Chương 130: Lại làm trò cặn bã thì ông đây biến thành chó.
Tiêu Dã dùng tay che lại ngực mình, trái tim kịch liệt co rút đau đớn.
"Tiêu tổng," trợ lý Vương có chút lo lắng tiến tới, "Tiêu tổng, ngài không sao chứ?"
Tiêu Dã nhắm hai mắt, lắc đầu.
"Tôi không sao." hắn nói, "Tôi chỉ là nghĩ đến những gì mình đã làm với anh ấy trước đây, đột nhiên cảm thấy....những việc tôi làm trước kia, căn bản không xứng để anh ấy đối tốt với tôi như vậy."
"Haizz" trợ lý Vương thở dài, "Nào có cái gì xứng hay không xứng, chỉ có nguyện ý hay không thôi. Triệu tổng nguyện ý vì ngài mà đi xa đến mức này, đơn giản là vì ngài ấy yêu ngài."
Trái tim Tiêu Dã đột nhiên đập nhanh.
"Tôi nói thật, ngài đừng trách tôi quá thẳng thắn." trợ lý Vương nhỏ giọng nói, "Tôi theo Triệu tổng nhiều năm như vậy, ngài ấy móc tim móc phổi đối xử với ngài tốt như thế nào, tôi đều nhìn thấy hết toàn bộ. Bức ảnh mà ngài và....Phó Chu Minh hẹn hò bị người chụp được cũng là do tôi tìm thấy, nhìn những bức ảnh đó, đừng nói là Triệu tổng, đến tôi còn cảm thấy lòng nguội lạnh."
Tiêu Dã siết chặt tay, cả người căng thẳng.
"Ngoài công việc, mọi tâm sức còn lại Triệu tổng đều dồn cho gia đình, muốn chăm sóc cho hai cha con ngài và Nhạc Nhạc thật tốt, muốn giữ cho gia đình này luôn hạnh phúc ấm êm, nhưng ngài quay đầu liền bắt đầu ngoại tình thế kia, ai có thể chịu đựng được điều này a." gương mặt trợ lý Vương khổ sở, "Dù có yêu sâu đậm đến đâu cũng sẽ cạn sạch đi."
"Là tôi có lỗi với anh ấy." vẻ mặt Tiêu Dã hơi trầm xuống, "Đều do tôi khi đó quá cặn bã....."
"Nếu ngài thực sự cảm thấy có lỗi với Triệu tổng, thì từ nay về sau hãy thay đổi thật tốt, đối xử với ngài ấy tốt hơn đi." trợ lý Vương xót xa nói, "Cũng xin ngài...đừng để cho ngài ấy thất vọng nữa."
Nói thật, Vương Hách tuy rằng khẳng định mình là trai thẳng, nhưng có lẽ là quá thân cận với Triệu Hướng Hải, hắn thường sẽ sinh ra vài phần đau lòng vượt rào đối với Triệu Hướng Hải.
Hắn nghĩ, nếu mình không phải trai thẳng, thì một người đàn ông tuyệt phẩm như Triệu Hướng Hải đây, hắn đã sớm thừa dịp Triệu Hướng Hải và Tiêu Dã chia tay, cướp người về nhà, cúng bái dâng lên tình yêu như với Bồ Tát, nào còn có cơ hội cho Tiêu Dã đổi ý?
Triệu tổng tốt như vậy, hắn có báo đáp như thế nào cũng không quá. Cho dù hắn là người nằm dưới, hắn cũng sẽ rất vui vẻ.
Nghĩ đến đây, trợ lý Vương đột nhiên kinh sợ, suýt chút nữa quên đi thuộc tính trai thẳng của mình.
Hắn mặc niệm "rất xin lỗi bé cưng" với bạn gái ở trong lòng 3000 lần, lúc này mới bình tâm, tiếp tục nói với Tiêu Dã: "Vốn dĩ, một người trợ lý như tôi, không có tư cách nhiều lời về những chuyện của Triệu tổng. Nhưng mà...haiz, cứ nói ra đi vậy, hy vọng Tiêu tổng ngài có thể thật sự hiểu được lòng Triệu tổng."
Tiêu Dã trầm mặc hồi lâu: "Cảm ơn."
Trợ lý Vương không nói gì, gật đầu về phía Tiêu Dã, xoay người ra khỏi phòng bệnh.
Tiêu Dã ngồi một mình trên giường bệnh rất lâu, rất lâu.
Khoảng 10 giờ tối, Triệu Hướng Hải mới mang theo chút mùi rượu trở về phòng bệnh.
Anh đẩy cửa phòng ra, nhìn thấy bóng dáng Tiêu Dã vẫn ngồi như cũ, nhất thời sửng sốt: "Vẫn chưa ngủ?"
Tiêu Dã từ xa nhìn Triệu Hướng Hải: "Anh Hải, anh lại đây đi."
"Làm gì?" Triệu Hướng Hải cởi áo khoác ra, để sang một bên.
"Đến bên cạnh em." Tiêu Dã kiên trì.
Triệu Hướng Hải nhíu mày, ngồi xuống bên mép giường: "Có chuyện muốn nói?"
Tiêu Dã nhìn chăm chú khuôn mặt Triệu Hướng Hải thật lâu, sau đó, một bàn tay ôm lấy eo anh, xê tới, hôn lên môi Triệu Hướng Hải.
Triệu Hướng Hải bị nụ hôn bất thình lình này làm cho giật mình, theo bản năng muốn đẩy ra. Nhưng Tiêu Dã ôm rất chặt, Triệu Hướng Hải đẩy hai lần nhưng không đẩy ra được, bận tâm tên ngốc này vừa mới tỉnh lại không bao lâu, đành tùy hắn.
Tiêu Dã hôn càng lúc càng sâu, như thể đang ôm thứ quý giá nhất thế gian, thành kính mà hôn say đắm. Một lúc lâu sau, hắn mới dời đôi môi đi, lưu luyến tại gương mặt, vành tai và yết hầu của Triệu Hướng Hải.
"Anh Hải." giọng nói hắn trầm thấp nhẹ nhàng lên tiếng, trong ánh mắt mang theo đau lòng và chờ đợi, "Thực sự xin lỗi anh, để cho anh đau khổ lâu như vậy, để anh phải chờ em."
Triệu Hướng Hải hừ cười: "Đầu óc còn chưa tỉnh táo lại à? Nói năng lung tung gì vậy?'
"Em đòi hỏi anh nhiều năm như vậy, vẫn luôn yên tâm hưởng thụ sự tốt đẹp của anh, mà về sau em lại còn cặn bã đến vậy, ngược lại lại chọc anh một dao." Tiêu Dã ôm anh ngày càng chặt hơn, "Sau này anh trừng phạt em như thế nào cũng được, sau này em sẽ đối xử với anh thật thật tốt, thật đó. Anh không biết, em bây giờ nôn nóng muốn đối xử tốt với anh nhiều đến thế nào, muốn đem tất cả những thứ tốt đẹp nhất chất chồng chất đống bên chân anh."
Triệu Hướng Hải nhướng mày: "Sao hả, hôm nay đây là tới biểu lộ lòng trung thành với tôi?"
"Đúng vậy, tất nhiên là phải trung thành rồi." Tiêu Dã cười khổ, hôn lên sườn mặt Triệu Hướng Hải một cái, "Hiểu rõ lòng mình, biết trước kia em đã sai lầm nhiều đến thế nào, sau này nếu em lại không thay đổi, lại dở thói cặn bã, lại làm anh đau lòng, kiếp sau em có làm chó cũng không oán hận câu nào."
Triệu Hướng Hải cắt ngang: "Trước kia cậu vốn giống như một con chó lớn, nhe nanh gâu gâu sủa bậy, vừa ngu ngốc vừa phiền phức."
"Vậy anh còn muốn con chó lớn này nữa không?" Tiêu Dã dè dặt hỏi, "Muốn không, anh còn muốn không? Em đã thay đổi rồi, thật đấy, anh đừng ném em đi, mang về nhà một lần nữa thì thế nào?"
Triệu Hướng Hải nhìn ánh mắt vô cùng chờ đợi và khẩn cầu của Tiêu Dã, đứng lên, nhẹ bâng nói: "Xem tình hình đi vậy."
Tiêu Dã sốt ruột: "Đừng xem tình hình mà, em hiện giờ ngoại trừ chỗ của anh ra, anh còn có thể để em đi đâu?"
Triệu Hướng Hải ngồi ở bên kia, hàm ý cười, khoanh chân, cố ý trêu chọc: "Chẳng phải vẫn còn đủ loại tiểu minh tinh xinh đẹp xếp thành hàng dài sao?"
"Em chỉ cần anh." Tiêu Dã kiên định nhìn Triệu Hướng Hải, "Em thực sự chắc chắn, đời này, em chỉ cần anh."
_____Tác giả có lời muốn nói_____
Tra Dã: Gâu gâu gâu, chú chó trung thành của anh online rồi đây!
Triệu Hướng Hải: Ném đi, không cần!
Tra Dã: Tự chạy về lại rồi, cầu mang về nhà!
Triệu Hướng Hải: Còn phải xem tình hình như nào.
Tra Dã: Đang ngậm sẵn vòng cổ đợi anh! Cầu mang về nhà! Cầu mang về nhà!
-------------(-v-)--------------
Hế lu, D comeback r nèee, có ai còn nhớ D hong
Mấy tuần trước bận bù đầu bù cổ luôn, giờ mới thở được một tí r edit tiếp
Từ nay không chắc sẽ ra đều chương mỗi ngày được, nhưng chắc chắn sẽ ko drop truyện đâu. Mn cùng theo D đi đến hồi kết của tr nhó 🤗🤗
PS: nhớ giữ gìn sức khỏe của mình khoảng thời gian này nha mn. Dạo này xung quanh D nhiều người bị bệnh lắm luôn T.T
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip