Chương 4: Chuyên sủng
Tác giả: Lam Á Tỷ Tỷ
Editor: Jennifer Nguyễn
Một hồ nước xanh, kịch liệt chấn động, phù phù trầm trầm, qua lại mấy phen, thời gian dài đằng đẵng trôi qua……
Mặt nước dần bình lặng lại, chúng ta ôm nhau nằm ở trên thuyền, ta đem Bạch Liên kéo đến trước ngực, làm hắn nghe thấy trái tim của ta kịch liệt đập loạn. Hắn như là sợ ta, chúng ta mười ngón tay đan vào nhau, hai chân tương vòng, như những người yêu nhau trên thế gian này vậy.
Ta chuyên chú ngắm nhìn hắn, hắn chuyên chú ngắm nhìn ta, chúng ta vỗ về lẫn nhau, trong mắt hắn phản chiếu lại hình ảnh bầu trời đêm có trăng sáng, vũ mị đa tình, ta ở trên trán của hắn đặt lên một nụ hôn tràn đầy thâm tình, hắn hiếm khi lại thẹn thùng đỏ mặt, nhấc ngón trỏ yêu thương vuốt ve trên mũi của ta……
Một đêm này, dưới ánh trăng nhu hoà, giữa hồ sen trắng, chúng ta lấy thiên vì cái, thủy vì lư(?). Lần lượt, dây dây dưa dưa, thẳng đến bình minh……
Sau đêm đó, nữ nhân trong cung hoàn toàn không có chuyện để làm. Ta không hề triệu hạnh các nàng, thậm chí đem các nàng điều đến nơi xa nhất trong cung điện.
Các cung nhân đều biết, đức vua của họ, hiện tại chuyên sủng một tên cầm sư, có bao nhiêu sủng? Ngày ngày cùng ngủ cùng dậy, một tấc cũng không rời, chỉ có lúc thượng triều và bàn chính sự mới tách ra. Khẩu vị của hoàng thượng cũng theo cầm sư mà thay đổi, cầm sư một ngày ba bữa muốn ăn cái gì hoàng thượng liền ăn cái đó. Cầm sư muốn hoàng thượng làm cái gì, hoàng thượng liền tìm mọi cách nhất định làm được. Dần dà, từ hậu cung đến triều thần, đều truyền ra lời đồn đại rằng yêu quái trong hồ sen mê hoặc thánh thượng, giang sơn khó giữ. Một ít lão thần liều chết dâng tấu, muốn hoàng thượng đem yêu quái xử trảm. Nhưng mà, những người này đều bị vương thượng lấy lý do tung tin gây loạn lòng dân, chém đầu thị chúng. Từ đây, trong cung không người nào dám nhiều lời nữa, nhìn thấy cầm sư cũng giống như nhìn thấy Hoàng Hậu, đại lễ tương bái.
Ngày ấy, ta cùng với Bạch Liên đang ở bên hồ ngắm hoa sen. Ta nghe bạch liên kéo khúc, nhìn Bạch Liên tự mình pha tốt trà sen, hưởng thụ nhàn nhã kiếp phù du.
Bạch Liên đột nhiên ngưng kéo cầm, hỏi ta: “Đắc tội đại thần, giang sơn làm sao bây giờ?”
Ta cười hướng hắn ngoắc ngoắc tay, hắn biết điều đi tới, nằm ở giữa hai chân ta, ta xoa mái tóc trắng của hắn nói: “Giang sơn không có ngươi, đối với ta là vô nghĩa. Vương vị đối với ta, không bằng ngươi trong lòng ta. Bọn họ nếu cảm thấy ta không xứng làm vua, vậy liền tuyển một thánh quân khác đi. Ta chỉ cần có ngươi làm bạn, chẳng sợ cơm canh đạm bạc, một chiếc thuyền nhỏ, ngao du giang hồ, cũng là một may mắn lớn trong nhân sinh.”
Bạch Liên không nói, chỉ là cười cười nhấc lên ngón trỏ, mềm nhẹ xẹt qua mũi ta.
Ta một chút lại một chút chải lên mái tóc dài mềm mại của hắn, trong ấn tượng hắn giống như chưa bao giờ đem tóc dài cột lên, vì thế ta liền hỏi hắn: “Ta ban cho những cây trâm cài kia, sao lại chưa từng thấy ngươi mang?”
Hắn trả lời: “Những cây trâm đó quá đẹp, quá bắt mắt, ta không xứng.”
Ta nâng lên một sợi tóc dài của hắn, đặt bên mũi, nhẹ nhàng ngửi, mùi liên hương nhàn nhạt, cùng với khí chất yêu mị độc nhất trên người hắn hòa thành một thể, làm toàn thân ta khô nóng khó nhịn.
“Xem ra, ngươi không thích bổn vương đưa cho ngươi những vật thô tục như thế. Như vậy, bổn vương tự mình vì ngươi làm một thứ, không được nói không!” Ta một tay đem hắn bế lên, hướng tẩm điện bước đi ……
Đêm xuân ngắn ngủi ngày lại tới, quân vương hôm nay không thượng triều!
----------------------------
Lời tác giả: Hoàng thượng làm cho Bạch Liên một cây trâm hoa sen, vương hậu đánh thức Bạch Liên, vương gặp được vương hậu cùng Bạch Liên ôm nhau mà khóc lửa giận ngút trời!
Tỷ tỷ tận lực ngày mai làm xong cái nhìn của hoàng đế, nếu tam liên còn có thể nói, Tỷ Tỷ liền viết đến cái nhìn của Bạch Liên nhaaaaaa!
Lời editor: phù...chờ chương mới nhé quý vị....
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip