chap 49

Jeon JungKook đi đi lại lại trong phòng khách sạn, trên tay nắm chặt sợi dây chuyền của Hyun Joo đã bị anh cầm đến mức nóng ran. Mesaw, trùm mafia khét tiếng bậc nhất trong giới tội phạm, thân thủ bí hiểm, xuất quỷ nhập thần, ranh ma đến mức cả cục cảnh sát và quân đội đều phải gờm mặt.

Bảy năm trước, sau gần tám tháng ăn ngủ nơi đầu đường xó chợ, Jeon JungKook đã truy lùng được tung tích của Mesaw, thành công bắn trọng thương hắn nhưng vẫn để Mesaw chạy thoát.

Có thể nói, anh và hắn là kẻ thù không đội trời chung. Mesaw đã từng tuyên bố, giữa hai người họ nhất định chỉ còn một người được sống. Lần này, Hyun Joo đang ở trong tay hắn, chỉ e mười phần thì chín phần nguy hiểm đến tính mạng. Nơi anh đang ở tạm là một khách sạn hiện đại của thành phố, do đích thân Putney Ham sắp xếp. Căn phòng xa hoa, rộng lớn, từ cửa sổ có thể nhìn ra khung cảnh thành phố phía trước.

Hanry, SongHa và Ahn YunTae đang ngồi trên bàn uống nước, thỉnh thoảng lại đưa mắt nhìn về phía Jeon JungKook nói vài câu:

- Chúng ta cần phải nhanh chóng giải cứu thiếu phu nhân. Thời gian ở lại đây không thể kéo dài thêm được nữa! Chính phủ đã yêu cầu rút quân trở về nước càng sớm càng tốt!

Điều này Jeon JungKook đã biết. Nhưng Mesaw ở đâu, đến giờ anh còn chưa tìm ra.

Jeon JungKook kéo rèm cửa, tay phải vuốt cằm, ánh mắt đăm chiêu nhìn ra phía trước. Đối diện là một tòa nhà mười hai tầng, đứng từ vị trí của Jeon JungKook có thể nhìn được toàn bộ mọi chuyển động xung quanh.

Anh xoay lưng lại, vẫn trong tư thế dựa vào thành kính, cúi đầu ngắm nghía dây chuyền.

- Hanry, đem súng bắn tỉa đến đây!

- Hả? Sao lại là súng bắn tỉa?
Hanry giật thót, ngơ ngác nhìn anh hỏi nhưng vẫn đứng dậy, đến bên góc tủ chứa đồ lấy ra khẩu súng bắn tỉa, đem đến cho Jeon JungKook. Khẩu T-5000 được anh nạp đầy đạn, cẩn thận chỉnh lại nòng. Đột nhiên, Jeon JungKook kéo rèm, che lại toàn bộ cửa sổ, khuôn mặt tuấn mỹ hừ lạnh, xoay người chĩa thẳng ống ngắm lên phía trên sân thượng của tòa nhà trước mắt.

Ba người Ahn YunTae đứng phắt dậy, sốt sắng hỏi dồn:

- Có chuyện gì vậy?

Jeon JungKook đưa tay nâng tâm súng lên cao hơn, mi tâm nhíu chặt lại.

- Nằm hết xuống đi!

Ngoài trời, gió bấc nổi lên cuồn cuộn, kéo theo những làn bụi bay tứ phía. Có lẽ, bầu trời sắp chuyển mưa giông, bước chân của những người đi đường cũng trở nên vội vã và gấp gáp hơn bao giờ hết.

Jeon JungKook đẩy hé cửa sổ, đủ cho họng súng chui lọt qua một khe bé tí. Anh điều chỉnh súng chỉ bằng tay phải, dùng cằm định vị súng nằm đúng tư thế.

Thân hình khỏe khoắn đứng che chắn trước cửa, đầu gối chân hơi khuỵu xuống, góc nghiêng toàn mỹ với sống mũi cao vút càng làm người đàn ông quyền lực này thêm hoàn hảo hơn tranh tạc.

- Má ơi! Tôi nguyện xin chết với vẻ đẹp khủng khϊếp này!

Hanry âm thầm buốt nước bọt, lè lưỡi liếm mép đầy thèm khát. Nghe vậy, SongHa tức điên người, đưa tay véo mạnh vào tai Hanry chửi bới:

- Có tin tôi cắt lưỡi cậu không? Ai cho phép cậu yêu đương khi chưa có sự đồng ý của tôi hả?

Hanry oan ức muốn cãi gì đó liền bị Jeon JungKook ra hiệu giữ im lặng. Anh chăm chú điều chỉnh tâm súng, môi mỏng từ từ cong lên. Trên bầu trời âm u, mây đen cuồn cuộn, một tiếng sấm inh trời nổ vang.

Cùng với đó, ngón tay Jeon JungKook nhẹ nhàng chuyển động, lập tức bóp cò, tiếng sấm cùng đạn bắn tỉa nổ vang rền trời.

Đoàng… đoàng…

Khói súng bay tản mát, rơi cả xuống chân Jeon JungKook. Anh nhả cò, ném súng bắn tỉa về hướng Hanry, đạp cửa xông ra bên ngoài. Tòa nhà đối diện cách đây không xa, chỉ tốn gần mười phút là lên được sân thượng. Hanry cùng SongHa đuổi theo sát nút, còn Ahn YunTae tuổi cao nên không chạy theo sau.

Jeon JungKook bấm thang máy lên sân thượng, tay nắm chắc khẩu súng ngắn luôn được anh đeo bên hông. Ngay khi tiếng thang máy mở ra, anh tiếp tục cắm đầu chạy xộc lên trước, giơ chân đạp cửa. Sân thượng trống vắng, không gian yên tĩnh kỳ lạ. Jeon JungKook thu súng, nhàn nhã bước lên.

Trước mặt anh là một xác chết đang nằm gục trên vũng máu, bên cạnh hắn còn có súng bắn tỉa loại khác, họng súng chĩa thẳng về hướng cửa sổ phòng Jeon JungKook.

- Ối mẹ ơi! Thượng tướng bắn chết người rồi!

Hanry đưa tay che miệng, hoảng hốt kêu lên nhưng nhanh chóng được SongHa bịt chặt miệng. Xác chết bị bắn thủng một lỗ tròn ngay chính giữa trán, miệng vẫn còn há hốc, hai mắt trợn ngược. Có lẽ, ngay cả khi hồn lìa khỏi xác, hắn cũng không thể ngờ được rằng vì sao lại bị Jeon JungKook phát hiện ra tung tích một cách dễ dàng đến như thế.

Jeon JungKook lục soát thi thể gã sát thủ ngoại quốc, tìm được một vỏ USB mới cứng nhét trong túi quần. Tuy nhiên, anh không tìm thấy phần thẻ USB ở đâu. Ngẫm nghĩ một lát, Jeon JungKook quay sang SongHa, trầm giọng đề nghị:

- Gọi về cho Ahn YunTae, bảo ông ấy liên lạc với Putney Ham cử người đem cỗ thi thể này về nhà xác. Jeon JungKook tôi sẽ đích thân mổ tử thi!

Hai tiếng sau, đúng như những gì anh yêu cầu, xác chết của gã sát thủ được đặt yên vị tại nhà xác bệnh viện. Putney Ham nghe tin Jeon JungKook bắn chết người, lại còn đòi tự tay mổ tử thi, không khỏi kinh hãi đến run bần bật.

Jeon JungKook chỉ lạnh lùng nói vài câu trấn an ông ta:

- Ám sát Thượng tướng và Tổng Tư Lệnh cấp cao, chắc chắn đất nước các ông sẽ phải chịu phạt. Nhưng Jeon JungKook tôi không muốn làm to chuyện. Ông đáp ứng yêu cầu của tôi thì tôi cũng sẵn sàng giữ kín chuyện này!

Putney Ham nghe xuôi tai, lập tức gật đầu cái rụp, sau đó quay gót rời đi.

Hanry giúp Jeon JungKook đeo bao tay. Anh cầm dao mổ bằng tay phải, sai Hanry đè chặt xác chết để tránh xô dịch. Gã sát thủ này da rất đen, trên má có hai vết sẹo dài, máu ở trán vẫn còn rỉ ra một chút.

Mặc dù Hanry rất sợ nhưng vẫn phải làm theo, giữ chặt hai bên bả vai xác chết đã bắt đầu chuyển sang hiện tượng lạnh cứng.

Lưỡi dao mổ bắt đầu được Jeon JungKook đem cứa lên da thịt, kéo dài từ phần cuống họng xuống tận vị trí rốn. Khoang bụng được mở, máu tươi trào ra, ướt nhẹp khay đựng xác. Jeon JungKook banh rộng bụng của thi thể, dùng tay móc nội tạng của hắn ra bên ngoài. Khi bàn tay anh chạm vào, bên trong còn khá ấm, mùi máu tanh nồng xộc lên, khiến Hanry không chịu được tức tốc chạy ra bên ngoài nôn thốc nôn tháo.

Chỉ còn một mình trong nhà xác, khuôn mặt tuấn mỹ của Jeon JungKook vẫn tỉnh queo. Anh tìm phần dạ dày của gã sát thủ, dùng dao cắt gọn một đường. Dạ dày bị cứa đứt, toàn bộ phần thức ăn chưa kịp tiêu hóa chảy ồ ra, chua loét. Anh dùng mũi dao bới quanh đống thức ăn, nào là rau xào, thịt bò, còn cá cả chút rượu vang đỏ,… Cuối cùng, tầm mắt Jeon JungKook dừng lại tại một vật nhỏ màu đen, nằm trộn lẫn cùng đống thức ăn.

- Đây rồi! Mesaw, mày có chạy đằng trời!

...

Hôm nay anh có chút việc, có lẽ sẽ không về nhà. Wol Yoo, ở nhà ngoan nhé!

Ban Doh Kyong đưa tay xoa đầu Hyun Joo, nở nụ cười rất đỗi dịu dàng. Hyun Joo vẫn ngồi trên giường, quay mặt nhìn ra phía cửa sổ, hai mắt đờ đẫn thiếu sức sống.

Ban Doh Kyong đi rồi, trong căn biệt thự rộng lớn lúc này chỉ còn mình Hyun Joo và những người giúp việc. Bà Kyoon có lẽ sẽ ở lại nhà nội một thời gian dài, chưa hẹn ngày về.

Trước khi rời đi, Ban Doh Kyong còn không quên căn dặn người giúp việc, nhất định phải để ý Hyun Joo 24/24 giờ. Đương nhiên, những lời nhắc nhở này anh đều không để cho Hyun Joo nghe thấy. Ban Doh Kyong cầm theo súng và hàng chục băng đạn, nhét vào trong cốp xe, sau đó đánh lái rời đi.

Người giúp việc phụ trách chăm sóc riêng cho Hyun Joo là JangNa, sau khi nấu xong bữa tối liền cẩn thận đem lên phòng nghỉ. Cô vốn dĩ không hiểu, đột nhiên ông chủ bế về một cô gái lạ hoắc, lại còn đang mang bầu, chăm sóc hết mực tận tình. JangNa âm thầm ghen tị nhưng không dám ho he nửa lời.

- Tiểu thư, em mang đồ ăn tới cho cô!

JangNa đưa tay gõ gõ lên cửa ba tiếng, nhưng phía bên trong không hề có chút động tĩnh. Kiên nhẫn chờ thêm mười phút, JangNa đột nhiên cảm thấy có điều gì đó chẳng lành xảy ra, bèn vội vàng dùng chìa khóa dự phòng, mở ra xem xét. Căn phòng ngủ chìm trong bóng tối, chỉ có tiếng kim đồng hồ nhích từng giây một.

Trên giường ngủ, Hyun Joo đang đắp chăn nằm ngủ. Khi JangNa đẩy cửa bước vào cô cũng không hề hay biết. Vì sợ làm ảnh hưởng tới giấc ngủ của cô, JangNa không dám bật công tắc điện, chỉ lần mò trong bóng tối, đem đặt khay thức ăn lên bàn. Nhưng vì bất cẩn, khay thức ăn bị đổ, bát đũa rơi vỡ, đồ ăn bắn tung tóe.

Xoảng!

- Ối! Tiểu thư em xin lỗi! Em không cố ý!

JangNa sợ sệt cúi đầu xuống giãi bày ríu rít, bàn tay gấp gáp quơ quào dọn dẹp loạn xạ. Nhưng kì lạ thay, Hyun Joo vẫn nằm im lặng, khiến JangNa đột ngột cảm thấy không đúng.
Cô đứng dậy, nhẹ nhàng bước đến bên giường, lay vai Hyun Joo. Bỗng, hai mắt JangNa tối sầm, kéo phăng chăn ra, run run kêu lớn:

- Người… người đâu! Tiểu thư biến mất rồi!

Jeon JungKook ngồi trong doanh trại nước mình, tay chống cằm, mi tâm nhíu chặt. Bên dưới chân anh là hàng loạt tàn thuốc đã hút, chốc lát lại bị gió cuốn trôi, bay loạn xạ cùng với cát bụi. Quân sĩ đang ngồi tụ tập quanh đống lửa sắp tàn, trò chuyện với nhau về sự đời và những gì đã phải trải qua. Thỉnh thoảng, họ đưa mắt ra hiệu cho nhau nhìn về phía Jeon JungKook, muốn kéo anh cùng tới vui vẻ nhưng lại thôi.

Bóng dáng cô độc của Jeon JungKook in hằn trên đất, lặng lẽ một mình lủi thủi. Anh đã ra yêu cầu không được bất kì một ai làm phiền khi chưa có sự cho phép.

Thẻ nhớ USB đã được Hanry đem đi phân tích. Dưới sự hỗ trợ của Putney Ham, chẳng mấy chốc vị trí ẩn nấp của ông trùm mafia sẽ bị anh bắt thóp.

- Thượng tướng, muộn rồi người nên đi nghỉ chút!

SongHa giơ tay về phía Jeon JungKook ra hiệu nhưng chỉ nhận được cái lặng im của anh. Jeon JungKook vốn không để tâm, chỉ nắm chặt dây chuyền của Hyun Joo mà đưa mắt nhìn đau đáu vào khoảng không trước mặt. Sao sáng điểm xuyết trên nền trời đen lạnh lẽo, càng làm nỗi nhớ nhung trong lòng Jeon JungKook dâng lên mãnh liệt.

- Hyun Joo! Em đang ở đâu?

Jeon JungKook lẩm bẩm trong miệng, đôi mắt lạnh lẽo phút chốc phủ đầy sương.

" - Em ghét loại đàn ông như thế nào?

Nghe anh hỏi, Hyun Joo chỉ đưa mắt lườm dài, bĩu môi đáp:

- Không phải là anh thì ai tôi cũng thích!

Nhận được câu trả lời không mấy vui vẻ này, Jeon JungKook bực bội ném vỡ tan tành ly sữa ấm đang định đưa cho cô uống, lao lên bóp chặt ngần cổ trắng mịn, mỏng manh của Hyun Joo, gằn giọng nói chậm từng chữ:

- Em nói cái gì? Nói lại nhanh!

- Ưm… ưm… Không hút thuốc, không gái gú, rượu chè. Những thứ này anh đâu làm được!"

Đột ngột nhớ lại khoảnh khắc bên cô lúc trước, lý trí Jeon JungKook bừng tỉnh, vội vàng đảo mắt trông xuống đất. Không biết từ bao lâu anh đã hút sạch gần hai bao thuốc lá, khắp người đều là mùi khói nồng đậm.

- Chết tiệt! Đầu óc bị sao thế này!

Jeon JungKook ném mẩu thuốc, dập tắt ngọn lửa đỏ le lói, bực bội chửi thầm.

- Hừ! Anh dám hút thuốc à?

Phía sau lưng anh đột ngột vang lên một giọng nói ngọt ngào hết mực quen thuộc. Jeon JungKook giật thót, run run xoay đầu nhìn ra phía sau, nhưng nơi này ngoài anh ra thì đâu còn bất kì một ai khác nữa. Các quân sĩ đã về trại ngủ say, chỉ còn mình Jeon JungKook ngồi bơ phờ, lặng lẽ.

- Hyun Joo, anh nhớ em đến phát điên rồi!

Anh cúi đầu, nhếch môi cười nhạt. Có lẽ, đầu óc Jeon JungKook lúc này đang lẫn lộn giữa hiện thực và quá khứ. Quá khứ anh có cô, còn hiện tại thì không có được. Mọi thứ trở nên lu mờ, ảo mộng đến sầu bi.

- Anh vẫn còn dám hút thuốc?

Vẫn là giọng nói ngọt ngào của Hyun Joo vang lên bên tai. Cơ thể Jeon JungKook đột ngột căng cứng. Anh đứng bật dậy, hai đầu gối chân run run đánh vào nhau, giọng nói đã trở nên lắp bắp:

- Hyun... Hyun Joo, là em phải không?

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip