C95,96: Đánh liều một phen


《PHẠM GIA》

"Bà ngoại ơi, sao đến giờ mà mami vẫn chưa về nữa vậy ạ? Cậu hai, đi tìm mami cho tiểu Lam đi... Con nhớ mami!!!"

Đã hơn tám giờ tối nhưng hầu như ai nấy trong nhà họ Bạch sắc mặt đều vô cùng căng thẳng vì từ sáng đến giờ Phi Nhung vẫn chưa về nhà, mới đây họ gọi điện thì lại báo tín hiệu ngoài vùng phủ sóng.

Nhược Lam thì đã mè nheo vì nhớ mẹ, từ trước tới giờ dù bận thế nào đi chăng nữa thì Phi Nhung cũng chưa bao giờ xa cô bé quá lâu, nhưng lần này thì đã trôi qua tận mười mấy tiếng rồi mà không được gặp mặt nên cô bé đã vô cùng nhớ mẹ.

"Cậu hai đã kêu mấy chú đi tìm mẹ về cho tiểu Lam rồi nha, cả ba Tiêu Đài và ba Mạnh Quỳnh đều đang trên đường tới đây. Tiểu Lam đừng có khóc, lát nữa mẹ sẽ về với con ha!"

Phương Khuê cũng chẳng thể kìm được cảm xúc lo lắng đang ập đến mỗi lúc một dữ dội trong lòng mà phải lên tiếng:

"Tiểu An, con có biết ai là bạn của tiểu Nhung không? Đến đó hay là gọi điện xem con bé có sang chơi hay không?"

"Tiểu Nhung căn bản không có bạn, công ty thì ở bên Mỹ rồi nên làm gì có nhân viên hay đồng nghiệp nào ở đây đâu mà đi chơi. Ba mẹ đừng căng thẳng, chắc con bé đi đâu đó cho khuây khỏa thôi."

Đúng lúc Thoại An vừa nói xong thì hai chiếc ô tô sang trọng của Mạnh Quỳnh và Tiêu Đài cũng cùng lúc đỗ đến.

Hai người cùng lúc xuống xe, mặt chạm mặt nhưng lại không ai nói với ai câu nào mà chỉ nhanh chân chạy vào trong.

"A, ba tới rồi. Ba ơi, tiểu Lam nhớ mami, tiểu Lam muốn mẹ!"

Vừa nhìn thấy Tiêu Đài và Mạnh Quỳnh bước vào thì Nhược Lam đã lập tức rời khỏi vòng tay của Phương Khuê để chạy về phía của Tiêu Đài, thấy vậy anh cũng nhanh chóng dang tay ôm lấy cô bé bế lên.

Mạnh Quỳnh tuy có chút hụt hẫng và cảm giác hơi nhói nhói trong tim nhưng bây giờ điều mà anh lo nhất vẫn là thông tin của người con gái mình yêu.

"Vẫn chưa liên lạc được với tiểu Nhung sao hai bác?"

Anh nhanh chân bước đến chỗ mọi người đang họp mặt, lo âu cất lên câu hỏi. Nhưng Dương Sơn và Phương Khuê căn bản đã chẳng còn tâm trạng đâu mà trả lời câu hỏi của Mạnh Quỳnh, vì họ đã cho rằng tại anh mà Phi Nhung mới mất tích. Chỉ cần dây dưa với anh thì chẳng có lúc nào con gái của họ được bình yên nên sinh ra ngày càng chán ghét.

Chỉ có Thoại An là đếm xỉa tới anh mà thôi.

"Nếu có thông tin gì của con bé thì mọi người đâu có mang bộ mặt này ngồi đây. Mà sáng nay hai người rời khỏi tòa án khi nào? Tiểu Nhung có nói là đi đâu không?"

"Hơn tám giờ là tụi em ra về rồi. Tiểu Nhung ghét em như vậy thì làm gì có chuyện cô ấy nói cho em biết là sẽ đi đâu. Vả lại cả hai đi khác đường nên em cũng không biết gì, cứ tưởng cô ấy đã về nhà nhưng mãi đến khi anh gọi thì em mới biết là cô ấy mất tích."

"Mất tích là sao ạ? Có phải là không bao giờ được gặp lại mami nữa không ba? Hic..."

"Không phải vậy đâu con. Lúc chiều mẹ có nói với ba là mẹ phải đi công tác đột xuất, do đi vội quá mà mẹ quên báo cho tiểu Lam biết nên mẹ kêu ba sang đây với con nè. Tiểu Lam ngoan, đừng sợ nha! Mẹ đi vài ngày sẽ về thôi!"

Thấy tiểu Lam đã sắp khóc, Tiêu Đài liền dịu dàng dỗ dành. Cũng may là cô bé vẫn còn nhỏ nên chẳng nghi ngờ những gì anh vừa nói, nên đã vui vẻ trở lại.

"Vậy sao nãy giờ ba không nói sớm, làm tiểu Lam sợ!"

"Ba xin lỗi! Thôi giờ muộn rồi, tiểu Lam lên phòng ngủ nha con."

"Dạ! Nhưng mà tiểu Lam muốn ba kể chuyện cho tiểu Lam nghe một xíu rồi ngủ ạ!"

"Được, vậy giờ hai ba con mình lên phòng nha!"

"Dạ! Tạm biệt ông bà ngoại, tạm biệt cậu hai và chú Mạnh Quỳnh ạ! Chúc mọi người ngủ ngon, tiểu Lam đi ngủ trước đây!"

"Ừm, tiểu Lam của bà ngủ ngoan nha con!"

"Vâng ạ!"

"Con xin phép."

Tiêu Đài cũng cúi đầu xin phép Dương Sơn và Phương Khuê một tiếng rồi mới đưa tiểu Lam lên phòng.

Coi như về phần của Nhược Lam đã được giải quyết xong, mọi người cũng đỡ rối hơn phần nào. Nhưng đêm mỗi lúc một khuya mà vẫn không có tin tức gì của Phi Nhung khiến lòng họ như có lửa thiêu đốt.

*Ting.*

Đúng lúc này thì điện thoại của Mạnh Quỳnh chợt vang lên tiếng chuông thông báo có tin nhắn mới, vốn dĩ anh chẳng có tâm trạng để xem nhưng nghĩ lại biết đâu là tin nhắn của Phi Nhunggửi đến nên đã mở ra xem.

Thuê bao gửi đến tin nhắn đúng là số của cô, thấy vậy thì anh đã vô cùng vui mừng. Nhưng khi mở tin nhắn ra thì nội dung bên trong lại là những bức ảnh của một cô gái cả người nhuốm đầy máu đỏ, quần áo trên người còn ướt sũng, khuôn mặt của cô vì bị đánh mà sưng đỏ, rách cả khóe môi đến chảy máu.

*Reng reng reng.*

Còn chưa kịp nhìn rõ người trong ảnh có đúng thật là cô hay không thì lại có cuộc gọi được truyền tới, mà người gọi lại là số của Phi Nhung.

Sợ có chuyện chẳng lành nên Mạnh Quỳnh không vội báo với mọi người mà lại rời khỏi phòng khách, ra tận bên ngoài thì mới nghe máy.

"Tiểu Nhung, em đang ở đâu?"

[Chào anh, người yêu cũ của em! Cô ta đương nhiên là đang ở chỗ nên ở rồi, nơi này rất thú vị đó anh.]

Quả như anh suy đoán, cô đã thật sự gặp chuyện khi người giữ điện thoại của cô và đang nói chuyện với anh lại là một người khác, kẻ đó chẳng có ai ngoài Lại Minh San, người đàn bà đê tiện, lòng dạ hiểm độc.

"Lại Minh San, cô muốn sống thì tốt nhất mau thả tiểu Nhung ra. Cô cũng biết hậu quả thế nào khi đụng vào người phụ nữ của tôi mà đúng không?"

[Đương nhiên là biết chứ. Em cũng muốn sống, nhưng mà nếu thả cô ta ra thì không chết trong tay anh cũng chết trong tay kẻ khác thôi. Cho nên bây giờ em đang đánh liều một phen, nếu may mắn thoát được thì trở mình sống tiếp. Còn nếu xui rủi thì ít ra cũng có người bầu bạn trên đường xuống cửu tuyền.]

"Lại Minh San, cô..."

*Tút tút tút...*

_____

C96: Van xin

Người đàn ông còn chưa kịp nói dứt câu thì đầu dây bên kia đã tắt máy.

"Mẹ kiếp, con khốn."

Cơn thịnh nộ đạt đến đỉnh điểm khiến một người luôn trầm tĩnh như Mạnh Quỳnh nay lại phải thốt lên một tiếng chửi thề.

*Ting.*

Lúc này điện thoại lại truyền đến tin nhắn, anh liền mở ra xem ngay lập tức.

[Muốn cứu người thì đúng 12 giờ đêm nay đem mười tỷ đến căn nhà hoang bên bìa rừng S ngoài ngoại ô thành phố có con đường A dẫn vào. Nếu anh dám báo cảnh sát thì một người đã đi đến đường cùng như tôi sẽ quyết liều mạng với người con gái mà anh yêu. Lại Minh San này nói được là làm được.]

Đọc xong nội dung tin nhắn mà bàn tay người đàn ông siết chặt thành quyền, nổi đầy gân xanh trên mu bàn tay, điều đó cũng đủ hiểu sự tức giận trong anh đã đạt đến mức nào.

"Có tin của tiểu Nhung đúng không?"

Giọng nói lạnh lùng của Thoại An bất ngờ vang lên từ phía sau khiến Mạnh Quỳnh thoáng giật mình quay người trở lại.

Anh biết chuyện này dù sao cũng không nên giấu người nhà của cô và anh cũng cần có một người giúp mình trước khi lên đường đến cứu cô nên đã chọn cách nói thật cho Thoại An biết.


"Là Lại Minh San đã bắt cóc tiểu Nhung, nhầm mục đích tống tiền."

*Bụp.*

Người đàn ông chỉ vừa nói xong có mấy giây thì Thoại An đã đột nhiên sấn tới tung một cú đấm vào mặt Mạnh Quỳnh, khiến anh ngã xuống đất.

"Chính mày là kẻ khiến em gái tao phải khổ sở. Từ  lúc nó yêu mày thì đã chẳng có lấy một ngày hạnh phúc. Đến tận bây giờ khi kết thúc rồi cũng không được bình yên, chính mày và ả đàn bà đó là những kẻ nên chết hết đi cho xã hội này sạch rác."

Nghe thấy bên ngoài lớn tiếng, Dương Sơn và Phương Khuê cũng lật đậy chạy ra, lúc đến nơi thì đã thấy Mạnh Quỳnh lom khom đứng dậy, lấy tay lau đi vết máu trên khóe môi.

"Tiểu An, có chuyện gì vậy? Tiểu Nhung nó mất tích còn chưa đủ rối hay sao mà hai đứa còn gây chuyện đánh nhau nữa."

"Chính con người yêu cũ của nó là người đã bắt cóc tiểu Nhung đó ba. Rơi vào tay ả ta thì con bé nhất định phải thê thảm rồi. Một cú đấm thôi thì vẫn chưa là gì đâu."

Phẫn nộ nói rồi Thoại An liền quay qua túm cổ áo của Mạnh Quỳnh, muốn tiếp tục đánh nhưng anh thì vẫn trong thế bị động, không tấn công mà cũng không phòng thủ, thấy vậy Dương Sơn liền đi đến kéo Thoại An lui ra.

"Con có thôi đi không? Bây giờ không phải là lúc ẩu đả thế này, quan trọng là nhanh chóng tìm được tiểu Nhung bình an vô sự trở về."

Lúc Dương Sơn lớn tiếng chất vấn Thoại An thì bên này Mạnh Quỳnh đã quỳ xuống trước mặt cả nhà họ Phạm, khiến tất cả đều vô cùng kinh ngạc.

"Nguyễn Mạnh Quỳnh, cậu đang làm gì vậy hả?"

"Con xin lỗi hai bác, con biết tất cả là do con, trăm sai ngàn sai cũng từ con mà ra. Không bảo vệ được tiểu Nhung để ả đàn bà đó làm hại cô ấy cũng là lỗi của con. Nhưng con hứa là nhất định con sẽ mang tiểu Nhung bình an vô sự quay trở về, kể cả khi có phải đánh đổi cả mạng sống thì con cũng cam tâm tình nguyện. Xin hai bác hãy một lần nữa tin tưởng để con được đi cứu tiểu Nhung, tự tay con sẽ giải quyết chuyện này, trả một tiểu Nhung lành lặn về cho hai bác."

Những gì mà Mạnh Quỳnh vừa nói khiến cả nhà ba người họ Phạm đều lắng đọng. Phương Khuê thì từ lâu đã rơi nước mắt, bà vừa lo cho con gái vừa thương cho người đàn ông này cũng đang khổ sở không ít.

Bà đi đến đưa tay đỡ người đàn ông ấy đứng dậy, nhìn anh với đôi mắt đẫm lệ.


"Bác tin tưởng con! Nhanh chóng mang tiểu Nhung trở về nha!"

"Thôi được rồi, nếu cậu đã nói như vậy thì tôi cũng cho cậu thêm một cơ hội. Nhưng với thời hạn là hết đêm nay, nếu đến sáng mai vẫn không tìm được Phi Nhung thì phiền cậu đừng xen vào chuyện này nữa."

Dương Sơn cũng dứt khoát lên tiếng, nói xong ông liền đi đến dìu Phương Khuê vào nhà.

Trước đại sảnh hiện tại chỉ còn lại hai người đàn ông, nhìn Thoại An vẫn còn đang rất tức giận đứng đó, Mạnh Quỳnh trầm khàn cất lên một khẩn cầu.

"Anh có thể giúp em một chuyện được không?"

- ---------------

*Rào.*

Trong căn nhà hoang ở nơi vô cùng hẻo lánh, lúc này lại vang lên âm thanh tạt nước.

Giữa cái tiết trời rét buốt của mùa đông, ấy vậy mà lúc này cô đã bị tạt không biết bao nhiêu là thùng nước vào người, vì cứ bị đánh một lúc là cô lại ngất xỉu, cô ngất đi thì Lại Minh San lại cho người tạt nước để cô tỉnh dậy. Nên ngoài vết máu ra thì nước là thứ thứ hai luôn được dính trên da thịt của người con gái đáng thương ấy.

"Này, định đánh tiếp à? Cô mà còn đánh nữa là chết người đấy. Nhìn cô ta đi, chỉ mới mấy tiếng đồng hồ mà trên người đã đầy vết thương rồi, bọn này chỉ bắt cóc tống tiền chứ không có hứng đồng phạm với kẻ giết người đâu nhá."

Thấy Lại Minh San lại vung roi da định tiếp tục đánh cô khi cô đã tỉnh lại thì A Huân liền lên tiếng ngăn cản, khiến cô ta phải dừng tay, chầm chậm thu roi da trở về.

"Cũng đúng, da thịt của vị tiểu thư này chỗ nào cũng bị rách rồi. Áo trắng đã sớm nhuốm màu máu đỏ, nếu đánh tiếp chỉ sợ cô ta sẽ không trụ nổi đến lúc người đàn ông kia tới mất thôi."

Lại Minh San khinh khỉnh nói xong thì liền nhếch môi, rồi bỏ về bàn nhậu cùng hai tên đồng bọn.

Phi Nhung thân hình đầy máu, những nơi da thịt bị roi da đánh rách không ngừng đau rát, cổ họng khô khan vì thiếu nước cộng thêm cái rét lạnh bên ngoài đã khiến đôi môi khô nứt, nơi đó vẫn còn một vệt máu đã khô vương lại trên khóe môi.

Cô cũng muốn mở miệng nói chuyện lắm, nói với những con người kia rằng Mạnh Quỳnh sẽ không vì cô mà tới đâu, nhưng chút sức lực yếu ớt đã chẳng còn đủ để cô cất lời.

"Mày qua đó cho nó uống chút nước đi, không ăn thì cũng phải uống, kẻo chưa nhận được tiền thì con tin đã mất mạng rồi."

Nghe A Huân ra lệnh, tên thuộc hạ cũng nhanh chóng làm theo, mang nước đến cho cô uống mà Lại Minh San cũng không hề ngăn cản vì xét thấy những gì A Huân nói cũng không hẳn là sai.

Tên thuộc hạ bóp miệng cô để đổ nước vào, nguồn nước ngay lúc này đối với cô như một phao cứu sinh nên liền ra sức nuốt lấy nuốt để.

"Khụ khụ khụ...khụ..."

Vì nước bị đổ vào quá nhanh quá nhiều, cô nuốt chẳng kịp nên đã bị sặc, tiếng ho của cô ngay lập tức khiến đám người kia hả hê mà bật cười thật lớn.

"Haha....haha..."

Nước mắt của người phụ nữ đáng thương bỗng chốc rơi xuống, không phải vì đau mà là vì đột nhiên lại cảm thấy nhớ người đàn ông ấy vô cùng.

Nhưng rồi cô lại khẽ để lộ nụ cười chế giễu chính bản thân mình.

Cô đã tuyệt tình muốn ly hôn, muốn chấm dứt tất cả. Nay đã kết thúc, thì ai sẽ vì cô mà liều mình đến đây chứ.

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip