50
Thứ 2, tuần 2, 7 giờ sáng
"Con chỉ hỏi ông, tại sao anh Hoàng lại chết một cách bí ẩn như vậy thôi." Dương Vũ kéo chiếc giỏ xách ngay ngắn chạy theo người bán dưa hấu vừa hỏi trong hơi thở gấp gáp khi ông ta di chuyển từ thùng xe xuống sau đó tiếp tục đi lên. Điều lạ thay ông lão làm công việc nặng nhọc này một mình.
"Tôi đã nói là tôi không biết rồi. Cô là ai thế? Trông cô chắc không phải cảnh sát rồi, thám tử à?" Ông ấy quay đầu lại gắt lên." Mà cô không thấy tôi đang bận rộn với mớ hàng của mình sao? Đến đã không mua còn cứ hỏi lung tung."
"Vâng bác, cháu sẽ mua 2 trái to nhất nhưng trước hết bác phải trả lời tất cả câu hỏi của cháu." Dương Vũ cố cười vui vẻ.
Người bán dưa nghe vậy dừng lại, ông ta suy nghĩ một cách cân nhắc sau đó gật đầu chắc nịch." Cô gái cô nói cô phải làm đó, người trẻ bây giờ hay nuốt lời lắm."
"Chắc chắn với bác cháu sẽ mua với giá mà bác yêu cầu."
"Được rồi cô muốn hỏi gì?"
"Vụ án của anh Hoàng, giáo viên dạy toán ở một ngôi trường liên cấp 2 và 3 tên V gần đây vào 14 năm trước."
Bác bán dưa cau mày lại như đang cố nhớ điều gì. "Hoàng? Là cái tên đó sao? Con trai của bà Năm cuối xóm. Giờ họ định cư nước ngoài rồi chẳng ai có thể liên lạc được với họ nữa."
"Bác biết anh ấy chứ? Thi thể anh Hoàng được phát hiện ở ngay cây cầu bắc ngang hai làng vào tháng 4 năm 2005." Dương Vũ lấy tấm ảnh trong tập hồ sơ trên tay ra đưa trước mặt.
"Tên thanh niên bị bắn chết phải không?"Ông già ngồi xổm trên cabin xe vuốt chòm râu." Sao bảo tên này chết do đụng độ xã hội đen?" Đôi mắt nâu đen nhìn đặc vụ trẻ.
"Cảnh sát kết luận vậy sao?"
"Tôi nghe bà vợ của mình nói thế. Vợ tôi thân với bà Năm như chị em ruột."
"Vậy là bác biết nếu có thể cháu muốn gặp bác gái với ạ."
"Đáng tiếc cho cô vợ tôi mất năm ngoái vì một cơn đột quỵ vào tháng 7. Còn tôi thì chẳng quan tâm gì đến gia đình đó." Ông lão trả lại tấm hình duỗi lưng đứng thẳng.
"Cháu rất xin lỗi bác. Nhưng cháu cần thêm thông tin nếu thế Hoàng có thường hay sang nhà bác chơi không hả bác?" Dương Vũ cần mẫn viết vào cuốn sổ tay cô cố gắng níu kéo.
"Thằng nhóc hay mang bánh của bà Năm sang cho chúng tôi, bà ta là người một người làm bánh không đến nỗi tệ." Bác bán dưa lắc đầu.
"Anh Hoàng là một người như thế nào thế bác?" Cô ngước lên nhìn ông lão mặc yếm jean đang cố vỗ lưng của mình.
"Thằng đó?..." Ông lão ngừng lại hắt xì một cái sau đó dụi mũi." Là một thằng nhóc không đến nỗi có thể gây hấn với một ai."
"Cậu ta tốt lắm sao?"
"Là một đứa ấm áp, ngoan ngoãn luôn được mọi người yêu mến. Chẳng hiểu sao chiều hôm ấy vẫn như mọi khi đáng lẽ nó đã phải về nhà sau giờ tan trường nhưng tên đó đã thực sự không xuất hiện trong buổi tiệc mừng thọ của bà nó. Gia đình cứ nghĩ thằng nhóc chỉ đang bận rộn với việc giao lưu cùng với giáo viên khác trong trường nên chẳng ai để ý. Cho đến 2 ngày sau thằng nhóc được phát hiện nằm ở dưới chân cầu. Nó bị bắn và xác nó vướng vào một tảng đá của con sông."Ông lão thở dài nhìn lên trời xanh. "Nhưng với bọn giang hồ thì chẳng làm gì chúng cũng tấn công.' Tỏ thái độ bực bội.
Dương Vũ thở dài sau đó tiếp tục hỏi."Vậy ở đây có băng đảng nào không ông? Nếu có chắc chắn trước vụ việc của anh Hoàng có thể nhóm giang hồ đó đã dính dáng tới một số vụ bạo hành trước rồi." Dương Vũ chau mày suy nghĩ.
"Ta chưa bao giờ nghe tới hay thậm chí là chứng kiến cả." Ông lão bước xuống từ máng nghiêng. "Thời đó đúng là thường xuyên xuất hiện xe của bọn chúng trong làng nhưng chúng chỉ đi qua thôi chứ không dừng chân lại." Lão lấy từ trong túi ra một gói thuốc nhanh chóng châm lửa rồi hút một hơi dài. Dương Vũ tuy trong lòng rất khó chịu vì mùi nồng của điếu thuốc nhưng cô vẫn mỉm cười với ông bán dưa."Mà tại sao cô lại đi điều tra lại thế? Vụ án đã đóng lâu rồi chẳng phải sao?"
Dương Vũ phủi lớp khói nhẹ nhàng qua một bên." Cháu đang tìm một người chỉ là cháu nghĩ người đàn ông này có liên quan đến vụ án thôi. Không biết ông ta phải tay xã hội đen khét tiếng không?" Đặc vụ trẻ chìa ra tấm ảnh của một quý ông cao lớn lịch lãm tóc trắng mắt xanh sắc cạnh với cây gậy gỗ đen trong tay.
"Ngài." Ông lão bán dưa dường như nhận ra, ông ta lẩm bẩm.
"Vậy là ông biết người này."
"Tôi không biết." Thái độ ông lão đổi hẳn, ông vê điếu thuốc của mình sau đó quay phắt đi kéo một hơi.
"Ông à, ông giúp cháu đi, khó khăn lắm cháu mới tới được đây và tìm được ông đó." Dương Vũ van xin. Nếu thực sự Dương Vũ không tìm thấy cuốn sổ tay của Rose trong đống sách lộn xộn của mình bị cô ta bới ra thì chắc hẳn cô đã không ở đây.
"Cô cần biết điều gì cơ chứ? Ban đầu cô hỏi tôi về vụ án giờ thì lại hỏi về người này, hai quả dưa chắc chẳng đáng là bao rồi."
"Chuyện cháu hỏi về vụ án của anh Hoàng là bởi cháu chỉ muốn chắc chắn lại những gì ghi trong tập hồ sơ. Còn vụ người đàn ông này là cháu hỏi riêng ông." Dương Vũ cúi đầu xin lỗi." Thực sự cháu có lỗi khi làm ông tức giận như vậy."
"Cô làm tôi mệt rồi." Ông lão dập điếu thuốc bằng gót giày khi mới chỉ hút được một nửa."Đi đi."
"Xin ông! Nhưng cháu cần biết người này là ai và cháu chỉ muốn chắc chắn người này có liên quan đến vụ án của anh Hoàng không." Đặc vụ trẻ cố nán lại.
"Người này có liên quan ư?" Ông lão trầm ngâm suy nghĩ. "Chắc không đâu."
"Tại sao vậy ông?"
"Ngài rất tốt với người dân trong làng, tuy vậy ngài vẫn là người khó gần. Ngài Abbey Canton thường xuyên giúp đỡ những người nghèo khó, xây dựng trường học ở đây nữa."
"Abbey Canton?'
"Đúng vậy. Abbey Canton ngài ấy xưng mình là vậy. Dinh thự ngài ấy cũng gần đây, ngài Canton sống cùng vợ và cô con gái nhỏ của mình trên đồi khu nam."
"Canton có con gái sao?"
"Đúng chỉ có một đứa, sau đó tôi cũng không rõ tại sao họ không còn ở đây nữa." Tiếng còi cảnh báo tàu hỏa phía xa vang lại lấn át tiếng của người bán dưa."Tên canh tàu hỏa cũ kia có thể sẽ biết nhiều hơn tôi đó, hắn có quen biết với con gái ngài Canton." Ông chỉ ra trạm ốp phía trước có mấy người lớn tuổi ngồi chơi cờ tướng mặc cho tiếng tàu có ồn ào thế nào.
"Vâng cháu cảm ơn bác nhiều." Dương Vũ cúi đầu. "Cháu lấy hai quả dưa nhé, hai quả to nhất và lấy theo giá của bác."
"Đi đi tôi không cần cô nữa." Người bán dưa lắc đầu." Thiệt tình là ai cũng được đừng là cô mở hàng cho tôi."
"Cháu..."
"Đi đi tôi không muốn nghe câu hỏi nào nữa."
'Vậy cháu cám ơn. Xin lỗi vì đã làm phiền bác.' Dương Vũ áy náy trong lòng nhưng có vẻ người bán dưa không bận tâm về chuyện đó nhiều cho lắm. Cô chào ông sau đó chạy về phía người vui vẻ cầm trên tay ly cà phê kia.
-------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------
"Ông luôn là kẻ chơi dở tệ Việt Đông à." Người đối diện tỏ vẻ đắc thắng vỗ vai anh bạn sau đó nhấm ngụm cà phê.
"Thôi thôi không phải nói như thế." Việt Đông khua tay.
"Xin lỗi hai bác." Dương Vũ lên tiếng sự chú ý đổ dồn vào cô từ hai người.
"Ai đây?"
"Cô là ai thế?"
"Dạ..cháu là thám tử Tư Dương Vũ." Đặc vụ trẻ gật đầu chào lúng túng sau khi bị hỏi dồn.
"Thám tử sao?' Người đàn ông tên Việt Đông tỏ thái độ khó hiểu.
"Cháu đang có một vài thứ cần phải tìm hiểu lại về một người tên là Abbey Canton gốc Anh sống ở vùng này."
"Abbey Canton? Trọng chắc muốn hỏi anh rồi.' Việt Đông nhìn bạn mình.
"Cô muốn hỏi gì?" Trọng khoanh tay trước ngực ra vẻ khó chịu."Tôi không có liên can đến gia đình quyền quý đó."
"Vâng thưa bác nhưng bác có thể giúp cháu được không?"
"Tại sao?"
"Vì cháu chỉ muốn hỏi về con gái của ngài Canton, người bán dưa nói ông có quen cô gái đó."
"Chỉ là hồi nó còn nhỏ thôi."
"Cô bé tên gì vậy ạ?"
" Là Jenna. Con bé dễ thương lắm nhưng có tính cách hơi kì quái một chút." Trọng đưa tay lên vuốt lại mái tóc của mình.
"Jenna Canton sao ạ?"
"Đúng vậy, chỉ như thế thôi sao ạ?"
"Con bé khá là thích làm quen với mọi người nhưng làm như có điều gì ngăn cấm nó vậy. Lần làm tôi bất ngờ nhất về điều một đứa trẻ có thể làm khi lên 8 tuổi đó chính là Jenna đã giết một con sóc ngay trước mặt tôi bằng cách làm nó nghẹn thở." Trọng duỗi người.
"Bác có chắc cô bé tên là Jenna Canton không?"
"Nó giới thiệu với tôi như vậy mà, chẳng lẽ trẻ con biết nói dối sao?"
"Vâng cháu hiểu rồi."
"Cô định làm gì ở đây thế?"Việt Đông nhìn Dương Vũ tò mò hỏi.
"Cháu chỉ muốn tìm hiểu một vài thứ."
" Ít có ai để ý gia đình nhà Canton lắm không ngờ sau chừng ấy năm lại xuất hiện một người."
"Vâng cháu cũng hiểu mà. "
"Bây giờ cô định làm gì?"
"Cháu ư? Cháu sẽ đến dinh thự bỏ hoang nhà Catton."
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip