Chap 3
- Chị cũng đi tuyến xe này hả? Nhà chị ở đâu vậy?
- Hỏi làm gì?
- ......
- ......
Kết thúc cuộc trò chuyện là khung cảnh mỗi người một góc đeo tai nghe, không ai nói chuyện với ai. Tính hay cộc gặp tính hay hỏi nên kết quả là vậy đó, tính của Bội Nhiên là vậy đó, gặp bạn bè thân thiết là như mấy đứa chạm dây, nói khùng nói điên, còn gặp người lạ thì mỹ nữ lạnh lùng mỏ hỗn đồ đó, theo lời Minh Ý thì đó là lí do mà Bội Nhiên ế tới giờ và không cua được crush.
Vẫn là một vị trí ở gần cửa sổ, đeo tai nghe và nhìn ngắm cảnh vật bên ngoài mà bình thường còn có nhà có cửa ngắm này ngắm kia thậm chí ngắm cả mấy con chó con mèo chạy ngoài đường được luôn, còn giờ là mùa đông, mèo chó ở đâu ra, đến người còn làm biếng ra đường nữa chứ đừng nói đến mèo với chó. Ngắm cái cảnh trắng toát này hơn hai mươi phút thì cuối cùng cô cũng về đến nhà và biết gì không? Thằng nhóc lúc nãy cũng xuống cùng một trạm với cô.
- Nè cậu cố tình đi theo tôi hả?
- Em có đi theo chị đâu?
- Lên cùng một tuyến xuống cùng một trạm mà không phải đi theo thì là gì?
- Em.....
- Còn đi theo nữa là tôi la lên đó.
- Chị bình tĩnh, nhà em ở đây.
- Hả?
Hong lẽ Bội Nhiên bị quê?
- Mẹ em gửi địa chỉ nhà mới nè, lúc trước em ở khu phố phía Tây giờ mới chuyển sang đây.
Bội Nhiên nhìn địa chỉ trên điện thoại, ủa khoan đi, đây không phải là địa chỉ của căn nhà kế bên nhà cô hay sao? Không lẽ đây là hàng xóm mới của cô? Trời đất ơi, đoán là cuộc sống yên bình của cô sắp bị khuấy đảo vì thằng nhóc này rồi, Bội Nhiên cảm thấy không vui, rất không vui. Từ Chấn Hiên nhìn nét mặt bí xị của Bội Nhiên, tưởng rằng cô khó chịu ở đâu nên ân cần hỏi thăm.
- Chị làm sao vậy? Trông chị có vẻ không được khỏe, chị khó chịu ở đâu hả?
- Không!
- Vậy chị có biết địa chỉ này ở đâu không?
- Biết.
Từ ngữ điệu có thể thấy được Bội Nhiên đang khó chịu, Từ Chấn Hiên có chút bối rối, không biết là bản thân đã làm gì sai để người đối diện phải khó chịu như vậy, từ trạng thái nhoi nhoi vui vẻ liền cụp tai về im lặng.
- Đi theo tôi.
- Dạ?
- Địa chỉ mà cậu đưa là căn nhà kế bên nhà tôi, chúng ta là hàng xóm.
- Dạ? Hàng xóm?
- Có đi hay không?
- Dạ....vâng.
Đứa nhỏ lẽo đẽo đi sau Bội Nhiên như cái đuôi nhỏ, vốn dĩ cô đã không thích mấy đứa nhỏ tuổi hớn vì trong tiềm thức của cô là mấy đứa nhỏ tuổi là tụi trẻ trâu chưa có trưởng thành, ồn ào, túm cái quần lại là bọn phiền phức bởi vậy nên gu của cô mới là mấy anh lớn tuổi mà cụ thể là Diêm An. Nghĩ đến Diêm An là mặt cô lại ửng hồng một mảng.
- Chị lạnh hả? Mặt chị đỏ lên hết rồi kìa, có cần thêm khăn choàng không?
- Không, cảm ơn.
Từ Chấn Hiên thì đổ đổ rồi nhưng mà là đổ vào tảng băng u đầu, coi bộ hành trình chinh phục chị đẹp này của cậu gian nan thấy rõ, không biết khi nào băng mới tan.
- Đến rồi, nhà cậu bên này.
- Cảm ơn chị, say này mong chị giúp đỡ.
- Ừm.
Ngắn gọn súc tích rồi vào nhà, bỏ lại thằng nhóc vẫn còn đang chưa load được là nó làm gì sai để bị phũ tới cỡ đó, nó cứ mãi nhìn theo bóng lưng Bội Nhiên mà cảm thán: "Chỉ còn lạnh hơn mùa đông năm nay nữa"
- Mẹ! Con về rồi!
Ngó thấy có thêm hai đôi dép lạ trong nhà Từ Chấn Hiên đoán chắc là Diêm An và dì đến.
- Con chào dì, em chào anh An.
Từ trong bếp một phụ nữ trung niên bước ra, tuy nói là phụ nữ trung niên nhưng bà ăn mặc vô cùng thời thượng, tóc thì uốn lọn bồng bềnh, không nói chắc không ai biết bà đã có hai đứa con lớn ngồng rồi đâu.
- Lâu lắm không gặp con, dạo này có vẻ cao lên rồi đúng không?
- Con cao thêm được xíu xíu à, đâu có bằng anh An đâu.
- Thằng An được cái cao thôi chứ nó đâu có ngoan như con, ở ngoài đường suốt có chịu về ăn cơm với dì đâu.
- Anh An bận mà dì, ảnh cũng đâu muốn vậy đâu.
- Thôi vào tắm rửa rồi chuẩn bị ăn cơm đi con.
Từ Chấn Hiên chưa vội đi tắm, cậu đi theo mùi thơm đi vào bếp, trên bàn nào dĩa lớn dĩa nhỏ đầy ắp mấy món sở trường của mẹ cậu, ngoài ra còn có vô số món ăn mà cậu đoán chắc rằng là thành phẩm của Diêm An, vì mẹ cậu không có học nấu món Tây, mà dì thì lại càng không biết nấu ăn nên ngoài mẹ cậu ra thì chỉ có Diêm An thôi. Cậu thầm cảm thán Diêm An đúng là hình mẫu lý tưởng cho cậu phấn đấu. Đã học giỏi lại còn biết chơi thể thao, dáng người đô con vạm vỡ chứ nào như cậu, tuy cao cũng qua khỏi một mét tám nhưng mà hơi gầy người, nhiều lúc mặc quần áo trong cứ như đứa con nít lọt trong mấy lớp đồ. Ơ nhưng mà tính luôn cả dì và Diêm An thì chỉ có bốn người, nhưng trên bàn lại có đến sáu cái chén.
- Ủa mẹ, sao lại có sáu cái chén?
- À, mẹ có mời nhà hàng xóm của mình qua ăn cơm, coi như là lần đầu gặp mặt, nhà bên đó có ba người nhưng chồng của cô Bội đã đi công tác chỉ còn cô ấy và con gái.
Có cần phải trùng hợp vậy không chứ? Cậu vừa đắc tội với con gái nhà người ta, mẹ cậu đã mời người ta qua ăn cơm, người ta chạm mặt cậu chắc nuốt không trôi bữa cơm này mất. Nghĩ đến đây Từ Chấn Hiên cụp tai ủ rũ không nói thêm lời nào, lê lết lên phòng thảy mình lên giường nhìn chằm chằm lên trần nhà nghĩ về khoảnh khắc lúc nãy ở trạm xe buýt. Giống như một loại định mệnh nào đó mới khiến khung cảnh lúc đó hợp lí đến như vậy, gương mặt bầu bĩnh, tóc tết lệch một bên, má và mũi đều ửng hồng lên vì lạnh lại còn vùi mặt vào bên trong khăn choàng, thật đúng là mỹ cảnh giữa ngày đông. Đột nhiên có một luồng sáng bật lên trong đầu Từ Chấn Hiên, cậu lập tức lấy giấy bút ra ghi lại ngay, có lẽ bài hát mới sẽ sớm được ra mắt thôi.
- Hiên, xuống ăn cơm đi, con làm gì mà ở lì trên đó vậy hả? Khách khứa đến hết cả rồi này.
Cậu mải mê đến mức quên luôn việc mình còn cửa ải bữa cơm tối với "băng tuyết tỷ tỷ" nhà bên. Vừa nghe tiếng mẹ gọi là bao nhiêu cảm xúc của Từ Chấn Hiên bay biến hết, vội vội vàng vàng thay cái áo, xỏ cái quần chạy xuống cầu thang, vừa khéo Bội Nhiên cũng vừa vào nhà lúc này. Cô nhìn Từ Chấn Hiên mà bật cười khanh khách, phải nói là cười đến lộn ruột. Vì vội vàng nên cậu đã xỏ cái quần yêu thích của mình xuống nhà, cái quần màu vàng có hình thú mỏ vịt, mà quên mất là nhà có khách đến ăn cơm chứ không phải chỉ có mẹ với cậu thôi. Trời đất ơi, Từ Chấn Hiên muốn độn thổ tại chỗ, lỗ tai như muốn phả khói đến nơi rồi nhưng vẫn phải giả lả chữa quê.
- À, em còn quên đồ trên phòng em lên lấy rồi xuống ngay, chị cứ vào nhà đi nhé, mẹ em ở dưới bếp.
*RẦM
Bản lề cửa muốn long ra sau cái đóng cửa đó của Từ Chấn Hiên. Thề có trời là giờ cậu chỉ muốn leo lên cửa nhảy ra ngoài trốn đi thôi chứ không thể nào xóa nhòa cái sự quê độ này được. Trời ơi, sao có thể trong một ngày mà gặp nhiều sự quê độ với người mình có cảm tình được vây? Có phải ông trời muốn chơi Từ Chấn Hiên một vố không?
- Lúc nãy....em....
- Không có gì đâu, thói quen ở nhà thôi mà, nhưng mà style của em con nít nhỉ?
- .........
Ai cứu Từ Chấn Hiên khúc này đi được không? Ấn tượng đầu tiên đã không có, ấn tượng tiếp theo cũng không tốt đẹp, giờ đến lần thứ ba cũng không nốt, bất quá tam đi có được không, chứ giờ trong lòng Từ Chấn Hiên giờ này phút này chết tâm rồi.
- Thằng bé này là vậy đó, sắp vào đại học tới nơi rồi mà vẫn không trưởng thành nổi.
- Mẹ, cho con chút mặt mũi đi được không?
- Con có sao?
- ............
Phen này thì trong mắt chị đẹp trong lòng cậu, cậu đích thị là một đứa trẻ trâu rồi, Từ Chấn Hiên cần hô hấp gấp lúc này.
28.11.24 Từ Chấn Hiên ơi là Từ Chấn Hiên sao mà em xui dữ đi.
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip