C160-C162
Chương 160 : Hạ thủ lưu tình
Edit : Phong Lin
Beta : Kim NC
"Nương nương..." Vãn Lương cảnh giác ngoái đầu lại nhìn thoáng qua bốn phía, lúc này, cửa phòng của ta đã được người đóng lại, bây giờ nàng mới quay đầu trở về, nhỏ giọng nói: "Nương nương, hôm nay lúc nô tì lấy lò sưởi trở lại, dường như nhìn thấy... Nhìn thấy có một thị vệ từ thạch động bước ra."
Ta cảm thấy chấn động toàn thân, nàng thấy sắc mặt của ta thay đổi, vội lùi nửa bước, quỳ xuống nói: "Nương nương thứ tội! Nô tì đã thấy điều không nên thấy!"
Quả nhiên là nàng đã nhìn thấy, thật ra ta cũng đã nghĩ đến, Cố Khanh Hằng vừa mới bước ra, ta đã nghe giọng của nàng truyền vào. Hẳn là khi đó, nàng chỉ cách ta có một chút, đã nhìn thấy rồi.
Vì thế, mới cố ý lớn tiếng gọi ta như vậy.
Ta cũng không gọi nàng dậy, chỉ nhỏ giọng hỏi: "Như vậy, ngươi cảm thấy y là người ở đâu?"
Nàng vẫn cúi thấp đầu, bàn tay đặt trên đầu gối khẽ nắm chặt lại, mở miệng nói: "Nô tì... Nô tì không biết."
Ta lại hỏi: "Ngươi nhìn thấy rõ rồi?"
Nàng bất động, chỉ đáp: "Chưa từng thấy rõ, chỉ nhìn thấy bóng lưng, là trang phục của Vũ lâm quân trong cung ạ."
Ta im lặng không nói, thật ra, không cần thấy rõ người trong thạch động đi ra là người ở đâu, chỉ cần là nam nhân, thân phận hậu phi của ta như vậy, cho dù có trăm cái miệng cũng không biện minh được. Người quỳ thẳng trên mặt đất, nếu nàng dám mở miệng nói nàng thấy Cố Khanh Hằng, như vậy....
A, ta nên tin nàng không?
Phương Hàm từng nói, nàng và Triêu Thần đã được dạy dỗ rất cẩn thận, ta có thể yên tâm mà dùng.
Thế nhưng, chuyện của ta và Cố Khanh Hằng, đã là một bất trắc, tai họa về sau vô cùng khó lường. Huống chi hôm nay, Hạ Hầu Tử Khâm bởi vì hiểu lầm ta, mới tức giận rời đi.
Mà, từ thạch động đi ra, chính là Cố Khanh Hằng. Nếu muốn điều tra, khẳng định là cũng không khó cho lắm. Ta cũng không quên, Cố Khanh Hằng đã bảo một cung nữ đến đây. Nếu như việc này bị Hạ Hầu Tử Khâm biết, cho dù hắn biết không nhiều, nhưng ta vẫn có lỗi với hắn.
Nếu đổi lại là ta, ta cũng sẽ hoài nghi đối phương có mưu đồ khác.
Nếu như hộp thuốc mỡ Thiên Lục tặng ta, và hộp thuốc mỡ mà Cố Khanh Hằng đã mang đến có liên quan, nếu như vậy, càng không thể cho Hạ Hầu Tử Khâm biết tình trạng của ta ở thời điểm đó, có liên quan đến Cố Khanh Hằng.
Ngón tay gõ nhẹ vào mép giường, ta nhìn xuống phía dưới, nhẹ giọng nói: "Vãn Lương, ngươi là một cô nương thông minh, chuyện hôm nay, ngươi đã nói với người khác chưa? Chẳng hạn như cô cô?"
"Nô tì chưa hề nói với bất kỳ ai." Nàng lắc đầu, từ đầu đến cuối không hề dám ngẩng đầu nhìn ta.
"Rất tốt." Ta gật đầu, lại nói: "Ngươi nhất định là hiểu rõ, là một cung nữ thì cả đời không được xuất cung, cho dù chết, thi thể cũng không được phép mang ra ngoài. Ngày mai, bản cung sẽ đến cầu xin Thái hậu ân chuẩn, thả ngươi rời khỏi cung."
Lời của ta vừa dứt, liền thấy thân thể của nàng run lên bần bật, trán nàng vội vàng chạm đất: "Nương nương, nô tì không muốn!"
Chăm chú nhìn người phía dưới, ta lại nghe nàng nói: "Nô tì trung thành hầu hạ nương nương, vì thế nô tì sẽ không xuất cung! Nương nương, nếu người không tin nô tì, nô tì nguyện lấy cái chết để chứng minh !"
Ta nhìn nàng, thở phào một cái.
Vừa rồi nếu nàng có nửa phần do dự, như vậy ta sẽ không hạ thủ lưu tình,
Thế nhưng vừa rồi nàng không muốn đi, muốn ở lại.
Ta nghĩ, lời của Phương Hàm, có lẽ là không sai.
Lạnh nhạt nói: "Đứng lên đi."
"Nương nương!" Nàng ngạc nhiên gọi ta, cuối cùng cũng ngẩng đầu lên nhìn ta.
Ta cúi người đỡ nàng đứng dậy: "Ngươi đừng trách bản cung."
"Nương nương nói quá lời." Nàng mạnh mẽ dập đầu, mới đứng dậy nói: "Cô cô đã cho nô tì đi theo nương nương, đó là phúc khí của nô tì. Người cẩn thận trăm sự, chúng nô tì mới có tương lai."
============================================
Chương 161 : Cống phẩm Nam Chiếu
Edit : Ong MD
Beta : Như Bình
Ta không nói gì, Vãn Lương đứng lên, đi tới cạnh ta.
Một lát sau, ta mới mở miệng: "Bởi vì nhìn thấy y, nên ngươi mới cố ý mời Hoàng thượng đến?"
"Nương nương..." Vãn Lương cúi thấp đầu: "Nô tì vốn không biết sẽ tình cờ gặp thánh giá, nhưng đã gặp được chi bằng mời Hoàng thượng đến đó, vậy sẽ không có ai tới quấy rầy nữa."
Ta thầm cảm thấy may mắn, Vãn Lương suy nghĩ quả nhiên chu đáo.
Ta gật đầu: "Chuyện hôm nay, bản cung cảm ơn ngươi."
Nàng hơi sợ hãi, vội nói: "Nương nương nói quá lời rồi, nô tì chỉ làm tròn bổn phận của mình. Chỉ là, có câu..." Nàng nhìn ta, có vẻ do dự không biết có nên nói ra hay không.
Thật ra, Vãn Lương không nói, ta cũng đoán được. Khẽ cười một tiếng, ta nói: "Bản cung biết ngươi muốn nói gì, ngươi yên tâm, thị vệ kia và bản cung không hề có quan hệ gì cả, chỉ là y nhìn thấy bản cung vô ý trượt chân, nên qua giúp bản cung mà thôi."
Chợt nhớ tới những lời nói với Cố Khanh Hằng ở trong động, ta chỉ hy vọng, y có thể xuất cung.
Nghe vậy, Vãn Lương mới thực sự yên tâm, nét căng thẳng trên mặt tan biến, lại nở nụ cười nhẹ nhõm.
Lúc này, Triêu Thần bước vào, bưng điểm tâm qua, thấy vậy liền cười hỏi: "Nương nương đang kể chuyện hay lắm à? Sao Vãn Lương vui vẻ như vậy?" Nàng đem điểm tâm đặt trước mặt ta, nói tiếp: "Nương nương đói bụng rồi, mau ăn một chút đi."
Ta lấy một cái bánh phù dung, cắn một miếng nhỏ, cười nói: "Bản cung mới vừa nói, muốn tìm người gả Vãn Lương xuất cung, nàng bảo không muốn, và nói có lẽ Triêu Thần sẽ bằng lòng."
Triêu Thần vừa nghe xong sắc mặt lập tức thay đổi, vội nói: "Nương nương người đừng nghe nàng nói bậy, nô tì không muốn xuất giá!"
Nhìn dáng vẻ vừa vội vàng vừa bực tức của Triêu Thần, ta và Vãn Lương nhịn không được đều cười rộ lên.
Ba người đợi trong phòng một chút, liền nghe thấy tiếng người bước vào, ngước mắt lên, quả nhiên thấy Phương Hàm đã trở về.
Ta cho hai cung nữ ra giữ cửa, chỉ giữ lại một mình Phương Hàm trong phòng.
Nàng bước lên một bước, mở miệng nói: "Nương nương quả nhiên thông minh, hộp thuốc mỡ này nguyên bản là hàng ngoại quốc. Là cống phẩm Nam Chiếu tiến cống bốn năm trước, lúc Hoàng thượng vừa đăng cơ."
Nam Chiếu? Nếu ta nhớ không lầm, công chúa Chiêu Dương con gái vua Gia Thịnh được gả làm Hoàng hậu cho quốc vương Nam Chiếu.
Xem ra bây giờ quan hệ giữa Nam Chiếu và Thiên triều vẫn còn tốt đẹp.
Cũng phải, dù bốn năm trước xảy ra cung biến thực sự có ẩn tình khác, thì Chiêu Dương nàng chỉ là một công chúa đã xuất giá, cũng chẳng làm được gì hơn. Hơn nữa, thực lực của Nam Chiếu thật sự cách quá xa thực lực của Thiên triều.
Nếu đúng là cống phẩm do Nam Chiếu tiến cống, bọn họ không biết Hạ Hầu Tử Khâm bị dị ứng bạc hà, cũng rất bình thường.
Giải thích những chuyện tiếp theo, thực ra không cần Phương Hàm nói, ta cũng đã hiểu hết.
"Nô tì đã lệnh cho Trần công công ở phủ nội vụ điều tra, y nói cống phẩm này đã được phê chuẩn, ban cho đại học sĩ Cố Địch Vân vào đầu tháng tư năm Nguyên Quang thứ hai."
=====================================================
Chương 162 : Nhìn xa trông rộng
Edit : Ong MD
Beta : Như Bình
Quả nhiên, đúng như vậy.
Hạ Hầu Tử Khâm đem cống phẩm này ban cho Cố đại nhân, vì thế Cố Khanh Hằng có được nó chẳng có gì kỳ lạ cả, mà Thiên Lục có, cũng không lạ chút nào. Chắc hẳn Cố đại nhân đã đưa cho Thiên Lục.
Hoặc là...
Thiên Lục sau khi biết ta bị thương, đã mở miệng hỏi xin Cố đại nhân.
Đến lúc này, ta mới thực sự thấy Thiên Lục lợi hại đến mức nào. Ngày xưa nàng ta lúc nào cũng vâng vâng dạ dạ, sợ đối đầu trực tiếp với ta. Thậm chí còn nói rằng: "Cho tới bây giờ chưa từng muốn tranh giành với ta ".
Ta quả nhiên đã coi thường nàng ta rồi.
Ta còn tưởng rằng lần đó nàng ta nói, muốn ta và các nàng đứng cùng một thuyền, chỉ là ra một thông điệp cuối cùng với ta, vạn vạn lần ta cũng không nghĩ tới, mặc kệ ta đồng ý hay không đồng ý, mọi chuyện cũng đã rồi, ta coi như đã đứng cùng phía với các nàng.
Hộp thuốc mỡ kia, dù ta không lấy ra nhưng chỉ cần ta dùng nó và Hạ Hầu Tử Khâm nhìn thấy thì sẽ cho rằng ta là người của đại học sĩ.
Nếu hôm nay lại để hắn nhìn thấy ta ở cạnh Cố Khanh Hằng, như vậy cái thân phận quân cờ của đại học sĩ chụp lên đầu ta dù cọ rửa thế nào cũng không sạch được. May mà Vãn Lương thỉnh thánh giá tới ngăn cản Cố Khanh Hằng quay lại.
Nhưng, cho dù như vậy, Hạ Hầu Tử Khâm vẫn hiểu lầm ta.
Vì thế, hắn mới đột nhiên nổi giận, hắn cho rằng, ta vốn trong sạch, không hề được kẻ nào hậu thuẫn, cũng không phải là quân cờ do kẻ khác sắp đặt.
Thiên Lục.
Hai tay khẽ siết chặt lại, ta cắn răng thầm gọi hai chữ này trong lòng.
Phương Hàm thấy sắc mặt ta không tốt, trầm giọng hỏi: "Nương nương, thuốc mỡ này..."
Ta cắn môi, không thể nói là Cố Khanh Hằng đưa được. Ta đành chỉ vào hộp thuốc mỡ chưa cất đi vẫn nằm trên bàn nói: "Hộp thuốc mỡ này là của Tích quý nhân đưa."
Phương Hàm ngẩn ra, người thông minh như nàng, nghe ta nói thế, nhất định cũng biết hai hộp còn lại là do người khác đem tới, nhưng ta không nói, nàng cũng tự biết không nên hỏi gì.
Ngẫm nghĩ một chút Phương Hàm mới nói: "Nương nương, chiêu này của Tích quý nhân có thể nói thật sự là nhìn xa trông rộng."
Đúng vậy, lòng dạ của nàng ta thực sự quá sâu.
Thiên Lục chính là cá bơi trong ao, còn ta, đề phòng nàng ta vẫn chưa đủ.
Ngày hôm sau, nghe nói Diêu chiêu nghi vì có công cứu giá, nên từ đó, hậu cung lại có thêm một vị Diêu phi nương nương. Lúc ta nghe được việc này, tâm trạng cũng bình thường không lo nghĩ nhiều, Thái hậu vốn rất thích nàng ta, nên mượn cơ hội này nâng cao địa vị của nàng ta trong hậu cung là chuyện quá bình thường.
Từ sau ngày đó, quả thực Hạ Hầu Tử Khâm không đến Cảnh Thái cung của ta nữa.
Lại hai ngày nữa trôi qua, Thiên Lục vẫn ở Úc Phúc quán, nghe nói bệnh tình nàng ta đã khỏi hẳn, Hạ Hầu Tử Khâm rất vui mừng, lại phong vị cho nàng. Từ quý nhân lên đến tiểu nghi rồi cuối cùng là tần.
Thái hậu vì Diêu chiêu nghi đã được thăng làm phi tử, cũng không hỏi nhiều đến chuyện của Thiên Lục.
Thậm chí ta còn cảm thấy, Hạ Hầu Tử Khâm quá mức lưu luyến bóng dáng Phất Hi trên người Thiên Lục, hắn muốn để nàng ta sinh con cho hắn.
Đứa bé...
Lúc nghĩ đến đây, ta đột nhiên cảm thấy tim đau nhói.
Trong lòng, từ từ dâng lên một nỗi oán hận.
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip