Chap 25
Tôi chết cho anh xem!
Hyun Joo thở dốc, buông lời đe dọa. Cô không ngại đối chất trực tiếp với Jeon JungKook nhưng lại cực kỳ, cực kỳ sợ tiếp xúc da thịt với anh, nhất là những khi cô không tình nguyện.
Mỗi lần Jeon JungKook chiếm hữu cô một cách cuồng bạo, Hyun Joo đều kinh hoàng khiếp đoản, hệt như con thỏ con bị tóm.
Muốn ngăn anh dừng lại, nhưng Hyun Joo thừa hiểu, một khi dục vọng chiếm hữu của Jeon JungKook đã đạt đến cao trào, anh đâu dễ gì buông tha cho cô.
Jeon JungKook đương nhiên sẽ không để cô chết dễ dàng. Anh cầm lấy vải rách, nhét thẳng vào miệng Hyun Joo, đề phòng cô cắn lưỡi tự vẫn.
Cơ thể trần trụi, mềm mại của Hyun Joo treo trên móc xích, từng đường nét gợi cảm, quyến rũ làm Jeon JungKook càng thêm ham muốn kịch liệt.
- Ư... ư...
Hyun Joo chỉ có thể kêu lên những âm thanh yếu ớt, trơ mắt nhìn tấm thân vạm vỡ kia đang quấn chặt lấy bản thân mình.
Jeon JungKook gục đầu lên vai Hyun Joo, há miệng cắn mạnh, khiến cho vùng da nhạy cảm lập tức in hằn vết răng.
- Tôi mê đắm cơ thể em đến chết đi sống lại!
Anh di chuyển ra phía sau lưng cô, bàn tay phải ôm lấy bụng Hyun Joo, nhẹ nhàng liếm láp phần vành tai, dọc xuống toàn bộ sống lưng thon thả.
Mỗi lần đầu lưỡi anh đưa qua, Hyun Joo đều run đến mức hô hấp không thông.
Cô nhắm chặt hai mắt, lồng ngực sắp vỡ nát, để mặc cho Jeon JungKook đang thỏa sức làm càn. Anh cúi thấp đầu xuống, liên tục xoa bóp bầu ngực to tròn, cao vút, thích chỉ nhìn ngắm hai nụ ngọc hồng phấn đang se lại như mời gọi.
- Xem này!
Jeon JungKook dùng ngón tay búng nhẹ lên viên ngọc hồng của Hyun Joo, cười để tiện khen ngợi:
- Em cũng muốn mà! Chẳng phải nó đang cứng ngắc lại hay sao?
Hai bàn tay to lớn sau khi đã xoa tới mềm nhũn bèn nhanh chóng ôm lấy lưng Hyun Joo, dùng lực đẩy mạnh phần ngực trần của cô ưỡn thẳng về phía anh. Jeon JungKook vừa chầm chậm đưa miệng lên ngực cô, lại vừa đảo mắt quan sát mọi chuyển biến tâm lý trên gương mặt xinh đẹp của Hyun Joo.
Cô thở mỗi lúc một nhanh hơn, tiếng xích sắt vang lên thêm giục giã.
- Ư... ưmmm... Hức!
Khuôn ngực cao vút bị miệng Jeon JungKook nuốt gọn, ra sức dùng lưỡi liếm tròn quanh đầu nhụy hoa, trêu đùa chúng không biết chán. Hyun Joo khóc rưng rức, nước mắt rơi cả xuống ngần cổ trắng nõn. Cô khóc đến đâu, Jeon JungKook đều nuốt sạch đến đó.
Bàn tay hư hỏng vuốt ve dọc hai bên bắp đùi mịn màng không chút tì vết, lục tìm tới vùng cấm địa.
Hyun Joo ra sức lắc đầu, sợ hãi tái xanh mặt.
- Chậc... Em chống đối, nhưng nó thì lại không! Nó dễ bảo hơn chủ nhân rất nhiều!
Jeon JungKook vẫn ngoạm chặt lấy ngực cô, hai mắt lim dim đắm say thưởng thức. Tuy nhiên, bàn tay đã bắt đầu nâng một chân Hyun Joo lên cao, ép cô phải đặt lên đùi lớn của anh trong tư thế chuẩn bị xâm nhập.
- Muốn nói gì không?
Anh khẽ cười, kéo tấm khăn nhét miệng của Hyun Joo ra. Miệng được giải phóng, tiếng khóc của cô càng vang to hơn.
- Xin anh! Tôi sợ lắm! Tôi không muốn!
Hyun Joo khổ sở van xin Jeon JungKook, nhưng lại bị anh hôn ngược trở lại, không cho phép nói tiếp.
Bàn tay hư hỏng tiếp tục vuốt ve thành vòng tròn quanh nơi nhạy cảm. Anh chạm tới đầu, Hyun Joo run rẩy đến đó. Cô khóc mỗi lúc thêm to, tiếng nấc nghẹn bị Jeon JungKook tham lam nuốt chửng.
- Aaaaa! Dừng lại! Tôi đau!
Ngón tay dài cứng ngắc kia trực tiếp đâm thẳng vào bên trong nơi tư mật của cô, hung hăng khuấy đảo. Mặc dù chỉ đưa một ngón trỏ, vậy mà Jeon JungKook vẫn cảm nhận rõ được sự chặt khít, không có bất kỳ chỗ hở nào.
Hyun Joo đau khổ kêu cứu trong tuyệt vọng, ngón tay nham hiểm vẫn hành hạ cô, làm Hyun Joo liên tục co thắt bụng dưới.
Jeon JungKook thỏa mãn cắn lên cổ cô, cười khẽ:
- Hyun Joo à, mang thai con của tôi, em sẽ có toàn bộ những gì em muốn. Tôi không truy cứu về vụ tai nạn của Ju Eun nữa, thứ tôi muốn bây giờ là em sinh cho tôi một đứa con. Vì vậy, chúng ta sẽ tận dụng toàn bộ thời gian này, chỉ để tạo con thành công!
Toàn thân Hyun Joo lạnh toát. Cô không nghe nhầm chứ? Jeon JungKook ép cô sinh con cho anh, vậy khác gì anh muốn dùng con cái để giam cầm cố cả đời.
- Không! Đừng mà, anh tha cho tôi! Đừng ép tôi mang thai!
Nhưng mọi chuyện đã muộn.
Jeon JungKook rút ngón tay khỏi người cô, sau đó cầm lấy vật nóng bỏng sớm đã trưởng lên khổng lồ, tàn nhẫn đâm mạnh vào nơi chặt khít quyến rũ.
- A...
Phía dưới bị tấn công mạnh bạo, Hyun Joo ngửa cổ kêu gào khản giọng. Cô khóc tới nỗi hai mắt sưng húp, cánh tay bị xích lại tê cứng, không có nơi bám víu.
Jeon JungKook ôm hai chân Hyun Joo, điên cuồng xâm nhập càng lúc càng sâu hơn. Tiếng kêu rên yêu kiều của người con gái hòa cùng tiếng da thịt va chạm làm đầu óc Jeon JungKook quay cuồng vì sung sướng.
Vì động tác của Jeon JungKook quá mạnh, Hyun Joo cảm thấy vô cùng đau đớn. Cô thở hổn hển theo từng cú thúc tàn nhẫn, phần ngực căng tròn còn bị răng Jeon JungKook đang ra sức day mạnh, bản thân gần như sắp chết đến nơi.
- Anh đi ra, đi ra khỏi tôi! Ư... ưm!
- Á... aaa! Đừng mà, đau quá! Van xin anh dừng lại đi! Tôi không chịu nổi nữa!
Mặc cho cô hết lần này tới lần khác van xin, Jeon JungKook vẫn tỉnh bơ, cứ thế ôm Hyun Joo mà điên cuồng chiếm hữu.
- Sao... sao vậy? Mới năm mươi phút thôi, cố chịu thêm tí nữa!
Mật ngọt phía dưới sớm bị hút sạch, lúc này đây, Hyun Joo chỉ tồn tại duy nhất cảm giác đau rát đến thừa sống thiếu chết. Khắp nơi trên da thịt cô đều ửng đỏ, chi chít những dấu răng cuồng bạo, đã không còn sức mà kêu gào nữa.
- Chết tiệt! Aaaaaa!!!
Jeon JungKook chửi thề, mồ hôi nhễ nhại, bắt đầu đi nước rút kịch liệt bên trong.
- Đau... Ưm!
Hyun Joo thì thào rên rỉ, hai mắt mờ đi, cảm thấy người đàn ông kia đang tấn công rất gấp gáp, ngay sau đó thắt lưng co giật mạnh, bên trong của cô lập tức bị một luồng chất lỏng ấm nóng xâm lấn.
Hyun Joo vì đau mà ngất đi. Trong khi tiềm thức rơi vào trạng thái hôn mê, cô vẫn nhớ được hình ảnh Jeon JungKook tháo xích sắt, bế cô đưa trở lại phòng ngủ.
Cứ ngỡ mọi chuyện đã dừng lại, nhưng Jeon JungKook lần này quả thực nổi điên. Nhận thấy Hyun Joo đã tỉnh, anh lại trèo lên người cô một lần nữa, đem hai chân Hyun Joo tách rộng ra.
Cô kinh hãi chống cự yếu ớt, dùng tay ngắn anh lại:
- Tôi xin anh! Quả thực tôi không chịu nổi!
Cô sẽ chết mất.
- Hừ! Tôi đã nói, chúng ta sẽ dành toàn bộ khoảng thời gian này để mang thai con! Em nên ngoan ngoãn mà nằm im cho tôi!
Jeon JungKook nghiến răng, trừng mắt cảnh cáo. Cùng với đó, vật khủng bố kia lại tiếp tục hung hăng thúc sâu vào trong cô lần nữa.
- Aaaa... Đau quá! Cứu tôi với!
- Nằm im!
Jeon JungKook quát lên, nhấc bổng Hyun Joo ngồi dậy, đặt cô yên vị trên bụng anh, phía dưới càng điên cuồng luận động
- Tôi giết chết anh! Khốn nạn!
Hyun Joo la hét thảm thiết, bị Jeon JungKook lại đè lật úp trên giường, hống hách xâm nhập từ phía sau.
Lần thứ hai cô vì đau mà ngất lịm. Jeon JungKook mặc kệ tất cả, ôm Hyun Joo phục vụ hết lần này đến lần khác, cho đến khi thứ anh để lại trong bụng cô chỉ còn sót lại chút ít ỏi.
Canh giữ cô ta thật nghiêm ngặt! Kẻ nào để cô ta trốn thoát, tôi vặn gãy cổ kẻ đó!
Trước khi rồ ga rời đi, Jeon JungKook còn không quên đưa mắt lườm toàn bộ người làm và vệ sĩ một lần. Kẻ nào người nấy không rét mà run, sợ sệt cúi rạp đầu tuân lệnh.
Hyun Joo đã tỉnh lại, toàn thân đau nhức vô cùng. Cô vừa đặt hai chân xuống giường, cả người tự động đổ rạp, khó nhọc kêu lên.
Hai đầu gối chân đập mạnh vào nhau, run rẩy từng hồi. Cô sợ sệt kéo cạp váy ngủ, phát hiện hai bắp đùi chi chít dấu răng cắn đó của Jeon JungKook, kéo dài lên tận vùng cấm.
- Ôi chao!
Hyun Joo xuýt xoa khổ sở, lông mày chau lại. Chỗ đó lại sưng vù, còn thoang thoảng mùi rượu vang. Đêm hôm qua, trong khi Hyun Joo ngất đi, Jeon JungKook cầm thú tới mức đổ rượu vào nơi ẩm ướt của cô, sau đó điên cuồng thưởng thức.
Lần này, Hyun Joo không khóc, cắn chặt môi chống tay đứng dậy, tập tễnh bước về phía cửa phòng. Cô muốn đi tắm, gột sạch những dấu vết hoan ái còn sót lại của đêm hôm qua.
Tay nắm cửa vừa mới vặn ra, bên ngoài là mười vệ sĩ đứng chặn hai bên lối đi. Utan phụ trách kiểm soát, đang tỉ mỉ dặn dò cấp dưới. Vừa trông thấy gương mặt tái xanh của Hyun Joo, Utan vội vã chạy lên ngăn cản:
- Go tiểu thư, ngài Jeon đã có lệnh, tiểu thư không được rời khỏi đây nửa bước!
- Tôi muốn đi vệ sinh!
Đôi môi Hyun Joo khô nứt, trắng bệch mấp máy.
Utan thu tay về, để cho cô rời đi. Mỗi bước Hyun Joo đi vô cùng khó khăn, phải bám tay lên tường, lết từng bước nhỏ. Nhìn bóng lưng cô độc của cô, trong lòng Utan bỗng dấy lên cảm xúc lạ thường.
- Để mình tôi ở lại trông cô ấy. Các cậu mau ra bãi sau tập luyện!
Utan bình thản nhắc nhở.
Lúc này, trên tầng chỉ còn lại mình anh và Hyun Joo. Hyun Joo bước đi đến đâu, Utan lại lặng lẽ đi theo phía sau cô tới đó.
- A!
Hyun Joo loạng choạng ngã dụi trên đất.
Utan muốn chạy tới đỡ, nhưng Hyun Joo đã cắn răng đứng dậy, tiếp tục bám tường bước tiếp. Nghị lực của cô không hề tầm thường, dù trong bất kỳ hoàn cảnh nào, cô vẫn có thể tự mình đứng dậy.
Tầm mắt Utan chợt dừng lại trên bắp chân và phần gáy trắng ngần của Hyun Joo. Đâu đâu cũng là những vết cắn, bầm tím, bằng chứng của một trận hoan ái vô cùng bạo lực và khủng khiếp.
- Utan!
Hyun Joo thở dài, thều thào gọi anh.
Nghe tiếng cô, Utan vội chạy tới, chưa kịp hỏi gì Hyun Joo liền đưa tay bám lấy bắp tay anh, khuôn mặt tái mét:
- Utan! Đỡ tôi chút! Tôi... không chịu nổi nữa!
Dứt lời, Hyun Joo thả lỏng cơ thể ngã dúi vào lòng Utan, hôn mê bất tỉnh. Utan vô cùng hoảng loạn, vội vàng bế xốc cô lên, sau đó chạy thục mạng xuống dưới tầng lầu, hò hét cấp dưới mau chóng báo tin cho Jeon JungKook.
Hyun Joo được đưa thẳng tới bệnh viện quốc tế thành phố, gấp rút cấp cứu.
Chỉ chưa đầy ba mươi phút sau khi được báo tin, Jeon JungKook lập tức có mặt.
- Chuyện gì thế hả? Tôi bảo các cậu trông chừng cô ấy cho thật tốt cơ mà? Cuối cùng xảy ra cái quái gì đây?
Jeon JungKook túm lấy cổ một vệ sĩ, gằn giọng chất vấn.
Utan vừa làm các thủ tục nhập viện cho Hyun Joo xong, trở về liền trông thấy cảnh này. Anh lấy hết can đảm, bước tới trước mặt Jeon JungKook ngăn cản:
- Jeon tiên sinh! Đây không phải lỗi của cậu ấy!
Nghe anh nói, Jeon JungKook thu tay lại, hừ lạnh vặn ngược:
- Ý cậu là do tôi?
- Đúng vậy, thưa Jeon tiên sinh!
Utan không nhẫn nhịn, gật đầu khẳng định chắc chắn.
Chỉ cần nhìn bóng lưng cô độc đến đáng thương của Hyun Joo, Utan không thể nào ngồi im được. Nhất là khi cô gọi anh, buông xuôi mọi thứ, ngả vào lòng anh một cách an toàn và tin tưởng đến như thế.
- Cậu nói cái gì? Thử nói lại cho tôi xem!
Jeon JungKook trầm giọng, đáy mắt lộ ý tức giận thấy rõ. Ngay khi nhận được tin báo Hyun Joo nhập viện, trong lòng Jeon JungKook nóng như lửa đốt, gấp rút tạt đầu các xe lưu thông khác, đạp ga tăng tốc lao vút tới bệnh viện.
Utan nhìn thẳng vào chủ nhân của mình, dứt khoát nói một tràng:
- Ngài hành hạ cô ấy cả đêm. Thử hỏi, một người con gái yếu ớt như vậy làm sao có thể chịu nổi nhu cầu sinh lý khủng khiếp kia cơ chứ?
Jeon JungKook hít sâu một hơi, đoạn đưa tay vo thành nắm đấm, nổi điên đấm mạnh lên tường, làm cho các khớp ngón tay như sắp vỡ nứt, nhưng tuyệt nhiên anh không cảm thấy đau.
Một cảm giác thất vọng cực điểm ùa về. Jeon JungKook dùng hai tay ôm lấy đầu, và mái tóc tới rối bù, tấm lưng to lớn run rẩy sợi hãi. Anh chỉ muốn giữa hai người có một đứa con để ràng buộc, không nghĩ lại khiến Hyun Joo đau đớn tới như thế.
- Người nhà của bệnh nhân Hyun Joo là ai?
Nữ bác sĩ tuổi ngoài năm mươi mở cửa đi ra, trên tay còn cầm theo sổ ghi chú kết quả khám bệnh.
Jeon JungKook vội vàng ngồi dậy, gật đầu đáp:
- Là tôi... Tôi là... chồng của cô ấy!
Ngay khi nghe anh giới thiệu mình là chồng của Hyun Joo, nữ bác sĩ đã nhăn mặt đầy khó chịu, ánh mắt khinh thường nhìn anh.
- Chồng ư? Được rồi! Anh đi theo tôi!
Theo lời bà ta chỉ, Jeon JungKook đi theo vào trong phòng làm việc, được chỉ định ngồi xuống ghế đối diện.
Bà là Onne, nữ bác sĩ có tiếng trong bệnh viện quốc tế.
- Anh có xu hướng SM phải không?
Khóe môi Jeon JungKook giật thót. Anh bối rối không biết phải trả lời sao, chỉ ngồi im nhìn onne đầy ngượng ngùng.
Bà thở dài, hai tay đan vào nhau, đặt trước mặt bàn, hừ lạnh nói tiếp:
- Nếu anh vẫn có xu hướng SM, tôi đề nghị anh cần phải chấn chỉnh lại ngay. Tử cung của bệnh nhân bị tổn thương nghiêm trọng, phải an dưỡng trong một thời gian dài. Còn tái phạm lần nữa, khả năng mang thai sẽ bị ảnh hưởng. Anh nghe rõ chưa?
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip