Chương 2



Chương 2:

Ba ngày sau

Đủ bằng chứng những vụ cưỡng hiếp này do cùng một hung thủ nên tổ trọng án theo phương thức suy luận của Hàn Trầm kết hợp với khả năng phác họa tội phạm của Bạch Cẩm Hy đã bắt đầu sàn lọc, tìm kiếm nhân dạng phù hợp với các đặc điểm được đưa ra. Và, họ đã tìm thấy một đối tượng phù hợp với các nhận dạng. Người đó tên Trần Ly Giang, là một chú hề trong rạp xiếc.

Hàn Trầm, Bạch Cẩm Hy đi đến địa điểm thì nghe thông báo Trần Ly Giang đã dẫn theo đồng bọn Tăng Phương Bình bỏ trốn nên nhanh chóng quay đầu xe, lập tức truy bắt. Lúc này, một cảnh sát tuần tra phát hiện Trần Ly Giang xuất hiện tại một con hẻm nhỏ nên đã thông báo đến các đơn vị. Hàn Trầm, Bạch Cẩm Hy là người xuất hiện đầu tiên. Lúc này, điện thoại của Hàn Trầm rung lên, là một đồng nghiệp cũ tên Tư Tư gọi. Anh nhớ là nhà của cô ấy cũng ở trong khu hẽm này. Anh lập tức tắt máy rồi nhanh chóng vội vã chạy thật nhanh. Anh tin chắc, Trần Ly Giang đang ở đó.

"Cảnh sát Hàn."

Để con trai vào trong nhà khóa trái cửa lại, Tư Tư cầm theo điện thoại ở bên ngoài nhìn hình ảnh trước mắt. Khi nãy, quán cà phê của cô vẫn đang yên ắng, nào ngờ sau đó, một nam, một nữ đi vào gọi đồ uống, kế đó, khi bọn họ đang cười nói vui vẻ thì hai thanh niên đi vào, một trong số họ lộ rõ sát khí. Cô còn chưa kịp nói lời nào thì vị khách nữ kia bị một trong hai người mới xuất hiện bắt giữ kéo đi trước sự ngăn cản của người bạn đi cùng với vị khách nam. Cô hoảng sợ liền gọi cho Hàn Trầm.

"Nhanh, hai người đó không biết tại sao lại lôi cô gái kia đi." Tư Tư giải thích nhanh gọn rồi chỉ hướng mà họ rời đi cho anh.

"Nhanh!"

Lúc Hàn Trầm, Bạch Cẩm Hy xuất hiện thì đã thấy Tăng Phương Bình đang khống chế một cô gái, con dao trên tay hắn đang kế sát cổ cô ấy, một ít máu đã xuất hiện. Còn phía trước thì Trần Ly Giang cùng một người lạ mặt đang cố khuyên giải.

"Tăng Phương Bình, anh đã bị bao vây, mau bỏ vũ khí xuống." Hàn Trầm ra lệnh cho Tăng Phương Bình nhưng ánh mắt vẫn quan sát Trần Ly Giang đang ở gần đó.

"Sao tao phải làm vậy? Có con tin thì tao mới được an toàn." Tăng Phương Bình ánh mắt mơ màng trả lời.

"A Bình, cậu nghe anh, mọi chuyện đã bị lộ, chúng ta phải đầu thú thì mới mong nhận được sự khoan hồng của pháp luật. Nghe anh, buông dao xuống, thả cô ấy ra." Trần Ly Giang giả vờ khuyên nhủ, thực chất, hắn đang cười trong lòng. Hắn đã thôi miên tên khốn này. Giờ, nó sẽ nhận hết mọi tội trạng về mình, còn hắn chẳng qua bị ép buộc giúp đỡ thôi. Đám cảnh sát sẽ không thể giải được thuật thôi miên này và hắn sẽ trở thành một tên đồng phạm đáng thương.

"Này anh. Nếu muốn con tin thì dùng tôi cũng được, thả cô ấy ra." Bạch Cẩm Hy khuyên. Cô tự động quăng súng ra xa, hai tay giơ lên, tự động tiến lại gần.

Tăng Phương Bình hiện tại đang nằm trong sự thôi miên của Trần Ly Giang, hắn chỉ biết mình đã phạm tội và cảnh sát đã tìm được chứng cứ, vì thế, bằng mọi cách, hắn phải chạy trốn, hắn không thể bị bắt. Những lời khuyên kia hắn đều không đề vào tai, con dao của hắn vẫn kề sát cổ cô gái, không chỉ vậy, trong đầu hắn nghĩ đến phải giết cô ấy, không thể để cô ấy chết.

"Khoan đã!"

Nhìn thấy Tăng Phương Bình định giết cô gái, người đàn ông đi cùng gái kia lo lắng, không suy nghĩ nhiều, lấy con dao nhỏ giấu trong người ném thẳng về phía cánh tay hắn. Kết quả, con dao của hắn rơi mất. Nhân lúc này, Hàn Trầm lao đến, khống chế Tăng Phương Bình.

Theo phán đoán của Hàn Trầm và Bạch Cẩm Hy thì Trần Ly Giang mới là hung thủ đứng sau mọi chuyện, nhưng hiện tại, Tăng Phương Bình một mực nhận hết mọi tội trạng về mình, hơn thế, lời khai của hắn hoàn toàn phù hợp với tình tiết vụ án khiến cảnh sát gặp phải khó khăn. Muốn Trần Ly Giang nhận tội thì Tăng Phương Bình phải giải được thuật thôi miên, nhưng Bạch Cẩm Hy vẫn chưa tìm được cách. Đúng lúc này, cảnh sát nhận được tin có một người đàn ông xin gặp, người này nói có thể giúp đỡ cảnh sát trong vụ án Trần Ly Giang. Người này giới thiệu mình là Hứa Nam Bách, giáo sư tâm lý tội phạm.

**

Qua điều tra thì Hàn Trầm, Bạch Cẩm Hy và mọi người được biết Hứa Nam Bách là một giáo sư tâm lý học tội phạm nổi tiếng. Hiện tại, người này đang có buổi giảng tại tỉnh A khá gần đây. Nhưng, làm sao người này lại biết vụ án Trần Ly Giang mà đến đây trợ giúp.

"Chào anh, giáo sư Hứa." Bạch Cẩm Hy là người mở lời đầu tiên. "Nghe danh đã lâu, không ngờ hôm nay lại có cơ hội gặp mặt."

"Tôi cũng không biết mình nổi tiếng như vậy." Hứa Nam Bách bắt tay Bạch Cẩm Hy rồi nở một nụ cười. "Vị này chắc là hoa khôi cảnh sát Bạch Cẩm Hy."

"Không biết vì sao giáo sư Hứa lại biết vụ án Trần Ly Giang mà đến đây." Nhìn thấy Bạch Cẩm Hy đang đắm chìm trong sự vui sướng khi được khen ngợi, Hàn Trầm liền đi thẳng vào vấn đề.

Theo ý của Hàn Trầm có nghĩa là vụ án này đang trong giai đoạn điều tra, chưa được công bố ra ngoài thì làm sao người ngoài biết được, trừ khi là có liên quan đến vụ án.

Hứa Nam Bách mỉm cười trả lời.

"Hôm qua tiểu thư của chúng tôi được mọi người giúp đỡ, tiểu thư biết mọi người gặp chút khó khăn nên đã gọi điện nhờ tôi đến hỗ trợ một chút."

"Thì ra là vậy!" Bạch Cẩm Hy nhìn Hàn Trầm, hai người thống nhất về vị tiểu thư trong lời nói của Hứa Nam Bách. Là cô gái bị Tăng Phương Bình bắt làm con tin. Hôm qua, sau khi bắt giữ Tăng Phương Bình và Trần Ly Giang, Hàn Trầm và Bạch Cẩm Hy quay người lại thì cô gái đó và người đi cùng đã biến mất không chút dấu vết.

Lúc đầu hai người nghĩ có lẽ cô gái này không muốn liên quan đến cảnh sát nên mới gấp rút đi như vậy, nhưng giờ, thấy người nổi tiếng như Hứa Nam Bách lại ra mặt vì cô ấy, chứng tỏ, người này không hề tầm thường.

"Cảnh sát chúng tôi vẫn chưa lấy lời khai nhân chứng của cô ấy, không biết nên liên lạc thế nào?" Hàn Trầm hỏi thẳng.

"Xin lỗi! Tiểu thư chúng tôi không tiện lộ diện ở cơ quan cảnh sát." Hứa Nam Bách lên tiếng từ chối.

"Chỉ là thủ tục đơn giản, cảnh sát nhất định không gây khó cho cô ấy. " Hàn Trầm nhất định không chịu bỏ cuộc. Không hiểu sao, hắn có cảm giác sự xuất hiện của cô gái đó không phải là tình cờ.

"Thời gian của tôi không cho phép, xin hỏi tới khi nào thì mới được tiếp xúc với nạn nhân?" Hứa Nam Bách nhìn đồng hồ rồi hỏi Hàn Trầm và Bạch Cẩm Hy.

Không muốn tạo nên tình huống căng thẳng, Bạch Cẩm Hy liền đứng ra hòa hoãn câu chuyện. Cô nhanh chóng đưa Hứa Nam Bách đến phòng giam giữ Tăng Phương Bình.

Không hổ là giáo sư tâm lý tội phạm, chưa đến năm phút, thuật thôi miên của Trần Ly Giang lên Tăng Phương Bình đã được hóa giải. Tăng Phương Bình ngơ ngác không hiểu chuyện gì xảy ra, sao hắn lại ở sở cảnh sát, cho đến khi nghe cảnh sát kể lại mọi chuyện thì y vừa kinh ngạc, vừa hoảng sợ.

Trần Ly Giang không còn đường chối cãi nên đã khai ra toàn bộ câu chuyện phía sau.

Nhiệm vụ của Hứa Nam Bách đã hoàn thành, hắn liền chào hỏi mọi người một tiếng rồi rời đi.

Đứng trên lầu nhìn Hứa Nam Bách rời khỏi sở cảnh sát, Bạch Cẩm Hy khó hiểu nhìn sang Hàn Trầm, hỏi:

"Trần Ly Giang một mực phủ nhận kẻ phía sau dạy hắn thôi miên, anh không nhờ Hứa Nam Bách có phải nghi ngờ anh ta."

"Thuật thôi miên của Trần Ly Giang tài tình như vậy chứng tỏ kẻ chỉ dạy hắn không phải hạng tầm thường. Sự xuất hiện của Hứa Nam Bách quá trùng hợp và ngẫu nhiên người này lại là một chuyên gia thôi miên, không thể không phòng hờ." Hàn Trầm lạnh lùng lên tiếng, tay hắn đang cầm bức thư bị thiêu cháy chưa hết được tìm thấy trong nhà Trần Ly Giang. Nội dung đã không còn gì ngoài một chữ K ở phía dưới. Đây là nhất định là kí hiệu riêng của kẻ đứng phía sau Trần Ly Giang.

Ngay góc ngã tư gần trụ sở cảnh sát, một chiếc limo màu trắng đã đợi sẵn, Hứa Nam Bách vừa nhìn thấy nó thì mỉm cười, mở cửa đi vào một cách tự nhiên.

Bên trong xe có tất cả tám người gồm trai lẫn gái, trên tay bọn họ đều là ly rượu vang. Nhìn thấy Hứa Nam Bách, người ngồi gần liền đưa cho hắn một ly rượu mới.

"Đúng như cô đoán, đã có người mạo danh tôi." Hứa Nam Bách lần đầu giận đến thế này. Khi nãy nhân lúc thôi miên Trần Ly Giang, hắn đã cố tình xâm nhập và tìm ra kẻ phía sau. Nhưng kí ức này được ai đó giúp Trần Ly Giang che đậy rất tốt, hắn không thể tìm ra kẻ đó. Nhưng, hắn nhìn thấy được kí hiệu riêng biệt của mình. Chữ K này vốn là dấu hiệu riêng biệt của hắn trong tổ chức, nhưng giờ đây lại trở thành thứ điều khiển người khác phạm tội. Dùng thuật thôi miên khiến người khác tự giết nhau cũng không phải là điều mới lạ, nhưng lại dùng thân phận hắn để mạo danh thì không thể bỏ qua.

"Trong bao nhiêu cách thức thì tại sao hắn lại chọn cách ngu ngốc đó chứ?" Tạ Lục vừa chùi súng vừa giễu cợt.

"Hai người lại bắt đầu rồi sao?" Tân Giai ngăn cản trước khi đồng bọn xung đột. "Chúng ta không phải nên lo lắng kẻ đứng phía sau chuyện này sao?"

"Người này nhất định biết rõ K, biết rõ cách thức của anh ấy nên mới mạo nhận tài giỏi đến mức nếu không phải K nói ra thì chúng ta cũng nghĩ là do anh ấy làm." La Bân ngồi bên cạnh phân tích.

"Cô nghĩ thế nào?" Nhìn cô gái ngồi trong cùng, Hứa Nam Bách hỏi. Cô ấy là người đầu tiên phát hiện ra vụ này, cũng là người bảo hắn đến xác nhận thủ đoạn thôi miên này.

"Mạo nhận cách thức giết người của K chỉ là vấn đề nhỏ, nếu người này có thể nắm rõ cách thức của từng người chúng ta thì đúng là vấn đề không nhỏ. Điều này có nghĩa người này biết rất rõ chúng ta, mọi chuyện từ năm năm trước cũng không thoát." Từ Nhược Bạch bình tĩnh trả lời.

"Vậy chuyện của anh ấy thì thế nào?" Mục Phương Thành ngồi một bên lo lắng. "Anh ấy đã quên tất cả, nếu hắn nhắm đến anh ấy thì sao?"

"Tôi đã liên lạc với Tiểu Diêu, cậu ta sẽ phụ trách an toàn cho anh ấy."

"Năm năm trước, anh ấy đã nói với tôi, nếu năm năm sau, anh ấy vẫn chưa thực hiện được tâm nguyện mà Hàn Trầm và Bạch Cẩm Hy lại yêu nhau thì hãy khiến anh ấy nhớ lại. " Từ Nhược Bạch nhìn mọi người xung quanh rồi thông báo kế hoạch sắp tới của họ.

_________________________

Kết thúc vụ án Trần Ly Giang, Bạch Cẩm Hy vui vẻ trong người. Cô định tan làm sớm, ghé siêu thị mua thứ gì để ăn thì nhìn thấy Từ Tư Bạch từ trong thang máy đi ra. Bây giờ đã hơn bảy giờ tối, anh phải tan làm từ lâu rồi.

"Tư Bạch muộn rồi sao anh còn đến đây?" Cô thắc mắc.

"Em quên rồi sao?" Thấy cái tật hay quên của Bạch Cẩm Hy lại tái phát, Từ Tư Bạch liền nhắc nhở. "Em nói sau khi kết thúc vụ án sẽ mời anh một bữa thật to mà."

Bạch Cẩm Hy xấu hổ, nhìn Từ Tư Bạch, nói nhỏ.

"Tư Bạch, anh cũng biết bình thường em không có thói quen tiết kiệm. Bây giờ đã là cuối tháng, tiền em cũng sắp hết rồi. Nhưng em hứa, qua tháng sau lãnh lương, em nhất định sẽ đãi anh một bữa thật hoành tráng."

"Coi như anh cho em ứng trước. Đi thôi, em thích ăn nhất món Pháp phải không? Anh đưa em đi ăn một bữa hoành tráng." Từ Tư Bạch mỉm cười, xoa nhẹ tay lên đầu Bạch Cẩm Hy.

"Như vậy cũng được sao?"

"Tất nhiên là được! Nhưng tháng sau nhớ trả cho anh đó."

"Tư Bạch, anh tốt nhất."

Bạch Cẩm Hy vui mừng nhảy lên, cô mỉm cười khoác lấy tay Từ Tư Bạch hạnh phúc rời khỏi sở cảnh sát. Hai người cười nói rời đi mà không hề chú ý đến cái nhìn của những đồng nghiệp xung quanh.

Hàn Trầm ở bãi giữ xe nhíu mày khi nhìn thấy hành động thân mật của Bạch Cẩm Hy và Từ Tư Bạch. Không hiểu sao, anh có cảm giác Bạch Cẩm Hy rất giống với người bạn gái trong kí ức của mình.

**

Từ khi quen biết Từ Tư Bạch, Bạch Cẩm Hy chưa bao giờ đề cập hay hỏi chuyện về gia đình của anh ấy. Cô nhận thấy anh bình thường luôn có lối sống tiết kiệm, giản dị nhưng nếu cần thiết thì anh ấy chẳng cần lo lắng mà bỏ ra một khoản tiền lớn để để sử dụng. Cô nhớ lần trước anh ấy thích thú với mẫu kính thiên văn xuất hiện trên bìa tạp chí khoa học, thế là vài ngày sau, cô đã nhìn thấy nó trong nhà anh. Lúc đó, cô đã không khỏi kinh ngạc. Giá của cái kính này bằng lương cảnh sát của cô trong gần năm năm đó, vậy mà anh ấy nói mua là mua ngay. Từ những nguyên nhân đó, Bạch Cẩm Hy nghĩ rằng gia đình của Từ Tư Bạch cũng rất có điều kiện. Mà không, phải nói chính xác thì anh ấy nhất định sinh ra trong một gia đình giàu có. Bạch Cẩm Hy không ngờ cuộc đời mình lại quen biết được anh. Nhờ có anh mà cô đã có được những bữa ăn cực kì ngon.

Nhà hàng Từ Tư Bạch đưa cô đến chính là nhà hàng Pháp cực kì nổi tiếng trong thành phố, giá cả thì khỏi phải nói đi, chỉ nhìn mấy con số không phía sau mà mắt của Bạch Cẩm Hy đã hoa lên hết rồi.

"Em thích gì thì cứ tự nhiên gọi. Bữa ăn hôm nay coi như anh chúc mừng em phá thêm một vụ trọng án." Từ Tư Bạch thích nhất dáng vẻ ăn ngon của Bạch Cẩm Hy nên thường rủ cô đi ăn những món ngon.

"Tư Bạch, anh đối tốt với em như thế này thì sau này anh có bạn gái rồi, em biết phải làm sao đây?" Nghĩ ra vấn đề này, Bạch Cẩm Hy suy nghĩ.

"Tính cách của anh thế này thì ai mà thèm làm bạn gái."

"Tư Bạch, em có ý nghĩ này. Anh suốt ngày chỉ biết nghiên cứu xác chết, còn em thì luôn tìm kiếm xác chết, hai chúng ta nhất định cô đơn đến già, chi bằng chúng ta tạo thành một cặp đồng nghiệp bạn hữu, người thân. Sau này, anh cứ lo xác chết của anh, em thì lo tìm xác chết của em, chúng ta sau khi hoàn thành công việc thì lại tiếp tục ăn uống vui vẻ, nói chuyện với nhau như thế này đến già, anh thấy được không?"

Từ Tư Bạch mỉm cười nhìn Bạch Cẩm Hy. Anh chưa kịp trả lời thì một khúc nhạc vang lên, nó khiến đầu óc anh mất tập trung. Không hiểu sao, đầu anh rất đau, rất khó chịu. Không những thế, những hình ảnh mơ hồ cứ xuất hiện chớp nhoáng.

"Tư Bạch, anh sao vậy?" Nhìn thấy Từ Tư Bạch làm rơi con dao trên bàn ăn, Bạch Cẩm Hy lo lắng. Cô vội đi đến bên cạnh anh.

"Anh không sao. Anh chỉ hơi nhức đầu một chút." Từ Tư Bạch bình tĩnh, cố gắng trấn an.

_______________________

Nhờ vào vụ án Trần Ly Giang, Bạch Cẩm Hy và Châu Tiểu Triện được đề cử vào lớp tập huấn của tỉnh. Sau đó, hai người họ thông qua đợt tập huấn, được tuyển vào làm thành viên tổ trọng án Khiên Đen mới thành lập. Nào ngờ, một vụ án giết người liên hoàn đã diễn ra để chào đón bọn họ.

Liên tiếp trong ba ngày đã có ba người thiệt mạng do súng bắn tỉa, hung thủ không để lại bất cứ thông tin ngoại trừ một mảnh giấy có ghi chữ T.

Ba vụ án mạng, ba nạn nhân đều không có chút liên quan nhưng điều bị giết cùng một hung thủ khiến cảnh sát đau đầu tìm hiểu. Sau đó, họ phát hiện ba nạn nhân này đều không phải hạng tốt lành gì, đều thuộc dạng cặn bã.

Nạn nhân đầu tiên tên La Hoài Nhung, là một cô gái nhà giàu suốt ngày chỉ biết ăn chơi tại các quán bar, đã từng bị bắt vào đồn cảnh sát về tội hành hung chính người bạn trai mình nhưng sau đó được phóng thích vì người bạn trai kia tự nhận hết mọi tội trạng. Anh ta nói là mình muốn tống tiền nên mới tạo dựng mọi chuyện. Người ngoài cuộc không hiểu nhưng người trong cuộc điều hiểu La Hoài Nhung đã dùng quyền lực gia đình để đe dọa.

Nạn nhân thứ hai tên Trần Minh Lâm, là một tên nghiện game nặng, từng có tiền áp cưỡng hiếp. Trước khi bị giết, hắn làm nhân viên giao hàng tại một quán gà rán.

Nạn nhân thứ ba tên Vương Tuấn Khanh làm việc tại một công ty giải trí, nghe nói trong công ty rất hống hách, nhưng do có giám đốc chống lưng nên không ai dám nói điều gì.

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip