nặng nề, người anh rất nóng, đầu anh rất đau còn đang không ngừng choáng váng. Nhưng tất cả đối với anh đều không bằng nỗi đau mất người yêu, và nỗi nhớ da diết đang từng phút từng giây xé nát cõi lòng.
Người đàn ông ấy cứ nằm miên man như vậy, trong đầu không ngừng nghĩ về Phi Nhung, mãi đến khi dần dần thiếp đi lúc nào cũng không hay biết. Kể cả khi từ trong mũi anh đang tuôn ra một dòng máu đỏ tươi, chầm chậm lăn dài xuống bên mặt mà anh cũng chẳng hề nhận ra.
Có lẽ vì quá mệt mỏi nên nhận thức trong anh đã chẳng còn được mạnh mẽ.
Tình yêu mà, không có đau khổ thì sao gọi là tình. Nhưng yêu một người đến nhận về trăm ngàn khổ ải vẫn không muốn buông tay thì đó mới là điều khổ sở nhất trên cuộc đời này!
_____
C82: Tiếp đón người yêu cũ
Kể từ cái đêm nếm trải đầy đau khổ đối với người đàn ông ấy thì đến nay thời gian cũng đã trôi qua được hơn một tháng.
Và hôm nay cũng là ngày đầu tiên anh có được sự tỉnh táo sau nhiều ngày qua bầu bạn với bia rượu.
Có lẽ sau cùng thì anh cũng đã nghĩ thông suốt nên lúc này mới mang nét mặt tươi tỉnh một chút để xuống nhà cùng với phong thái chỉn chu chứ chẳng còn lôi thôi xốc xếch, người toàn mùi rượu như trước.
Ngay giây phút Mạnh Quỳnh bước vào phòng bếp thì tất cả người làm trong nhà đều hết sức bất ngờ, vì đây là lần đầu tiên được trông thấy anh đích thân xuống bếp nấu ăn.
Sau một hồi đấu tranh tư tưởng thì dì Minh cũng lấy hết can đảm đến gần người đàn ông, cúi đầu nhỏ giọng khẽ nói:
"Dạ, thiếu gia muốn ăn gì thì cứ để tôi nấu cho ạ!"
"Không cần đâu, tôi muốn tự tay làm một ít bánh ngọt. Các người ra ngoài hết đi."
Mạnh Quỳnh đã nói như vậy rồi nên những người đang có mặt trong bếp lúc này cũng lặng lẽ rời đi theo như yêu cầu của người đàn ông ấy.
Chỉ còn lại một mình trong bếp, người đàn ông bắt đầu hăng say vào hành trình làm bánh của mình.
Một khởi đầu mới sau chuỗi ngày chìm đắm vào bi thương. Liệu rằng bão giông đã qua đi, có trả lại bầu trời trong xanh đầy nắng và gió cho người đàn ông ấy hay không?
- ---------------
《PHẠM GIA》
"Mami ơi, sao ba không thường xuyên ở nhà với tiểu Lam như lúc ở bên Mỹ vậy mami? Ở đây không ai chơi với tiểu Lam hết trơn."
Có một cô bé mũm mĩm, đáng yêu đang ôm trong tay một cô búp bê nhỏ nhắn xinh xinh, nhưng điệu bộ trên khuôn mặt non nớt ấy lại chẳng được vui vẻ. Còn than phiền với mẹ mình về vấn đề không có ai chơi cùng.
Trong khi đó kể từ ngày Nhược Lam đến đây thì Phương Khuê đã nghỉ hẳn công việc để ở nhà chơi với cô bé, Dương Sơn cũng giảm bớt công việc để bầu bạn với cô tiểu công chúa nhỏ này, rồi đến tất cả người làm trong nhà từ trẻ đến già đều tìm đủ mọi cách vui đùa với cô nhóc nhưng lại chẳng có một ai làm vừa lòng cô bé.
Thế mà bây giờ cô lại than phiền buồn chán vì không có ai chơi cùng thì thử hỏi xem là tại không có ai hay do cô bé quá kén chọn lúc nào cũng đòi Tiêu Đài chơi với mình, nên mới đẩy tất cả mọi người ra xa.
"Tiểu bảo bối lại buồn à? Vậy để cậu hai chơi với con ha!"
"Chơi với cậu hai chán òm, tiểu Lam muốn chơi với ba thôi!"
Đấy rõ ràng là như thế, đến Thoại An loi nhoi cỡ nào mà còn bị cô bé chê lên chê xuống khiến anh thở ra một hơi đầy bất lực, sau đó đi đến ngồi bên cạnh Phi Nhung, khẽ hỏi nhỏ cô một câu:
"Ba mà con bé muốn là ba nào vậy?"
"Tiểu Lam chỉ biết có mỗi Tiêu Đài thôi, chứ từ hôm gặp được Mạnh Quỳnh đến giờ có khi nào con bé nhắc đến anh ấy đâu."
"Nghĩ đi nghĩ lại thì thấy cậu ta cũng đáng thương, không chỉ mất vợ mà còn mất luôn con gái. Hậu quả này đúng là hơi nặng."
Thoại An chưa nghĩ kỹ, cũng chưa uốn lưỡi bảy lần đã thản nhiên thốt lên những câu nói mà khiến Phi Nhung lẫn Nhược Lam đều trố mắt lên nhìn anh.
"Cậu hai, cậu đang nói ai đáng thương vậy ạ?"
"Thì là ba ruột của con đó."
"Ba ruột..? Là cái người đã cùng mẹ tạo ra tiểu Lam đó hả cậu hai?"
Thoại An không trả lời mà chỉ gật đầu, sau đó chuyển hướng sang Phi Nhung, lại hỏi nhỏ cô thêm một câu:
"Bộ em chưa giải thích rõ ràng cho con bé hiểu hả?"
"Em đương nhiên là có giải thích nhiều lần rồi, nhưng con bé vẫn cứ không hiểu rõ. Lúc nào cũng chỉ biết mỗi Tiêu Đài thôi. Mà lỗi cũng do em mà ra, ngay từ đầu em không nên để Tiêu Đài sống chung rồi để anh ấy nhận là ba của con bé thì mọi chuyện đã không như bây giờ."
"Thì em cũng muốn tốt cho con bé thôi, ai mà không muốn con của mình lớn lên trong môi trường tốt, có đầy đủ cả ba lẫn mẹ. Nhưng giờ em tính sao, chẳng lẽ cứ lấp lửng như thế này mãi?"
Cô nhìn về phía cô con gái bé nhỏ đang tập trung chơi búp bê cách đó không xa, rồi mới nhỏ giọng trả lời Thoại An:
"Trước mắt em muốn để tiểu Lam từ từ hiểu được chuyện Tiêu Đài không phải là ba ruột của con bé, và mối quan hệ giữa em và anh ấy cũng như con bé đã nghĩ. Em muốn tiểu Lam tập cách chấp nhận rồi thích ứng lại từ đầu, dù sao thì Mạnh Quỳnh mới là ba ruột của con bé, em cũng nên đưa tiểu Lam về gặp ông bà nội. Như thế nào thì quan hệ máu mủ cũng không thể chối bỏ được, huống chi trước đó ba mẹ của Mạnh Quỳnh cũng rất yêu thương em."
"Cũng đúng!" Thoại An gật đầu tán thưởng, sau đó lại nhanh nhảu hỏi tiếp:
"Vậy còn chuyện của em và Tiêu Đài?"
"Chuyện đó em chưa nghĩ tới."
Nhắc đến vấn đề này thì nét mặt của Phi Nhung liền trầm xuống, thấy vậy Thoại An cũng không hỏi gì thêm.
Trên đời này chuyện mà không nên xen vào, đó là chuyện tình cảm của người khác. Đối với Thoại An thì anh thừa hiểu điều đó.
Trong lúc cuộc trò chuyện dần đi vào ngõ cụt và gian phòng khách trở nên yên lặng thì Quản gia Mạc từ bên ngoài bước vào, cúi đầu thông báo.
"Tiểu thư, có Nguyễn thiếu đến tìm, cậu ấy nói là muốn vào thăm bé tiểu Lam một chút."
"Thiêng thật ha, mới nhắc đã xuất hiện rồi. Cậu ta mà chết, đi cầu số chắc là linh nghiệm lắm đấy."
Lời nói bâng quơ trêu đùa của Thoại An vừa dứt thì anh đã nhận được ngay ánh mắt sắc lẻm của cô gái bên cạnh mình.
Có ai đời đường đường lại một Đại thiếu gia còn là tổng tài mà lại nói chuyện kiểu như thế không cơ chứ.
"Anh nói đùa thôi mà, em lườm gì kinh thế. Thôi, anh đi đây để em tiếp đón người yêu cũ cho thoải mái. Tiểu bảo bối, cất búp bê đi, có người đến chơi với con rồi kìa."
Nam nhân già đầu mà vẫn còn như trẻ con, anh nhìn từng người nói từng lời xong thì sau đó mới rời đi.
Nhìn vào Đại thiếu gia của nhà họ Phạm ai mà dám nghĩ năm nay anh đã tròn 29 tuổi đâu chứ. Tính tình cứ không chịu nghiêm chỉnh, bảo sao chả có cô nào thèm ngó tới.
"Bác ra mở cửa cho anh ấy vào đi."
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip