C43-C45
Chương 43 : Lần thứ hai thử ta
Edit : LạcLạc
Beta : Thỏ SN
Phương Hàm trầm tư trong chốc lát, lại hỏi: "Nếu là tiểu thư của Tang phủ, vì sao lại thành ra thế này?"
Ta cười một tiếng rồi nói: "Không được sủng, cho nên thành thế này".
Khinh thường ta, chế nhạo ta, cha ta muốn gả ta đi làm thiếp, lại còn nói đó là số phận của ta.
Phương Hàm phất ống tay áo, nói: "Trong cung cũng không có phi tử nào thực sự được sủng ái".
Ta gật đầu, ta biết chứ.
Liếc nhìn ta, nàng lại nói: "Tiểu nha đầu, ngươi đừng nhìn hoàng cung yên lặng như vậy mà nghĩ nó yên bình, thật ra có rất nhiều chuyện ngươi không nhìn thấy đó thôi. Ngươi cho rằng có thể dễ dàng được hoàng thượng sủng ái sao? Chuyện của Như Mộng, ta tin ngươi hiểu rõ hơn ta".
Nhắc tới Như Mộng, ngữ khí của Phương Hàm vẫn lãnh đạm, không có chút gấp gáp.
Ta cũng không che giấu, ngẩng mặt hỏi nàng: "Vậy cô cô cảm thấy Như Mộng thực sự đã cố trăm phương ngàn kế để tiếp cận hoàng thượng sao?"
Phương Hàm hướng ánh mắt nhìn xa xôi: "Ta thấy thế nào không quan trọng, quan trọng là ngươi học được gì từ sự việc ấy". Nói rồi, nàng nhấc bước đi qua ta, hướng về thiên điện.
"Cô cô!" – Ta bò dậy đuổi theo.
Phương Hàm đột nhiên dừng bước, khiến ta thiếu chút nữa đâm sầm vào nàng. Nàng liếc nhìn ta, vết sẹo trên mặt lúc này thật gần trông lại càng đáng sợ, khiến ta không tự chủ được rụt cổ.
Dường như Phương Hàm cũng nhận ra điều ấy, nàng khẽ cười một tiếng nói: "Ở đây không có quyền lực, thì chẳng tự bảo vệ được mình" – nàng chỉ vào vết sẹo – "Thế này hẵng còn là nhẹ..."
Ta sợ hãi nhìn, còn nàng thu hồi nụ cười, xoay người đi mất.
Ta nắm chặt mu bàn tay, nói lớn sau lưng nàng: "Ta không sợ!". Chẳng phải là tranh giành tình cảm sao? Đằng nào ta cũng đã tiến cung, lẽ nào còn sợ điều này.
Nàng ngừng bước, gương mặt hơi chần chừ, rồi nói: "Vậy thì làm đi"
Phương Hàm vẫn im lặng, chiều dần muộn, nhìn bóng dáng nàng ngày càng xa dần. Gió lạnh thổi tới khiến mái tóc ta hơi rối, nhưng trái tim ta thì dần dần sáng tỏ. Ta gật đầu thật mạnh, chầm chậm tiến bước theo nàng.
Khi trở lại Thiên điện, ta mới biết Thiên Phi đã được phong làm Tài tử còn Thiên Lục thì được phong Mỹ nhân. Nàng nhớ tới chuyện của ta, vẻ mặt lại giận dữ đến không kiềm chế được, lao lên muốn tiếp tục dạy dỗ.
Ta theo bản năng trốn sau lưng Phương Hàm, nhưng Thiên Phi vẫn không muốn buông tha, định vung tay tát ta một cái.
"Phi chủ nhân, xin giữ tự trọng" – Phương Hàm chắn cho ta, nhắc nhở Thiên Phi.
Thiên Phi chấn động, nhìn Phương Hàm với ánh mắt kinh ngạc. Tuy nhiên chỉ trong chốc lát, nàng ta lấy lại vẻ kiêu ngạo, chỉ ta mà nói: "Ta chỉ muốn dạy dỗ a hoàn của mình thôi, cô cô không cần phải để ý tới!", nói rồi lại muốn tiến lên.
Ta đắc ý nhìn Thiên Phi, hôm nay Phương Hàm đã ra mặt cho ta, Thiên Phi vẫn còn muốn tác oai tác quái sao? Nàng ta chẳng qua cũng chỉ là Tài tử mới tiến cung, chẳng lẽ không nể mặt Phương Hàm?
Phương Hàm lạnh lùng: "Tiểu chủ nhân muốn dạy dỗ a hoàn của mình, dĩ nhiên Phương Hàm không dám xen vào. Nhưng chỉ là...tiểu chủ nhân muốn dạy dỗ a hoàn thì cũng phải nhìn trước sau một chút..."
Nghe thấy thế, Thiên Phi liền biến sắc. Thiên Lục vội nói: "Cô cô nói rất phải. Tỷ muội chúng ta vừa mới tiến cung, còn rất nhiều chỗ không hiểu biết. Mong cô cô vui lòng chỉ giáo!"
"Tiểu chủ nhân nói quá lời rồi, Phương Hàm còn phải về bẩm báo với Hoàng Thượng, Phương Hàm xin cáo lui trước" – Phương Hàm liếc nhìn ta một cái rồi xoay người rời đi.
Ta có chút vội vã, kéo nàng gọi: "Cô cô!"
Phương Hàm chẳng phải muốn gặp Thiên Phi để ra mặt cho ta sao? Tại sao đã định bỏ đi như vậy rồi?
Phương Hàm nhẹ đẩy tay ta ra, nhàn nhạt đáp: "Ở đây, không ai có thể bảo vệ được ngươi, trừ chính bản thân ngươi". Thanh âm của nàng vô cùng nhỏ nhẹ, nhưng ta lại nghe rất rõ ràng. Cho đến tận khi bóng dáng Phương Hàm biến mất ở cửa, lời nàng nói vẫn âm vang trong đầu ta.
Không ai có thể bảo vệ ta...
Phương Hàm, lại muốn thử ta tiếp sao?
=====================================================
Chương 44 : Hận không thể giết chết ta
Edit : LạcLạc
Beta : Thỏ SN
Ta bị mang về Huyễn Nhiên Các.
Thiên Phi ra lệnh bắt ta quỳ ở trong sân, ta vốn không chịu quỳ, nàng liền sai một thái giám cầm phất trần quật vào chân bắt ta phải quỳ xuống: "Ngươi không phải thích làm cung nữ sao? Vậy hôm nay ta sẽ cho ngươi quỳ đủ".
Ta cắn răng nhìn nàng, không kêu đau, cũng không khóc.
Hãy quên quá khứ đi. Đầu gối dập xuống đất, đập vào sân đá thật cứng khiến ta đau thấu xương. Ta cố hít một hơi gượng dậy, thì bị ai đó sau lưng đạp ngay một cước, không chịu được lại ngã nhào xuống đất. Khuỷu tay chảy máu, nhỏ trên mặt đất giống như một bông hoa.
Thiên Phi đắc ý cười lớn, đoạt lấy cây phất trần trong tay thái giám, quất túi bụi, vừa đánh vừa mắng: "Các ngươi có biết nó là ai không?"
Thái giám, cung nữ đều nhìn nhau, lắc đầu không biết, rồi lại nhìn ta đầy nghi ngờ.
"Nó..." – Thiên Phi quất xuống thật mạnh, cắn răng nói: "Nó chính là muội muội của ta đó. Thế nào, các ngươi không tin?"
Không có ai dám trả lời.
Ta cười lạnh trong lòng, thì ra đây chính là năng lực của Thiên Phi sao? Nàng chỉ biết đánh ta sao?
Thiên Phi cúi đầu, nắm chặt cằm ta, mắt nheo lại, cười cợt: "Ta vốn vẫn coi nó là muội muội. Nhưng mà lại có kẻ hết lần này tới lần khác không biết điều, thấp hèn ti tiện được làm thiếp còn không muốn? Tốt, rất tốt!". Thiên Phi nói xong, giọng điệu càng thêm độc ác, thẳng tay vứt luôn cây phất trần, rồi dùng chân đạp thật mạnh xuống đầu gối ta. "To gan thật, trước mặt bao người lại muốn Phương Hàm bảo vệ sao? Muốn ta mất mặt sao?"
Đau quá, Thiên Phi quả thật một chút cũng không lưu tình.
Ta theo bản năng gập người chống đỡ, Thiên Phi lại càng dùng thêm sức. Dẫm lên đầu gối, rồi ngón tay ta, nàng còn hài lòng hỏi: "Đau không? Còn chưa cầu xin ư? Cầu xin đi, cầu xin ta sẽ tha cho ngươi! Mau cầu xin ta sẽ tha thứ cho ngươi!"
Ta không cầu, quyết không cầu nàng ta tha thứ. Khóe miệng giật giật, ta muốn cười vào mặt nàng, nhưng thật sự đau quá. Lúc này mà cười thì chắc khó coi lắm.
Thiên Phi càng thêm tức giận, gào hét đánh ta, đá rồi lại giẫm đạp.
"Tiện nhân, ta đã sớm ngứa mắt với ngươi. Ngươi lẽ ra không nên sinh ra trên đời này, lại càng không nên xuất hiện ở Tang phủ. Ngươi đã không biết điều, lại còn muốn tranh với ta sao? Ngươi cho ngươi là ai?" – Nàng mắng nhiếc thậm tệ, ánh mắt đỏ hồng vì tức giận.
Ta chưa bao giờ nghĩ, hóa ra trong lòng Thiên Phi không chỉ ghét ta, mà còn hận ta như vậy.
Thấy ta co quắp che đầu gối, ánh mắt Thiên Phi hiện lên một tia nham hiểm, thuận tay lấy cây trâm ngọc trên đầu, định đâm xuống. Ta phát hoảng, lấy hết sức giữ lấy tay của Thiên Phi, cười lạnh hỏi: "Tiểu chủ nhân chẳng lẽ không biết phi tử hiền lương thục đức ở hậu cung mới có thể có được thánh sủng sao?"
Nàng ta chỉ vừa được sắc phong Tài tử mà đã dám làm chuyện lớn như vậy.
Mặt nàng ta hơi cứng lại, nhưng vẫn giận dữ như trước.
Tay vẫn thêm sức, có lẽ là thực sự muốn đâm xuống.
Ta cười lạnh, Thiên Phi là một đại tiểu thư bướng bỉnh. Hôm nay nếu nàng vô duyên vô cớ đâm ta bị thương thì chính là tự phá hủy tiền đồ sau này của mình. Ta không biết nếu cây trâm kia mà đâm xuống thì sẽ thế nào, nhưng dùng chân của ta mà đổi lấy thua thiệt cho nàng thì đáng giá sao?
Không, chắc chắn không.
Ta chỉ muốn được sống tốt hơn, tại sao lại hi sinh bản thân mình? Cùng nàng đồng quy vu tận ư, ta không thể làm thế.
Đám thái giám cung nữ bên cạnh đều câm như hến, không ai dám nhúc nhích.
Đột nhiên tiếng Thiên Lục truyền đến: "Tỷ, tỷ làm cái gì vậy!"
Thiên Lục bước thật nhanh lại gần, cầm lấy tay Thiên Phi: "Tỷ"
"Buông ra!" – Thiên Phi vẫn không chịu thôi – "Tỷ không thể tốt đẹp như muội, sống chung yên ổn với con tiện nhân này. Hôm nay nó dám theo chúng ta tiến cung, không biết sau này sẽ còn làm những chuyện gì nữa? Hôm nay ta bỏ qua cho nó, chẳng phải càng dung túng cho nó sao?"
"Tỷ, không nên!" Thiên Lục sợ hãi kêu lên.
Ta không khỏi biến sắc, xem ra lần này Thiên Phi sẽ không nương tay.
"A, chỗ của muội muội thật náo nhiệt nha!" – một giọng nói êm dịu truyền tới, ta nhìn thấy người bên cạnh hoảng hốt, quỳ xuống hành lễ: "Nương nương cát tường!"
=======================================
Chương 45 : Nàng ra oai phủ đầu ta (I)Edit : LạcLạc
Beta : Thỏ SNThiên Phi và Thiên Lục cuối cùng mới giật mình, ta nhìn theo tiếng nói, thấy một người nữ tử trang phục lụa là được cung nữ đỡ tay chầm chậm đi tới. Trang phục màu nâu được thêu những sợi chỉ bạc, móng tay màu hồng phấn thon dài, mùi hương phảng phất bốn phía.
"Tiểu thư, là Thư quý tần" – Cúc Vận vội nhỏ giọng nhắc nhở.
Thiên Phi dường như vẫn chưa phản ứng kịp, Thiên Lục đã dùng sức lôi nàng xuống, hành lễ với Thư quý tần: "Thần thiếp tham kiến nương nương, nương nương cát tường!"
"Nương nương cát tường!" – Thiên Phi rốt cuộc cũng hồi phục tinh thần.
Thư quý tần buông tay cung nữ, ánh mắt nàng nhìn ta chăm chú, rồi sau đó lại dời đi. Nàng nhàn nhạt nói: "Miễn lễ! Bản cung vừa rồi tình cờ đi ngang qua, thấy bên trong có vẻ náo nhiệt, hiếu kỳ một chút muốn vào xem.Có chuyện gì vậy?"
Thiên Phi liếc mắt một cái nhìn ta, mở miệng nói: "Bẩm nương nương, thần thiếp chỉ đang giáo huấn cung nữ không biết quy củ này một chút mà thôi"
"A...Mới tiến cung đã phạm phải chuyện gì thế?"
Thư quý tần miễn cưỡng hỏi một câu, nhưng thực ra khiến Thiên Phi nửa lời cũng không nói được. Thiên Lục vẻ mặt khẩn trương, mở miệng nói hộ Thiên Phi, nhưng lại thấy Thư quý tần tiến tới, cầm lấy trâm ngọc trong tay Thiên Phi, xoay người liếc nhìn ta. Nàng cúi đầu, ánh mắt nhìn cây trâm ngọc, cười duyên dáng: "Vừa rồi, ngươi lấy trộm cái này sao?"
Ta hoảng sợ, chả lẽ nàng thấy ta và Thiên Phi giằng co, cho nên nghĩ là vì cây trâm này sao?
"Bản cung cho ngươi, tại sao không lấy?"
Ta không nói lời nào, Thư quý tần đột nhiên lại nói. Nàng vừa dứt lời, cây trâm lại được đưa gần thêm một chút. Ta ngơ ngẩn nhìn trong chốc lát, ngỡ ngàng đưa tay ra đỡ.
Còn ngón tay thon dài của nàng nhẹ nhàng buông lỏng, cây trâm ngọc màu xanh trong nháy mắt rơi xuống, chỉ nghe "bộp" một tiếng, vỡ thành hai đoạn trên mặt đất.
Lòng ta trầm xuống, liền thấy Thư quý tần ngẩng lên đứng thẳng người, thanh âm chậm rãi nói: "Người đâu, mau thay tiểu chủ nhân các người giáo huấn cung nữ vụng về này. Hôm nay mới chỉ là trâm ngọc, ngày mai sẽ là cái gì đáng giá đây"
"Nương nương..." – Ta mờ mịt nhìn nàng, ta với nàng không thù không oán, tại sao nàng phải làm như vậy?
Nghe thế, Thiên Phi lại càng đắc ý, liếc mắt nhìn đám cung nữ bên cạnh, lạnh lùng ra lệnh: "Còn chưa động thủ? Muốn nương nương nói lần thứ hai sao?"
Thái giám tiến tới đè cánh tay của ta, một cung nữ giơ tay lên định đánh. Thư quý tần bỗng nhiên lại nói: "Mang ra bên ngoài đánh, không được quấy rầy tiểu chủ nhân các người nghỉ ngơi"
"Dạ!"
Lực trên tay ta lại tăng thêm, cứng rắn lôi ta ra ngoài. Thiên Lục dường như định nói điều gì đó, nhưng bị Thiên Phi ngăn lại. Ta nhìn thấy rõ đáy mắt của Thiên Lục tràn đầy vẻ khiếp sợ, nhìn thấy ta vội vàng giấu đi.
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip