Chap 7
Xin chào, cá rô! Lâu lắm mới gặp nhau nhé!
Đội trưởng cục cảnh sát thành phố Seoul hớt hải chạy tới trước mặt Hyun Joo cùng Dong-hyun, thành thục đập vai cùng anh, nở nụ cười tươi rói.
"Cá rô" là biệt danh của Dong-hyun khi còn lơ thơ vài mớ tóc, cho đến tận bây giờ, trải qua gần hai mươi năm, Wook Min Suk vẫn còn nhớ như in. Dong-hyun có chút xấu hổ, nếu có hai người các anh thì thỏa sức trêu nhau cũng không sao. Nhưng hiện giờ Hyun Joo cũng đang ở đó. Anh đưa tay gãi gãi đầu, cố gắng nhấn mạnh cho Wook Min Suk nghe rõ:
- Dong-hyun tôi rất nhớ cậu đó!
Wook Min Suk vẫn ngoác miệng cười sảng khoái, giải vờ không hiểu ý Dong-hyun, tiếp tục châm chọc:
- Tôi cũng nhớ cậu, cá rô. Chà chà, vài năm không gặp, anh bạn già của tôi cũng đã lấy vợ!
Nghe đến đây, Hyun Joo cùng Dong-hyun không nhịn được nữa, quay mặt nhìn nhau bối rối, da mặt đỏ rần.
Hyun Joo hắng giọng, chìa tay về phía Wook Min Suk, rất lễ phép chào hỏi:
- Chào anh! Em là Hyun Joo, bạn thân của anh Dong-hyun!
Mi mắt Wook Min Suk có chút co giật, vừa bắt tay cùng Hyun Joo, vừa đưa mắt liếc sang Dong-hyun, lập tức liền nhận phải cái lườm thấu trời của anh.
- Ồ! Thì ra là hiểu nhầm! Không sao, không sao! Bạn cùng giường... À! Bạn chí cốt!
Dong-hyun thiếu chút nữa đã lao lên phía trước, đánh cho Wook Min Suk một đấm nhớ đời. Tuy nhiên, trước mặt Hyun Joo, anh đâu dám động tay động chân, đành ấm ức nuốt cục tức vào bụng.
Wook Min Suk nhận chức đội trưởng cục cảnh sát thành phố đã được tròn hai năm. Nghe nói, vị đội trưởng cũ vì làm ăn tắc trách, để tội phạm nguy hiểm vượt ngục nên phía trên xử phạt, thu lại thẻ tên, đuổi ra khỏi ngành vĩnh viễn. Nhờ có cơ hội béo bở này, Wook Min Suk dễ dàng leo lên vị trí đội trưởng, có khả năng trong tương lai còn vươn cao hơn.
Tại nhà ăn của Cục cảnh sát, Wook Min Suk miệng nhai ngồm ngoàm món cơm rang, thoải mái mở lời:
- Vụ án Hyun Joo chịu tội đã qua ba năm. Hồ sơ chắc chắn vẫn còn, tôi có thể giúp hai người xem qua.
Hyun Joo hết sức mừng rỡ. Mặc dù trong lòng có nhiều lo ngại, nhưng vì sự trong sạch của bản thân, cô nhất định phải tìm ra hung thủ thực sự.
Dong-hyun đẩy ly cà phê sữa tới trước mặt Hyun Joo, cẩn thận hỏi lại lần nữa:
- Liệu có thể lật lại vụ án được không?
Nghe anh hỏi, Wook Min Suk ngưng động tác, lấy giấy lau miệng, cười nhẹ đáp:
- Tôi không phụ trách hồ sơ vụ này. Chỉ e, người ta sẽ để nó chìm nghỉm. Cậu thử nghĩ mà xem, lật lại vụ án oan sai, đồng nghĩa với việc cậu phải chịu sự chỉ trích của người dân, chịu sự trừng phạt của pháp luật. Cái giá này có quá đắt hay không?
Hyun Joo cùng Dong-hyun lặng thinh.
Wook Min Suk nói rất đúng. Vụ án được lật lại, đồng nghĩa với việc cục cảnh sát làm ăn tắc trách dẫn đến sai phạm, những kẻ tham gia điều tra lúc đó nhẹ nhất là chịu kiểm điểm, còn nặng nhất sẽ bị tống cổ ra khỏi ngành...
Có bị điên mới dám làm liều như thế!
Ngừng một lát, Wook Min Suk tiếp tục lên tiếng:
- Yên tâm đi! Tôi sẽ giúp hai người điều tra đến cùng. Ngày mai hồ sơ mật sẽ được chuyển tới hộp thư nhà cậu, Dong-hyun!
Tính cách của Wook Min Suk vốn rất cương trực, trông thấy những việc làm xấu không khỏi không chướng mắt. Nhận được câu nói này của anh, hai người Hyun Joo vô cùng phấn khởi. Hyun Joo cúi đầu, bày tỏ sự cảm kích với Wook Min Suk. Nếu không có anh giúp đỡ, con đường phía trước của cô quả thực rất nan giải.
Chào từ biệt Wook Min Suk, Dong-hyun liền lái xe đưa Hyun Joo trở về nhà. Cô cũng đã tương đối mệt mỏi, có lẽ cần phải nghỉ trưa một lúc.
Đợi Dong-hyun rời khỏi, Hyun Joo mới sực nhớ ra, cô vẫn chưa mua thuốc để xử lý vết thương nơi vùng kín. Sáng nay, Hyun Joo còn cẩn thận chọn đồ lót rộng rãi để giảm tối đa ma sát giữa quần và da thịt.
Cô đi bộ đến quầy thuốc gần đó, mua tuýp thuốc bôi ngoài da, đoạn quay trở về phòng. Căn phòng nhỏ yên tĩnh thường ngày vẫn như thế, lúc nào cũng phảng phất sự cô độc xen lẫn yên bình.
Hyun Joo có nuôi một chú mèo giống Anh nhỏ, đặt tên là Lucky. Trải qua hai năm nuôi dưỡng, thân hình của Lucky đã béo tròn như con lợn con, bế ẵm rất thích.
Như thường lệ, vừa mở cửa bước vào, Hyun Joo liền lên tiếng gọi Lucky. Mọi khi Lucky sẽ tự động nhảy từ sofa xuống đất, mon men đến bên chân cô, sau đó cọ cọ đầu, nằm ngửa mà chổng bốn cái chân ngắn củn lên trời, gãnh đòi cô bế.
Nhưng thật quái lạ, Hyun Joo gọi đến lần thứ năm vẫn không thấy bóng dáng béo tròn của Lucky. Một dự cảm chẳng lành nhanh chóng xâm chiếm toàn bộ cơ thể cô. Hyun Joo lao vội đi tìm kiếm khắp phòng, hầu như không có chỗ nào là cô không kiểm tra.
Lucky đã hoàn toàn biến mất...
Lucky! Lucky!
Hyun Joo xỏ vội đôi dép, tóc còn chưa kịp chải, hốt hoảng mở cửa chạy nhanh ra bên ngoài hành lang. Cô liên tục mở miệng gọi Lucky, hỏi thăm cả những phòng hàng xóm lân cận, thế nhưng tất cả bọn họ đều chỉ lắc đầu.
Khóe mắt Hyun Joo đỏ hoe. Trước lúc cô đi, Lucky vẫn còn nằm ngủ ngoan trong thảm. Toàn bộ cửa sổ, cửa ra vào Hyun Joo đều khóa rất chắc chắn, sẽ không có chuyện Lucky thoát ra khỏi phòng ngủ được.
Có lẽ nào...
Trong đầu cô lúc này chợt xuất hiện gương mặt tàn độc của Jeon JungKook. Chỉ có anh ta mới đủ khả năng bước vào phòng Hyun Joo, bắt mất Lucky đem đi. Cô rút điện thoại, lần tìm số điện thoại của Jeon JungKook. Đêm hôm trước, chính bàn tay anh đã tùy tiện chộp lấy điện thoại của cô, sau đó tự động lưu số của mình vào.
"Mỗi lần trông thấy dãy số này, cô đều phải ngoan ngoãn bắt máy trong vòng năm giây!"
Ngón tay Hyun Joo có chút run rẩy. Cảm giác vừa lo lắng, vừa sợ hãi cứ thế xâm chiếm cơ thể cô dần dần. Đầu dây bên kia vang lên những tiếng tút... tút rất dài. Thời gian chỉ trôi qua sáu giây, vậy mà Hyun Joo lại cảm thấy như đã qua sáu năm.
Trống ngực trong cô đập thình thịch, hai bàn chân liên tục cọ vào nhau. Bắt máy đi, van xin anh bắt máy đi!
Tín hiệu nhận cuộc gọi truyền tới, Hyun Joo không dám thở mạnh, run run mở lời trước:
- Jeon... Jeon JungKook? Là anh phải không?
Đầu dây bên kia không có tiếng trả lời, tất cả chỉ là âm thanh im lặng phăng phắc.
Hyun Joo vẫn không chịu từ bỏ, tiếp tục dò hỏi:
- Tôi biết là anh đang nghe máy. Chính anh đã bắt trộm Lucky của tôi, đúng không hả?
- Thật ồn ào!
Jeon JungKook tặc lưỡi, chán ghét đáp lời. Anh ngồi ngả lưng trên ghế, hai chân vắt chéo nhau, bàn tay còn lại đang cẩn thận vuốt ve một con mèo Anh lông trắng muốt. Lucky nằm gọn trên đùi anh, hai mắt lim dim, thích thú tận hưởng khoái cảm. Thằng khóc không hề hay biết, chủ nhân của nó đang lo lắng cho nó tới phát khóc.
Meo! Meo!
Lucky duỗi dài bốn chân, há miệng đỏ hồng kêu lên vài tiếng, sau đó dụi dụi đầu vào cặp đùi rắn chắc của Jeon JungKook.
Vừa nghe thấy tiếng mèo kêu, Hyun Joo liền nhận ra ngay. Cô hít sâu một hơi, thẳng thắn hỏi anh:
- Anh đang ở đâu?
........................
Jeon JungKook sảng khoái vươn vai, đem Lucky đặt lên giường ngủ. Nhìn con mèo béo núc nằm cuộn tròn trong chăn, anh không nhịn được liền giơ tay, chọc chọc lên bụng nó.
- Chủ nhân của mày chăm mày cũng rất tốt!
Anh vừa nói vừa cởi đồ, sau đó bước vào trong nhà tắm. Dòng nước mát lạnh nhanh chóng bao phủ khắp cơ thể hoàn mỹ của Jeon JungKook. Anh nhắm chặt hai mắt, ngửa cổ lên vòi hoa sen, để nước mát phủ thẳng xuống mặt.
Đường đường là Thừa tướng cao cấp trong quân đội kiêm nhà đầu tư lớn trong giới giải trí, thế nhưng cuộc sống của Jeon JungKook lại vô cùng tẻ nhạt. Nơi biệt thự rộng lớn này chỉ có mình anh và vài người giúp việc quen thuộc. Jeon JungKook vốn không thích ồn ào. Trong vòng một năm qua, anh đã đuổi thẳng hơn ba mươi người giúp việc mới.
Nửa tiếng sau, Jeon JungKook mặc áo choàng tắm, mở phanh vùng ngực rắn chắc còn ướt, nghênh ngang bước ra bên ngoài. Mùi hương nho thoang thoảng trên cơ thể, bay phảng phất trong không gian, lưu lại dư vị từ mỗi nơi anh đi qua. Đây vốn là mùi vị anh yêu thích nhất trong tất cả các loại sữa tắm.
Hyun Joo đã ngồi chờ sẵn phía dưới. Trông thấy anh đi ra với bộ dạng phóng khoáng, Hyun Joo có chút bối rối. Biệt thự của anh nằm cách đây không xa. nên cô có thể dễ dàng tìm tới.
Jeon JungKook đứng trên lan can, bình thản dựa lưng, chỉ nghiêng đầu nhìn cô cười nhạt.
- Tốc độ rất nhanh đấy!
- Lucky đâu?
Hyun Joo nắm chặt vạt váy, trầm giọng hỏi.
Jeon JungKook nhún vai, chỉ tay lên trên lầu, cong môi đáp:
- Ồ! Con mèo béo múp đó đang ngủ rất ngon!
Lập tức, cơ thể Hyun Joo liền hóa đá, chảy đầy vạch đen. Cô lo lắng Jeon JungKook sẽ giết chết nó để trút giận, bèn gấp gáp phóng xe, liều mạng đến đây. Vậy mà nó lại có thể ung dung ngủ trên giường người lạ.
- Cô muốn lấy lại nó?
Anh hỏi Hyun Joo một câu rất đỗi dư thừa. Hyun Joo chỉ muốn ném ngay đôi dép vào cái bản mặt đáng ghét của người đàn ông tàn độc kia cho bõ tức. Dám bắt trộm mèo của cô, dụ cô tới đây. Mục đích quả thực vô cùng xấu xa.
Nhìn khuôn mặt xinh đẹp đang dần dần đỏ ửng lên của Hyun Joo, Jeon JungKook hết sức vui vẻ. Anh hếch mặt, ra hiệu cô bước theo mình lên tầng.
Cầu thang được trạm trổ toàn bộ từ gỗ trầm, tỏa ra mùi hương dịu nhẹ, vô cùng khoan khoái. Hyun Joo đề phòng bước theo anh vào trong phòng, vừa trông thấy Lucky đang nằm ngủ trên chiếc giường bông rộng lớn, cô không kìm lòng được liền muốn lao tới ôm lấy nó.
Jeon JungKook kịp thời đưa tay cản lại, đoạn chỉ lên chiếc váy ngủ ren mỏng dính màu đen treo trên mắc áo, khoanh tay ra hiệu:
- Mặc vào đi!
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip