Bài viết về sự tri ân

Một bài viết rất hay về sự tri ân. Chìa khóa để thành công là: thành tâm, thành thực và biết ơn.

有一天,有人问一位老先生,太阳和月亮哪个比较重要。那位老先生想了半天,回答道:“是月亮,月亮比较重要。”

/Yǒu yītiān, yǒurén wèn yī wèi lǎo xiānshēng, tàiyáng hé yuèliàng nǎge bǐjiào zhòngyào. Nà wèi lǎo xiānshēng xiǎngle bàntiān, huídá dào:“Shì yuèliàng, yuèliàng bǐjiào zhòngyào.”/

Một ngày, có người hỏi một lão tiên sinh, mặt trời và mặt trăng cái nào quan trọng hơn? Vị tiên sinh này nghĩ một hồi, rồi đáp: “Là mặt trăng, mặt trăng quan trọng hơn”.

“为什么?”

/Wèishéme/

Tại sao?

“因为月亮是在夜晚发光,那是我们最需要光亮的时候,而白天已经够亮了,太阳却在那时候照耀。”

/“Yīnwèi yuèliàng shì zài yèwǎn fāguāng, nà shì wǒmen zuì xūyào guāngliàng de shíhòu, ér báitiān yǐjīng gòu liàngle, tàiyáng què zài nà shíhòu zhàoyào.”/

"Vì mặt trăng phát sáng trong đêm, lúc mà chúng ta cần ánh sáng nhất, ban ngày thì đủ sáng rồi mà mặt trời lại chiếu sáng lúc đó."

你或许会笑这位老先生的糊涂,但你不觉得很多人也是这样吗?每天照顾你的人,你从不觉得有什么,若是陌生人偶尔帮助你,你就认为他人好, 还会分外感激;你的父母家人一直为你付出,你总觉得理所当然,甚至有时候还嫌烦。这不是跟“感激月亮,否定太阳”一样糊涂吗?

/Nǐ huòxǔ huì xiào zhè wèi lǎo xiānshēng de hútú, dàn nǐ bù juédé hěnduō rén yěshì zhèyàng ma? Měitiān zhàogù nǐ de rén, nǐ cóng bù juédé yǒu shé me, ruòshì mòshēng rén ǒu'ěr bāngzhù nǐ, nǐ jiù rènwéi tārén hǎo, hái huì fèn wài gǎnjī; nǐ de fùmǔ jiārén yīzhí wéi nǐ fùchū, nǐ zǒng juédé lǐsuǒdāngrán, shènzhì yǒu shíhòu hái xián fán. Zhè bùshì gēn “gǎnjī yuèliàng, fǒudìng tàiyáng” yīyàng hútú ma?/

Có lẽ bạn sẽ cười sự hồ đồ của vị tiên sinh này, nhưng bạn không thấy rất nhiều người cũng giống như vậy sao? Chăm lo cho bạn hàng ngày, bạn chẳng có cảm giác gì, nhưng nếu người lạ thỉnh thoảng giúp đỡ bạn một chút thôi bạn đã cảm thấy họ rất tốt rồi, thậm chí còn cảm kích họ. Bố mẹ, người thân của bạn luôn chăm lo cho bạn, bạn cho rằng đó là lẽ đương nhiên, thậm chí có lúc còn chê trách, phàn nàn. Đây chẳng phải cũng hồ đồ như “cảm kích mặt trăng, phủ định mặt trời” sao?

有个女孩跟妈妈大吵了一架,气得夺门而出,决定再也不要回到这个讨厌的家了!一整天她都在外面闲逛,肚子饿得咕噜咕噜叫,但偏偏又没带钱出来,可又拉不下脸回家吃饭。一直到了晚上,她来到一家面摊旁,闻到了阵阵香味。她真是好想吃一碗,但身上又没钱,只能不住的吞口水。

/Yǒu gè nǚhái gēn māmā dà chǎole yī jià, qì dé duó mén ér chū, juédìng zài yě bùyào huí dào zhège tǎoyàn de jiāle! Yī zhěng tiān tā dōu zài wàimiàn xiánguàng, dùzi è dé gūlū gūlū jiào, dàn piānpiān yòu mò dài qián chūlái, kě yòu lā bùxià liǎn huí jiā chīfàn. Yīzhí dàole wǎnshàng, tā lái dào yījiā miàn tān páng, wén dàole zhèn zhèn xiāngwèi. Tā zhēnshi hǎo xiǎng chī yī wǎn, dàn shēnshang yòu méi qián, zhǐ néng bù zhù de tūn kǒushuǐ./

Có một cô gái cãi nhau to với mẹ, tức giận lao ra cửa bỏ đi, quyết định sẽ không bao giờ quay lại cái nhà đáng ghét này nữa! Cả ngày cô đi lang thang ngoài đường, bụng đói cồn cào, khổ nỗi lại không mang theo tiền, nhưng cô cũng chẳng có mặt mũi nào về nhà ăn cơm. Mãi đến tối, cô gái đến gần cạnh một quán mì, ngửi thấy mùi hương thơm nức. Cô gái thực sự muốn ăn lắm, nhưng trên người lại không có tiền, chỉ có thể không ngừng nuốt nước bọt.

忽然,面摊老板亲切的问:“小姑娘,你要不要吃面啊?”

/Hūrán, miàn tān lǎobǎn qīnqiè de wèn:“Xiǎo gūniáng, nǐ yào bùyào chī miàn a?”/

Đột nhiên, chủ tiệm mì thân mật hỏi: "Cháu gái, cháu muốn ăn mì à?"

她不好意思地回答:“嗯!可是,我没有带钱。”

/Tā bù hǎoyìsi de huídá:“Ń! Kěshì, wǒ méiyǒu dài qián.”/

Cô gái lúng túng trả lời: "Vâng ạ, nhưng cháu không mang tiền."

老板听了大笑:“哈哈,没关系,今天就算我请客吧!

/Lǎobǎn tīngle dà xiào:“Hāhā, méiguānxì, jīntiān jiùsuàn wǒ qǐngkè ba!/

Chủ tiệm nghe xong cười lớn: “Haha, không sao, hôm nay coi như tôi mời!”

女孩简直不敢相信自己的耳朵,她坐下来。不一会儿,面来了,她吃得津津有味,并说:“老板,你人真好!”

/Nǚhái jiǎnzhí bù gǎn xiāngxìn zìjǐ de ěrduǒ, tā zuò xiàlái. Bù yīhuǐ'er, miàn láile, tā chī dé jīnjīnyǒuwèi, bìng shuō:“Lǎobǎn, nǐ rén zhēn hǎo!”/

Cô gái không tin vào tai mình nữa, cô ngồi xuống. Lúc sau, mì được mang ra, cô gái ăn ngon lành và nói: "Bác tốt quá!"

老板说:“哦?怎么说?”女孩回答:“我们素不相识,你却对我那么好,不像我妈,根本不了解我的需要和想法,真气人!”

/Lǎobǎn shuō:“Ó? Zěnme shuō?” Nǚhái huídá:“Wǒmen sù bù xiāngshí, nǐ què duì wǒ nàme hǎo, bù xiàng wǒ mā, gēnběn bù liǎojiě wǒ de xūyào hé xiǎngfǎ, zhēn qì rén!”/

Chủ tiệm nói: “Ồ, sao cháu nói vậy?” Cô gái đáp: “Chúng ta không hề quen biết, mà bác tốt với cháu như vậy, chẳng như mẹ cháu, căn bản không hiểu cháu cần gì và nghĩ gì, thật khó chịu!”

老板又笑了:“哈哈,小姑娘,我不过才给你一碗面而已,你就这么感激我,那么你妈妈帮你煮了二十几年的饭,你不是更应该感激她吗?”

/Lǎobǎn yòu xiàole:“Hāhā, xiǎo gūniáng, wǒ bùguò cái gěi nǐ yī wǎn miàn éryǐ, nǐ jiù zhème gǎnjī wǒ, nàme nǐ māmā bāng nǐ zhǔle èrshí jǐ nián de fàn, nǐ bùshì gèng yīnggāi gǎnjī tā ma?”/

Chủ tiệm lại cười: “Haha, cháu gái, bác chỉ cho cháu có một bát mì thôi, cháu đã cảm kích bác như vậy, thế mẹ cháu nấu cho cháu hơn hai mươi năm trời, cháu không phải càng nên cảm kích ư?”

听老板这么一讲,女孩顿时如大梦初醒,眼泪瞬间夺眶而出!她顾不得吃剩下的半碗面,立刻飞奔回家。

/Tīng lǎobǎn zhème yī jiǎng, nǚhái dùnshí rú dà mèng chū xǐng, yǎnlèi shùnjiān duókuàng'érchū! Tā gù bùdé chī shèng xià de bàn wǎn miàn, lìkè fēi bēn huí jiā./

Nghe chủ tiệm nói vậy, cô gái như bừng tỉnh sau cơn ngủ mơ dài, nước mặt đột nhiên trào ra! Cô không ăn được hết được bát mì, vùng dậy chạy về nhà.

才到家门前的巷口,女孩远远地看到妈妈,正焦急地在门口四处张望,她的心立刻揪在一起!女孩感觉有一千遍一万遍的对不起想对妈妈说。但她还没来得及开口,就见妈妈已迎上前来:“哎呀!你一整天跑去哪里了啊?急死我了!快进家把手洗一洗,吃晚饭了。”

/Cái dàojiā mén qián de xiàng kǒu, nǚhái yuǎn yuǎn dì kàn dào māmā, zhèng jiāojí de zài ménkǒu sìchù zhāngwàng, tā de xīn lìkè jiū zài yīqǐ! Nǚhái gǎnjué yǒu yīqiān biàn yī wàn biàn de duìbùqǐ xiǎng duì māmā shuō. Dàn tā hái méi láidéjí kāikǒu, jiù jiàn māmā yǐ yíng shàng qián lái:“Āiyā! Nǐ yī zhěng tiān pǎo qù nǎlǐle a? Jísǐ wǒle! Kuài jìn jiā bǎ shǒuxǐ yī xǐ, chī wǎnfànle.”/

Vừa đến đầu ngõ trước nhà, phía xa xa cô gái đã nhìn thấy mẹ mình đang lo lắng đứng ở cổng nhìn khắp nơi tìm con, trái tim cô gái lập tức như nghẹn lại, cô cảm thấy mình có hàng ngàn hàng vạn lời xin lỗi muốn nói với mẹ. Nhưng cô chưa kịp mở lời, thì mẹ cô đã chạy lại đón: “Ôi trời, con đi đâu cả ngày thế? Có biết mẹ lo lắng lắm không! Vào nhà nhanh rửa tay rồi ăn cơm.”

这天晚上,这个女孩才深刻体会到妈妈对她的爱。

/Zhè tiān wǎnshàng, zhège nǚhái cái shēnkè tǐhuì dào māmā duì tā de ài./

Đêm đó, cô gái ấy đã sâu sắc nhận ra tình yêu của mẹ dành cho mình.

当太阳一直都在,人就忘了它给的光亮;当亲人一直都在,人就会忘了他们给的温暖。一个被照顾得无微不至的人反而不会去感恩,因为他认为,白天已经够亮了,太阳是多余。

/Dāng tàiyáng yīzhí dōu zài, rén jiù wàngle tā gěi de guāngliàng; dāng qīnrén yīzhí dōu zài, rén jiù huì wàngle tāmen gěi de wēnnuǎn. Yīgè bèi zhàogù dé wúwēibùzhì de rén fǎn'ér bù huì qù gǎn'ēn, yīnwèi tā rènwéi, báitiān yǐjīng gòu liàngle, tàiyáng shì duōyú./

Khi mặt trời luôn ở đó, người ta sẽ quên đi ánh sáng mà nó đã mang lại;  khi người thân luôn bên canh, người ta sẽ quên đi sự ấm áp mà họ mang đến. Người mà được chăm sóc thật chu đáo kĩ càng ngược lại không biết ơn, vì họ cho rằng ban ngày đã đủ sáng rồi, mặt trời là không cần thiết.

希望我们每个人都知道太阳和月亮哪个更重要。

/Xīwàng wǒmen měi gèrén dōu zhīdào tàiyáng hé yuèliàng nǎge gèng zhòngyào./

Hi vọng mỗi chúng ta đều biết mặt trăng và mặt trời cái nào quan trọng hơn.

在现实生活中,我们往往忽视了自己已有的,认为他们是理所当然,对于自己没有的,又会抱怨命运的不公,仿佛这个世界欠我们很多。

/Zài xiànshí shēnghuó zhōng, wǒmen wǎngwǎng hūshìle zìjǐ yǐ yǒu de, rènwéi tāmen shì lǐsuǒdāngrán,
duìyú zìjǐ méiyǒu de, yòu huì bàoyuàn mìngyùn de bùgōng, fǎngfú zhège shìjiè qiàn wǒmen hěnduō./

Trong cuộc sống thực tế, chúng ta thường làm lơ bỏ qua những gì chúng ta đã có, cho rằng đó là lẽ đương nhiên, đối với những gì chúng ta không có, lại phàn nàn vận mệnh không công bằng, như thể thế giới này nợ mình nhiều lắm.

其实,感恩也可以是一种积极的生活态度。正如有些人听说,要感激那些伤害你的人,因为他磨练了你的意志;感激那些欺骗你的人,因为他丰富了你的经验;感激那些轻视你的人,因为他觉醒了你的自尊……

/Qíshí, gǎn'ēn yě kěyǐ shì yī zhǒng jījí de shēnghuó tàidù. Zhèngrú yǒuxiē rén tīng shuō, yào gǎnjī nàxiē shānghài nǐ de rén, yīnwèi tā mó liànle nǐ de yìzhì; gǎnjī nàxiē qīpiàn nǐ de rén, yīnwèi tā fēngfùle nǐ de jīngyàn; gǎnjī nàxiē qīngshì nǐ de rén, yīnwèi tā juéxǐngle nǐ de zìzūn…/

Thực ra, cảm ơn cũng có thể là một dạng thái độ sống tích cực. Cũng như ai đó nghe nói, biết ơn những người từng làm tổn thương mình, vì họ mài giũa ý chí cho bạn; biết ơn những người từng lừa dối mình, vì họ giúp bạn có kinh nghiệm phong phú; biết ơn những người coi thường mình, vì họ thức tỉnh sự tự tôn trong bạn...

要怀着一颗感恩的心,感谢命运,感激一切使你成熟的人,感恩周围的一切。你感恩生活,生活将赐予你灿烂的阳光

/Yào huáizhe yī kē gǎn'ēn de xīn, gǎnxiè mìngyùn, gǎnjī yīqiè shǐ nǐ chéngshú de rén, gǎn'ēn zhōuwéi de yīqiè. Nǐ gǎn'ēn shēnghuó, shēnghuó jiāng cìyǔ nǐ cànlàn de yángguāng/

Với một trái tim biết cảm ơn, cảm ơn vận mệnh, cảm ơn tất cả những người giúp bạn trưởng thành, cảm ơn tất cả mọi thứ xung quanh bạn.
Bạn biết ơn cuộc sống, cuộc sống sẽ ban cho bạn một dương quang rực rỡ.

©sưu tầm

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip